Lần huấn luyện trận giả tiếp theo chuẩn bị diễn ra, mọi người vẫn bàn tán không ngớt.
"Lần trước là ai thắng nhỉ?"
"Là Lưu Kiệt đó."
"Nghĩ lại trận đánh đó tôi vẫn cảm thấy lạnh người, anh ta lợi hại. Không biết lần này có thành công thăng lên bậc S không?"
"Cái này thì khó nói lắm, Poise cũng không vừa đâu. Hình như cũng đã thắng hai lần rồi."
"Tôi thấy hai người đó ngang tài ngang sức, sẽ kịch tính lắm đây."
Cũng giống như tranh hạng lên cấp bậc A, bậc S cũng tương tự. Nhưng những người cấp bậc S sẽ không thường ở lại căn cứ. Họ sẽ được giao nhiệm vụ tiếp quản những khu vực trọng điểm hoặc sẽ được sắp xếp làm việc dưới trướng bốn người Bạch Phong, Nam Dương, Phong Duật, Nguỵ Lỗi. Cũng có trường hợp đặc biệt như Từ Triết sẽ ở lại để lãnh đạo tổ chức.
Cuộc chiến bắt đầu, mọi người lập tức im bặt tập trung quan sát. Ám Nguyệt quay qua nhìn người mặt lạnh bên cạnh hỏi: "Anh không tham gia sao?"
"Không cần thiết."
"O."
Cơ hội này rất nhiều người cầu còn không được vậy mà hắn lại không mấy hứng thú.
Đúng như dự tính, độ khó của trận này tăng lên x 10 lần. Người nào người đấy đều vô cùng cẩn trọng từng bước đi, tiếng súng cũng vang lên rất ít, ai nấy đều quý trọng số đạn ít ỏi của mình.
Ba mươi phút trôi qua vậy mà chỉ có hai người bị loại.
Phải đến hơn một tiếng sau đó, cuộc chiến mới diễn ra một cách gay cấn. Số người bị loại cũng nhiều hơn, tiếng súng vang ing tai. Ám Nguyệt cũng đang trầm mình vào những thao tác của bọn họ, rất đáng để học hỏi.
Đột nhiên có một vật thể sáng loé lên lao thẳng về vị trí tầng 3 cụ thể là chỗ Ám Nguyệt và Tiết Tử Minh đang đứng. Cô cũng hơi giật mình theo phản xạ nắm lấy người bên cạnh toan kéo xuống. Nào ngờ Tiết Tử Minh nhanh hơn cô một bước, hắn kéo cô nghiêng hẳn về một bên đứng sau cột trụ. Viên đạn ghim sâu vào bức tường phía sau.
Ám Nguyệt liếc nhìn cái lỗ rồi lại nhìn về phía khu huấn luyện bằng ánh mắt sắc lạnh. Là kẻ đó, hắn vậy mà đang nguỵ trang trong khu cấp bậc A. Có thể qua mắt tất cả mọi người thực hiện âm mưu ám sát, kẻ này quá lớn gan.
Mọi người đều bị doạ sợ.
"Có chuyện gì vậy?"
"Hân Nghiên cô không sao chứ?"
"Tôi không sao."
Cô và Tiết Tử Minh nhìn nhau, cô nói: "Xét về kích cỡ của viên đạn cùng với lực bắn, là súng ngắn. Hắn dùng khẩu Magnum Research Desert Eagle."
"Sao cô biết." Tiết Tử Minh nhíu mày hỏi. Đây là loại súng mới được bán ở thị trường Châu Âu vào năm ngoái, rất được ưa chuộng nhưng bởi vì số lượng có hạn nên rất ít kẻ có cơ hội sở hữu. Ở trong kho súng hiện giờ cũng chỉ có mười khẩu, nếu không phải người quan trọng thì sẽ không được chạm vào đừng nói là sử dụng. Một người bắn mười lần trượt đến chín lần, nhìn qua có vẻ không hứng thú gì về vũ khí vậy tại sao chỉ nhìn qua vết đạn lại có thể đoán chính xác như vậy? Ám Nguyệt biết bản thân lỡ lời nhưng cũng không hoảng, cô bình tĩnh đáp: "Phương tổng trước đây cũng có một khẩu, còn là đặc biệt yêu thích nên tôi đương nhiên biết."
Tiết Tử Minh quan sát nét mặt cô không phát hiện ra điểm gì khác thường mới quay người đi xuống cầu thang.
"Hân Nghiên, cô đi theo tôi. Những người còn lại ai muốn xem tiếp thì ở lại không thì về phòng võ tự luyện tập."
Phía bên dưới vẫn diễn ra bình thường, không ai phát hiện ra có điều gì lạ bởi mọi sự tập trung cảnh giác đều được đặt vào cuộc tranh hạng.
Sau khi Ám Nguyệt theo Tiết Tử Minh rời đi thì cũng không còn ai quá để tâm vào chuyện ban nãy nữa, họ không muốn bỏ lỡ bất cứ một giây phút nào có thể học hỏi.
Cô và anh ta đến phòng Từ Triết báo cáo lại tình hình vừa xảy ra.
Từ Triết vô cùng đau đầu, anh ta không dám tưởng tượng nếu viên đạn đó thật sự bắn trúng cô thì sẽ có kết cục ra sao. Đêm qua hai vị Bạch Phong và Nam Dương ghé thăm đặc biệt căn dặn anh ta phải chú ý đến sự an toàn của cô, ngộ nhỡ vị bảo bối nhỏ của lão đại anh ta có mệnh hệ thì anh ta cũng chết chắc.
"Tử Minh, cậu đi xuống kho vũ khí kiểm tra một chút."
"Ùm."
Căn phòng chỉ còn lại hai người, Từ Triết nói: "Cô không sao chứ?"
"Không sao. Tạm thời đã thu hẹp được phạm vi điều tra. Hệ thống camera không phát hiện ra gì sao?"
"Không phát hiện được gì, tôi đoán là góc khuất là sơ xuất của tôi"
Ám Nguyệt ngồi vào bàn, từng ngón tay lướt trên bàn phím tua chậm lại đoạn camera vào thời điểm đó. Suốt cả quá trình cô nhấn dừng hai lần.
"Cô phát hiện ra rồi sao?"
"Không có, chỉ ra thấy ánh mắt của hai người này rất quen.
Vừa đúng lúc Tiết Tử Minh đi vào, thấy cô đang ngồi ở vị trí của Từ Triết hắn hơi khựng lại một chút.
"Thế nào?"
"Báo cáo số lượng súng Magnum Research Desert Eagle trong kho vẫn đầy đủ."
"Vậy là do từ bên ngoài đem vào."
"Ùm."
Ám Nguyệt đứng dậy: "Từ chỉ huy, tôi không phát hiện được gì"
"Chỉ huy...vậy là trong tổ chức có kẻ nội gián?"
"Ừm, hôm trước hai người đã nhìn thấy hắn sau này cẩn thận một chút. Chuyện này cấp bách cần giữ bí mật điều tra."
"Vâng."
"Được rồi hai người trở về đi, huấn luyện sắp kết thúc rồi."
"Lần trước là ai thắng nhỉ?"
"Là Lưu Kiệt đó."
"Nghĩ lại trận đánh đó tôi vẫn cảm thấy lạnh người, anh ta lợi hại. Không biết lần này có thành công thăng lên bậc S không?"
"Cái này thì khó nói lắm, Poise cũng không vừa đâu. Hình như cũng đã thắng hai lần rồi."
"Tôi thấy hai người đó ngang tài ngang sức, sẽ kịch tính lắm đây."
Cũng giống như tranh hạng lên cấp bậc A, bậc S cũng tương tự. Nhưng những người cấp bậc S sẽ không thường ở lại căn cứ. Họ sẽ được giao nhiệm vụ tiếp quản những khu vực trọng điểm hoặc sẽ được sắp xếp làm việc dưới trướng bốn người Bạch Phong, Nam Dương, Phong Duật, Nguỵ Lỗi. Cũng có trường hợp đặc biệt như Từ Triết sẽ ở lại để lãnh đạo tổ chức.
Cuộc chiến bắt đầu, mọi người lập tức im bặt tập trung quan sát. Ám Nguyệt quay qua nhìn người mặt lạnh bên cạnh hỏi: "Anh không tham gia sao?"
"Không cần thiết."
"O."
Cơ hội này rất nhiều người cầu còn không được vậy mà hắn lại không mấy hứng thú.
Đúng như dự tính, độ khó của trận này tăng lên x 10 lần. Người nào người đấy đều vô cùng cẩn trọng từng bước đi, tiếng súng cũng vang lên rất ít, ai nấy đều quý trọng số đạn ít ỏi của mình.
Ba mươi phút trôi qua vậy mà chỉ có hai người bị loại.
Phải đến hơn một tiếng sau đó, cuộc chiến mới diễn ra một cách gay cấn. Số người bị loại cũng nhiều hơn, tiếng súng vang ing tai. Ám Nguyệt cũng đang trầm mình vào những thao tác của bọn họ, rất đáng để học hỏi.
Đột nhiên có một vật thể sáng loé lên lao thẳng về vị trí tầng 3 cụ thể là chỗ Ám Nguyệt và Tiết Tử Minh đang đứng. Cô cũng hơi giật mình theo phản xạ nắm lấy người bên cạnh toan kéo xuống. Nào ngờ Tiết Tử Minh nhanh hơn cô một bước, hắn kéo cô nghiêng hẳn về một bên đứng sau cột trụ. Viên đạn ghim sâu vào bức tường phía sau.
Ám Nguyệt liếc nhìn cái lỗ rồi lại nhìn về phía khu huấn luyện bằng ánh mắt sắc lạnh. Là kẻ đó, hắn vậy mà đang nguỵ trang trong khu cấp bậc A. Có thể qua mắt tất cả mọi người thực hiện âm mưu ám sát, kẻ này quá lớn gan.
Mọi người đều bị doạ sợ.
"Có chuyện gì vậy?"
"Hân Nghiên cô không sao chứ?"
"Tôi không sao."
Cô và Tiết Tử Minh nhìn nhau, cô nói: "Xét về kích cỡ của viên đạn cùng với lực bắn, là súng ngắn. Hắn dùng khẩu Magnum Research Desert Eagle."
"Sao cô biết." Tiết Tử Minh nhíu mày hỏi. Đây là loại súng mới được bán ở thị trường Châu Âu vào năm ngoái, rất được ưa chuộng nhưng bởi vì số lượng có hạn nên rất ít kẻ có cơ hội sở hữu. Ở trong kho súng hiện giờ cũng chỉ có mười khẩu, nếu không phải người quan trọng thì sẽ không được chạm vào đừng nói là sử dụng. Một người bắn mười lần trượt đến chín lần, nhìn qua có vẻ không hứng thú gì về vũ khí vậy tại sao chỉ nhìn qua vết đạn lại có thể đoán chính xác như vậy? Ám Nguyệt biết bản thân lỡ lời nhưng cũng không hoảng, cô bình tĩnh đáp: "Phương tổng trước đây cũng có một khẩu, còn là đặc biệt yêu thích nên tôi đương nhiên biết."
Tiết Tử Minh quan sát nét mặt cô không phát hiện ra điểm gì khác thường mới quay người đi xuống cầu thang.
"Hân Nghiên, cô đi theo tôi. Những người còn lại ai muốn xem tiếp thì ở lại không thì về phòng võ tự luyện tập."
Phía bên dưới vẫn diễn ra bình thường, không ai phát hiện ra có điều gì lạ bởi mọi sự tập trung cảnh giác đều được đặt vào cuộc tranh hạng.
Sau khi Ám Nguyệt theo Tiết Tử Minh rời đi thì cũng không còn ai quá để tâm vào chuyện ban nãy nữa, họ không muốn bỏ lỡ bất cứ một giây phút nào có thể học hỏi.
Cô và anh ta đến phòng Từ Triết báo cáo lại tình hình vừa xảy ra.
Từ Triết vô cùng đau đầu, anh ta không dám tưởng tượng nếu viên đạn đó thật sự bắn trúng cô thì sẽ có kết cục ra sao. Đêm qua hai vị Bạch Phong và Nam Dương ghé thăm đặc biệt căn dặn anh ta phải chú ý đến sự an toàn của cô, ngộ nhỡ vị bảo bối nhỏ của lão đại anh ta có mệnh hệ thì anh ta cũng chết chắc.
"Tử Minh, cậu đi xuống kho vũ khí kiểm tra một chút."
"Ùm."
Căn phòng chỉ còn lại hai người, Từ Triết nói: "Cô không sao chứ?"
"Không sao. Tạm thời đã thu hẹp được phạm vi điều tra. Hệ thống camera không phát hiện ra gì sao?"
"Không phát hiện được gì, tôi đoán là góc khuất là sơ xuất của tôi"
Ám Nguyệt ngồi vào bàn, từng ngón tay lướt trên bàn phím tua chậm lại đoạn camera vào thời điểm đó. Suốt cả quá trình cô nhấn dừng hai lần.
"Cô phát hiện ra rồi sao?"
"Không có, chỉ ra thấy ánh mắt của hai người này rất quen.
Vừa đúng lúc Tiết Tử Minh đi vào, thấy cô đang ngồi ở vị trí của Từ Triết hắn hơi khựng lại một chút.
"Thế nào?"
"Báo cáo số lượng súng Magnum Research Desert Eagle trong kho vẫn đầy đủ."
"Vậy là do từ bên ngoài đem vào."
"Ùm."
Ám Nguyệt đứng dậy: "Từ chỉ huy, tôi không phát hiện được gì"
"Chỉ huy...vậy là trong tổ chức có kẻ nội gián?"
"Ừm, hôm trước hai người đã nhìn thấy hắn sau này cẩn thận một chút. Chuyện này cấp bách cần giữ bí mật điều tra."
"Vâng."
"Được rồi hai người trở về đi, huấn luyện sắp kết thúc rồi."
Danh sách chương