Phạm Gia hai tay nắm thành quyền, đi đi lại lại trước mặt Thẩm Uyển, hoàn toàn không thể tin nổi những gì cô ấy vừa nói.

Không phải anh ta không quan tâm cô ấy đã phải trải qua những gì, nhưng điều mà anh ta cảm thấy quan trọng hơn trong lúc này đó là để cô ấy giải thích rõ ràng mọi việc, hôn lễ đang yên đang lành bị xáo trộn tanh bành mà chẳng rõ nguyên nhân, bảo anh ta làm sao mà nuốt trôi cục tức này cơ chứ?
Phạm Gia cố gắng trấn tĩnh bản thân: “Uyển Uyển rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Nói cho anh biết đi, chúng ta có thể cùng nhau đối mặt, được không? Có phải vì Thẩm Thành đã trở lại không, tên sát nhân bị truy nã, hình như vừa rồi anh đã nhìn thấy anh ta.


Cô ấy lắc đầu, không chịu nói bất cứ điều gì.

“Nếu là anh ta, thì bây giờ chúng ta sẽ đi báo cảnh sát, trong nước đã dán thông báo truy nã anh ta từ lâu, đừng sợ, anh đi cùng em, chúng ta đến ngay đồn cảnh sát, đến đối chất với tên vừa đến tự thú.


”Anh ta kéo tay Thẩm Uyển đi về phía trạm xe bus.

Phạm Gia chưa từng hiểu về gia đình cô ấy, lại càng không hiểu Thẩm Thành có ý nghĩa thế nào đối với Thẩm Uyển, anh ta cho rằng bản thân mình là vị cứu tinh của cô ấy, ngoài anh ta ra, cô ấy chẳng còn nơi nào làm chỗ dựa và bản thân anh ta cũng tự cho rằng mình là người yêu cô ấy nhất trên thế giới này nên cô không có lý do gì để rời bỏ anh ta.

Không, thực ra anh ta chỉ yêu bản thân mình mà thôi, anh ta ưng tính cách hiền lành ở cô, ba mẹ anh ta sẽ thích một người con dâu như vậy, cô ấy có thể giúp anh ta hiếu thuận với ba mẹ, nhất định sẽ là một người vợ ngoan hiền.

Thẩm Uyển dứt khoát hất tay anh ta ra, nhấn mạnh một lần nữa: “Phạm Gia, em đã lên giường với người khác.

” Giọng điệu đều đều như đang thuật lại câu chuyện của ai đó vậy.

Phạm Gia nổi cơn giận không thể dập tắt, giơ tay tát mạnh vào mặt Thẩm Uyển, “bốp” một tiếng, âm thanh vang vọng ra xung quanh, khiến nhân viên khách sạn đang đứng đó không xa cũng phải kinh ngạc nhìn xem vở kịch gì đang diễn ra, nhưng lại cảm thấy không tiện can dự, nên chỉ đứng ngoài lạnh lùng quan sát, trong lòng thầm nghĩ xem ra việc làm ăn lần này lại công cốc rồi.

Phạm Gia chỉ thẳng vào mặt cô ấy: “Hôm nay em nhất định phải nói cho ra nhẽ, con mẹ nó đừng có nghĩ lôi một câu “ngoại tình” ra là xong, em nghĩ rằng Phạm Gia tôi là ai chứ? Muốn gọi thì gọi, muốn đuổi thì đuổi à?”
Khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt lệch sang một bên vì cái tát, năm vệt ngọt tay hằn rõ trên mặt, đau rát đến ù tai.

Thẩm Uyển vô cùng tuyệt vọng, cũng biết bản thân mình có lỗi với anh ta, nên không nói thêm gì nữa, một mình bước sang lề đường vẫy một chiếc xe taxi, ngẩn ngơ như một hồn ma lang thang, yên lặng rời khỏi đó, cô không hề khóc lóc, kêu gào, cũng không khó để chấp nhận việc tại sao anh ta lại ra tay đánh mình.

Cái tát vừa rơi xuống, Phạm Gia liền hối hận, nhưng cơn tức giận đã khiến anh ta mờ mắt, cả người đứng đờ ở đó, không biết phải làm gì tiếp theo, anh ta chẳng biết chuyện gì đang xảy ra, vậy mà đã đổ hết tội lỗi lên đầu cô ấy.

Thành phố Triều Châu về đêm, vẫn lung linh rực rỡ như mọi ngày, không ai có thể ngăn được sự chuyển động của nó, các quán bar, vũ trường náo nhiệt, từng đoàn nam thanh nữ tú lũ lượt kéo qua các con phố, cùng nhau nói cười, cùng nhau chửi thề.


Trong một quán bar ồn ào, náo nhiệt, dưới ánh đèn mờ ảo, âm thanh nhạc điện vang lên chói tai, đám đông cùng nhau lắc lư cơ thể ở trung tâm sàn nhảy, nam nữ quấn lấy nhau, không ai biết người đứng sau mình là ai, chỉ cảm nhận sự kích thích của những lần ma chạm đó mang lại, khiến bọn họ càng thêm điên cuồng nhảy nhót theo nhịp điệu, rồi múa may những cánh tay trần trụi và lắc lư vòng eo như rắn nước.

Phạm Gia ngồi một mình trong góc, uống đến say khướt, mặt mũi đỏ bừng, anh ta không dám về nhà, càng không thể đối diện với ba mẹ mình.

Anh ta cầm ly rượu trên bàn đổ vào họng, sau đó đẩy chiếc ly rỗng về phía nhân viên pha chế đang đứng bên trong.

Chiếc áo vest vắt xộc xệch trên lưng ghế, anh ta đang ngồi trên chiếc ghế cao, hai ta chống lên bàn, đầu vùi sâu, mái tóc xịt keo gọn gàng đã rối tung từ lâu, lòa xòa sang hai bên.

Bỗng nhiên một cô gái ăn mặc nóng bỏng ngồi vào chiếc ghế trống bên cạnh, cô ta vén mái tóc sang một bên, để lộ khe ngực sâu thẳm, như vô tình nhìn ngắm, đánh giá người đàn ông kế bên.

Nhân viên pha chế đã rót đầy rượu vào chiếc ly trống, Phạm Gia muốn với lấy nhưng lại bị ai đó giật đi, khi quay đầu sang nhìn chủ nhân của cánh tay đó, đột nhiên ánh mắt lại nhòe đi.

“Tiên sinh, mời tôi ly rượu được không? Một mình uống cũng chẳng có ý nghĩa gì.

” Cô ta cầm lấy ly rượu, một hơi uống cạn.

Phạm Gia nở nụ cười khinh miệt, khoác lên đôi vai trần của người phụ nữ: “Được.

” Tay còn lại mơn trớn ngực cô ta qua dây áo màu đen.


Người phụ nữ ghé sát bên tai anh ta, không biết đã nói những gì, sau đó kéo Phạm Gia đến phía sàn nhảy, rồi chọn một góc khuất ánh sáng.

Cô ta uốn éo trước mặt người đàn ông, đưa mông về phía anh ta lắc lư, mà anh ta cũng đang giữ hông cô ta, để cô ta cọ xát phía dưới đũng quần mình.

Người phụ nữ táo bạo kéo tay Phạm Gia xuống dưới chiếc váy ngắn, trống không, ẩm ướt, men rượu khiến não bộ anh ta tê liệt, quả cầu ma thuật trên đầu tỏa ra đủ loại ánh sáng, xung quanh là vô số người đang la hét và không ngừng lắc lư.

Sau đó, cô ta kéo khóa quần tây của anh ta xuống, lớn tiếng hỏi bên: “Dám không?”
Phạm Gia nhấc chiếc váy ngắn của cô ta lên, một tay rút phân thân của mình ra, nhắm vào bờ mông đang vểnh lên, đâm thẳng vào nó, vách tường ẩm ướt bao bọc lấy anh ta, khiến anh ta muốn sa đọa, muốn trầm luân trong đó và muốn chạy trốn khỏi hiện thực chết tiệt này.

Tất cả mọi người đều đang chìm đắm trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc, không ai để ý đến chuyện gì đang xảy ra trong góc, nhưng có một người đàn ông cầm máy ảnh ngồi tại quầy bar, chĩa về phía đôi nam nữ đang vui vẻ trong cuộc hoan ái rồi nhấn nút, trong ánh mắt hiện rõ vẻ đắc ý cùng khinh miệt.

Phạm Gia đưa đẩy cơ thể theo nhịp trống, anh ta say rồi, hai tay không ngừng xoa nắn cặp vú mềm mại, một bàn tay khó có thể nắm hết, bầu vú bị anh ta bóp chặt sau đó phát tiết.

Người phụ nữ nhắm mắt lại hưởng thụ, phấn mắt màu vàng kim lấp lánh trong ánh sáng mờ ảo, cơ thể uốn éo phối hợp với người phía sau, đón lấy thứ đang đâm vào cơ thể mình, đồng thời nhướng mi nhìn về vị trí ở quầy bar, nhưng người đàn ông ngồi tại đó đã rời đi từ bao giờ.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện