Xét theo tình trạng bình phục của Ám Nguyệt, cô vẫn chưa thể xuất viện nhưng Mặc Tiêu Dao đều đã sắp xếp ổn thỏa cho cô với một điều kiện không được hành động quá lỗ mãng.

Trở về căn biệt thự, Ám Nguyệt cảm thấy thoải mái hơn nhiều, mấy ngày ở trong bệnh viện cô sắp chịu không nổi nữa rồi.

Hôn lễ diễn ra vào lúc bốn giờ chiều.

Mặc Tiêu Dao đã cho người đem đến bản thiết kế váy mới nhất, cùng với phụ kiện đi kèm.

Anh cũng thuê một thợ make chuyên nghiệp có tiếng tăm đến trang điểm cho cô.

Mất hơn hai tiếng đồng hồ, đến khi cánh cửa phòng mở ra. Ám Nguyệt xuất hiện với bộ váy đen ôm trọn lấy body đẹp mê người, tôn lên vòng eo khuyến rũ cùng đôi chân thon dài. Mái tóc màu bạch kim được tạo kiểu xoăn nhẹ nhàng. Từng đường nét trên gương mặt sắc sảo hút hồn. Gương mặt nhợt nhạt vài ngày trước dường như chưa từng tồn tại.

Mặc Tiêu Dao mỉm cười ra chiều rất hài lòng.

“Lão đại, em có đẹp không?” Ám Nguyệt đi đến khoác tay Mặc Tiêu Dao, khóe môi khẽ nở nụ cười xinh đẹp.

“Tiểu hồ ly, em rất có sức mê hoặc.”



Hôn lễ được tổ chức ngay tại Trần gia, một dàn siêu xe đậu thành hàng chật kín một đường. Quả là một gia tộc có sức ảnh hưởng, hôm nay đến dự phần lớn đều là người có chức có quyền tại Ailwen. Ám Nguyệt vừa đảo mắt nhìn một lượt đã nhận ra vài người, những người này trước kia tết năm nào cũng đều mang quà đến nhà nịnh nọt ba mẹ cô. Nghĩ đến đây, Ám Nguyệt bất giác nở nụ cười lạnh lẽo.

Phía ngoài cửa có hai người kiểm thiệp mời. Trần Tuấn Khang cũng có gửi thiệp mời cho cô, vì vậy cô và Mặc Tiêu Dao có thể vào trong.

Hôn lễ đã bắt đầu được ít phút, khách mời đông kín, mọi người đều hướng ánh nhìn lên sân khấu nơi Trương Đình và Trần Tuấn Khang đang đứng. Họ dành cho đôi uyên ưng những lời chúc, những ngôn từ hoa mỹ nhất.

Lại nhìn đến Trần Tuấn Khải và vợ ông ta miệng cười không ngớt nhưng không giấu được nét ngạo mạn. Còn nhà họ Trương thì khỏi phải nói vô cùng lên mặt.

Trương Đình trong bộ váy cưới trắng được tô điểm thêm kim cương sáng lấp lánh, cô ta sắp coi bản thân mình thành phượng hoàng đến nơi rồi. Tất cả đều vui vẻ, miệng cười không ngớt, ha ha, dùng thủ đoạn đẫm đạp lên máu thịt của người khác rồi tự lấy đó làm hãnh diện.

Ánh mắt Ám Nguyệt nhìn Trần Tuấn Khang càng thêm lạnh lẽo, tay khẽ siết lại.

Mặc Tiêu Dao cầm lấy tay cô rồi đan tay mình vào: “Nhanh thôi, bọn họ sẽ không cười nổi nữa đâu.”

Ám Nguyệt lấy lại tinh thần đi thẳng vào trong, cô cất giọng: “Xin lỗi Trần Thiếu, tôi đến muộn.”

Tất cả mọi người đều chuyển hướng quay qua nhìn cô, có một vài người mở to mắt sửng sốt.

“Hàn Quyên tiểu thư?”

“Là cô ấy sao?”

“Không nhận nhầm chứ?”

“Chẳng phải đã chết rồi à?”

“Báo trí đưa tin một thời đó.”

Xung quanh bắt đầu vang lên những tiếng thì thầm to nhỏ.

Trần Tuấn Khải sắc mặt khẽ biến, ông ta cố lấy lại bình tĩnh nở một nụ cười méo nó.

Trần Tuấn Khang vừa thấy cô thì hơi kích động: “Ám tổng.”

Trương Đình vừa thấy cô con người co rút, nụ cười trên môi cứng ngắc: “Sao, sao cô…” Cho đến giờ phút này Trương Đình vẫn nghĩ Ám Nguyệt đã sớm chết trong tay Michael Edward.

“Trương tiểu thư muốn nói gì?” Ám Nguyệt tuy cười nhưng ánh mắt lại sắc lạnh vô cùng.

“Tôi với Trần tổng được coi là có quen biết, quan hệ không tệ. Nay nhận được thiệp liền đích thân đến chúc mừng.”

“Cũng không quên tặng cho hai vị một món quà.”

Nhìn vào ánh mắt của Ám Nguyệt, Trương Đình bỗng có dự cảm chẳng lành, Trần Tuấn Khải cũng thầm nghĩ không ổn. Nhưng nếu buông lời đuổi khách thì e không được thỏa đáng cho lắm. Trấn ông ta nổi gân xanh liếc nhìn con trai mình.

“Lão gia, cô ta…cô ta không phải là con nhỏ Hàn Quyên đó chứ?” Vợ của Trần Tuấn Khải lay lay áo ông ta nói.

“Ăn nói hàm hồ, cả nhà Hàn gia đều đã chết rồi, người giống người thôi.”

“Nhưng…”

Trần Tuấn Khải trừng mắt với vợ mình rồi đứng dậy cười nói: “Nếu đã là bạn của Tuấn Khang thì mời Ám tiểu thư chọn một vị trí để cùng chung vui.”

“Trần lão gia khách sáo rồi, tôi chỉ đến tặng lễ vậy xong sẽ đi ngay.”

Vừa dứt lời trên màn hình lớn đang chiếu hình cưới của Trương Đình và Trần Tuấn Khang được thay bằng một đoạn video ngắn, là cảnh Trương Đình đang hoan lạc cùng một người đàn ông lạ.

Ngay lập tức mọi người đều sững sờ, mặt Trương Đình tái mét.

“Cô, hoang đường. Tuấn Khang, anh phải tin em là cô ta, là cô ta cắt ghép cố ý vu oan cho em.” Trương Đình hoảng loạn kéo tay Trần Tuấn Khang khóc lóc nói.

Mẹ của Trương Đình, Kiều Ánh Tuyết cũng đứng dậy chỉ tay vào mặt cô mà quát: “Tiện nhân, tiện nhân, cô ghen tị với con gái tôi nên cố ý hạ bệ nó.”

Khách mời đến đều là người có chức có quyền, không thì cũng là người thuộc giới thượng lưu, quý tộc, Trần Tuấn Khải ít nhiều cũng sợ mất mặt, ông ta đứng bật dậy quát: “Người đâu, tắt đi. Đuổi cô ta ra ngoài.”

Có vài tên định xông đến nhưng lại bị ánh mắt của Mặc Tiêu Dao dọa sợ.

“Nếu không phải thật gì việc gì các người phải sợ? Có tật giật mình?” Khi nãy Mặc Tiêu Dao có cởi vest ra khoác lên cho cô, ở cổ áo có gắn một cái loa nhỏ bằng đầu ngón tay. Vì vậy giọng nói của cô vạng vọng khắp cả tòa biệt thự. Ai cũng đều nghe rất rõ.

《 Lí do ra truyện chậm: trời quá lạnh, tay tác đóng băng rồi không gõ nổi chữ nữa. 》
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện