Tại một quán cafe ở phố Cổ, ngay góc bên trong cửa có đặt một chiếc máy phát nhạc màu đen, chiếc đĩa nhựa lớn đang quay với tốc độ không đổi, đây là bản nhạc cổ điển của thế kỷ trước, da diết và du dương, rất thích hợp với bầu không khí của buổi trà chiều.

Hạ Diệp ngồi vào bàn bên cửa sổ, cô nhấc chiếc cốc sứ trắng kiểu Âu đặt trên chiếc khay trên bàn lên nhấp một ngụm, đây là cốc Capuchino thứ hai cô gọi.

Hạ Diệp cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã quá nửa giờ so với giờ hẹn.

Cửa kính của quán cafe được mở ra, một cô gái mặc đồ thể thao bước vào, khóa áo khoác kéo lên đến cổ, Hạ Diệp liếc mắt, sau khi nhận ra người đó, liền giơ tay vẫy vẫy.

Tào Hân Hân bước tới vị trí Hạ Diệp ngồi, tư thế bước đi có chút kì quái.

“Chị gái, giữa mùa hè sao chị phải ăn mặc thế này vậy?”
Tào Hân Hân ngồi phía đối diện trợn tròn hai mặt: “Nóng, nhưng nhất định phải mặc.

” Nói xong lại kéo cổ áo lên.

“Được, đoán ra rồi, xem ra tối qua chị say rượu rồi làm loạn không ít nhỉ.



“Loại rượu kia sau khi ngấm thật kinh khủng, tớ sai rồi, lần sau không nên…” Cô ấy dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: “Tớ không nên bảo cậu… Hiện tại tớ còn chẳng nhớ nổi tối qua đã xảy ra chuyện gì nữa rồi, hôm nay sau khi tỉnh dậy chỉ cảm thấy người như bị ai đánh, nhức mỏi, đau đớn toàn thân, đặc biệt là dưới…” Nói đến đây, Tào Hân Hân lại dừng lại, thực sự xấu hổ không nói nên lời.

“Tối qua tớ đã hỏi cậu, rằng cậu có đang tỉnh táo hay không, cậu nói có, thế nào, quên rồi phải không?”
“Chẳng phải cậu cũng uống hay sao? Còn nói tớ … ” Tào Hân Hân chột dạ phản bác lại.

“Làm ơn đi, tớ uống có hai ly rồi lại pha thêm lon Soda trên bàn, uống xong cũng không bị mất trí nhớ như cậu.

” Hạ Diệp vừa trợn mắt vừa lắc đầu.

“Sao tớ lại không nhìn thấy…”
“Đương nhiên là không nhìn thấy rồi vì cuối cùng cậu say quắc cần câu, còn đâu mà nhìn!” Hạ Diệp tiếp tục dò hỏi: “À đúng rồi, vậy tối qua cậu ngủ ở đâu?”
“Ở chỗ Lâm Nghị, kết quả trưa hôm nay tỉnh lại anh ấy đã biến mất rồi, tớ suýt chút nữa thì thất vọng muốn chết, cũng may là anh ấy còn biết đường để lại lời nhắn, nếu không bà đây nhất định sẽ thiến, thiến.

” Tào Hân Hân hung hăng nói.

Đột nhiên chiếc điện thoại đặt trên bàn thông báo có tin nhắn từ số lạ, màn hình hiển thị hai chữ “Hình ảnh”.

Hạ Diệp tò mò cầm lên, mở ra xem ai lại gửi hình ảnh qua tin nhắn cho cô.

Trong ảnh, một nam một nữ đang đi cùng nhau, bóng lưng người đàn ông rất quen mắt, ánh mắt cô gái bên cạnh như mang theo gió xuân đắm đuối nhìn anh.

Tào Hân Hân thấy nụ cười của cô đông cứng lại, liền ngó đầu qua nhìn, lại cảm thấy người trong ảnh rất quen, nên cầm lấy điện thoại của Hạ Diệp để nhìn kỹ hơn.

“Đây chẳng phải là chị gái của Lâm Nghị sao, sao chị ấy lại ở cùng Kiều Triết?” Tào Hân Hân trả lại điện thoại cho cô.

Hạ Diệp ấn tắt màn hình, cô không muốn nghi thần nghi quỷ và không khó để đoán được người gửi bức ảnh này là ai.

“Cậu hỏi tớ? Làm sao mà tớ biết được, đến cả người phụ nữ này là ai tớ còn chẳng biết nữa là.

” Hạ Diệp nói với giọng chua chát.

“Có thể là đến thăm ông cụ Kiều, lát nữa về cậu hỏi Kiều Triết là ra ngay, chắc không có chuyện gì đâu.


” Cô ấy biết Hạ Diệp đang nghi ngờ liền an ủi.

Có những thứ, một khi đã nảy nở trong lòng, thì nó sẽ như cái gai khiến người ta đứng ngồi không yên.

—-
Sau khi tan sở vào buổi tối, Kiều Triết từ bên ngoài trở về nhà.

Thấy anh trở lại, Hạ Diệp từ ghế sofa ngồi dậy, đi vào phòng bếp mang đồ ăn mà mình nấu ra.

“Hôm nay sao em lại có hứng thú vào bếp thế này, chẳng phải em không thích nấu nướng hay sao?” Kiều Triết nhìn thức ăn trên bàn, chỉ có một món rau một món thịt, khoai tây thái sợi xào chua cay và thịt gà xé cay, chỉ có điều kỹ thuật nấu nướng vẫn còn thiếu sót.

“Ừm, chẳng phải anh nhắn tin về báo mình phải tăng ca hay sao, nên em tự tay chuẩn bị một chút.

” Nói xong, cô lại bước đến chỗ Kiều Triết giúp anh cởi cà vạt.

“Em đã ăn chưa?” Kiều Triết hỏi.

“Vẫn chưa, muốn đợi anh về cùng ăn.


“Lần sau đừng đợi anh, em cứ ăn trước đi cũng được.

” Kiều Triết cau mày nói: “Anh đi rửa tay đã, em ngồi đi.


Sau khi rửa tay, Kiều Triết ngồi vào bàn ăn, gắp một miếng nếm thử, rồi chậm rãi nhai, phát hiện ánh mắt mong đợi của Hạ Diệp, liền kịp thời khẳng định: “Không tệ.


“Em đã search công thức trên mạng, tương đối đơn giản, em cũng cảm thấy không tệ, mặc dù không ngon bằng anh làm…” Cô lè lưỡi một cách tinh nghịch.

“Khi nào có thời gian anh sẽ dạy em.


À, báo với em một việc, ngày mai anh phải đi công tác.

” Anh không cảm thấy đây là vấn đề gì lớn, dù sao anh cũng đã quá quen với công việc của mình cũng như những nguy hiểm mà nó mang lại.

Trong cuộc họp buổi chiều, bọn họ đã thảo luận về hành động của tổ chức và chính thức đệ đơn lên Viện Kiểm sát Tối cao, không có gì ngạc nhiên khi ngày Thẩm Thành bị bắt và đưa ra công lý cũng là ngày mà Kiều Vỹ Ngạn phải ra hầu tòa.

“Anh đi đâu? Đi bao nhiêu ngày?” Cô cẩn thận hỏi, sợ đề cập đến bí mật lại càng sợ anh đề phòng mình.

“Ở một quần đảo bên phía Thái Bình Dương, chắc là khoảng ba, bốn ngày, nhanh thôi.

” Anh trả lời chung chung, hoàn toàn không biết những suy nghĩ cẩn thận của cô.

“Là việc về Thẩm Thành sao, có nguy hiểm không?” Cô tiếp tục hỏi một cách lơ đãng.

“Ừm.

” Cuối cùng, sau một lúc dừng lại, mới nói: “Anh không thể nói dối em là không có, dù sao em cũng hiểu về công việc của anh.

” Vốn dĩ Kiều Triết muốn nói không có gì nguy hiểm, nhưng lời nói ra đến miệng lại thay đổi.

“Đợi khi nào anh về, em muốn đi du lịch.

” Cô không hỏi thêm gì nữa.

“Được!!!” Kiều Triết cảm thấy hôm nay cô hơi lạ.

“Vậy đến lúc đó em có thể liên lạc với anh không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện