Thẩm Uyển xấu hổ, cắn chặt môi không chịu lên tiếng.

Người đàn ông bắt đầu từ từ đẩy vào, cảm thấy lối đi dần dần được bôi trơn, liền biết rằng cơ thể cô ấy đã có phản ứng, điều này làm anh ta hưng phấn đến tột đỉnh.
Thẩm Thành nhổm người dậy, nhìn vào nơi gắn kết giữa hai người, vài tia máu đỏ loang lổ dính trên gậy thịt của anh ta, khiến dây thần kinh khẽ nhói, anh ta có chút hối hận vì sự thô lỗ của mình.

Thái độ cũng dần dịu lại, Thẩm Thanh buông cổ tay Thẩm Uyển ra, luồn hai tay xuống nách ôm lấy vai cô ấy.
Anh ta khẽ thở hổn hển sau tai cô ấy: “Chị, thả lỏng một chút, nếu siết chặt quá, em sẽ bắn mất, chị không muốn em bắn sớm đúng không?”

Thẩm Uyển khóc đến đỏ ửng hai mắt, hai má bị lời nói của anh ta khiến cho ửng hồng, trong lòng tràn đầy phẫn nộ: “Chết tiệt, em im ngay đi.”
Thấy cô ấy tức giận đến mức chửi thề, anh ta không nhịn được cười, khẽ nghiêng khuôn mặt cô ấy, ép cô ấy phải nhìn chính mình đang nhún nhảy bên trên.
Thẩm Uyên che mặt lại, cổ họng khàn đặc, cơn đau xé rách kèm theo khoái cảm bùng phát, tiếng rên rỉ tràn ra giữa các kẽ tay.
Cô gái mang theo tiếng nức nở chất vấn: “Em biết hôm nay là ngày cưới của chị, tại sao còn muốn hành hạ chị cơ chứ?”
Bờ mông trắng nõn của cô ấy hằn rõ năm đầu ngón tay của anh ta, Thẩm Thành hôn lên bờ vai lộ ra của cô ấy, khiến nước bọt ẩm ướt bóng loáng ướt nhẹp dính trên đó.
Anh ta đưa đẩy hông, tiếp tục trút những ham muốn trong cơ thể mình: “Chị biết mà, em không muốn chị gả cho người khác, cứ nghĩ đến việc chị kết hôn rồi sinh con với người ta em sẽ phát điên.”
“Nhưng em là em trai của chị mà!” Thẩm Uyển nói với giọng điệu buồn bã.

“Chị, chị em ruột thì đã làm sao, người nào nói chị em ruột không được làm tình với nhau, em làm đấy thì đã sao, gọi cảnh sát đến bắt em chắc? Chị có đành lòng không?” Anh ta vừa nói vừa tấn công phòng tuyến của cô ấy mà chẳng hề cảm thấy áy náy.

Thẩm Uyển nhắm mắt lại, chấp nhận sự thật không thể thay đổi này, hai hàng lệ chảy dài xuống khóe mắt.
Thấy đôi mắt đỏ ửng của cô ấy, Thẩm Thành đưa tay lên lau nước mắt cho cô ấy: “Tại sao lại khóc? Lẽ nào chị không yêu em nữa sao?”
Anh ta không cảm thấy có lỗi vì đã làm điều như vậy với cô ấy, thậm chí không một chút áy náy như thể đó là một việc hoàn toàn chính đáng.

Thẩm Thành hôn lên môi Thẩm Uyển, ăn hết lớp son bóng bên ngoài, say đắm liếm láp đôi môi đang mím chặt của người con gái dưới thân, rồi siết chặt eo cô ấy, đâm mạnh từ phía sau mông đi vào, cả không gian tràn ngập tiếp va chạm bạch bạch của da thịt cùng tiếng nước dính nhớp.
Cuối cùng siết chặt bờ mông, đâm sâu vài cái, bắn tất cả vào trong cơ thể cô ấy, đồng thời kìm không được thấp giọng rên rỉ thành tiếng.

Cô gái căng đầu ngón chân, cắn chặt môi dưới để ngăn tiếng rên rỉ xấu hổ của mình, khoái cảm nhất thời khiến cô ấy nhịn không được mà run rẩy, bụng dưới co rút không thể kiểm soát, cô ấy đang làm tình với chính em trai của mình, không muốn suy nghĩ điều gì nữa, chỉ mong ông trời để cô ấy được thoát khỏi cái thân xác đang thác loạn này.
Hạ thân Thẩm Thành không hề có dấu hiệu mềm đi, nó vẫn đang chôn vùi trong cơ thể Thẩm Uyển, anh ta vén mái tóc rối bù của cô ấy sang một bên, cúi người nói những điều thô tục vào tai cô ấy: “Sớm biết làm việc này tuyệt đến vậy, thì em đã làm từ sớm cùng chị rồi, hại em nhịn đến phát điên.”
Thẩm Uyển thút thít, nhưng lúc này đã chẳng còn nước mắt, chỉ có thể nghẹn ngào trong lồng ngực, khoái cảm không kích thích bằng lời nói thô tục của anh ta, cô cảm thấy bản thân mình như đang bị lột sạch, rồi lại bị anh ta làm nhục một lần nữa.
Thẩm Thành rút phân thân của mình ra, xoay người Thẩm Uyển lại, đối mặt với cô ấy, anh ta bắt đầu cởi bỏ chiếc váy cưới màu trắng trên người cô ấy, nó tinh khiết đến chói mắt, nhưng cô ấy không phải mặc nó vì anh ta, vì vậy anh ta không thích chút nào.
Thẩm Uyển như thể mất đi hơi thở của sự sống, cô ấy co rúm nằm ở đó, hoàn toàn kiệt sức, khoái cảm sau cơn cao trào vẫn chưa biến mất.

Cô ấy không thể kiểm soát được cơn cao trào của thể xác, nhưng những sai trái về mặt đạo đức lại cứ mãi dày vò không thôi.
Thẩm Uyển dùng chút sức lực cuối cùng, nắm lấy lớp lót của chiếc váy trên người, nhưng vẫn bị anh ta tàn nhẫn xé ra, một mảng trắng tinh vương vãi trên nền đất, chúng bị ném đi như đống giẻ rách.
Thẩm Thành bẻ hai chân cô, đang định tiến vào lần nữa, lại bị cô ấy dùng chân đá, nhưng chân lập tức bị anh ta đè sát vào sườn, mở thành hình chữ M, khiến nhược điểm hoàn toàn lộ ra trước mặt anh ta.
Cơ thể cô gái đỏ ửng, làn da trắng nõn vô cùng mịn màng, hai điểm màu hồng nhỏ xinh, mềm mại nhô lên, hoa huyệt bị đâm lúc này đang dính đầy bọt nước màu trắng sữa, Thẩm Thành nhìn vào nơi đó, thì thào nói: “Chị, chị thật đẹp…”
Thẩm Uyển vươn tay che đi hạ thể của mình, cầu xin anh ta: “Để chị đi được không, xin em đó, a Thành.”
Thẩm Thành khẽ cong khóe miệng: “Được, làm thêm một lần nữa, em sẽ để chị đi.” Vừa dứt lời lại đỡ lấy chính mình, cùng với dịch thể bôi trơn vừa tiết ra, dứt khoát tiến vào.
Thẩm Uyển đưa tay lên che mắt, cô ấy như nhìn thấy một tia hy vọng, cũng không còn phản kháng nữa, trước giờ cô ấy chưa bao giờ lay chuyển được anh ta.
Người đàn ông đè lên người cô ấy, nhấp nhổm bờ mông, đồng thời cúi người xuống hôn lên đôi môi sưng tấy của cô, nhưng lại bị cô cắn, cô ấy thực sự không cam tâm tình nguyện vậy sao? Nghĩ vậy bàn tay liền lập tức đưa lên nhào nặn cặp vú nhỏ nhắn mềm mại của cô, ngón tay kẹp lấy điểm đang nhô cao, kéo lên trên.
Không nhận được phản ứng từ Thẩm Uyển, anh ta quay sang gặm cắn cần cổ mảnh mai của cô ấy, tiếp đến ngậm lấy một bên nhũ hoa mềm mại, liếm láp qua lại trong miệng rồi khẽ cắn, khiến cô ấy nhịn không được kêu thành tiếng: “Đau…”

Thẩm Uyển kéo cái đầu đang vùi sâu vào ngực mình dậy, tóc anh ta quá ngắn, có chút khó túm, cô ấy biết anh ta đang tức giận.
Sự thoải mái tràn ngập khắp cơ thể, Thẩm Uyển không thể từ chối khoái cảm mà người đàn ông trên người mang lại, việc dỗ dành anh ta đã trở thành thói quen, nên cô ấy gần như bất giác theo quán tính mà chạm vào đầu anh ta.
Cuối cùng cô ấy cũng không phản kháng quá gay gắt như lúc đầu nữa, chỉ với một hành động đơn giản như vậy cũng khiến Thẩm Thành dạt dào cảm xúc.

Anh ta ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt cô, như thể muốn hút cô ấy vào cơ thể, yết hầu như bị thứ gì đó chặn lại, chua xót đến khó chịu.
“Chị, em rất nhớ chị.” Anh ta nói.
Lúc này, Thẩm Uyển mới để ý những vết sẹo trên người anh ta, trước ngực còn vài vết trông vô cùng gớm ghiếc, cô ấy đưa tay sờ vào chỗ sẹo phồng lên, nước mắt lập tức ứa ra, nhất thời đau lòng đến khó thở, trong trái tim chỉ còn lại nỗi chua xót và tình yêu thương.
Cô ấy là chị gái, phải kiên cường mạnh mẽ hơn em trai mình, vì vậy đành nuốt xuống những chua xót trong cổ họng: “Mấy năm nay em đã đi đâu?”
Một lời quan tâm khiến hốc mắt người đàn ông đỏ hoe, anh ta nghiêng đầu vùi mặt vào cổ cô ấy, không muốn để cô nhìn thấy những giọt nước mắt sắp rơi của mình.
Anh ta không thể nói nên lời, sợ bản thân suy sụp trước mặt cô ấy, nên đổi thành hành động đẩy mông thật nhanh, thật mạnh, đồng thời ôm chặt lấy cô ấy, mỗi lúc một chặt chẽ hơn…
Thẩm Uyển thở dài, nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy Thẩm Thành, muốn an ủi anh ta, khoái cảm ngày càng mãnh liệt, cuối cùng cô ấy ôm lấy bờ vai vạm vỡ của anh ta, đầu ngón tay ghim sâu vào da thịt, hai chân vòng quanh eo anh ta, lòng bàn chân vểnh lên, những tia sáng như muốn bùng nổ trong đầu, cô ấy rên rỉ, hoàn toàn mất đi thính giác cùng khứu giác, nhất thời đầu óc trở nên trống rỗng.
Nếu có thể, cô ấy muốn được ước nguyện rằng trong giây tiếp theo mình không còn nhớ được gì nữa và cứ thế tiếp tục sai lầm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện