Một ngày, hai ngày, một tuần trôi qua, cậu thiếu niên mất tích vẫn không hề xuất hiện, như thể đã bốc hơi khỏi thế giới này vậy.
Cảnh sát cử người theo dõi mọi động tĩnh của Thẩm Uyển với hy vọng có thể tìm ra chút manh mối nào đó từ cô ấy.
Khi kỳ thi tuyển sinh đại học gần đến, cậu ta vẫn không có mặt, tất cả học sinh trong trường đều đã nghỉ hè, hôm đó cô ấy đang vất vả mang hành lý về nhà, trước đây lúc nào cũng có cậu tới giúp, rồi ngồi xe bus cùng cô ấy về nhà, nhưng bây giờ chỉ còn lại mình cô ấy đi qua sân vận động trong nỗi tuyệt vọng.
Đột nhiên phía sau có một nam sinh có chút quen mặt chạy tới, anh ta nói: “Để tôi giúp chị, vừa hay tiện đường.
” Chàng trai nhẹ nhàng cầm lấy hành lý của cô ấy, rồi lặng lẽ bước đi bên cạnh.
Thẩm Uyển liếc nhìn anh ta một cái rồi lại nhanh chóng rũ mắt xuống, nói một tiếng cảm ơn.
Chàng trai tiễn cô gái ra bến xe, ngây ngô mở miệng tự giới thiệu: “Học tỷ, tôi tên là Phạm Gia, là sinh viên của khoa Công trình gỗ dân dụng bên cạnh, sau chị một khóa.
”
Thẩm Uyển nhướng mắt, giọng nói khàn khàn: “Cậu biết tôi sao?”
“Tôi cũng là thành viên của Câu lạc bộ tiếng Anh.
” Hai má anh ta ửng đỏ, có chút ngượng ngùng.
Sau khi được gợi nhớ, cô ấy đã rất cố gắng nhớ lại các thành viên trong Câu lạc bộ, có quá nhiều người, nên quả thực không có chút ấn tượng nào cả: “Xin lỗi, tôi không nhớ ra.
”
Ánh chiều tà rực rỡ xuyên qua những đám mây, chiếu vào bến xe bus, tạo nên một vài bóng đen dài và hẹp.
“Cảm ơn, tôi có thể tự mình xách lên xe, cậu cứ bận việc của mình đi.
” Xe bus vẫn chưa đến và cô ấy cũng không muốn làm mất thời gian của người khác.
Phạm Gia đặt hành lý xuống, gãi gãi đầu: “Không sao, dù sao cũng là ngày nghỉ, tôi không có việc gì cần làm.
”
Thẩm Uyển không lên tiếng nữa, chỉ lẳng lặng đứng nhìn khoảng không trước mặt.
Cô ấy như ngọn nến trước gió, em trai là hy vọng duy nhất của cuộc đời, nhưng hiện tại đến chút tin tức của cậu cũng không có.
Chiếc xe bus theo đường dây anten trên nóc xe lẻ loi đi tới, thời điểm dừng lại kèm theo một tiếng còi hơi dài vang lên.
Bóng dáng chuyển động, cô gái đi trước anh ta một bước, cầm theo hành lý dưới đất leo lên chiếc xe bus trống trơn.
Có vẻ chàng trai muốn đi theo, nhưng cô ấy lại giơ tay ngăn cản: “Cậu về đi, tôi không sao.
” Thẩm Uyển nhớ ra anh ta chính là người hôm đó đến ký túc xá và bảo cô xuống lầu.
Cánh cửa xe bus từ từ đóng lại, qua cửa sổ, chàng trai nhìn thấy cô gái một mình xách theo hành lý ngồi trên chiếc ghế trống, cô ấy gượng cười rồi vẫy tay với anh ta.
Trong ánh hoàng hôn, chàng trai hé mở hàng răng sáng trắng, lấp lánh dưới ánh mặt trời đang dần lặn…
Chiếc xe lao đi làm tung bụi đất, chàng trai hoàn hồn vẫy tay chào theo chiếc xe, những ô cửa kính phản chiếu ánh mặt trời chói lóa, không biết cô ấy có nhìn thấy hay không.
Đuôi xe vụt qua mắt anh ta, một khuôn mặt lướt qua tầm mắt, như thể anh ta đã từng nhìn thấy khuôn mặt ấy ở đâu đó, sau khi hoàn hồn, thì chiếc xe đã biến mất từ lâu…
Trong chiếc xe u tối, cô gái đem theo nỗi buồn nhàn nhạt giữa hai hàng lông mày, dần dần trở lại với sự cô đơn, đôi vai lắc lư trái phải theo chuyển động của xe.
Cô ấy không để ý rằng, ở góc hàng ghế cuối cùng, có một người con trai mặc chiếc áo nỉ xám ngồi tại đó, cậu ta đội mũ trùm đầu che lấp tầm mắt, dưới cằm lấm tấm vài sợi râu xanh, thân hình gầy gò ẩn mình trong góc, trông như con cái nhà ai đó đang bỏ nhà ra đi.
Khi mặt trời lặn, chiếc xe bus dừng lại ở một con ngõ tối om, cô gái kéo hành lý xuống xe, cả người luôn trong trạng thái thất thần, cô ấy không muốn trở về ngôi nhà tràn ngập đau thương này.
Lúc này đang là khung giờ vàng của đài truyền hình, người lớn cùng trẻ nhỏ của mọi nhà đều quây quần trước TV chờ đợi những tin tức chưa kết thúc của ngày hôm qua, con ngõ tối đen, im lìm, chỉ còn tiếng sột soạt đi bộ của một mình cô ấy.
Vừa định đi vào lối rẽ tới hàng lang của tòa nhà, Thẩm Uyển mới phát hiện có người đi theo phía sau mình, nhất thời lông tay trên người đều dựng đứng, cô đưa mình vào tình huống cảnh giác cao độ.
Sau đó, chỉ thấy người đó đi nhanh qua mình, nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay cô ấy rồi kéo thẳng lên lầu.
Thẩm Uyển vui mừng đến mức bàn tay run rẩy, sau đó bình tĩnh xách hành lý lên lầu, từng bước lên các bậc thang bằng bê tông mà không hề dừng lại nghỉ, nước mắt lưng tròng, cô ấy cũng không dám để lộ dấu vết gì kỳ lạ, vì không biết người giám sát mình đã rời đi hay chưa.
Lên đến cửa nhà, Thẩm Uyển dừng lại lấy chìa khóa, bàn tay không tự chủ được run lên bần bật.
Ba vụ giết người lần lượt xảy ra trong tòa nhà và khu dân cư cũ kỹ vốn đã đổ nát và nhuốm một màu kỳ dị này, các hộ gia đình tan tác rời đi, chỉ để lại một đống đồ đạc hỗn độn ngoài cửa, một số đồ dùng của gia đình nào đó không dùng tới còn trực tiếp ném thẳng ở khoảng đất trống trước cửa, mặc nó ở đó chờ người tới thu dọn.
Bóng dáng gầy gò của cậu thiếu niên đang nấp sau chiếc tủ lạnh bỏ không chờ đợi.
Thẩm Uyển mở cửa vào phòng, sau đó để chừa một khe hở cho cậu ta lẻn vào.
Cánh cửa màu đỏ sẫm đóng sầm lại, cô gái quay người ôm eo chàng trai, căn phòng tối đen như mực khiến cô không khỏi thổn thức.
Thẩm Thành ôm lấy vai Thẩm Uyển, vùi cả người vào cổ cô ấy.
Không một ai lên tiếng, chỉ có tiếng khóc thút thít của cô gái, cùng tiếng thở hổn hển của chàng trai, cũng chẳng cần lên tiếng, bởi vì cậu ta biết, cho dù thế nào đi chăng nữa, thì cô ấy cũng vẫn yêu mình.
Thật lâu sau, chàng trai mới buông cô ấy ra: “Chị, em phải đi rồi.
”
Thẩm Uyển nhấn công tắc đèn trên tường, ngọn đèn sợi đốt sáng rực trên đỉnh đầu, cô ấy đưa tay lên chạm vào gò má cậu, hai hốc mắt của cậu đều đã đỏ ửng.
“Ra đầu thú đi.
” Cô ấy nói.
Thẩm Thành né tránh ánh mắt sang một bên, không dám nhìn thẳng vào mắt chị gái, rồi tuyên bố: “Ba là do em giết.
”
“Tại sao?” Trái tim Thẩm Uyển như đang rỉ máu.
Tại sao phải tự khiến bàn tay mình vấy máu, nếu như mẹ và gã đàn ông kia là do vô tình, thì tại sao sau đó lại cố ý giết người, cô ấy không thể thấu hiểu, cũng không thể chấp nhận, rõ ràng đã có thể chịu đựng trong bao nhiêu năm, sắp đến kỳ thi đại học rồi, rất nhanh thôi sẽ có thể rời khỏi nơi này.
Cảnh sát cử người theo dõi mọi động tĩnh của Thẩm Uyển với hy vọng có thể tìm ra chút manh mối nào đó từ cô ấy.
Khi kỳ thi tuyển sinh đại học gần đến, cậu ta vẫn không có mặt, tất cả học sinh trong trường đều đã nghỉ hè, hôm đó cô ấy đang vất vả mang hành lý về nhà, trước đây lúc nào cũng có cậu tới giúp, rồi ngồi xe bus cùng cô ấy về nhà, nhưng bây giờ chỉ còn lại mình cô ấy đi qua sân vận động trong nỗi tuyệt vọng.
Đột nhiên phía sau có một nam sinh có chút quen mặt chạy tới, anh ta nói: “Để tôi giúp chị, vừa hay tiện đường.
” Chàng trai nhẹ nhàng cầm lấy hành lý của cô ấy, rồi lặng lẽ bước đi bên cạnh.
Thẩm Uyển liếc nhìn anh ta một cái rồi lại nhanh chóng rũ mắt xuống, nói một tiếng cảm ơn.
Chàng trai tiễn cô gái ra bến xe, ngây ngô mở miệng tự giới thiệu: “Học tỷ, tôi tên là Phạm Gia, là sinh viên của khoa Công trình gỗ dân dụng bên cạnh, sau chị một khóa.
”
Thẩm Uyển nhướng mắt, giọng nói khàn khàn: “Cậu biết tôi sao?”
“Tôi cũng là thành viên của Câu lạc bộ tiếng Anh.
” Hai má anh ta ửng đỏ, có chút ngượng ngùng.
Sau khi được gợi nhớ, cô ấy đã rất cố gắng nhớ lại các thành viên trong Câu lạc bộ, có quá nhiều người, nên quả thực không có chút ấn tượng nào cả: “Xin lỗi, tôi không nhớ ra.
”
Ánh chiều tà rực rỡ xuyên qua những đám mây, chiếu vào bến xe bus, tạo nên một vài bóng đen dài và hẹp.
“Cảm ơn, tôi có thể tự mình xách lên xe, cậu cứ bận việc của mình đi.
” Xe bus vẫn chưa đến và cô ấy cũng không muốn làm mất thời gian của người khác.
Phạm Gia đặt hành lý xuống, gãi gãi đầu: “Không sao, dù sao cũng là ngày nghỉ, tôi không có việc gì cần làm.
”
Thẩm Uyển không lên tiếng nữa, chỉ lẳng lặng đứng nhìn khoảng không trước mặt.
Cô ấy như ngọn nến trước gió, em trai là hy vọng duy nhất của cuộc đời, nhưng hiện tại đến chút tin tức của cậu cũng không có.
Chiếc xe bus theo đường dây anten trên nóc xe lẻ loi đi tới, thời điểm dừng lại kèm theo một tiếng còi hơi dài vang lên.
Bóng dáng chuyển động, cô gái đi trước anh ta một bước, cầm theo hành lý dưới đất leo lên chiếc xe bus trống trơn.
Có vẻ chàng trai muốn đi theo, nhưng cô ấy lại giơ tay ngăn cản: “Cậu về đi, tôi không sao.
” Thẩm Uyển nhớ ra anh ta chính là người hôm đó đến ký túc xá và bảo cô xuống lầu.
Cánh cửa xe bus từ từ đóng lại, qua cửa sổ, chàng trai nhìn thấy cô gái một mình xách theo hành lý ngồi trên chiếc ghế trống, cô ấy gượng cười rồi vẫy tay với anh ta.
Trong ánh hoàng hôn, chàng trai hé mở hàng răng sáng trắng, lấp lánh dưới ánh mặt trời đang dần lặn…
Chiếc xe lao đi làm tung bụi đất, chàng trai hoàn hồn vẫy tay chào theo chiếc xe, những ô cửa kính phản chiếu ánh mặt trời chói lóa, không biết cô ấy có nhìn thấy hay không.
Đuôi xe vụt qua mắt anh ta, một khuôn mặt lướt qua tầm mắt, như thể anh ta đã từng nhìn thấy khuôn mặt ấy ở đâu đó, sau khi hoàn hồn, thì chiếc xe đã biến mất từ lâu…
Trong chiếc xe u tối, cô gái đem theo nỗi buồn nhàn nhạt giữa hai hàng lông mày, dần dần trở lại với sự cô đơn, đôi vai lắc lư trái phải theo chuyển động của xe.
Cô ấy không để ý rằng, ở góc hàng ghế cuối cùng, có một người con trai mặc chiếc áo nỉ xám ngồi tại đó, cậu ta đội mũ trùm đầu che lấp tầm mắt, dưới cằm lấm tấm vài sợi râu xanh, thân hình gầy gò ẩn mình trong góc, trông như con cái nhà ai đó đang bỏ nhà ra đi.
Khi mặt trời lặn, chiếc xe bus dừng lại ở một con ngõ tối om, cô gái kéo hành lý xuống xe, cả người luôn trong trạng thái thất thần, cô ấy không muốn trở về ngôi nhà tràn ngập đau thương này.
Lúc này đang là khung giờ vàng của đài truyền hình, người lớn cùng trẻ nhỏ của mọi nhà đều quây quần trước TV chờ đợi những tin tức chưa kết thúc của ngày hôm qua, con ngõ tối đen, im lìm, chỉ còn tiếng sột soạt đi bộ của một mình cô ấy.
Vừa định đi vào lối rẽ tới hàng lang của tòa nhà, Thẩm Uyển mới phát hiện có người đi theo phía sau mình, nhất thời lông tay trên người đều dựng đứng, cô đưa mình vào tình huống cảnh giác cao độ.
Sau đó, chỉ thấy người đó đi nhanh qua mình, nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay cô ấy rồi kéo thẳng lên lầu.
Thẩm Uyển vui mừng đến mức bàn tay run rẩy, sau đó bình tĩnh xách hành lý lên lầu, từng bước lên các bậc thang bằng bê tông mà không hề dừng lại nghỉ, nước mắt lưng tròng, cô ấy cũng không dám để lộ dấu vết gì kỳ lạ, vì không biết người giám sát mình đã rời đi hay chưa.
Lên đến cửa nhà, Thẩm Uyển dừng lại lấy chìa khóa, bàn tay không tự chủ được run lên bần bật.
Ba vụ giết người lần lượt xảy ra trong tòa nhà và khu dân cư cũ kỹ vốn đã đổ nát và nhuốm một màu kỳ dị này, các hộ gia đình tan tác rời đi, chỉ để lại một đống đồ đạc hỗn độn ngoài cửa, một số đồ dùng của gia đình nào đó không dùng tới còn trực tiếp ném thẳng ở khoảng đất trống trước cửa, mặc nó ở đó chờ người tới thu dọn.
Bóng dáng gầy gò của cậu thiếu niên đang nấp sau chiếc tủ lạnh bỏ không chờ đợi.
Thẩm Uyển mở cửa vào phòng, sau đó để chừa một khe hở cho cậu ta lẻn vào.
Cánh cửa màu đỏ sẫm đóng sầm lại, cô gái quay người ôm eo chàng trai, căn phòng tối đen như mực khiến cô không khỏi thổn thức.
Thẩm Thành ôm lấy vai Thẩm Uyển, vùi cả người vào cổ cô ấy.
Không một ai lên tiếng, chỉ có tiếng khóc thút thít của cô gái, cùng tiếng thở hổn hển của chàng trai, cũng chẳng cần lên tiếng, bởi vì cậu ta biết, cho dù thế nào đi chăng nữa, thì cô ấy cũng vẫn yêu mình.
Thật lâu sau, chàng trai mới buông cô ấy ra: “Chị, em phải đi rồi.
”
Thẩm Uyển nhấn công tắc đèn trên tường, ngọn đèn sợi đốt sáng rực trên đỉnh đầu, cô ấy đưa tay lên chạm vào gò má cậu, hai hốc mắt của cậu đều đã đỏ ửng.
“Ra đầu thú đi.
” Cô ấy nói.
Thẩm Thành né tránh ánh mắt sang một bên, không dám nhìn thẳng vào mắt chị gái, rồi tuyên bố: “Ba là do em giết.
”
“Tại sao?” Trái tim Thẩm Uyển như đang rỉ máu.
Tại sao phải tự khiến bàn tay mình vấy máu, nếu như mẹ và gã đàn ông kia là do vô tình, thì tại sao sau đó lại cố ý giết người, cô ấy không thể thấu hiểu, cũng không thể chấp nhận, rõ ràng đã có thể chịu đựng trong bao nhiêu năm, sắp đến kỳ thi đại học rồi, rất nhanh thôi sẽ có thể rời khỏi nơi này.
Danh sách chương