Đám người Trần gia và Trương gia bị đưa đến hắc lao. Ngày đêm đều bị bóng tối bao trùm, không khí lạnh lẽo đáng sợ. Nơi đây đã từng giam cầm nhiều kẻ phản bội hoặc con tin bên phía kẻ thù. Máu tanh nhuộm đỏ cả sàn đất, bắn lên trên tường gạch đã khô từ lâu. Những kẻ được ném vào đây đều phải chịu đau đớn thấu tận tâm can, chỉ hận không thể chết sớm một chút.

Hắc lao này so với hắc lao mà Ám Nguyệt đã từng phải vượt qua trong thời gian huấn luyện có chút khác biệt. Bởi khi ấy Mặc Tiêu Dao để cô vào đó mục đích chính là để khả năng chịu đựng cùng một tinh thần thép, dù cho bất cứ hoàn cảnh nào cũng không được để sự sợ hãi lấn át ý chí, càng không được đưa ra những quyết định sai lầm. Anh muốn cô hiểu được mạng sống rất quý giá.

Còn với đám người này, Mặc Tiêu Dao muốn bọn họ cảm nhận cái chết một cách từ từ, sống trong nỗi ám ảnh vô định.

“Mau, mau thả tôi ra, tha cho tôi đi mà.” Kiều Ánh Tuyết lúc này mới thực sự hoảng sợ, bà ta khóc lóc van xin.

“Hàn Quyên, Hàn Quyên chúng tôi sai rồi.”

Trần Tuấn Khang ôm lấy người mẹ đã ngất lịm, ánh mắt anh ta thất thần nhìn vào khoảng không tối tăm.

“Hàn Quyên, có giỏi thì mày giết tao đi. Mày với lão già đó đều thất bại.” Trần Tuấn Khải lớn giọng.

Trương Đình lờ mờ tỉnh dậy, trên người vẫn mặc bộ đồ cưới đã bin nhuộm bẩn. Cô ta nhìn xung khoanh, hoảng sợ gọi: “Ba mẹ, ba mẹ.”

“Con gái của ta.”

“Đây là đâu?”

“Tiểu Đình, Hàn Quyên cô ta điên rồi, cô ta muốn giết chúng ta.”

“Cô ta dám sao? Ba mẹ chúng ta còn có ngài ấy, thế lực ngài ấy lớn như vậy, ngài ấy chắc chắn sẽ cứu chúng ta thôi.” Trương Đình nắm chặt lấy vạt áo của mẹ mình.

Kiều Ánh Tuyết bất lực lắc đầu: “Người đàn ông, người đàn ông xuất hiện cùng cô ta là Richard, chúng ta đấu không lại đâu.”

“Cái gì? Richard, Richard không thể nào.” Trương Đình kinh hãi ngồi sụp xuống nền đất lạnh lẽo.

Bọn họ tuy giàu có, nhờ Michael Edward nâng đỡ mà thế lực cũng tạm coi là lớn. Nhưng dù sao cũng chỉ là hạng tôm tép đã từng nghe qua tên Richard - người đàn ông quyền lực bậc nhất thế giới, đứng đầu gia tộc họ Mặc, sở hữu chuỗi công ty trải dài từ Á qua Âu.



Trên mạng ngập tràn những điều tai tiếng về hai gia tộc lớn đã bị xóa sổ chỉ trong vài ngày ngắn ngủi.

Căn biệt thự bốc khói lửa nghi ngút đã được dập tắt, chỉ còn lại đống hoang tàn. Lực lượng cảnh sát có đi vào điều tra nhưng cũng chỉ để cho có lệ. Cấp trên đã báo xuống dẹp yên vụ này nên tất cả đều rất sơ sài. Công bố ra bên ngoài đây là một vụ trả thù. Cả hung thủ và nạn nhân đều chết trong biển lửa. Vì vậy cuộc điều tra rất nhanh đã kết thúc. Một vài tên nhà báo có đến hiện trường có gắng tìm manh mối để giật tít nhưng bài đăng đều bị một thế lực khác ép xuống flop nên lâu dần cũng nản chẳng ai lui đến.

Michael Edward bị chơi một vố đau điếng, kẻ giả mạo thay hắn đã bị bắt. Nhưng hắn cũng lấy làm lo lắng bởi kẻ đó cũng đã trúng độc rất nhanh sẽ phát độc mà chết. Duy chỉ có hai gia tộc Trần Trương, lần này phá sản làm hắn mất đi một nguồn lợi to lớn, mất một thời gian mới có thể ổn định lại.

Nỗi căm tức càng thêm lớn, hắn khao khát quyền lực, khao khát danh vọng. Hắn tính từng bước từng bước muốn lật đổ thế lực của Demon bang và Mặc Tiêu Dao để ngồi lên vị trí đầu.

“Ha ha rất nhanh nữa thôi.” Cầm ông thuốc màu xanh trên tay, ánh mắt hắn càng thêm độc ác. Chỉ cần có thứ này âm mưu của hắn sẽ rất nhanh có thể hoàn thành.



Ám Nguyệt bị Mặc Tiêu Dao hành suốt cả đêm, cả người mềm nhũn không còn sức. Người đàn ông này cứ như một con hổ bị bỏ đói lâu ngày hành hạ cô không biết mệt. Chung quy cũng chỉ tại Trần Tuấn Khang nói mấy lời vô nghĩa, chọc phải dây thần kinh ghen tuông của Mặc Tiêu Dao.

Trên người chi chít những dấu hôn, Ám Nguyệt bày ra vẻ mặt giận dỗi tính nhân lúc Mặc Tiêu Dao đang ngủ mà giở trò xấu.

Cô lén đặt vé máy bay, bay qua Frice tìm Johnne mane. Chuyến bay vào sáng mai, vừa hay lịch trình của Mặc Tiêu Dao bận việc.

Cô chính là đang chạy trốn, phải là chạy trốn đó. Cô tạm thời phải rời xa người đàn ông này một thời gian để hồi phục thân thể.

Ném điện thoại qua một bên, Ám Nguyệt xoay người nhìn gương mặt anh tuấn đang nhắm mắt.

Cô chọt chọt ngón tay vào má anh, lướt nhẹ qua sống mũi.

Đẹp thật.

Cổ tay bị nắm lấy, Mặc Tiêu Dao kéo cả người vô ngã trên ngực anh.

“Em lại tính khuyến rũ tôi? Đêm qua…chưa đủ thỏa mãn em sao?” Mặc Tiêu Dao nhướng mày, khóe môi khẽ cong nhẹ.

“Anh…” Mặt Ám Nguyệt đỏ bừng, ba từ vô liên sỉ còn nghẹn cứng ở cổ họng môi đã bị chặn lại.

“Ưm…lão…đại…”

Cô cố gắng tách môi ra, ánh mắt ngấn nước long lanh nhìn anh: “Tối nay em muốn ngủ một mình.”

“Được.”

Không ngờ Mặc Tiêu Dao lại dễ dàng đồng ý đến thế, Ám Nguyệt hai mắt sáng lên.

“Vậy tối nay em đừng ngủ nữa, chúng ta cùng thức.”

Nụ cười trên môi cứng đờ, Ám Nguyệt lập tức hóa đá.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện