Sóng này chưa qua sóng khác đã ập tới. Mớ hỗn độn do Michael Edward gây ra còn chưa giải quyết triệt để thì lại xuất hiện thêm một tên điên thừa nước đục thả câu là Roise. Thật may cuối cùng trời quang mây tạnh, mọi người đều không sao.
Trong cuộc họp tối, lúc này Ám Nguyệt mới có cơ hội gặp mặt Nam Dương. Một cánh tay anh ta bị bó lại nên cử động có chút bất tiện. Trên gương tiêu soái gợi đòn là những vết bầm tím.
“Ám Nguyệt, cảm ơn đã cứu nguy.”
Phong Duật trên mặt cũng có vài vết bầm, anh ái ngại gãi đầu cười trừ: “Xin lỗi, tôi…” Anh ta trên danh nghĩa là đi cứu người nhưng giữa chừng người còn chưa cứu được, ngược lại đưa bản lại vào nguy hiểm suýt chút hại cả Ám Nguyệt. Cũng còn may cô không sao, thương tích cũng không lớn nếu không có mười cái mạng anh ta cũng không gánh hết tội. Mặc dù Mặc Tiêu Dao không trách tội nhưng Phong Duật trong lòng thấy hổ thẹn vì vậy đã tự đến Viên Âm Đài chịu phạt.
* Viên Âm Đài là nơi chuyên trừng phạt ngững thuộc hạ phạm sai lầm, tuy vào mức độ nặng nhẹ khác nhau mà hình phạt cũng khác nhau. Tội này của Phong Duật nói lớn không lớn nhưng nhỏ cũng không nhỏ. Phạt hai mươi roi và phải uống một loại thuốc kích thích, phóng đại đau đớn trong một tiếng. Hết thời gian thuốc sẽ hết tác dụng, tuy nói là một tiếng nhưng người uống phải chịu mọi loại cảm giác khó chịu, da thịt như có hàng ngàn hàng vạn mũi kim châm chích, đau đớn đến lăn lộn. Ngoài ra hình phạt cao nhất chính là chết, nhưng là nột cái chết mà người ta cầu còn không được. Tất cả loại độc dược tại đây đều không có thuốc giải, rất nguy hiểm. Thuộc hạ một khi đã mắc sai lầm vô cùng lớn định sẵn sẽ chết, họ thường sẽ tự sát trước khi bị đưa vài đó.
“Không sao, chẳng phải chúng ta là người một nhà sao?” Cô vừa nói vừa mỉm cười, trong lòng vô cùng
ấm áp.
Lúc này Mặc Tiêu Dao vừa giải quyết xong một vài chuyện quay về, cuộc họp bắt đầu.
Bốn người Ngụy Lỗi, Bạch Phong, Phong Duật, Nam Dương lần lượt đưa ra báo cáo.
“Lão đại, dựa vào mối quan hệ và thế lực của chúng ta ở khu vực phía Tây tạm thời có thể lo liệu ổn thoả. Các gia tộc lợi dụng thời cơ này để chuộc lợi trả thù, đấu đá lẫn nhau là điều không thể tránh khỏi. Ảnh hưởng trực tiếp đến thị trường quốc tế gây ra những rối loạn chênh lệch.”
Mặc Tiêu Dao ngẫm nghĩ: “Đây cũng không phải điều xấu, đám người đó đều là những kẻ đặt lợi ích trước mắt lên trên hết. Mặt hàng của chúng ta đều là những nhu cầu thiết yếu. Dựa vào điểm này một mặt điều tiết lại sự cân đối của thị trường một mặt làm cầu nối khiến chúng phải phụ thuộc vào ta. Vài ngày nữa cậu bay qua đó một chuyến.”
“Vâng.”
Đến lượt Bạch Phong: “Khu vực phía Nam các băng đảng lớn điển hình như Richer và Flayer như rắn mất đầu chém giết lẫn nhau. Nghe nói con trai của Richer lên nắm quyền trong một đêm đã thủ tiêu sạch băng Flayer. Nghe nói hắn ta đang tận dụng mọi mối quan hệ để gặp anh bàn chuyện làm ăn. Lão đại anh thấy sao?”
Mặc Tiêu Dao không trả lời câu hỏi của Bạch Phong mà quay qua hỏi Ám Nguyệt: “Em thấy sao?”
Ám Nguyệt cũng không ngại nói ra suy nghĩ của mình: "Giải quyết xong một băng nhóm lớn chỉ trong vỏn vẹn một đêm vừa nhổ được cái gai trong mắt lại vừa ra uy khiến kẻ khác khiếp sợ, chứng tỏ thực lực của tên này không tồi. Hắn ra cần một lượng lớn vũ khí để nắm thế chủ động, chúng ta lại là những tay buôn, có lợi thì làm. Huống hồ khu vực phía Nam còn rất nhiều băng đảng không dễ dẹp yên, sao chúng ta không mượn tay hắn để làm việc này? Nói chung xét cề góc độ nào thì vụ làm ăn này chúng ta vẫn là người có lợi.
“Ừm, vậy ngày mai cậu bay qua đó thương lượng vụ làm ăn này đi.”
“Vâng.”
Tới lượt Phong Duật: “Thị trường khu vực phía Đông cũng không khác phía Tây. Sáng thì lên cao chót vót đến trưa thì giảm liên tục, lên xuống thất thường rất khó nắm bắt.”
“Cậu đã có phương án giải quyết?”
“Đã có.” Nếu không phải vướng chuyện của Nam Dương thì giờ này có lẽ đã xử lí ổn thoả rồi.
“Vậy cứ thế mà làm.”
Đến người cuối cùng là Nam Dương, anh vừa mới đi gặp người kế thừa đời tiếp theo của gia tộc chane về thì đã bị đánh úp, công việc chưa được xử lí ra đâu vào đâu. Chỉ nghĩ thôi đã thấy hận tên Roise thấy xương. Có điều sau vụ này anh phát hiện ra một chuyện hết sức quan trọng.
“Lão đại, Roise biệt tăm biệt tích đã lâu, lần này xuất hiện lại vào đúng lúc xảy ra chuyện. Hắn có vẻ nắm rất rõ hàng động của chúng ta. Tôi e cần phải thanh lọc lại thành viên trong tổ chức.”
Sắc mặt Mặc Tiêu Dao tối sầm: “Mấy lão già này thật là không biết điều.”
Xưa nay trong một tổ chức có người trung thành tuyệt đối thì cũng sẽ có kẻ tâm địa bất chính, ngấm ngầm phản bội. Vị trí của Mặc Tiêu Dao đang ngồi, quyền lực tiền tài địa vị anh đang nắm là báu vật bao kẻ muốn giành.
Trong cuộc họp tối, lúc này Ám Nguyệt mới có cơ hội gặp mặt Nam Dương. Một cánh tay anh ta bị bó lại nên cử động có chút bất tiện. Trên gương tiêu soái gợi đòn là những vết bầm tím.
“Ám Nguyệt, cảm ơn đã cứu nguy.”
Phong Duật trên mặt cũng có vài vết bầm, anh ái ngại gãi đầu cười trừ: “Xin lỗi, tôi…” Anh ta trên danh nghĩa là đi cứu người nhưng giữa chừng người còn chưa cứu được, ngược lại đưa bản lại vào nguy hiểm suýt chút hại cả Ám Nguyệt. Cũng còn may cô không sao, thương tích cũng không lớn nếu không có mười cái mạng anh ta cũng không gánh hết tội. Mặc dù Mặc Tiêu Dao không trách tội nhưng Phong Duật trong lòng thấy hổ thẹn vì vậy đã tự đến Viên Âm Đài chịu phạt.
* Viên Âm Đài là nơi chuyên trừng phạt ngững thuộc hạ phạm sai lầm, tuy vào mức độ nặng nhẹ khác nhau mà hình phạt cũng khác nhau. Tội này của Phong Duật nói lớn không lớn nhưng nhỏ cũng không nhỏ. Phạt hai mươi roi và phải uống một loại thuốc kích thích, phóng đại đau đớn trong một tiếng. Hết thời gian thuốc sẽ hết tác dụng, tuy nói là một tiếng nhưng người uống phải chịu mọi loại cảm giác khó chịu, da thịt như có hàng ngàn hàng vạn mũi kim châm chích, đau đớn đến lăn lộn. Ngoài ra hình phạt cao nhất chính là chết, nhưng là nột cái chết mà người ta cầu còn không được. Tất cả loại độc dược tại đây đều không có thuốc giải, rất nguy hiểm. Thuộc hạ một khi đã mắc sai lầm vô cùng lớn định sẵn sẽ chết, họ thường sẽ tự sát trước khi bị đưa vài đó.
“Không sao, chẳng phải chúng ta là người một nhà sao?” Cô vừa nói vừa mỉm cười, trong lòng vô cùng
ấm áp.
Lúc này Mặc Tiêu Dao vừa giải quyết xong một vài chuyện quay về, cuộc họp bắt đầu.
Bốn người Ngụy Lỗi, Bạch Phong, Phong Duật, Nam Dương lần lượt đưa ra báo cáo.
“Lão đại, dựa vào mối quan hệ và thế lực của chúng ta ở khu vực phía Tây tạm thời có thể lo liệu ổn thoả. Các gia tộc lợi dụng thời cơ này để chuộc lợi trả thù, đấu đá lẫn nhau là điều không thể tránh khỏi. Ảnh hưởng trực tiếp đến thị trường quốc tế gây ra những rối loạn chênh lệch.”
Mặc Tiêu Dao ngẫm nghĩ: “Đây cũng không phải điều xấu, đám người đó đều là những kẻ đặt lợi ích trước mắt lên trên hết. Mặt hàng của chúng ta đều là những nhu cầu thiết yếu. Dựa vào điểm này một mặt điều tiết lại sự cân đối của thị trường một mặt làm cầu nối khiến chúng phải phụ thuộc vào ta. Vài ngày nữa cậu bay qua đó một chuyến.”
“Vâng.”
Đến lượt Bạch Phong: “Khu vực phía Nam các băng đảng lớn điển hình như Richer và Flayer như rắn mất đầu chém giết lẫn nhau. Nghe nói con trai của Richer lên nắm quyền trong một đêm đã thủ tiêu sạch băng Flayer. Nghe nói hắn ta đang tận dụng mọi mối quan hệ để gặp anh bàn chuyện làm ăn. Lão đại anh thấy sao?”
Mặc Tiêu Dao không trả lời câu hỏi của Bạch Phong mà quay qua hỏi Ám Nguyệt: “Em thấy sao?”
Ám Nguyệt cũng không ngại nói ra suy nghĩ của mình: "Giải quyết xong một băng nhóm lớn chỉ trong vỏn vẹn một đêm vừa nhổ được cái gai trong mắt lại vừa ra uy khiến kẻ khác khiếp sợ, chứng tỏ thực lực của tên này không tồi. Hắn ra cần một lượng lớn vũ khí để nắm thế chủ động, chúng ta lại là những tay buôn, có lợi thì làm. Huống hồ khu vực phía Nam còn rất nhiều băng đảng không dễ dẹp yên, sao chúng ta không mượn tay hắn để làm việc này? Nói chung xét cề góc độ nào thì vụ làm ăn này chúng ta vẫn là người có lợi.
“Ừm, vậy ngày mai cậu bay qua đó thương lượng vụ làm ăn này đi.”
“Vâng.”
Tới lượt Phong Duật: “Thị trường khu vực phía Đông cũng không khác phía Tây. Sáng thì lên cao chót vót đến trưa thì giảm liên tục, lên xuống thất thường rất khó nắm bắt.”
“Cậu đã có phương án giải quyết?”
“Đã có.” Nếu không phải vướng chuyện của Nam Dương thì giờ này có lẽ đã xử lí ổn thoả rồi.
“Vậy cứ thế mà làm.”
Đến người cuối cùng là Nam Dương, anh vừa mới đi gặp người kế thừa đời tiếp theo của gia tộc chane về thì đã bị đánh úp, công việc chưa được xử lí ra đâu vào đâu. Chỉ nghĩ thôi đã thấy hận tên Roise thấy xương. Có điều sau vụ này anh phát hiện ra một chuyện hết sức quan trọng.
“Lão đại, Roise biệt tăm biệt tích đã lâu, lần này xuất hiện lại vào đúng lúc xảy ra chuyện. Hắn có vẻ nắm rất rõ hàng động của chúng ta. Tôi e cần phải thanh lọc lại thành viên trong tổ chức.”
Sắc mặt Mặc Tiêu Dao tối sầm: “Mấy lão già này thật là không biết điều.”
Xưa nay trong một tổ chức có người trung thành tuyệt đối thì cũng sẽ có kẻ tâm địa bất chính, ngấm ngầm phản bội. Vị trí của Mặc Tiêu Dao đang ngồi, quyền lực tiền tài địa vị anh đang nắm là báu vật bao kẻ muốn giành.
Danh sách chương