Sang tháng ba, tiết trời dần trở nên ấm áp.
Tống Thần mở cửa ban công, nhìn xuống thành phố hoa lệ rực rỡ ánh đèn, đôi mắt rũ xuống, hàng mi dài tạo thành bóng mờ dưới mắt, che khuất đi tâm tình phức tạp bên trong. Anh cho tay vào túi lấy ra điện thoại, mở danh bạ lên tìm số máy của Dụ Ngôn, do dự một lúc, cuối cùng vẫn tắt máy đi, bực bội ném lên bàn.
Sự việc năm đó kỳ thực không khó để tra ra, anh rất nhanh tìm được người tài xế đã gây ra tai nạn gϊếŧ chết cha mẹ anh. Đích thân anh đã gặp mặt người đó, cũng điều tra rất nhiều về bối cảnh của ông ta, anh có thể khẳng định, đó hoàn toàn chỉ là một vụ tai nạn bình thường, không hề có chút khúc mắc gì cả, ông ta không hề liên quan đến Hạ Thẩm Niên, cũng không liên quan đến cậu của anh – Dụ Ngôn.
Năm đó, khi hai nhà Tống – Hạ hợp tác, Hạ Thẩm Niên quả thực có giở trò, khiến cho toàn bộ doanh nghiệp Tống gia phải lao đao, nhưng ngay khi nuốt được Tống gia, ông ta đã thu tay lại. Anh không dám nhận mình hiểu rõ Hạ Thẩm Niên, nhưng cũng coi như hiểu phong cách làm việc của ông ta. Hạ Thẩm Niên không phải loại người ép người ta vào đường cùng như vậy, ông ta làm ra không ít chuyện không trong sạch, nhưng chưa từng đụng đến mạng người.
Điều khiến anh bất ngờ là, trong lúc điều tra sâu hơn về Hạ Thẩm Niên, anh lại vô tình phát hiện ra một nhân vật ngoài ý muốn.
Tống Thần dằn lại ý muốn gọi điện chất vấn Dụ Ngôn, vươn tay cầm lấy điện thoại trên bàn, ngón tay lướt vài cái trên màn hình, tìm một dãy số.
- Tra giúp tôi về Mặc Lan, cố tiểu thư của nhà họ Mặc.
Dụ Ngôn, rốt cuộc cậu muốn làm gì đây? ***
Gần đây lịch học của khối 12 càng lúc càng nặng, các kỳ thi thử nối tiếp nhau ập đến, khiến cho đám học sinh bận đến không có thời gian thở dốc.
Bạc Vũ đã nghỉ học ở trường từ tuần trước, hắn còn đang bận rộn chuẩn bị các thủ tục và giấy tờ để sang Mỹ. Hạ Tiếu dạo này cũng không hề rảnh rồi, mãi đến buổi tiệc chia tay của Bạc Vũ hai người mới có thời gian nói chuyện tử tế.
Tống Thần có việc bận nên không thể cùng Hạ Tiếu đến tiệc chia tay của Bạc Vũ, lúc Hạ Tiếu đến, người trong sảnh đã khá đông, Bạc Vũ đang ở giữa một đám người, dáng vẻ thong dong, trên tay là ly Tequila màu hổ phách. Vừa nhìn thấy Hạ Tiếu, hắn nghiêng đầu nói gì đó với mấy người xung quanh, sau đó liền mỉm cười bước về phía cô.
Hạ Tiếu âm thầm kinh ngạc, ở đây đông người như vậy, chất lượng ánh sáng còn không tốt, vậy mà cậu ta vẫn có thể phát hiện ra cô ngay lập tức được, thị lực đúng là không tầm thường. Hạ Tiếu còn đang ngây người suy nghĩ thì Bạc Vũ đã đi đến trước mặt cô, hắn để ly rượu lên bàn nhỏ bên cạnh, nhướn mày nhìn cô:
Hạ Tiếu lắc đầu cười:
- Không nghĩ gì cả. Hôm nào cậu bay thế?
Bạc Vũ nhìn xung quanh Hạ Tiếu, cặp mắt đào hoa thoáng hiện lên tia ngạc nhiên, hắn không trả lời câu hỏi của cô mà nói một câu chẳng liên quan:
- Bạn trai cậu không đi cùng à?
Hạ Tiếu vươn tay lấy ly Martini để sẵn trên quầy bar, thản nhiên gật đầu:
- Ừm, anh ấy có việc bận.
- Vậy sao – Bạc Vũ vừa lơ đãng trả lời vừa cướp ly Martini trên tay Hạ Tiếu, không quan tâm đến biểu tình bất mãn trên mặt cô.
- Sao cậu quản lắm thế... - Hạ Tiếu khó chịu lẩm bẩm, ở nhà bị Tống Thần quản thì thôi đi, đi chơi cũng bị ông thần này quản nữa.
Bạc Vũ bật cười, một tay hắn khoác hờ qua vai cô, lười biếng nói:
- Ngoan, sau này có muốn Bạc baba quản cũng không được nữa đâu.
Người con trai khi nói lời này vô cùng thân mật, giọng nói vốn từ tính êm tai được ngân dài ra, mang theo vài phần trêu chọc, trong lúc vô tình còn để lộ ra sự cưng chiều.
Nếu là cô gái khác, nghe cái giọng này của Bạc Vũ hẳn đã mặt đỏ tim đập nhanh, cả người mềm nhũn, nhưng Hạ Tiếu lại chẳng có cảm giác gì cả. Cô đảo mắt, không chút lưu tình nói thẳng:
- Cậu định ở luôn bên đấy, sau này không trở về nữa à?
Bạc Vũ cười khẽ một tiếng, bàn tay đặt trên vai Hạ Tiếu nghịch nghịch lọn tóc của cô, chấm dứt đề tài này:
- Cậu lúc nào cũng lạnh lùng thật đấy. Vậy, cậu có muốn ra kia ngồi với tớ không?
Hạ Tiếu nhìn theo hướng Bạc Vũ chỉ, là bàn ở trung tâm, có không ít người, trong đó có vài gương mặt quen thuộc, còn lại cô đều không biết. Nhận ra Hạ Tiếu không thích, Bạc Vũ ngay lập tức quyết định thay cô:
- Được rồi, chúng ta ngồi chỗ khác.
Hạ Tiếu để yên cho Bạc Vũ dắt cô đến chiếc bàn ở rìa trái của sảnh, khá ít người qua lại. Bạc Vũ ấn Hạ Tiếu ngồi xuống ghế, cởϊ áσ khoác ra đắp lên chân cô, lúc này Hạ Tiếu mới giật mình phát hiện ra phần lớn đùi cô bị lộ ra ngoài do mặc váy ngắn.
- A...cảm ơn cậu.
- Không cần khách sáo – Bạc Vũ mỉm cười trả lời trong lúc vẫy tay gọi phục vụ, sau đó hắn quay lại nhìn Hạ Tiếu – cậu muốn uống gì?
- Cocktail Marti—
Không đợi Hạ Tiếu nói hết câu, Bạc Vũ đã order đồ uống:
- Một cocktail Matthantan và một nước ép táo nhé. Cảm ơn.
Hạ Tiếu âm thầm bĩu môi.
Hai người nói chuyện một lúc thì Bạc Vũ bị gọi đi, nhìn thấy biểu tình do dự trên mặt hắn, Hạ Tiếu ngay lập tức đẩy hắn đứng dậy:
- Tiệc chia tay của cậu mà cậu cứ ngồi đây với tớ mọi người sẽ bất mãn đấy, mau đi đi.
Bạc Vũ đành phải dặn cô ngồi đây chờ hắn, sau đó không yên tâm rời đi.
Hạ Tiếu nhìn dáng vẻ lo lắng như cha già của Bạc Vũ, cảm thấy có chút cạn lời. Hình như hắn đóng vai baba của cô đến nghiện rồi, chỉ thiếu điều gọi cô là con gái thôi.
Hạ Tiếu ngồi một lúc thì có người tiến đến ngỏ ý muốn ngồi cùng, cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên, là Hoắc Trì. Tia kinh ngạc kia chỉ chợt lóe rồi biến mất, Hạ Tiếu rất nhanh lấy lại vẻ bình tĩnh, thản nhiên mỉm cười ngồi lùi lại:
- Cậu cứ tự nhiên.
Vứt bỏ thân phận hôn phu hôn thê kia, cũng xóa bỏ hết hiểu lầm, quan hệ giữa Hạ Tiếu và Hoắc Trì kỳ thực không tồi, hai người dù gì cũng là bạn từ nhỏ, có rất nhiều chuyện để nói. Hạ Tiếu vui vẻ ngồi nói đủ thứ chuyện linh tinh với Hoắc Trì, cô nhận ra cậu ta bề ngoài kiêu ngạo vậy thôi nhưng thật ra rất dễ nói chuyện, cũng không đáng ghét như cô tưởng. Một lát sau có thêm vài người nữa cùng ngồi với các cô, đều là người quen trong vòng, Hoắc Trì kiếm được một bộ bài tây, Hạ Tiếu chơi vui đến quên cả thời gian, mãi đến khi có điện thoại của Tống Thần gọi đến cô mới giật mình nhận ra đã hơn 10h.
Hạ Tiếu vội vã tạm biệt mọi người, sau đó cô đứng dậy tìm Bạc Vũ, muốn đưa lại áo khoác cho hắn. Bạc Vũ lấy cớ tiễn Hạ Tiếu, dứt ra khỏi đám người kia, đưa cô ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng, Hạ Tiếu liền bị không khí ẩm ướt lạnh lẽo bên ngoài làm cho rùng mình. Bạc Vũ vẫn luôn nhìn Hạ Tiếu, vừa phát hiện ra cô lạnh liền cởϊ áσ khoác ra, muốn khoác lên người cô, nhưng bị cô lắc đầu ngăn lại.
- Không cần đâu, Tống Thần đang đợi tớ bên ngoài rồi.
Bạc Vũ cũng không miễn cưỡng, hắn lười biếng khoác áo lên cánh tay, tay kia vươn ra xoa rối tóc trên đầu cô:
- Có cần tớ đưa ra tận nơi không?
Hạ Tiếu nghiêng đầu tránh đi bàn tay đang làm loạn trên đầu mình, cô vừa cào cào lại tóc vừa ngước mắt lên nhìn hắn.
- Bao giờ cậu bay?
- Chiều mai – Bạc Vũ đáp nhẹ bẫng, đôi mắt đào hoa xinh đẹp vẫn luôn chăm chú nhìn cô.
- Sao vội thế? – Giọng nói Hạ Tiếu vô thức cao hơn, cô thực sự kinh ngạc, không nghĩ rằng Bạc Vũ lại đi vội như vậy.
Bạc Vũ uể oải tựa lưng vào tường, bàn tay tùy ý đưa lên vuốt tóc, cong khóe môi:
- Sao vậy? Không nỡ xa tớ à?
Hạ Tiếu thành thật gật đầu.
- Tất nhiên tớ sẽ nhớ cậu rồi.
Bạc Vũ hơi sững người lại, biểu cảm trêu chọc cợt nhả trên mặt cũng biến mất, ngay sau đó hắn lại vui vẻ nở nụ cười, đôi mắt đào hoa cong lên, dịu dàng nói:
- Hạ Tiếu, tặng tớ một cái ôm tạm biệt nhé?
- Gì chứ...nói như kiểu cậu không về nữa ấy, cậu muốn về lúc nào mà chẳng được...- Hạ Tiếu bĩu môi lẩm bẩm nhưng vẫn vươn tay ra ôm hắn – ngày mai tớ còn tiễn cậu nữa mà...
Hạ Tiếu vừa muốn buông Bạc Vũ ra thì hắn chợt vươn tay ôm lại cô, cánh tay rắn chắc ghì chặt cô vào ngực, đến mức cô cảm thấy có chút không thở được. Mùi bạc hà, mùi rượu và mùi thuốc lá nhàn nhạt ngập tràn khoang mũi, giọng nói hơi khàn khàn của hắn vang lên ngay bên tai:
- Không cần đâu, ngày mai không cần phải tiễn tớ...
Hạ Tiếu sửng sốt mở to mắt, đột nhiên trong đầu cô xuất hiện một suy nghĩ lớn mật, trước khi cô kịp phân tích rõ ý nghĩ ấy thì Bạc Vũ đã buông cô ra, khôi phục phong thái ung dung hờ hững thường ngày.
- Ngày mai cậu còn phải đi học mà, không cần tiễn tớ, dù sao thì tớ cũng chỉ đi có mấy năm, lúc nào muốn về mua vé máy bay là được.
Hạ Tiếu do dự gật đầu, gạt bỏ suy nghĩ kỳ lạ kia ra khỏi não.
- Thôi được rồi, vậy chúc cậu thượng lộ bình an nhé, bao giờ đến nơi gọi điện cho tớ.
- Được.
- Nhớ về thường xuyên nhé.
- Được.
- Tớ cũng sẽ sang thăm cậu!
- Được, tớ chờ cậu.
Hạ Tiếu dặn dò Bạc Vũ đủ thứ, sau đó mới rời đi. Vừa ra đến đường lớn thì cô nhìn thấy chiếc Aston Martin quen thuộc, Tống Thần đang đứng tựa vào cửa xe nhìn cô, sắc mặt lạnh lùng, đôi mắt thâm trầm nhìn không ra cảm xúc.
------------
Ưattpad_arthan_
Dạo này tớ chăm hông nè ~
Mục tiêu hoàn truyện trước khi hết năm!!