Ám Nguyệt vừa lên xe cô đã rút khăn giấy sau sạch cổ tay bị Trần Tuấn Khang chạm vào.

Bạch Phong ở bên cạnh cười mỉa mai: “Vợ chưa cưới? Tên này có bệnh à?”

Không chỉ Bạch Phong, Ám Nguyệt ngay khi nghe được lời đáp ấy từ chính miệng của Trần Tuấn Khang cô không khỏi thấy nực cười. Nhưng sợ để lộ sơ hở nên từ đầu đến cuối đều giữ thái độ thản nhiên không chút xao động. Có ai lại đi ép vợ chưa cưới của mình vào bước đường cùng? Thản nhiên tuyên bố hủy bỏ hôn lễ để đính hôn với người khác? Rồi lại diễn vai tình thâm khuyến luyến, nếu để Trương Đình cô ta biết được chỉ e tức đến thổ thuyết.

Thấy Ám Nguyệt chỉ nhếch môi cười lạnh không đáp, Bạch Phong lại nói tiếp: “Bước tiếp theo cô tính thế nào?”

“Ngồi chờ con mồi sa lưới. Chuyện tôi nhờ anh sao rồi?” Ám Nguyệt với tay mở hộp đựng kẹo bóc một que cho vô miệng.

“Đều đã ổn thỏa nhưng cô vẫn nên cẩn thận thì hơn. Phía sau Trần gia là cả một thế lực ngầm đang thao túng. Bọn chúng còn chưa lộ diện.”

“Là bọn người Demon bang?”

“Không, tôi e là không phải. Đống hỗn độn vừa rồi lão đại đích thân tặng cho bọn chúng, bọn chúng còn chưa dẹp yên. Tạm thời sẽ không gây rối nữa đâu.”

“Còn kẻ thứ ba?”

“Ừm.”

Tuy nói Mặc Tiêu Dao và Demon bang là hai thế lực lớn thao túng thế giới ngầm nhưng mấy năm gần đây hai bên liên tục xảy ra tranh chấp, đấu đá không yên. Phần lớn đều do Demon bang khởi xướng, sau lại như tự bê đá đập chân mình tổn thất không ít. Lợi dụng thời cơ bên thứ ba cũng bắt đầu rục rịch hình thành, kẻ này đứng một bên ẩn mình, ngấm ngầm ra tay. Để củng cố thêm thế lực con mồi đầu tiên hắn nhắm đến là Hàn gia. Nhưng hắn ta rất khôn ngoan mỗi lần ra tay đều phủi sạch mọi dấu vết.

Đánh vào tâm lí con người, ai cũng đều có lòng tham. Lợi dụng điểm này ném cho Trần gia và Trương gia một kho vàng khủng, sau đó ở phía sau thao túng khiến hai nhà này cùng hợp lại đối phó Hàn gia. Quả là một kế hoạch hoàn hảo, đẩy kẻ khác vào vai ác còn bản thân làm ngư ông đắc lợi. Chỉ e hiện tại ngay cả Trần gia và Trương gia cũng đã nằm gọn trong tay hắn.

Một âm mưu đáng sợ và người vạch ra nó còn nguy hiểm gấp bội. Hỏi sao khi ấy Mặc Tiêu Dao không cho cô trở về. Mạch suy nghĩ dừng lại, Ám Nguyệt không khỏi thấy lạnh người.



Ting.

Trần Tuấn Khang đang dựa lưng vào thành giường, tay cầm chén rượu vang đỏ từ thừ thưởng thức.

Nhận được mail của thư kí, anh ta lập tức đặt ly rượu qua một bên.

Tất tần tật về Ám Nguyệt đều được hiển thị trên màn hình laptop. Trần Tuấn Khang đọc không bỏ sót một thông tin nào, đã lướt đến cuối cùng vẫn không nhận được điều bản thân mong chờ, ánh mắt anh ta lộ ra vẻ thất vọng, gập mạnh màn hình laptop lại.

“Hàn Quyên, không phải em thật sao?”

“Trên đời này sao lại có người giống e đến vậy?”

Mở ngăn tủ lấy ra khung ảnh chụp anh ta và Hàn Quyên hồi cấp ba, cả hai cười đùa rất vui vẻ. Nụ cười của cô vô tư hồn nhiên như ánh sáng mặt trời rực rỡ.

“Nếu nói bây giờ anh cảm thấy hối hận rồi em có tin không? Hàn Quyên.”

“Tại sao em không chịu hiểu cho anh? Em cho anh một chút thời gian không được sao?”

Trần Tuấn Khang vuốt ve khung ảnh mang theo nỗi u sầu.

Ting…ting…ting…điện thoại dồn dập tin nhắn tới. Trần Tuấn Khang chẳng buồn liếc mắt nhìn qua cũng có thể đoán ra người kia là Trương Đình - vị hôn thê mới của hắn.

Không nhận được phản hồi Trương Đình trực tiếp gọi tới.

Trần Tuấn Khang mệt mỏi nghe điện thoại.

“Trần Tuấn Khang, tại sao không trả lời tin nhắn của em. Mấy ngày nay người ta chưa được gặp anh đấy.”

“Mấy ngày nay anh thật sự rất bận. Em còn chuyện gì không? Không có chuyện gì nữa thì anh cúp nhé.”

“Thái độ đó của anh là sao đây?” Giọng của Trương Đình hét lên trong điện thoại, Trần Tuấn Khang nhíu mày đưa điện thoại ra xa.

“Anh còn rất nhiều việc cần giải quyết đâu phải em không biết? Xong đợt này anh sẽ đưa em đi chơi bù được không?” Mặc dù Trần Tuấn Khang cảm thấy cô ta rất phiền phức nhưng hiện tại Trần gia và Trương gia đang ổn định ở mối quan hệ hợp tác thân thiết vì vậy tạm thời không thể trở mặt.

“Vậy bây giờ anh đang ở đâu? Em qua tìm anh nhé.”

“Anh đang trên tập đoàn, cũng muộn rồi để tối mai anh qua đón em đi ăn được không?”

“Vậy anh nhớ nhé.”

“Ừm.”

Tắt điện thoại Trần Tuấn Khang ném nó qua một bên. Anh ta vuốt mặt đầy mệt mỏi, cầm cả chai rượu uống cạn. Hết chai này tới chai khác, tay vẫn ôm khư khư khung ảnh mà gọi tên cô.

Tình cảm của Trần Tuấn Khang dành cho Hàn Quyên suy cho cùng cũng chỉ đến vậy. Dù có sâu đậm nhưng lại chẳng thể vượt qua rào cản từ gia đình và tham vọng về quyền hành, địa vị trong lòng anh ta. Anh ta đã chọn đứng về phía gia đình, có được cái anh ta mong muốn nhưng lại chẳng cảm thấy hạnh phúc. Đây là cái giá cho sự lựa chọn ấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện