Bánh quy Amoxicillin.
— Viên Amoxicillin thứ năm mươi sáu: "Nếu đã không nỡ làm em buồn, vậy tôi còn chần chờ gì mà không đến bên em, làm em vui?"
;;;
Chiều thứ tư Quan Cạnh chỉ có một tiết, vốn là muốn sau khi kết thúc sớm đến cửa hàng Phó Tam Sinh phụ một tay, cũng nhân tiện "anh anh em em" chốc lát.

Ai biết cái khoa này dở chứng, đột ngột thông báo mỗi lớp cử năm sinh viên đến tham dự buổi toạ đàm của giáo sư nào đấy.

Quan Cạnh "vừa khéo" được lớp trưởng "pick", chẳng thể làm gì khác hơn là ủ rũ đi theo dòng người đến giảng đường.
Phó Tam Sinh đang kiểm kê danh sách mua hàng trong hai ngày qua; vừa đọc xong trang đầu tiên, anh đã nghe thấy tiếng điện thoại kêu đinh đoong.
[Quan Cạnh]: Anh Tam, hôm nay em đến muộn, trường sắp xếp cho sinh viên nghe giảng.
[Quan Cạnh]: Chán chết đi được, em chẳng muốn nghe chút nào.
[Quan Cạnh]: Nhớ anh quá.
[Quan Cạnh]: Bắn cho anh trái tim to bự.jpg
[Quan Cạnh]: Hình như chủ đề hôm nay là về sức khoẻ tinh thần? Vì đâu người càng lớn càng dễ rối loạn tâm lý?
[Quan Cạnh]: Ơ, đầu giáo sư trọc lóc! Hahahahaha.
[Quan Cạnh]: Anh Tam, anh có thấy đầu ông ta sáng rỡ không?
[Quan Cạnh]: Hình ảnh.jpg
Phó Tam Sinh chẳng cần nhấp vào cũng nhìn rõ cái đầu sáng bóng của vị giáo sư.

Anh lắc đầu cười, trả lời tin nhắn: [Hahaha].
Quan Cạnh có lẽ thay đổi ý định muốn nghiêm túc nghe giảng, thôi nhắn tin cho anh.

Phó Tam Sinh cũng đặt điện thoại xuống, tiếp tục kiểm kê danh sách mua hàng.
Nhưng chưa xem được bao lâu, phòng nghỉ đã vang lên tiếng gõ cửa.
Trình Tuệ đứng bên ngoài cao giọng: "Anh Tam! Có người tìm anh!"
Phó Tam Sinh cau mày, cất xấp biên lai sau khi kiểm kê rồi đứng dậy mở cửa.
Thấy anh đi ra, Trình Tuệ vội kéo tay anh nói nhỏ: "Chị nào xinh lắm, anh Tam.

Em tưởng đến mua bánh, ngờ đâu chỉ đích danh tên anh.

Chuyện gì đây?"
Phó Tam Sinh không trả lời Trình Tuệ, mà đi thẳng đến chiếc bàn duy nhất có khách nằm trong góc.

Người phụ nữ mặc chiếc áo khoác len màu hồng nhạt, gương mặt đoan trang, mái tóc dài hơi xoăn xoã ngang vai – chính là chị gái của Quan Cạnh, Quan Ninh.
Quan Ninh đứng dậy, nhìn Phó Tam Sinh dừng bước trước mặt mình.


Cô cười, nói: "Anh Phó, tôi không vòng vo nhiều lời với anh nữa.

Tìm một quán cafe nào đó nói chuyện về em trai tôi đi."
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Quan Ninh, Phó Tam Sinh đã phần nào đoán được ý định lần này của cô.

Nhưng khi nghe chính miệng đối phương nói, anh vẫn không sao nén nổi sửng sốt.
Im lặng một thoáng, Phó Tam Sinh gật đầu: "Được."
Hai người ngồi xuống trong quán cafe nhỏ đâu đây.

Quan Ninh gọi một tách Latte, Phó Tam Sinh lại dùng Americano.

Cafe được bưng lên rất nhanh, và sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Quan Ninh liền thấp giọng: "Quan Cạnh, thằng nhóc này chưa bao giờ nói giảm nói tránh, đôi khi làm người ta giận mà cũng chẳng biết.

Mặc dù tôi cảm thấy mình không đến nỗi như nó, nhưng dầu gì cũng là chị em ruột, tính cách ít nhiều có điểm giống nhau.

Vậy nên anh Phó, dù tôi có nói gì tiếp theo, mong anh hãy tin rằng đó là do tôi chưa suy nghĩ kỹ càng, chứ không phải cố ý xúc phạm anh."
"Tôi hiểu." Phó Tam Sinh ngước mắt nhìn Quan Ninh, từ tốn.

"Chỉ cần không yêu cầu tôi và Quan Cạnh chia tay, tôi biết cái gì sẽ nói cái đó."
"Vậy nếu, tôi muốn anh và Quan Cạnh chia tay thì sao?" Quan Ninh nói.

"Nếu tôi đến đây với tư cách là đại diện cho nhà họ Quan, không muốn hai người ở bên nhau, anh sẽ làm thế nào?"
Phó Tam Sinh nhìn cô, nghe cô nói tiếp: "Anh Phó, thứ lỗi cho tôi vì đã nói thẳng.

Xin hỏi bố mẹ anh có biết anh thích đàn ông không?"
Phó Tam Sinh miết đầu ngón tay lên cốc cafe, "...!Biết."
"Họ ủng hộ anh? Hay...!phản đối?" Quan Ninh nhìn chằm chằm Phó Tam Sinh, trong giọng nói gần như chẳng còn chút hơi ấm nào.

"Để tôi hỏi một câu cụ thể hơn.

Họ phản đối anh như thế nào? Đánh? Mắng? Hay cho rằng anh bị bệnh, đưa anh đi trị liệu?"
Hơi nóng như thiêu đốt của tách cafe dần dần chiếm lĩnh mọi giác quan.

Nhưng Phó Tam Sinh không buông tay, cũng không lên tiếng.
Quan Ninh nhìn thoáng qua những ngón tay trắng bệch của anh, "Vậy anh có bao giờ nghĩ rằng nếu Quan Cạnh ở bên anh, rất có thể nó cũng phải đối mặt với những chuyện này? Hoặc thậm chí còn tệ hơn?"

"Quan Cạnh hẳn đã nói với anh, rằng bố chúng tôi từng luyện quyền, cũng khá nhiều năm." Quan Ninh cúi đầu nhấp môi tách Latte.

"Ừ thì ông tốt bụng cởi mở, nhưng một khi Quan Cạnh thực sự mắc lỗi, ông sẽ đánh chẳng hề nương tay.

Anh biết đấy, đánh cho sống dở chết dở chưa bao giờ là chuyện đùa trong gia đình chúng tôi."
"Tôi biết, bên nhau là chuyện của hai người, không thể truy cứu mọi nguyên nhân ở anh.

Nhưng Quan Cạnh từ trước đến nay chưa từng rung động với ai, huống chi là đàn ông.

Cớ sao sau khi gặp anh, nó lại thành gay?"
"Tôi đương nhiên không kỳ thị.

Tôi chỉ không muốn em trai mình bước lên con đường một đi không trở lại này." Quan Ninh nói.

"Anh biết rõ nhất, con đường này khó khăn và đáng sợ như thế nào.

Anh Phó, anh thực sự đang tâm nhìn nó chịu nhiều tổn thương vậy ư? Anh không cảm thấy mình rất ích kỷ sao?"
"Quan Cạnh lì lợm cố chấp, nói với nó cũng không nghĩa lý gì.

Tính nó từ trước đã vậy, biết sai cũng không sửa.

Thế nên trong chuyện này, tôi chỉ có thể nhờ anh giải quyết." Quan Ninh cười.

"Chỉ cần anh chủ động, nó nhất định bằng lòng chia tay."
Phó Tam Sinh siết chặt tay trái dưới bàn, móng tay cắm sâu khiến lòng anh đau bầm.

Anh thở ra, cất tiếng hỏi Quan Ninh bằng giọng khàn khàn: "...!Cô nói xong chưa?"
"Cũng tạm rồi," Quan Ninh trả lời.

"Anh nghĩ gì về đề nghị của tôi?"
"Không nghĩ gì cả." Phó Tam Sinh nói.

"Tôi sẽ không chia tay với Quan Cạnh.


Mong cả nhà đừng cân nhắc về phương diện này nữa."
Quan Ninh nhíu mày.
"Cô nói tôi ích kỷ, vậy cô không ích kỷ sao?" Phó Tam Sinh đặt tách cafe xuống, gằn từng tiếng.

"Chúng tôi khác với số đông, là sai ư? Ai trao cho các người quyền phán xét đúng sai? Và ngay cả khi chúng tôi sai, vậy thì sao? Ai bảo rằng chúng ta sống trên đời chỉ có thể đúng chứ không thể sai?"
"Chỉ vì cô đã quen với cái gọi là "đúng" nên vô thức cho rằng ai cũng phải "đúng", và "đúng" luôn luôn là tốt."
"Hôm nay một mình đến gặp tôi, vì trong thâm tâm cô biết điều Quan Cạnh muốn là gì.

Em chắc chắn cũng không đồng ý với cô, sẽ chia tay tôi.

Nên cô muốn đánh phủ đầu, để tôi làm người ác, thà trái với tâm nguyện của em mình cũng muốn ép Quan Cạnh trở về con-đường-đúng-đắn mà cô nói."
"Tại sao?"
"Nếu cô đã cho rằng tôi ích kỷ, vậy tại sao tôi phải vô cớ huỷ hoại hạnh phúc của mình và Quan Cạnh?"
Nói đoạn, Phó Tam Sinh cầm tách cafe uống một hớp.

Anh hít thật sâu, dịu giọng xuống: "Cô hỏi tôi, đang tâm nhìn Quan Cạnh chịu khổ? Tôi làm sao đang tâm được chứ."
"Tôi biết con đường này khó khăn thế nào, đáng sợ bao nhiêu.

Vậy nên tôi đã do dự, do dự rất lâu.

Từ lần đầu tiên Quan Cạnh tỏ tình với tôi, tôi đã vô số lần muốn đồng ý với em, muốn cùng em ở bên nhau.

Nhưng tôi không làm được."
"Tôi có quá nhiều nỗi lo, quá nhiều nỗi vướng bận.

Tôi sợ Quan Cạnh sẽ giống như mình năm đó, sống trong giày vò, trong dằn vặt.

Tôi cũng sợ có một ngày, em đột nhiên hối hận và ghét tôi..."
"Nhưng sau cùng, tôi đã hiểu ra một chuyện."
"Tôi thích Quan Cạnh, rất rất thích.

Nên tôi không thể trơ mắt nhìn em bị tổn thương.

Tôi muốn bảo vệ em.

Và cô biết không, cách mà tôi từ chối Quan Cạnh hết lần này đến lần khác, cũng đã đủ tổn thương em rồi."
"Tôi trả lời WeChat.

Tôi mỉm cười với em.

Tôi ôm em.


Tôi làm sườn kho cho em ăn.

Đây đều là những việc nhỏ nhặt nhất, nhưng lại có thể khiến em vui thật lâu."
"Nếu đã không nỡ làm em buồn, vậy tôi còn chần chờ gì mà không đến bên em, làm em vui?"
"Khoảnh khắc khi tôi quyết định đến với em, cũng là lúc tôi biết mình sẽ không bao giờ buông tay."
"Tôi không nỡ nhìn em chịu những tổn thương kéo dài đến hết đời chỉ vì đã thích tôi, và vì đã come out.

Nhưng tôi càng không nỡ nhân danh "vì tốt cho em" để mà xoá đi mối quan hệ này, nhất là khi em rõ tất cả những hậu quả đau đớn khủng khiếp mà vẫn sẵn lòng đối mặt vì tôi."
"Vừa rồi cô nói, Quan Cạnh lì lợm cố chấp, một khi đã quyết thì đừng hòng ngăn lại.

Chính vì lẽ đó, tôi biết em sẽ không đồng ý chia tay.

Dẫu có chuyện gì xảy ra chăng nữa, em cũng sẽ không bao giờ bỏ tôi."
"Tôi đây, sao có thể cản bước chân em chứ?"
"Còn những vấn đề khác, chúng tôi sẽ từ từ tìm cách giải quyết.

Chúng tôi sẽ chứng minh cho cô thấy, hai người đàn ông đến với nhau cũng rất hạnh phúc.

Thậm chí, chúng tôi đã cân nhắc đến chuyện nhận nuôi một đứa nhỏ."
"Tôi có thể làm bất cứ điều gì, ngoại trừ chuyện chia tay.

Tôi không muốn, và tôi cũng không làm được."
Bầu không khí chìm trong sự trầm mặc thật lâu.
Tâm trạng Phó Tam Sinh hiện đương rất phức tạp.

Anh nghĩ, vì sao hôm nay mình xúc động như vậy? Vì sao anh nói mà chẳng buồn nghĩ đến những hệ luỵ sau đó?
Nhưng anh không hề hối hận.
Có lẽ do kiềm nén quá lâu, cảm giác khi nói ra tất cả thực sự rất thoải mái.
Nhưng e rằng anh đã gián tiếp khiến con đường come out của Quan Cạnh không còn suôn sẻ như dĩ vãng.

Bé Quan biết rồi, liệu có trách anh chăng?
Và giữa những dòng suy nghĩ lan man, Phó Tam Sinh đột nhiên nghe thấy tiếng cười của Quan Ninh.
"Tôi ghi âm lại hết rồi đấy." Quan Ninh giơ điện thoại lên.

Cô nở nụ cười chân thành, hoàn toàn khác với dáng vẻ hung hăng vừa rồi.

"Anh Tam nói rất đúng.

Xin anh nhất định phải luôn nghĩ như thế, đừng bao giờ lung lay."
Hết chương 56.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện