“Nói đi? Điều kiện là gì?” Vì Kiều Triết và những người khác đang thực hiện nhiệm vụ ở nước ngoài nên chắc chắn phải hợp tác với cảnh sát địa phương, vì vậy sẽ không khó để Đường Bác có được những tin tức này từ bên ngoài.
“Việc lần trước là do tôi sai.” Anh ta ngừng một lát lại nói tiếp: “Đối phương đưa ra giá rất cao.”
“Thôi đi, đơn hàng lẻ này một người cũng lo liệu được thì có thể đưa ra mức hoa hồng cao đến đâu cơ chứ? Nếu anh không nói rõ, tôi sẽ cúp máy, trong mắt tôi tiền không quan trọng bằng mạng, anh cho rằng tôi sẽ bận tâm tới việc sống chết của người khác sao?” Trong phạm vi ảnh hưởng của loại bom này, nếu không kịp thoát thân e rằng có tiền cũng chẳng có cơ hội để tiêu.
Trong hoàn cảnh bình thường, các kho hàng của Đường Bác thường được tính theo lô, bên mua và bên bán tìm đến anh ta, nếu không phải là băng nhóm tội phạm, phần tử khủng bố, thì cũng là tổ chức chống chính phủ ở một quốc gia nào đó, vậy mà hiện tại đơn hàng lẻ này anh ta cũng làm, chắc anh ta nghèo đến phát điên luôn rồi.
“Hãy coi như cho tôi cơ hội được đền tội cho sự việc sai lầm lần trước, tôi đã sẵn sàng cung cấp tin tức cho cô cũng có nghĩa là tôi biết đối với cô tin tức này còn đáng giá hơn tiền hoa hồng rất nhiều.” Anh ta vui vẻ ngồi xem kịch hay, cũng vui vẻ “bán” cho cô món ân tình này.
“Anh chắc chắn tôi sẽ đi vậy sao?” Cô nói một cách không tự tin.
Đường Bác biết cô là người ưa mềm mỏng: “Tôi chỉ báo với cô một tiếng, còn đi hay không là tùy cô chọn lựa, tôi đã chuẩn bị xong xuôi thân phận, giấy tờ ở nước ngoài cho cô rồi, hơn nữa, nếu cô không đi, cũng sẽ có người khác đi.”
“Anh không sợ tôi động tay động chân, vô hiệu hóa hai quả bom này khiến anh không lấy được tiền hay sao?”
“Tất cả hoa hồng đều thuộc về cô, nếu thất bại cô cũng chẳng nhận được tiền, cái này cũng là do cô tự lựa chọn.” Cái anh ta đang bán chính là tình cảm của cô.
Loại giao dịch này thường sẽ có ngân hàng phi tập trung đứng ra làm bên thứ ba bảo lãnh, họ sẽ trả lại tiền về tài khoản ban đầu, như vậy sẽ đảm bảo giao dịch không xảy ra sự cố.
Chắc chắn cô sẽ không báo cảnh sát, vì anh ta biết cô không phải là người rảnh rỗi thích tọc mạch, hơn nữa, cô sẽ dùng thân phận gì để báo cảnh sát? Một phần tử phạm tội sao…
“Khi nào đi? Còn kế hoạch cụ thể thì sao?” Cuối cùng Hạ Diệp hỏi.
Anh ta nói không sai, nếu cô không đi cũng sẽ có người khác tình nguyện đi, loại việc này báo cảnh sát cũng chẳng có tác dụng, vì chẳng ai biết bọn họ giao dịch ở đâu, càng không có ai biết bọn họ có kế hoạch B hay không.
“Thông tin cụ thể lát nữa tôi sẽ gửi cho cô.” Đường Bác hài lòng cúp máy.
Còn về lý do tại sao cô đồng ý với anh ta là vì Kiều Triết cũng ở đó, quả bom đó khủng khiếp đến mức nào cô là người rõ hơn ai hết, nên không thể làm ngơ.
Tuy nhiên Hạ Diệp chưa nghĩ đến việc nếu Kiều Triết biết được cô lại bắt đầu tham gia vào những hoạt động phạm tội thì anh sẽ có phản ứng thế nào?
Nhận được email, Hạ Diệp bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Cô thay một chiếc quần dài để chống nắng vì nơi đến là hòn đảo cận nhiệt đới, trên đầu đội thêm chiếc mũ lưỡi trai màu nude, đi giày thể thao, trông rất nhẹ nhàng, nhìn vào như một cô gái bình thường ra ngoài vận động.
Tình hình rất phức tạp và cấp bách, Hạ Diệp nhấc điện thoại lên muốn thông báo cho Kiều Triết, ngay sau khi nhấp vào nút gọi mới nhớ ra anh đã nói với mình rằng thiết bị liên lạc cá nhân sẽ bị cấm sử dụng trong quá trình làm nhiệm vụ.
Âm báo bận vang lên trong điện thoại, quả nhiên là không có người nhận, Hạ Diệp dập máy, nghĩ xem còn cách nào có thể liên lạc được với anh hay không.
Cô đóng laptop lại, cho vào một chiếc túi xách da màu nâu.
Sáng sớm vạch ra kế hoạch của cả một ngày, mặt trời mới lên, khu chung cư nhộn nhịp người qua lại, có người dắt chó đi dạo, có người chạy bộ, có người vội vã đi làm, cô dùng điện thoại định vị địa chỉ vừa nhận được, đến đó nhận hộ chiếu và vé máy bay.
May mắn là địa chỉ đó rất gần, Hạ Diệp đi đến cổng khu chung cư vẫy một chiếc taxi.
“Bác tài, phiền bác đưa cháu đến bưu cục chuyển phát nhanh ở con phố phía trước.” Hạ Diệp lên xe, đặt túi xách lên đầu gối.
Tài xế taxi trung niên ngồi trên ghế lái, khẽ nhích chân ga đi vào đường phụ, rồi ngước lên nhìn kính chiếc hậu, hỏi: “Gần như vậy, sao không bảo bọn họ giao đến tận nhà cho cô.”
“Lát nữa đến đó, phiền bác đợi cháu hai phút, lấy đồ xong lại đưa cháu ra sân bay Bắc Thành.” Hạ Diệp cho rằng tài xế nghĩ lịch trình của mình quá ngắn.
“Được, xem ra cô cũng không giống người sắp đi du lịch nhỉ, vì chỉ mang có chút đồ thế này.” Tài xế bắt đầu trò chuyện.
“Đi đưa tài liệu.” Hạ Diệp trả lời ngắn gọn.
Bởi vì chỉ cách có một con đường, nên rất nhanh đã đến cổng bưu điện, Hạ Diệp đưa cho tài xế taxi vài tờ tiền chẵn: “Bác cầm trước đi, lát nữa đến sân bay thừa thiếu thế nào tính sau.”
Nhận được giấy tờ tùy thân và vé máy bay, gói hàng cũng không quá lớn, Hạ Diệp cầm trong tay nhưng không hề có dự định mở ra.
Sau khi xuống xe, cô mới vừa đi vừa mở gói bưu kiện, lấy hộ chiếu và vé máy bay để kiểm tra, là visa du lịch.
Thân phận trên hộ chiếu cũng là người khác, thời gian xuất phát trên vé vừa hay tới, Đường Bác thực sự rất chắc chắn cô sẽ nhận lời anh ta.
Trên khoang thương gia, Hạ Diệp nhìn chữ và số trên đầu tìm vị trí của mình.
Chỗ ngồi của cô ở phía gần cửa sổ, một hàng có hai ghế.
Ghế gần lối đi có một người đàn ông mặc vest đang ngồi, đối phương cảm nhận được có người bên cạnh, liền quay đầu ra nhìn, phát hiện Hạ Diệp đang sắp xếp hành lý, liền đứng dậy định giúp đỡ cô.
Khi anh ta chuẩn bị chạm vào hành lý, thì Hạ Diệp đã sắp xếp xong xuôi và lên tiếng nói một câu cảm ơn, rồi ngồi vào chỗ của mình.
Cô cúi đầu nhìn xuống cuốn sách mà người đàn ông vừa bỏ xuống khi đứng dậy, là một cuốn sách mới phát hành gần đây, hiện tại chỉ có bản tiếng Anh và nội dung của nó là về bảo mật thông tin, trong lòng cô thầm nghĩ, trùng hợp thật đó, cùng ngành sao? Nhưng cũng chỉ âm thầm ghi nhớ mà thôi.
Vì Hạ Diệp đội chiếc mũ lưỡi trai, nhìn thoáng qua không thể thấy rõ toàn bộ khuôn mặt, thái độ lại lịch sự mà xa cách, nên người đàn ông chỉ nhún vai rồi cũng ngồi trở lại vị trí của mình.
Máy bay phải một lúc nữa mới khởi hành, Hạ Diệp lấy điện thoại ra xem giờ.
Thời gian hạ cánh là vào khoảng chạng vạng ở bên kia, cô đoán, Kiều Triết cũng chỉ rời đi sớm hơn mình nửa ngày, vì vậy trong ngày hôm nay bọn họ sẽ chưa thể hành động, mọi việc có lẽ sẽ được tiến hành vào hôm sau.
Hạ Diệp có chút bực bội khi nghĩ đến hành trình kéo dài mười tiếng đồng hồ trước mắt vì vậy cô thắt dây an toàn, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
“Việc lần trước là do tôi sai.” Anh ta ngừng một lát lại nói tiếp: “Đối phương đưa ra giá rất cao.”
“Thôi đi, đơn hàng lẻ này một người cũng lo liệu được thì có thể đưa ra mức hoa hồng cao đến đâu cơ chứ? Nếu anh không nói rõ, tôi sẽ cúp máy, trong mắt tôi tiền không quan trọng bằng mạng, anh cho rằng tôi sẽ bận tâm tới việc sống chết của người khác sao?” Trong phạm vi ảnh hưởng của loại bom này, nếu không kịp thoát thân e rằng có tiền cũng chẳng có cơ hội để tiêu.
Trong hoàn cảnh bình thường, các kho hàng của Đường Bác thường được tính theo lô, bên mua và bên bán tìm đến anh ta, nếu không phải là băng nhóm tội phạm, phần tử khủng bố, thì cũng là tổ chức chống chính phủ ở một quốc gia nào đó, vậy mà hiện tại đơn hàng lẻ này anh ta cũng làm, chắc anh ta nghèo đến phát điên luôn rồi.
“Hãy coi như cho tôi cơ hội được đền tội cho sự việc sai lầm lần trước, tôi đã sẵn sàng cung cấp tin tức cho cô cũng có nghĩa là tôi biết đối với cô tin tức này còn đáng giá hơn tiền hoa hồng rất nhiều.” Anh ta vui vẻ ngồi xem kịch hay, cũng vui vẻ “bán” cho cô món ân tình này.
“Anh chắc chắn tôi sẽ đi vậy sao?” Cô nói một cách không tự tin.
Đường Bác biết cô là người ưa mềm mỏng: “Tôi chỉ báo với cô một tiếng, còn đi hay không là tùy cô chọn lựa, tôi đã chuẩn bị xong xuôi thân phận, giấy tờ ở nước ngoài cho cô rồi, hơn nữa, nếu cô không đi, cũng sẽ có người khác đi.”
“Anh không sợ tôi động tay động chân, vô hiệu hóa hai quả bom này khiến anh không lấy được tiền hay sao?”
“Tất cả hoa hồng đều thuộc về cô, nếu thất bại cô cũng chẳng nhận được tiền, cái này cũng là do cô tự lựa chọn.” Cái anh ta đang bán chính là tình cảm của cô.
Loại giao dịch này thường sẽ có ngân hàng phi tập trung đứng ra làm bên thứ ba bảo lãnh, họ sẽ trả lại tiền về tài khoản ban đầu, như vậy sẽ đảm bảo giao dịch không xảy ra sự cố.
Chắc chắn cô sẽ không báo cảnh sát, vì anh ta biết cô không phải là người rảnh rỗi thích tọc mạch, hơn nữa, cô sẽ dùng thân phận gì để báo cảnh sát? Một phần tử phạm tội sao…
“Khi nào đi? Còn kế hoạch cụ thể thì sao?” Cuối cùng Hạ Diệp hỏi.
Anh ta nói không sai, nếu cô không đi cũng sẽ có người khác tình nguyện đi, loại việc này báo cảnh sát cũng chẳng có tác dụng, vì chẳng ai biết bọn họ giao dịch ở đâu, càng không có ai biết bọn họ có kế hoạch B hay không.
“Thông tin cụ thể lát nữa tôi sẽ gửi cho cô.” Đường Bác hài lòng cúp máy.
Còn về lý do tại sao cô đồng ý với anh ta là vì Kiều Triết cũng ở đó, quả bom đó khủng khiếp đến mức nào cô là người rõ hơn ai hết, nên không thể làm ngơ.
Tuy nhiên Hạ Diệp chưa nghĩ đến việc nếu Kiều Triết biết được cô lại bắt đầu tham gia vào những hoạt động phạm tội thì anh sẽ có phản ứng thế nào?
Nhận được email, Hạ Diệp bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Cô thay một chiếc quần dài để chống nắng vì nơi đến là hòn đảo cận nhiệt đới, trên đầu đội thêm chiếc mũ lưỡi trai màu nude, đi giày thể thao, trông rất nhẹ nhàng, nhìn vào như một cô gái bình thường ra ngoài vận động.
Tình hình rất phức tạp và cấp bách, Hạ Diệp nhấc điện thoại lên muốn thông báo cho Kiều Triết, ngay sau khi nhấp vào nút gọi mới nhớ ra anh đã nói với mình rằng thiết bị liên lạc cá nhân sẽ bị cấm sử dụng trong quá trình làm nhiệm vụ.
Âm báo bận vang lên trong điện thoại, quả nhiên là không có người nhận, Hạ Diệp dập máy, nghĩ xem còn cách nào có thể liên lạc được với anh hay không.
Cô đóng laptop lại, cho vào một chiếc túi xách da màu nâu.
Sáng sớm vạch ra kế hoạch của cả một ngày, mặt trời mới lên, khu chung cư nhộn nhịp người qua lại, có người dắt chó đi dạo, có người chạy bộ, có người vội vã đi làm, cô dùng điện thoại định vị địa chỉ vừa nhận được, đến đó nhận hộ chiếu và vé máy bay.
May mắn là địa chỉ đó rất gần, Hạ Diệp đi đến cổng khu chung cư vẫy một chiếc taxi.
“Bác tài, phiền bác đưa cháu đến bưu cục chuyển phát nhanh ở con phố phía trước.” Hạ Diệp lên xe, đặt túi xách lên đầu gối.
Tài xế taxi trung niên ngồi trên ghế lái, khẽ nhích chân ga đi vào đường phụ, rồi ngước lên nhìn kính chiếc hậu, hỏi: “Gần như vậy, sao không bảo bọn họ giao đến tận nhà cho cô.”
“Lát nữa đến đó, phiền bác đợi cháu hai phút, lấy đồ xong lại đưa cháu ra sân bay Bắc Thành.” Hạ Diệp cho rằng tài xế nghĩ lịch trình của mình quá ngắn.
“Được, xem ra cô cũng không giống người sắp đi du lịch nhỉ, vì chỉ mang có chút đồ thế này.” Tài xế bắt đầu trò chuyện.
“Đi đưa tài liệu.” Hạ Diệp trả lời ngắn gọn.
Bởi vì chỉ cách có một con đường, nên rất nhanh đã đến cổng bưu điện, Hạ Diệp đưa cho tài xế taxi vài tờ tiền chẵn: “Bác cầm trước đi, lát nữa đến sân bay thừa thiếu thế nào tính sau.”
Nhận được giấy tờ tùy thân và vé máy bay, gói hàng cũng không quá lớn, Hạ Diệp cầm trong tay nhưng không hề có dự định mở ra.
Sau khi xuống xe, cô mới vừa đi vừa mở gói bưu kiện, lấy hộ chiếu và vé máy bay để kiểm tra, là visa du lịch.
Thân phận trên hộ chiếu cũng là người khác, thời gian xuất phát trên vé vừa hay tới, Đường Bác thực sự rất chắc chắn cô sẽ nhận lời anh ta.
Trên khoang thương gia, Hạ Diệp nhìn chữ và số trên đầu tìm vị trí của mình.
Chỗ ngồi của cô ở phía gần cửa sổ, một hàng có hai ghế.
Ghế gần lối đi có một người đàn ông mặc vest đang ngồi, đối phương cảm nhận được có người bên cạnh, liền quay đầu ra nhìn, phát hiện Hạ Diệp đang sắp xếp hành lý, liền đứng dậy định giúp đỡ cô.
Khi anh ta chuẩn bị chạm vào hành lý, thì Hạ Diệp đã sắp xếp xong xuôi và lên tiếng nói một câu cảm ơn, rồi ngồi vào chỗ của mình.
Cô cúi đầu nhìn xuống cuốn sách mà người đàn ông vừa bỏ xuống khi đứng dậy, là một cuốn sách mới phát hành gần đây, hiện tại chỉ có bản tiếng Anh và nội dung của nó là về bảo mật thông tin, trong lòng cô thầm nghĩ, trùng hợp thật đó, cùng ngành sao? Nhưng cũng chỉ âm thầm ghi nhớ mà thôi.
Vì Hạ Diệp đội chiếc mũ lưỡi trai, nhìn thoáng qua không thể thấy rõ toàn bộ khuôn mặt, thái độ lại lịch sự mà xa cách, nên người đàn ông chỉ nhún vai rồi cũng ngồi trở lại vị trí của mình.
Máy bay phải một lúc nữa mới khởi hành, Hạ Diệp lấy điện thoại ra xem giờ.
Thời gian hạ cánh là vào khoảng chạng vạng ở bên kia, cô đoán, Kiều Triết cũng chỉ rời đi sớm hơn mình nửa ngày, vì vậy trong ngày hôm nay bọn họ sẽ chưa thể hành động, mọi việc có lẽ sẽ được tiến hành vào hôm sau.
Hạ Diệp có chút bực bội khi nghĩ đến hành trình kéo dài mười tiếng đồng hồ trước mắt vì vậy cô thắt dây an toàn, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Danh sách chương