Lạc Tu Minh chẳng biết câu trả lời của Diễm An An là tâm tính lúc hoảng loạn hay là thật lòng của mình nhưng vẫn vui vẽ đáp.

" Vậy em đã hứa rồi đấy nhé không được nuốt lời, nếu như em nuốt lời thì đời này anh chắc chắn sẽ hận chết em."

Diễm An An nghe hắn nói thế liền khó hiểu chớp chớp đôi mắt nhìn Lạc Tu Minh nói.

" Có những chuyện trước giờ em chưa từng nói dối, nếu như đã hứa thì sẽ không nuốt lời."

Lạc Tu Minh nhìn vào đôi đồng tử to tròn trong sáng như những ngôi sao trên bầu trời đêm kia thì có chút khự lại, trong ánh mắt của Diễm An An hoàn toàn trong sáng không một chút tạp chất giống như câu nói đó là lời khẳng định chứ không phải hứa hẹn .

Lạc Tu Minh nhìn Diễm An An ôn nhu nói.

" Anh tin tưởng em, em ở đây chơi đùa với con một chút anh xuống làm bữa sáng."

Nói xong Lạc Tu Minh như sợ cô trả lời mà nhanh chóng rời đi để lại Diễm An An một mặt khó hiểu trước giờ hắn biết nấu ăn hay sao chứ ? Đúng như Diễm An An thấy trước giờ hắn không biết nấu ăn nhưng từ khi nhận biết lòng mình nảy sinh tình cảm thì hắn muốn chăm sóc cô từng việc nhỏ nhất.

Vài tháng trước Lạc Tu Minh cũng đã tìm hiểu về thân thể và gia cảnh sống của Diễm An An trông những năm đó như thế nào và hiểu được nguyên nhân tại sao cô lại điên loạn như thế.

Hắn biết Diễm An An sống ở trong ngôi nhà đó với sự bất công của mẹ mình giành yêu thương cho em gái và đánh đập cô không nên hồn, có lẽ trong nội tâm Diễm An An cảm thấy rất bất công dù sao hai đứa cũng là con từ một mẹ sinh ra tại sao chỉ thương em gái mà ghét bỏ cô.



Nhưng Lạc Tu Minh biết Diễm An An là con riêng của Diễm Đạt với Ninh Ngọc chứ nào phải con của người vợ hiện tại chứ, Diễm Đạt đưa Diễm An An về nhà sống với vợ hiện tại của mình không làm bà ấy phát điên là giỏi lắm rồi.

 Có câu nói rất hay " Mấy đời bánh đúc có xương. Mấy đời mẹ ghẻ lại thương con chồng " chứ . Vậy nên người mẹ hiện tại đối xử tệ với Diễm An An cũng rất là hợp lý.

Nhưng Lạc Tu Minh hắn thật sự không dám nói thẳng với cô như thế với tâm tính hiện tại của Diễm An An không chịu nổi đả kích như thế chắc chắn rất thê thảm.

Lạc Tu Minh hắn thừa biết cái tình cách lạnh nhạt không muốn ai quan tâm đến việc của mình kia thì hắn chỉ âm thầm chăm sóc và đối xử tốt với Diễm An An là được. Còn về việc chuyện riêng tư của cô và gia đình để cho Diễm An An tự giải quyết thì hơn.

Nếu như một ngày nào đó Diễm An An lên tiếng nhờ vã giúp đỡ thì hắn chắc chắn không nói hai lời mà lập tức đưa ra cành ô liu, nhưng Lạc Tu Minh hắn tin tưởng với tính cách không ăn mềm cứng kia của Diễm An An chắc chắn sẽ tự lo được.

Thời gian lại thấm thoát trôi qua thêm được một tiếng Diễm An An từ trên phòng bước xuống nhà bếp khoác trên mình một bộ váy màu đen đậm dài phũ đến đầu gối trông rất kín đáo nhưng chẳng kém quyến rũ.

Xuất hiện trước mắt Diễm An An là Lạc Bách và Nguyệt Nhung phu nhân đang ngồi trên chiếc ghế sofa sang trọng nói chuyện rất vui vẽ, Diễm An An thấy tình cảnh này liền vội vã tránh né sang một góc dự tính trốn vào phòng bếp tìm kiếm một chút thức ăn.

Nhưng lại có âm thanh nghiêm nghị từ phía Lạc Bách truyền đến bên tai.

" An An, con có thể nói chuyện với ba mẹ một chút hay không ?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện