Bánh quy Amoxicillin.
— Viên Amoxicillin thứ năm mươi tám: "Đến đây nào, bé Quan.

Anh Tam của em chịu phạt."
;;;
"Bố hỏi chị à?" Quan Cạnh căng người, rướn cổ tới gần Quan Ninh.

"Bố nói sao?"
"Bố không hỏi chị," Quan Ninh nói.

"Chị đoán thôi, chị đoán là bố đoán ra rồi."
"Đang nói chuyện nghiêm túc, chị đừng có líu lưỡi." Quan Cạnh vò đầu.

"Bố không hỏi chị, sao chị biết là ông biết?"
Quan Ninh không trả lời mà hỏi ngược lại: "Em còn nhớ bố bỏ thuốc bao lâu rồi không?"
Quan Cạnh sửng sốt: "...!Chắc cũng hơn mười năm? Em không nhớ chính xác thời gian, nhưng em nhớ năm đó mẹ bị viêm phế quản cấp, ho sù sụ không ngừng, tối cũng chẳng ngủ được.

Bố không dám cho mẹ lại ngửi thấy mùi thuốc, còn tưởng mẹ bị ốm là do suốt ngày hít phải thứ khói độc kia.

Từ dạo đó, bố bỏ đến giờ."
Cậu nhíu mày, "Nhưng việc bố cai thuốc liên quan gì đến chuyện của em?"
"Bố trông thô lỗ cẩu thả, nhưng kỳ thực ông để ý lắm.

Chị có thể nhìn ra thì bố cũng vậy.

Có lẽ chưa tìm được sợi dây liên kết mấu chốt, nên ông không nghĩ tới phương diện kia.

Nhưng ai mượn chị dò đường cho em come out chứ, chẳng khác nào đưa cho bố sợi dây đó cả." Quan Ninh cười nhạt.


"Có lẽ do chị nóng vội, đề cập tới chủ đề đồng tính luyến ái với tần suất cao và quá đột ngột, khiến cho ông nghi rồi."
"Tối hôm kia, Hạo Hạo sốt nhẹ, nửa đêm làm ầm lên; chị dỗ lâu lắm mới chịu ngủ.

Sợ lát nữa nó khát nên chị ra ngoài rót nước, ai ngờ vừa mở cửa đã trông thấy ban công sáng đèn, bố đang đứng đó hút thuốc."
"Chị do dự, nhưng cuối cùng vẫn qua đó." Quan Ninh cúi nhìn tách cafe trước mặt.

"Chị hỏi, sao bố đột nhiên hút thuốc.

Bố nói, có một chuyện mà ông nghĩ hoài vẫn không hiểu."
Quan Cạnh mím môi, "Không hiểu tại sao em thích con trai đúng không?"
"Chị không biết, bố chẳng nói gì cả." Quan Ninh lắc đầu.

"Bố chỉ nói, không phải việc gì to tát, bảo chị mau về ngủ."
Cô khẽ thở dài: "Nhưng nếu thực sự không phải chuyện to tát, vậy cớ gì trong chậu có nhiều tàn thuốc?"
Một câu nghi vấn chẳng cần đáp án của Quan Ninh khiến góc nhỏ trong tiệm cafe hoàn toàn yên tĩnh.

Tay bị Quan Cạnh siết chặt, Phó Tam Sinh thậm chí đã hơi đau.
Nhưng anh không buông, không giãy, không trách.

Anh chỉ vỗ nhẹ lên tay cậu trước khi hỏi cô: "Ngoài chuyện đó ra, bác Quan còn nói gì nữa không?".

Truyện Việt Nam
"Ừ thì," Quan Ninh ngẩng đầu nhìn hai người vai kề vai, lòng tĩnh lại.

"Biết hôm nay tôi đến Du Thành, ông bảo tôi chuyển lời tới Quan Cạnh, dặn cuối tuần này phải về nhà."
"Vậy nên lần này đến đây, ngoài việc muốn tâm sự riêng với anh Tam, tôi còn muốn nhắc Quan Cạnh phải chuẩn bị tâm lý." Cô nhìn sang Quan Cạnh, gằn từng chữ.

"Em à, tình hình hiện tại là vậy: dù em không muốn ngả bài, bố cũng buộc em phải ngả."
Im ắng khoảng chốc, Quan Cạnh bỗng dưng mỉm cười.

Tiếng cậu nghe sao nhẹ bẫng, "Có cơ hội ngả bài là chuyện tốt.

Sớm muộn gì cũng phải nói, chi bằng cuối tuần này luôn đi."
"Thực ra...!Nếu em chưa sẵn sàng thì thôi, không nhất thiết phải bây giờ." Quan Ninh hiếm khi lưỡng lự.

"Bố chỉ mới đoán, nếu em muốn chiếu lệ cho qua thì cũng không sao."
"Không cần," Quan Cạnh bảo.

"Dối được lần này, chưa chắc đã dối được lần khác.

Giờ em chiếu lệ cho qua, sau này come out có khi còn khó xử hơn."
Phó Tam Sinh hốt nhiên khều tay cậu, nhẹ giọng: "Quan Cạnh, em đừng vội.

Bây giờ come out vẫn còn quá sớm, ít nhất chờ em tốt nghiệp, có công việc ổn địn..."
"Anh Tam," Quan Cạnh ngắt lời anh.

Thấy anh vô thức cau mày, cậu bèn giơ tay day khẽ hàng mày chau.

"Nghe em nói này."
"Come out không giống bất cứ việc nào khác, nó không khiến bố mẹ dễ chấp nhận em hơn chỉ vì em lớn tuổi hơn.


Sẽ không có gì khác biệt nếu em nói bây giờ, hay nói vào một năm sau, mười năm sau."
"Em biết anh lo lắng điều gì," Quan Cạnh xoa nhẹ lên mu bàn tay Phó Tam Sinh, nói chậm lại.

"Nhưng không cần sợ, thật đó."
"Em chuẩn bị tâm lý từ sớm rồi."
"Tiến một bước hay lùi một bước, mọi chuyện cũng vậy.

Thôi thì càng sớm càng tốt, tránh đêm dài lắm mộng." Quan Cạnh mỉm cười.

"Hơn nữa, chỉ cần thành công là em có thể đàng hoàng đưa anh về nhà.

Em sẽ nói cho họ biết, anh Tam của em tốt đến nhường nào.

À, còn Tết nữa, em cũng không cần phải dùng danh nghĩa bạn bè để mời anh đến, cũng chẳng cần phải giả vờ đáng thương giữ chân anh lại."
"Nghĩ như vậy, come out càng sớm có phải càng tốt không?"
Phó Tam Sinh mấp máy môi, như thể vẫn muốn thuyết phục cậu.

Quan Cạnh lại giơ tay, ngăn anh nói: "Em biết mình có lỗi với họ, nhưng làm sao đây? Họ là bố mẹ của em.

Họ yêu em, thương em, họ sẽ bao dung cho em."
"Trước đó, bất kể họ làm gì, em đều sẽ không phản kháng.

Họ có thể mắng, có thể đánh, thậm chí có thể đưa em vào viện tâm thần..." Cậu ôm cánh tay Phó Tam Sinh, cười.

"Nhưng không sao, có anh cứu em."
"Anh Tam, cùng em "chiến" một trận, anh dám không?"
Phó Tam Sinh thấy mũi mình cay cay.

Anh hít sâu; và rồi bằng một cách nghiêm túc nhất, anh từ tốn gật đầu:
"Dám."
Tối đến sau khi tắm rửa lên giường, Phó Tam Sinh nằm nghiêng xem gameshow trên điện thoại, Quan Cạnh thì ôm anh từ phía sau.

Cậu khẽ giọng, khi quảng cáo hiện lên: "Anh Tam à, hôm nay chị em vừa nhắc đến chuyện come out, anh đã vội vàng không đồng ý.

Ngoại trừ sợ em buồn sợ em khổ, còn có lý do khác phải không?"
Phó Tam Sinh toan mua VIP, nghe vậy thì hơi nghiêng đầu: "Sao em lại hỏi thế?"
Quan Cạnh hôn lên gáy anh: "Anh vẫn không tin em có thể thích anh rất lâu rất lâu ạ? Sợ em hối hận, nên anh không muốn em come out với gia đình ngay lúc này?"

Phó Tam Sinh đặt điện thoại xuống, nghiêng đầu nhìn Quan Cạnh.

Anh nhẹ nhàng bảo: "Có...!một chút."
"Dầu gì anh cũng lớn hơn em tận mười tuổi, bé Quan à." Phó Tam Sinh cúi đầu, tránh cho Quan Cạnh nhìn thấy mặt mình.

"Tạm không nói trước đây em chưa từng thích đàn ông, dù em có, thì trên đời vẫn còn nhiều người tốt hơn anh, cũng thích hợp với em..."
"Trời ạ, hoá ra anh nghĩ vậy." Quan Cạnh không cho anh nói tiếp, vòng tay ôm eo kéo anh vào lòng.

"Anh Tam, em hỏi anh nè, người ta có xinh đẹp có dễ thương, có là thần tiên từ trên trời rơi xuống, thì người ta có phải tên Phó Tam Sinh không? Người ta là anh ư?"
"Nếu đã không phải anh, vậy mắc chi em thích?"
Phó Tam Sinh ngỡ ngàng; mãi hơn mười giây sau, vành tai anh mới hồng lên: "Ba cái lời sến rện này em học từ đâu vậy?"
"Em nói thật cả đấy." Quan Cạnh trề môi.

"Anh đó, giả vờ giả vịt tự ti cái gì, anh rõ là không tin em.

Trông em giống kiểu đàn ông tồi, thấy ai đẹp thì thích người đó hả? Em mà như vậy thật, nào có ế từ trong bụng mẹ những hai chục năm?"
Phó Tam Sinh bật cười, "Anh không có ý đó..."
"Em biết, nhưng em vẫn phải phạt anh." Quan Cạnh nheo mắt.

"Tư tưởng "bên nhau trọn đời với Quan Cạnh" của anh không đủ kiên định."
Phó Tam Sinh cười khẽ: "Rồi, em muốn phạt sao đây?"
Quan Cạnh cười khúc khích, cúi đầu thơm anh: "Phạt anh một đêm bảy lần, khà khà khà..."
Phó Tam Sinh dở cười dở mếu, nhưng chẳng biết sao lòng này ấm áp ngọt ngào đến lạ.

Anh hôn cậu tha thiết: "Đến đây nào, bé Quan.

Anh Tam của em chịu phạt."
Hết chương 58.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện