Kiều Triết một tay chỉ huy đội A lên lầu, đội B đi về hướng bến tàu, tiếp đó anh cầm theo điện thoại đi đến cầu thang dẫn xuống tầng hầm.
Hạ Diệp dễ dàng tìm thấy vị trí của anh, ồ, hóa ra là anh biết tất cả, cô còn đang định nhắc nhở anh nữa kìa.
Cô đoán, chắc anh cũng biết thời gian gấp gáp thế nào, nên mới phân tâm hỏi cô tại sao vẫn còn ở đây?
Cửa ở lối vào cầu thang bị khóa, ngay khi một cảnh sát đặc nhiệm theo sau Kiều Triết chuẩn bị ngắm bắn vào tay nắm cửa thì Kiều Triết đã kịp thời đưa tay ra ngăn cản anh ta.
Anh tháo chiếc mặt nạ bảo hộ được đặc chế đặc biệt ra và cẩn thận ngửi mùi trong không khí.
Chỉ trong vài giây, anh quay người đi ra ngoài, tầng hầm trong các toà nhà kiểu Châu Âu hay được thiết kế theo dạng bán tầng hầm, thông thường sẽ có một hai chiếc cửa sổ nhỏ trên mặt tường bên trên.
“Thẩm Thành đã đưa mọi người rời đi, quả bom được đếm ngược mười lăm phút, hiện tại không đủ thời gian để sơ tán.” Cô có lòng tốt nhắc nhở.
“Anh biết.” Kiều Triết không muốn nói thêm gì nữa.
Khi đã tìm được vị trí của cửa sổ, anh lấy dụng cụ phá cửa trong chiếc túi hộp ở quần ra, sau một vài tác động lực vào bốn góc trên cửa, mới súng phá vỡ mảnh kính ở giữa, các mảnh kính vỡ bắn tung tóe rơi xuống sàn tầng hầm.
Cửa sổ được mở ra, mùi hôi trong tầng hầm bốc lên, Kiều Triết dỡ hết súng đạn trên người và tất cả mọi thứ có thể gây ra tia lửa trên mặt đất, rồi nói với những người phía sau: “Đến tập hợp với đội B, chỗ này giao lại cho tôi.”
Cảnh sát đặc nhiệm phía sau ngửi thấy mùi hăng xộc ra, có chút run sợ, may mà vừa rồi không nổ súng, tiếp theo liền thi hành lệnh, lập tức rời đi.
Kiều Triết đeo mặt nạ bảo hộ , cúi người bật nhảy khỏi mặt đất, chui vào tầng hầm bắt đầu tìm kiếm.
Khí Gas vốn dĩ không có mùi, nhưng sau này con người vì để phát hiện ra hiện tượng rò rỉ, nên đã trộn thêm vào nó một vài chất gây mùi nhằm dễ nhận biết, vì vậy khi rò rỉ ra ngoài nó sẽ có mùi nồng, hắc.
Anh không bật đèn vì để phòng tránh việc phát sinh ra lửa, khiến quả bom phát nổ.
Trong hoàn cảnh xung quanh hoàn toàn mờ mịt, Kiều Triết trực tiếp đi đến nơi để chiếc hộp sắt, mở nó ra, đập vào mắt là dòng chữ màu đỏ hiển thị đang đếm ngược trên mặt quả bom, thời gian còn lại chỉ có 8 phút 41 giây.
“Đội C, liên hệ với cảnh sát địa phương để sơ tán đám đông trong phạm vi đường kính 50km tính từ căn biệt thự, một quả bom hẹn giờ đã được đặt tại đây, đồng hồ đếm ngược còn lại 8 phút 38 giây, phạm vi ảnh hưởng của quả bom không rõ, đội A, đội B sơ tán khỏi căn biệt thự, thông báo với đội D và độ E ở bên ngoài, không cho bất cứ du thuyền nào vào trong.” Sau khi nói xong, Kiều Triết lập tức tắt tai nghe.
Tim Hạ Diệp lạnh như băng khi nghe thấy những gì anh nói.
Kiều Triết cắt ngang dòng suy nghĩ của mình, anh nói: “Trước tiên hãy nghe lời anh, từ vị trí hiện tại của mình, em hãy lái du thuyền về phía Bắc càng nhanh càng tốt, hãy nhớ phải chạy dọc theo đường tiếp tuyến với phạm vi ảnh hưởng của quả bom, sau đó rời khỏi đây ở bờ biển phía Bắc.”
Một mặt vừa phải tránh được sự ảnh hưởng từ vụ nổ, mặt khác phải dùng tốc độ nhanh nhất có thể rời khỏi đó, cuối cùng còn phải thoát khỏi vòng vây của cảnh sát, đây là con đường thoát thân duy nhất.
Cô hỏi: “Anh không ra khỏi đó sao?”
“Anh ở lại gỡ bom.”
“Em có thể tin tưởng anh không?” Trong lời nói của cô ẩn chứa đầy sự cảnh giác.
“Bất luận em đã làm những gì, thì hiện tại ngay lập tức rời khỏi đây, có chuyện gì về nhà rồi nói.” Sau khi nhận thấy giọng điệu của mình có chút cứng nhắc, anh lại dịu dàng dỗ dành: “Nghe lời anh, đi theo hướng mà anh đã nói, khi nào về anh sẽ giải thích với em sau.”
Hạ Diệp không lên tiếng.
Không nghe thấy động tĩnh từ cô, anh lại nói thêm: “Hãy tin anh, được không?” Nó không giống lời an ủi, mà như một lời cầu xin.
“Quả bom này không thể gỡ, hãy hứa với em nhất định phải an toàn trở về.” Cuối cùng cô cũng lên tiếng.
Rõ ràng là Kiều Triết hơi khựng lại một chút, mới đáp: “Bộ đếm thời gian còn được kết nối với loại chất nổ khác nữa.” Cũng có nghĩa là phạm vi ảnh hưởng của quả bom là không thể biết rõ và cô hoàn toàn không nằm trong phạm vi an toàn.
Quả bom hẹn giờ chỉ như chiếc cầu chì, chức năng của nó là phát nổ, cô không ngờ rằng Thẩm Thành còn chuẩn bị thêm cả loại thuốc nổ khác.
Kiều Triết đưa tay lôi ra một vào sợi dây màu đỏ và màu đen, bộ đếm thời gian nhỏ xíu đang liên tục nhảy số.
Anh hỏi: “Vị trí hiện tại của em cách căn biệt thự bao nhiêu km?”
“15km.” Hạ Diệp đã đạt đến mã lực cực đại.
“Đổi xuồng máy.” Anh nói.
Hạ Diệp quay lại nhìn về phía đuôi du thuyền, cùng lúc đó, cô phát hiện một chiếc tàu cao tốc đang lao nhanh về phía mình, cũng không phân biệt được đó là bạn hay thù.
Thấy đối phương càng lúc càng gần, Hạ Diệp nhanh chóng ném hết máy tính cùng các thiết bị trước mặt xuống biển, sau đó cất điện thoại vào túi ngực.
Cô khởi động xuồng máy, tốc độ tối đa, bảng điều khiển hiển thị lên đến 150km/h.
Hạ Diệp đeo kính chuyên dụng cho ban đêm lên, bước lên chiếc xuồng máy nhỏ, lái về bãi biển phía Bắc, cô bẻ lái đổi hướng rẽ tạo ra một làn nước cao phun trên mặt biển.
Phía sau vang lên hai tiếng trầm đục như bị bóp nghẹt, người đuổi theo sau đang nổ súng, chắc chắn là lắp thêm ống giảm thanh.
May mắn thay lúc này trời đã tối hoàn toàn, xung quanh chỉ có vài ngọn hải đăng đang phát ra những tia sáng yếu ớt.
Hạ Diệp lấy ra khẩu Browning dắt ở thắt lưng, xoay người nhắm vào tên đang đuổi theo sau, bắn liên tiếp hai phát, tiếp đến chỉ nghe thấy âm thanh của vật nặng rơi xuống mặt nước.
Đằng xa còn có một con tàu khác, không hiểu sao đối phương lại không nổ súng, cô cũng chẳng muốn tốn đạn, nên chỉ quay người lại nhanh chóng tháo chạy.
Khi Hạ Diệp lái hết mã lực, một chiếc tàu cao cốc đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, dáng vẻ của nó trông rất mảnh mai, thân tàu dài hẹp, tốc độ kinh hoàng, rõ ràng là đã được chế tạo đặc biệt.
Đường chạy bị chặn, cô bắt buộc phải dừng lại, dưới chân là nước biển dập dềnh, sóng biển cuộn trào, Hạ Diệp tháo kính đi đêm xuống để xem người đó là ai.
Hạ Diệp dễ dàng tìm thấy vị trí của anh, ồ, hóa ra là anh biết tất cả, cô còn đang định nhắc nhở anh nữa kìa.
Cô đoán, chắc anh cũng biết thời gian gấp gáp thế nào, nên mới phân tâm hỏi cô tại sao vẫn còn ở đây?
Cửa ở lối vào cầu thang bị khóa, ngay khi một cảnh sát đặc nhiệm theo sau Kiều Triết chuẩn bị ngắm bắn vào tay nắm cửa thì Kiều Triết đã kịp thời đưa tay ra ngăn cản anh ta.
Anh tháo chiếc mặt nạ bảo hộ được đặc chế đặc biệt ra và cẩn thận ngửi mùi trong không khí.
Chỉ trong vài giây, anh quay người đi ra ngoài, tầng hầm trong các toà nhà kiểu Châu Âu hay được thiết kế theo dạng bán tầng hầm, thông thường sẽ có một hai chiếc cửa sổ nhỏ trên mặt tường bên trên.
“Thẩm Thành đã đưa mọi người rời đi, quả bom được đếm ngược mười lăm phút, hiện tại không đủ thời gian để sơ tán.” Cô có lòng tốt nhắc nhở.
“Anh biết.” Kiều Triết không muốn nói thêm gì nữa.
Khi đã tìm được vị trí của cửa sổ, anh lấy dụng cụ phá cửa trong chiếc túi hộp ở quần ra, sau một vài tác động lực vào bốn góc trên cửa, mới súng phá vỡ mảnh kính ở giữa, các mảnh kính vỡ bắn tung tóe rơi xuống sàn tầng hầm.
Cửa sổ được mở ra, mùi hôi trong tầng hầm bốc lên, Kiều Triết dỡ hết súng đạn trên người và tất cả mọi thứ có thể gây ra tia lửa trên mặt đất, rồi nói với những người phía sau: “Đến tập hợp với đội B, chỗ này giao lại cho tôi.”
Cảnh sát đặc nhiệm phía sau ngửi thấy mùi hăng xộc ra, có chút run sợ, may mà vừa rồi không nổ súng, tiếp theo liền thi hành lệnh, lập tức rời đi.
Kiều Triết đeo mặt nạ bảo hộ , cúi người bật nhảy khỏi mặt đất, chui vào tầng hầm bắt đầu tìm kiếm.
Khí Gas vốn dĩ không có mùi, nhưng sau này con người vì để phát hiện ra hiện tượng rò rỉ, nên đã trộn thêm vào nó một vài chất gây mùi nhằm dễ nhận biết, vì vậy khi rò rỉ ra ngoài nó sẽ có mùi nồng, hắc.
Anh không bật đèn vì để phòng tránh việc phát sinh ra lửa, khiến quả bom phát nổ.
Trong hoàn cảnh xung quanh hoàn toàn mờ mịt, Kiều Triết trực tiếp đi đến nơi để chiếc hộp sắt, mở nó ra, đập vào mắt là dòng chữ màu đỏ hiển thị đang đếm ngược trên mặt quả bom, thời gian còn lại chỉ có 8 phút 41 giây.
“Đội C, liên hệ với cảnh sát địa phương để sơ tán đám đông trong phạm vi đường kính 50km tính từ căn biệt thự, một quả bom hẹn giờ đã được đặt tại đây, đồng hồ đếm ngược còn lại 8 phút 38 giây, phạm vi ảnh hưởng của quả bom không rõ, đội A, đội B sơ tán khỏi căn biệt thự, thông báo với đội D và độ E ở bên ngoài, không cho bất cứ du thuyền nào vào trong.” Sau khi nói xong, Kiều Triết lập tức tắt tai nghe.
Tim Hạ Diệp lạnh như băng khi nghe thấy những gì anh nói.
Kiều Triết cắt ngang dòng suy nghĩ của mình, anh nói: “Trước tiên hãy nghe lời anh, từ vị trí hiện tại của mình, em hãy lái du thuyền về phía Bắc càng nhanh càng tốt, hãy nhớ phải chạy dọc theo đường tiếp tuyến với phạm vi ảnh hưởng của quả bom, sau đó rời khỏi đây ở bờ biển phía Bắc.”
Một mặt vừa phải tránh được sự ảnh hưởng từ vụ nổ, mặt khác phải dùng tốc độ nhanh nhất có thể rời khỏi đó, cuối cùng còn phải thoát khỏi vòng vây của cảnh sát, đây là con đường thoát thân duy nhất.
Cô hỏi: “Anh không ra khỏi đó sao?”
“Anh ở lại gỡ bom.”
“Em có thể tin tưởng anh không?” Trong lời nói của cô ẩn chứa đầy sự cảnh giác.
“Bất luận em đã làm những gì, thì hiện tại ngay lập tức rời khỏi đây, có chuyện gì về nhà rồi nói.” Sau khi nhận thấy giọng điệu của mình có chút cứng nhắc, anh lại dịu dàng dỗ dành: “Nghe lời anh, đi theo hướng mà anh đã nói, khi nào về anh sẽ giải thích với em sau.”
Hạ Diệp không lên tiếng.
Không nghe thấy động tĩnh từ cô, anh lại nói thêm: “Hãy tin anh, được không?” Nó không giống lời an ủi, mà như một lời cầu xin.
“Quả bom này không thể gỡ, hãy hứa với em nhất định phải an toàn trở về.” Cuối cùng cô cũng lên tiếng.
Rõ ràng là Kiều Triết hơi khựng lại một chút, mới đáp: “Bộ đếm thời gian còn được kết nối với loại chất nổ khác nữa.” Cũng có nghĩa là phạm vi ảnh hưởng của quả bom là không thể biết rõ và cô hoàn toàn không nằm trong phạm vi an toàn.
Quả bom hẹn giờ chỉ như chiếc cầu chì, chức năng của nó là phát nổ, cô không ngờ rằng Thẩm Thành còn chuẩn bị thêm cả loại thuốc nổ khác.
Kiều Triết đưa tay lôi ra một vào sợi dây màu đỏ và màu đen, bộ đếm thời gian nhỏ xíu đang liên tục nhảy số.
Anh hỏi: “Vị trí hiện tại của em cách căn biệt thự bao nhiêu km?”
“15km.” Hạ Diệp đã đạt đến mã lực cực đại.
“Đổi xuồng máy.” Anh nói.
Hạ Diệp quay lại nhìn về phía đuôi du thuyền, cùng lúc đó, cô phát hiện một chiếc tàu cao tốc đang lao nhanh về phía mình, cũng không phân biệt được đó là bạn hay thù.
Thấy đối phương càng lúc càng gần, Hạ Diệp nhanh chóng ném hết máy tính cùng các thiết bị trước mặt xuống biển, sau đó cất điện thoại vào túi ngực.
Cô khởi động xuồng máy, tốc độ tối đa, bảng điều khiển hiển thị lên đến 150km/h.
Hạ Diệp đeo kính chuyên dụng cho ban đêm lên, bước lên chiếc xuồng máy nhỏ, lái về bãi biển phía Bắc, cô bẻ lái đổi hướng rẽ tạo ra một làn nước cao phun trên mặt biển.
Phía sau vang lên hai tiếng trầm đục như bị bóp nghẹt, người đuổi theo sau đang nổ súng, chắc chắn là lắp thêm ống giảm thanh.
May mắn thay lúc này trời đã tối hoàn toàn, xung quanh chỉ có vài ngọn hải đăng đang phát ra những tia sáng yếu ớt.
Hạ Diệp lấy ra khẩu Browning dắt ở thắt lưng, xoay người nhắm vào tên đang đuổi theo sau, bắn liên tiếp hai phát, tiếp đến chỉ nghe thấy âm thanh của vật nặng rơi xuống mặt nước.
Đằng xa còn có một con tàu khác, không hiểu sao đối phương lại không nổ súng, cô cũng chẳng muốn tốn đạn, nên chỉ quay người lại nhanh chóng tháo chạy.
Khi Hạ Diệp lái hết mã lực, một chiếc tàu cao cốc đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, dáng vẻ của nó trông rất mảnh mai, thân tàu dài hẹp, tốc độ kinh hoàng, rõ ràng là đã được chế tạo đặc biệt.
Đường chạy bị chặn, cô bắt buộc phải dừng lại, dưới chân là nước biển dập dềnh, sóng biển cuộn trào, Hạ Diệp tháo kính đi đêm xuống để xem người đó là ai.
Danh sách chương