Bánh quy Amoxicillin.
— Viên Amoxicillin thứ mười bốn: "Tháng Bảy đã qua."
;;;
"Có lẽ anh vốn không thích đàn ông, thực ra thì em cũng vậy..."
"À không, ý em là em không thích người khác.

Em chỉ thích anh."
"Nếu em theo đuổi anh, anh có thể..."
"Quan Cạnh." Phó Tam Sinh ngắt lời cậu, một Quan Cạnh không sợ trời không sợ đất.

Anh hơi ngẩng đầu, "Nghe tôi nói."
"Tôi không chỉ là đàn ông, tôi còn là đàn ông đã ba mươi tuổi."
"Nhưng cậu mới hai mươi, trẻ tuổi, gan dạ, muốn mối quan hệ thế nào cũng được.

Và dẫu hậu quả ra sao, ít nhất cậu vẫn có thể nói rằng mình đã từng."
"Nhưng tôi không thể, Quan Cạnh à."
"Cậu chưa bao giờ hỏi tôi vì sao tôi vẫn độc thân ở tuổi ba mươi, đó là vì cậu tôn trọng quyền riêng tư và quan tâm đến cảm xúc của tôi.

Vậy hiện tại tôi sẽ nói cho cậu biết, lý do tôi độc thân lâu vì tôi không muốn mình đã từng.

Những gì tôi muốn, là trọn đời."
"Quan Cạnh, nếu cậu đã thành thực với tôi, vậy tôi cũng sẽ không dối gạt cậu."
"Nói thật, tôi không tin cậu."
Quan Cạnh đột nhiên tiến lên một bước, tuồng như muốn phân trần.

Phó Tam Sinh kịp thời ngăn lại, "Yên tâm.

Tôi vẫn chưa nói hết."
"Cậu có hiểu ý nghĩa khi thích một người đàn ông không?"

"Dù cậu có thích đàn ông khác hay không, chỉ cần cậu thích tôi thì trong mắt người ngoài, trong mắt người nhà, đều như nhau.

Cậu là gay, vậy cậu chính là bọn vô liêm sỉ, là thằng lại cái, đi ngược với chuẩn mực đạo đức [1], gánh tội ác tày trời.

Cậu đáng bị đưa vào viện tâm thần, kẻo hại người hại mình."
[1] Gốc là "ly kinh phản đạo", theo mình hiểu là rời xa chuẩn mực (chữ "kinh" chỉ "ngũ kinh"), đi ngược với luân lý.
Nó hoàn toàn khác với những gì Lý Gia Thành đã nói...!Rõ ràng theo cậu ta, đây chỉ là chuyện ai đánh ai, tại sao mọi việc lại trở nên nghiêm trọng khi về với Phó Tam Sinh?
Quan Cạnh muốn bác bỏ, nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu.
"Có phải cảm thấy rất lạ khi tôi nói thế không?" Phó Tam Sinh mỉm cười.

"Vì đó là những gì tôi trải qua khi bị buộc phải come out."
Quan Cạnh ngỡ ngàng.
"Ý anh là, anh..."
Thấy cậu khó mở lời, Phó Tam Sinh đành nói nốt nửa câu còn lại: "Ừ.

Tôi là gay."
"Tôi có thể chịu được những lời bàn tán của bạn học, cũng có thể chịu được ánh nhìn khinh thường của đồng nghiệp.

Dù vì chuyện này mà tôi bị lừa, bị đánh trong ngõ hẻm, tôi cũng có thể chịu được."
"Nhưng khi bố trói tôi vào viện tâm thần, tôi đã thực sự suy sụp."
"Sau khi em trai đưa tôi ra ngoài, tôi đã hình thành những thói quen mới.

Tôi không bao giờ tắt đèn khi ngủ, đôi lúc thì nói chuyện với tường như kẻ điên.

Cậu sẽ không muốn biết cảm giác đó như thế nào đâu."
"Và tất nhiên, không phải trải nghiệm come out của mọi người đều khốn khổ như vậy." Phó Tam Sinh nói.

"Nhưng đó chỉ khác nhau ở mức độ (khốn khổ) mà thôi."
"Dù thế nào...!con đường này cũng rất khó đi."
"Cậu chưa hẳn là gay, không cần vì một phút "cảm nắng" mà nhảy xuống vũng bùn này.

Có đáng đâu, Quan Cạnh."
"Và, cậu thích điều gì ở tôi?"
"Nếu cậu nói là "bóng rổ", vậy ít nhất 90% bạn bè của cậu đều biết chơi.

Nếu cậu nói là "nấu ăn", vậy hãy tìm một cô gái dịu dàng yêu thích nội trợ, chắc chắn có thể làm tốt hơn tôi.

Nếu cậu nói về "ngoại hình", có lẽ...! sẽ không tìm thấy người giống hệt tôi, nhưng đẹp hơn tôi thì có nhan nhản ngoài phố.

Cậu không nhất thiết phải trói buộc mình nơi tôi đâu."
"Cậu thích tôi, hiển nhiên tôi vui chứ." Phó Tam Sinh cười, dịu dàng.

"Làm gì có ai được thích mà không vui."
"Nhưng tôi vẫn hy vọng cậu có thể tìm được một người cũng trẻ trung, hiền hoà, dễ thương; có thể toàn tâm toàn ý dốc hết mình cho một mối quan hệ mà không phải lo âu thắc thỏm về chuyện đã từng."
"Còn tôi, chắc chắn không phải là sự lựa chọn lý tưởng của cậu."
Đoạn độc thoại dài dằng dặc đến hồi kết, Phó Tam Sinh cầm cốc nhấp hớp nước, ngẩng đầu hỏi Quan Cạnh: "Cậu thấy thế nào?"
"Anh đặt cốc xuống trước đi." Quan Cạnh nói.
"...!Ừ?" Phó Tam Sinh không hiểu ý cậu, nhưng vẫn đặt cốc xuống theo lời cậu nói.

"Tôi đặt..."
Bất chợt, Quan Cạnh cúi xuống ôm anh.
Phó Tam Sinh ngửa ra sau, Quan Cạnh ôm chặt nhưng anh không muốn ngã xuống.


Người khom lưng, người trụ lại, ai cũng chẳng thoải mái.
Có thể nói đây là một cái ôm khá vất vả.
Phó Tam Sinh toan lên tiếng phá vỡ bế tắc, thì Quan Cạnh lại gọi: "Anh Tam à..."
"Nếu được biết anh sớm hơn, em nhất định sẽ cứu anh."
"Em nhất định sẽ không để người khác lừa anh."
"Em nhất định nhất định sẽ không để người khác bắt nạt anh.

Ai dám chỉ trỏ anh, em dám đánh gãy chân người đó, bắt người đó quỳ xuống gọi anh là nội."
Phó Tam Sinh bật cười: "Đừng gọi tôi là nội, tôi có già thế đâu."
Chẳng thèm đếm xỉa đến lời anh nói, Quan Cạnh chỉ khàn giọng lo nói phần mình: "Nếu được biết anh sớm hơn thì tốt rồi..."
"Cậu khi đó mới mười mấy tuổi, biết tôi cũng vô dụng." Phó Tam Sinh cười, lần lữa một thoáng mới đưa tay vỗ lưng cậu.

"Mọi chuyện đã qua rồi, Quan Cạnh.

Bây giờ tôi rất ổn."
Quan Cạnh chẳng nói năng gì, vòng tay siết chặt đến nỗi thắt lưng Phó Tam Sinh nhoi nhói.
Nhưng anh không đẩy cậu ra.
Vài phút sau, Quan Cạnh chủ động buông tay.
Cậu lùi lại hai bước, nhìn thẳng vào mắt Phó Tam Sinh: "Hôm nay do em quá xúc động."
"Có rất nhiều vấn đề em không suy nghĩ kỹ, cũng không biết anh cần gì.

Từ hôm nay trở đi, em sẽ nghiêm túc cân nhắc."
"Nhưng em không thích người khác đâu."
"Đúng, em còn nhỏ.

Nhưng em đã sống hai chục năm; trước khi gặp anh, em chưa từng thích ai cả.

Em cũng không nghĩ tới tháng sau, năm sau, thậm chí lâu hơn nữa, sẽ xuất hiện người thứ hai khiến em mất kiểm soát như hôm nay."
"Anh Tam, nếu em thích anh đủ lâu, em có thể là ứng cử viên trọn đời của anh không?"
Khi Phó Tam Sinh nói những lời vừa rồi, Quan Cạnh đã luôn rụt vai cúi đầu, lấy làm hối hận vì sự hấp tấp bộp chộp của mình.

Cậu thương thay cho những trải nghiệm đau đớn của Phó Tam Sinh, cũng chạnh lòng vì không nhận được lời đồng ý của anh.

Nhưng lúc này đây, cậu thẳng lưng ưỡn ngực, mắt nhìn xoáy vào anh.

Cậu trẻ tuổi.


Cậu bốc đồng.

Cậu liều lĩnh.

Nhưng cậu có trong mình một trái tim nhiệt thành tha thiết.

Cậu mở ra tất cả lòng mình mà chẳng hề do dự, chẳng hề giấu giếm, và cũng chẳng hề có ý định chùn bước.
Phó Tam Sinh đưa tay che mắt, sau vài giây im lặng trong bóng tối bủa vây, anh mới buông tay ra.
Anh nghe mình nói:
"Ừ."
"Tôi hứa với cậu."
Đêm đó, cả hai mất ngủ.
Hôm sau.
Quan Cạnh tỉnh dậy, cũng là khi Phó Tam Sinh đã ra khỏi nhà.

Anh để lại mảnh giấy nhắn trên cửa phòng tắm, nhắc Quan Cạnh xuống bếp uống sữa đậu nành.
Quan Cạnh cẩn thận lấy tờ giấy ra, đầu tiên cầm trong tay, sau đó gấp gọn cho vào túi.
Họ ngầm giảm bớt các cuộc chạm mặt.

Phó Tam Sinh thôi nấu ăn cho Quan Cạnh, Quan Cạnh cũng thôi rửa trái cây gọt bút chì cho Phó Tam Sinh, lời hứa hẹn chơi game cùng nhau cũng bị hoãn vô thời hạn.
Ngày như chậm lại, rồi như trôi nhanh hơn.
Nhưng dẫu sao đã là ngày cuối cùng của tháng Bảy.
Quan Cạnh xách balô rời khỏi Xuân Hi Viên; giữa lúc đứng chờ ở trạm xe buýt, cậu vô thức ngoảnh đầu.
Bóng ai lướt qua cổng chung cư.
Tim hẫng một nhịp, cậu toan chạy lại.
Một con chó màu đen thình lình vọt tới dừng lại trước mặt Quan Cạnh, tròn mắt nhìn cậu.
Quan Cạnh nhìn nó, như nói với nó, cũng như nhắc nhở chính mình:
"Tháng Bảy đã qua."
Hết chương 14.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện