Bánh quy Amoxicillin.
— Viên Amoxicillin thứ năm mươi mốt: "I love you!"
;;;
Mười một giờ năm phút tàu đến Du Thành, Quan Cạnh không về ký túc xá mà xách hành lý đến thẳng Xuân Hi Viên.
Phó Tam Sinh không ở nhà, có lẽ cửa hàng vừa mới hoạt động nên lu bu nhiều việc, trưa anh cũng chẳng về.

Quan Cạnh mở chiếc balo căng phồng, lấy quần áo treo gọn trong tủ phòng ngủ chính trước khi đặt quả bóng rổ quý giá xuống tầng dưới.

Nhìn thoáng qua căn phòng lần cuối, cậu cười tít mắt ra ngoài.
Em gái part-time hôm nay nghỉ phép, làm Trình Tuệ bận tối mày tối mặt.

Vừa thấy Quan Cạnh đi vào, cô đã chỉ tay về phía sau, ý bảo Phó Tam Sinh đang đứng bếp, rồi tiếp tục phần việc của mình – gói bánh kem và bỏ nến, dao nhựa, nĩa nhựa vào hộp cho khách.
"Anh Tam! Em về rồi đây!"
Khi nghe thấy tiếng reo của Quan Cạnh, cũng là lúc Phó Tam Sinh đang ray bột cacao lên đế bánh trong khay nướng.

Đôi tay thoăn thoắt, mắt nhìn chăm chú, nhưng Phó Tam Sinh vẫn không nén nổi ý cười: "Mới vừa lên à?"
"Vâng." Quan Cạnh suýt thì nhào tới ôm anh vào lòng.

Cậu cố nhịn, ngoan ngoãn đứng sang một bên nhìn anh ray bột.

"Chiều nay em về trường thu dọn đồ đạc, nhân tiện ăn bữa cơm với ba đứa bạn cùng phòng.

Anh đi chung với em nhé?"
Phó Tam Sinh không trả lời, thay vào đó tăng tốc hoàn thành công đoạn phủ bột cacao cuối cùng.

Đặt khay vào lò nướng đã được làm nóng, anh bảo: "Liên hoan riêng cho bạn bè ký túc xá của em nhỉ? Vậy anh không đi đâu.

Hơn nữa hôm nay trong bếp chỉ có mình anh, thực sự đi không được."
Thấy anh rốt cục ngơi tay, Quan Cạnh vội vàng tranh thủ từng phút từng giây lao tới.

Cậu kéo khẩu trang anh xuống, hôn cái "chóc" lên môi Phó Tam Sinh: "Đúng là liên hoan riêng, nhưng anh có phải người ngoài đâu nào.


Anh là người nhà của thành viên trong tiệc liên hoan đó."
"Còn về thời gian, khi nào anh làm xong thì đến chỗ em, cùng lắm em dời (thời gian) xuống." Giúp Phó Tam Sinh bỏ vỏ trứng vào thùng rác, Quan Cạnh đưa cho anh hộp sữa.

"Dù sao em cũng là "chủ xị", bọn họ không ý kiến gì đâu."
Phó Tam Sinh bật máy đánh trứng tự động lên.

Giữa tiếng kêu e e, anh gật đầu: "Ừ, vậy cứ như em bảo đi." Nói đoạn, anh sực nhớ.

"À, lúc trước anh quên hỏi.

Em đột nhiên dọn ra ngoài ở, bạn bè chắc hẳn sẽ rất ngạc nhiên.

Em tính giải thích thế nào, đã nghĩ ra chưa?"
"Vốn em muốn nói rằng dọn ra ngoài đi làm sẽ tiện hơn.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cái lý do khập khiễng này chỉ có thể lừa Đồng Triết, chứ không thể qua mặt cu Phong cu Bằng." Quan Cạnh bảo.

"Thay vì hao tâm lao lực bịa chuyện, em tính...!nói thật luôn."
Phó Tam Sinh đương mở hộp kem, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn Quan Cạnh: "Em tính nói chuyện hai mình với họ?"
"Em từng hứa, đến lúc thích hợp sẽ kể đầu đuôi mọi chuyện." Quan Cạnh xé góc hộp kem giúp anh.

"Toàn là anh em với nhau, em không muốn giữ bí mật."
"Nhỡ có ai phản cảm thì sao?" Đổ bát đường đã cân vào hỗn hợp trứng, Phó Tam Sinh nói với Quan Cạnh.

"Tuy không ở cùng ký túc xá nữa, nhưng đi học vẫn chung lớp chung nhóm, liệu có ngại không?"
"Cả bọn hẳn chấp nhận được thôi.

Họ đều là những thanh niên trẻ tuổi có tư tưởng tiến bộ." Quan Cạnh đáp.

"Ngại thì không đến mức đó đâu, anh Tam.


Chẳng lẽ họ sẽ cạch mặt em chỉ vì em thích con trai? Nam nam thụ thụ bất thân đó hả?"
Phó Tam Sinh bật cười, "Ý của anh nào phải thế."
"Em kệ đó.

Em lười bịa ra lý do lừa bọn họ lắm." Quan Cạnh nhìn chằm chằm góc nghiêng của Phó Tam Sinh, hơi thấp giọng.

"Hơn nữa...!Em vất vả lắm mới cưa đổ người mình thích, anh nỡ lòng nào không cho em khoe khoang chút ạ?"
"Có gì hay mà khoe?" Phó Tam Sinh cười, quệt đầu ngón tay dính kem lên mặt Quan Cạnh.

"Làm như chỉ một mình em có người yêu vậy."
Quan Cạnh hôn lên đốt ngón tay nhô ra của Phó Tam Sinh, "Thế thì càng phải khoe.

Hồi đó chỉ mỗi thằng Triệu có người yêu, ba người bọn em suốt ngày nhìn nó show ân ái, mệt lắm rồi.

Hiện tại có cơ hội trả thù, cớ sao lại không làm?"
"Ồ, không ngờ bé Quan nhà chúng ta nhỏ mọn vậy đấy." Phó Tam Sinh cười rút tay lại, thôi cản cậu.

"Trả thù thì trả thù, tối anh sẽ tranh thủ đến sớm."
Quan Cạnh cười hớn hở, gật đầu: "Vậy em ra ngoài phụ chị Tiểu Tuệ một tay, thừa lúc cửa hàng vắng khách em về trường trước."
"Ừ, đi đi." Phó Tam Sinh nói.
Quan Cạnh đi chưa được hai bước đã quành về.

Cậu nghiêng người nhìn Phó Tam Sinh, thì thầm dưới ánh mắt lấy làm khó hiểu của anh: "Anh Tam, em có thể...!hôn anh một cái nữa trước khi ra ngoài không?"
Phó Tam Sinh nhoẻn miệng cười, chẳng nói gì mà chủ động ôm cổ cậu, tặng chiếc hôn sau nhiều ngày không gặp.
Khi đầu lưỡi của anh lướt qua, Quan Cạnh suýt chút nữa chết đứng tại chỗ.

Cậu vội vội vàng vàng m*t lấy hai cánh môi mềm kia, khiến nụ hôn sâu hơn, khiến cả hai thở gấp.
Mùi ngọt ngào của bánh quy cuốn lấy âm thanh khó tả; nhịp tim bắt đầu mất kiểm soát, một ngọn lửa hừng hực như muốn lan ra đốt cháy hai người.

Và trước khi mọi chuyện đi xa hơn, Phó Tam Sinh đã lý trí dừng lại kịp thời.
Quan Cạnh chẳng nỡ buông ra, hai tay vẫn dán chặt bên eo Phó Tam Sinh.

Giọng cậu khàn khàn: "Anh Tam ơi, anh Tam à.

Em siêu, siêu, siêu nhớ anh."
"Anh cũng nhớ em." Phó Tam Sinh vuốt dọc theo sống lưng cậu, vành tai ửng đỏ.

"Vì biết hôm nay em về, nên từ sáng sớm lòng anh đã nôn nao."
Hoạ hoàn lắm mới nghe anh nói lời đường mật.

Quan Cạnh vốn đã chẳng muốn buông tay, giờ nghe anh bảo thế thì ôm siết hơn, còn dụi đầu vào cổ anh nữa.
"Được rồi, được rồi nào, bé Quan.

Anh còn phải làm bánh." Thoáng nhìn thời gian hiển thị trên lò nướng, Phó Tam Sinh vỗ nhẹ lên cánh tay Quan Cạnh.

"Đến giờ anh phải thêm hạt rồi."
Quan Cạnh nấn ná thêm vài giây mới chầm chậm buông tay: "À mà, anh Tam, anh chưa ăn trưa đúng không? Em gọi cơm cho anh nhé?"
"Gọi giúp anh một phần mì xào nghêu[1] đi, tự dưng muốn ăn." Phó Tam Sinh nói.

"Sẵn tiện, em hỏi chị Tiểu Tuệ ăn gì không nhé."
Quan Cạnh thưa vâng, lần này không kì kèo nữa.
Nhưng ngay khi Phó Tam Sinh nghĩ rằng cậu đi rồi, thì Quan Cạnh bỗng nhiên ló đầu vào cửa.
"Anh Tam!" Quan Cạnh reo lên, làm cái "bắn tim".

"I love you!"
Hũ mật ong trong tay ngả nghiêng ra bàn, hương ngọt lịm thoáng cái đã đầy khắp phòng.

Anh biết cái kiểu "bắn tim" kia trông hết sức trẻ con nhưng có lẽ hôm nay đặc biệt, Phó Tam Sinh lại bắt chước cậu, cũng làm cái "bắn tim".
"I love you too, Little Quan."
Đã gần năm giờ, anh Cả của họ vẫn chưa về.
"Tao nhớ có chuyến sáng mà nhỉ? Muộn thế nào cũng phải về tới rồi chứ." Đồng Triết nhìn lom lom màn hình điện thoại im lìm, giọng quạu quọ.

"Nhắn WeChat cũng không rep, la cà ở đâu nữa rồi?"
"Yên chí đê." Vu Phong vừa lướt Weibo, vừa bảo.


"Nó phải dọn đồ, sớm muốn gì cũng có mặt ở đây thôi."
"Chậc, mày nói xem, tự dưng Quan Cạnh dọn ra ngoài làm gì?" Triệu Hải Bằng xuống giường, cau mày.

"Bọn mình có cãi vã gì đâu, sao khi không muốn ra ngoài ở?"
Đồng Triết chun mũi, "Ai biết chứ.

Hỏi nó, cái nó giở giọng thần bí với tao."
"Thì tối nay Quan Cạnh mời bọn mình ăn tối đó, chắc nó muốn nói vào lúc ấy." Vu Phong nhìn số dư trong ví WeChat.

"WeChat của bọn mày còn tiền không?"
"Còn, nhưng cũng chẳng còn nhiều." Triệu Hải Bằng mở ví WeChat ra.

"Hơn sáu trăm, mày muốn mượn bao nhiêu?"
"Tao không mượn đâu." Vu Phong bảo.

"Tối ra ngoài ăn cơm, ít nhiều phải có tiền dằn túi chứ."
Đồng Triết gửi tiếp cho Quan Cạnh một biểu tượng cảm xúc: "Cả mời mà, mày mang theo tiền làm gì?"
"Nhỡ cần thì sao?" Vu Phong cười gian.

"Anh em thân thiết nhưng cái gì ra cái đó, kẻo mất đi cảm giác nghi thức."
"...!Mày nói cái vẹo gì vậy, sao tao nghe không hiểu?" Triệu Hải Bằng kéo ghế về phía cậu ta.

"Ý mày là sao?"
"Tao cũng không hiểu." Đồng Triết ngu ngơ nhìn Vu Phong.

"Cái gì ra cái đó là sao? Cảm giác nghi thức là sao?"
"Thiên cơ không thể tiết lộ." Vu Phong nhướng mày.

"Chờ đến tối nay, bọn mày sẽ hiểu."
_________________
[1] Mì xào nghêu (花甲粉), một món ăn mà nghêu và mì gạo/ bún được nấu trong giấy bạc; phổ biến ở các vùng Đông Bắc và Tây Nam như Liêu Ninh, Tứ Xuyên, Trùng Khánh v.v.

(Theo Baidu).

Hết chương 51.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện