Ưattpad_arthan_

Hạ Tiếu chọn được một chỗ khá kín đáo ở trong góc, cô gọi phục vụ sau đó order một cốc nước táo. Lúc đầu cô định order cocktail, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là nên uống nước hoa quả thì hơn. Ở bar uống đồ uống có cồn quá nguy hiểm, với trạng thái tâm lý không ổn định như này, rất có thể cô sẽ không kìm được quá chén, tốt nhất là uống nước táo cho lành.

Đúng vậy, gần nửa tháng rồi nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn điều chỉnh được tâm lý, ảnh hưởng của thất tình đến sức khỏe tinh thần lớn hơn cô tưởng. Tại vì không muốn làm bạn bè lo lắng mà cô đã phải gồng mình chạy đi chạy lại khắp nơi mấy hôm nay, đã thế đi đến đâu cũng thấy người ta yêu nhau mới tức chứ.

Hạ Tiếu vừa định lôi điện thoại ra gϊếŧ thời gian thì có người đến ngồi trước mặt cô. Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Hạ Tiếu, Tử Lẫm vội xua xua tay:

- Chị đừng quan tâm đến em, coi như em không tồn tại là được, em hứa sẽ không làm ồn đâu!

Hạ Tiếu phì cười:

- Bạc Vũ bảo cậu đến đây trông chừng tôi à? Tử Lẫm gãi gãi đầu, chột dạ liếc ra chỗ khác:

- Không có, tự dưng em thích ngồi ở đây thôi.

- À được, vậy cậu cứ tự nhiên.

- Vâng ạ!

Tất nhiên Bạc Vũ không đời nào dám để Hạ Tiếu ngồi một mình thật. Từ lúc Hạ Tiếu mở cửa bước vào, ánh mắt của đám con trai trong phòng đều lặng lẽ thay đổi. Váy ngắn bó sát màu đen, chiếc thắt lưng tinh xảo quấn quanh vòng eo mảnh khảnh, khoác ngoài là chiếc áo tweed ngắn màu trắng, cô không đeo tất, để lộ đôi chân thon dài trắng nõn, mãi tóc dài tùy ý xõa xuống, khí chất cao quý của tiểu thư hào môn dung hợp hoàn hảo với vẻ quyến rũ như hồ ly, cô chỉ cần tùy ý đứng đấy cũng đủ hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người. Hạ Tiếu vừa xuất hiện, đám con trai liền rục rịch không yên, chẳng qua là ngại mặt mũi của Bạc Vũ nên không dám tới tiếp cận.

Tử Lẫm điều chỉnh tư thế ngồi để cản lại những ánh mắt trần trụi nóng bỏng đang chiếu về phía này, hắn ngẩng đầu nhe răng cười với Hạ Tiếu một cái sau đó tỏ ra không có gì tiếp tục cúi xuống nghịch điện thoại.

Hạ Tiếu mặc kệ Tử Lẫm thích làm gì thì làm, cô nhàm chán làm ổ trên ghế sô pha lướt điện thoại, đợi đến 11h thì xách túi đi về. Đang lúc Hạ Tiếu bắt đầu cảm thấy có chút buồn ngủ thì có người đến ngồi cạnh cô, dùng cách cực kỳ kinh điển để bắt chuyện:

- Hình như anh thấy em ở đâu rồi thì phải? Chúng ta đã gặp nhau lần nào chưa nhỉ?

Giọng nói của anh ta làm Hạ Tiếu tỉnh cả ngủ, Tử Lẫm ngồi đối diện cũng tò mò nhìn sang hóng hớt.

Hạ Tiếu nhã nhặn nở nụ cười:

- Có thể anh đã nhìn thấy tôi trên áp phích quảng cáo của bệnh viện thẩm mĩ cũng không chừng?

Anh ta cười khan một tiếng:

- Em hài hước thật đấy.

Hạ Tiếu với tay lấy cốc nước táo trước mặt nhấp một ngụm, hờ hững nhìn anh ta:

- Anh có chuyện gì không?

Anh trai kia bị Hạ Tiếu nhìn đến cả người căng thẳng, anh ta nuốt nước bọt, lắp bắp trả lời:

- Anh...anh chỉ muốn làm quen với em thôi.

Em gái này quá cmn quyến rũ, chỉ liếc mắt một cái mà hắn đã nhũn cả người.

Hạ Tiếu nhếch môi:

- Nhưng tôi không thích làm quen với người lạ.

Anh ta không hề nản trí:

- Trước lạ sau quen, đúng không em? Anh tên là Hứa Triều, anh nên gọi em là gì nhỉ?

- Anh thích gọi tôi là gì cũng được.

Đúng lúc này, phục vụ mang ly Margarita lên đặt trước bàn của Hạ Tiếu. Hứa Triều mỉm cười đẩy ly cocktail đến trước mặt cô:

- Margarita được ví như một nàng thơ duyên dáng, có vẻ đẹp quyến rũ lòng người, tựa như em vậy. Cho phép anh mời em một ly cocktail nhé, nàng thơ của tôi?

Tử Lẫm ở đối diện trợn mắt há hốc mồm, sao thằng cha này tán gái giỏi thế nhỉ?

Hạ Tiếu bình tĩnh đẩy lại ly cocktail về phía Hứa Triều:

- Xin lỗi, tôi bị dị ứng với cồn.

- ....

Hứa Triều quyết đoán đổi chủ đề:

- Đẹp như em, nhất định vẫn còn độc thân đúng không?

Hạ Tiếu nâng mắt nhìn hắn, Hứa Triều coi đấy là hành động thể hiện sự hứng thú, hắn mỉm cười nói tiếp:

- Bởi vì em xinh đẹp đến mức có thể khiến cho bất kỳ thằng con trai nào phải tự ti, nên chưa ai dám tiếp cận, phải không?

Tự Lẫm im lặng giơ ngón cái lên trong lòng.

Hạ Tiếu bật cười, xem ra tên này cũng không phải dạng vừa. Cô ngoắc ngoắc tay:

- Để tôi nói cho anh một bí mật nhé.

Hứa Triều vô cùng phối hợp ghé sát tai lại.

- Tôi có bạn gái rồi.

- ....

Cmn thế này thì bảo hắn tiếp tục kiểu gì? Không lẽ hắn mất 100$ thật à? Biết thế lúc nãy không nhận kèo nữa, em gái này khó chơi quá. Mặc dù em gái này dầu muối đều không ăn nhưng phải công nhận đẹp thật, chỉ cần nhìn đến đôi chân dài trắng nõn kia hắn liền muốn cứng.

Tử Lẫm cảm thấy đã hóng hớt đủ, lúc này mới từ tốn lên tiếng:

- Anh Hứa, người của Bạc thiếu gia mà anh cũng dám động vào à?

Hứa Triều theo bản năng quay lại nhìn về phía Bạc Vũ, vừa nhìn thấy ánh mắt âm trầm của Bạc Vũ, mồ hôi lạnh liền không kìm được chảy ra, nhưng hắn vẫn cứng miệng:

- Sao tao phải sợ Bạc Vũ?

Tử Lẫm cười cười:

- Vậy để tôi đổi cách nói khác, đại tiểu thư Hạ gia mà anh cũng dám đụng à?

Hứa Triều trợn mắt không thể tin quay sang nhìn cô gái vẫn im lặng nãy giờ:

- Em là Hạ Tiếu?

Hạ Tiếu nghiêng đầu nhấp một ngụm nước táo, ngoài cười trong không không cười bình tĩnh liếc Hứa Triều:

- Phải, là tôi. Anh có chuyện gì sao?

Hứa Triều cảm thấy không thể đi một chuyến công cốc như vậy, hắn cắn răng đưa điện thoại ra:

- Anh có thể thêm wechat không?

- Xin lỗi, tôi thường chỉ thêm wechat bạn bè thân thiết thôi.

- À được, xin lỗi đã làm phiền em.

- Không sao.

Nhìn Hứa Triều chán nản rời đi, Tử Lẫm lúc này mới quay sang nói chuyện với Hạ Tiếu:

- Sao dạo này chị hiền thế? Bình thường chị phũ lắm mà?

Hạ Tiếu lắc lắc cốc nước trong tay, mỉm cười:

- Tôi đang tích đức đấy, cậu cứ thử bị người ta phũ một lần rồi biết, cảm giác không dễ chịu đâu.

Tử Lẫm biết Hạ Tiếu đang nói đến lần bị Tống Thần từ chối, hắn cười cười làm bộ lơ đãng chuyển đề tài:

- Cái tên vừa nãy tán tỉnh giỏi nhỉ?

Hạ Tiếu gật gù:

- Đúng đấy, lấy giấy bút ghi vào, lần sau còn áp dụng.

- Sao em phải dùng cái trò rẻ tiền đấy?

- Lần sau bị gái phũ đừng có thắc mắc nữa nhé.

- ...

Chí mạng quá, hắn cãi không được.

.

.

Hạ Tiếu nhìn cốc nước táo sắp hết, cô vừa định gọi phục vụ order thêm đồ uống thì cửa phòng bao bật mở "rầm" một cái. Tiếng động lớn đến mức làm cho căn phòng đang ồn ào bỗng chốc trở nên yên tĩnh, mọi người kinh ngạc quay đầu nhìn ra cửa.

Hứa Giai Kỳ một thân đồ hiệu đứng ngay ở cửa ra vào, cô liếc nhìn một lượt phòng bao, nhanh chóng tìm thấy Bạc Vũ đang thân mật ôm ấp một cô gái lạ mặt, lạnh lùng nhìn mình. Hứa Giai Kỳ giận dữ xông đến, cô tiện tay lấy một ly rượu trên bàn, hất thẳng vào mặt cô gái trong lòng Bạc Vũ. Bạc Vũ nhanh chóng xoay người che chắn cho cô gái kia, hành động bảo vệ của hắn càng khiến cho Hứa Giai Kỳ tức điên, cô không thể tin nổi hét lên:

- Cậu còn che cho cô ta?? Bạc Vũ, cô ta lại là ai hả?

-----------

Chương sau Tống Thần xuất hiện nèeee

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện