Hạ Diệp ném chiếc áo choàng tắm xuống dưới giường, người trơn mịn nằm dưới lớp chăn, cô tự cảm thấy bản thân mình như con cá đang chờ người ta tới giết thịt.

Cơ thể được bọc trong lớp chăn mềm mại, còn có mùi hương quen thuộc của anh, thật khó khiến bản thân không mơ mộng nghĩ ngợi lung tung.

Kiều Triết bước vào phòng tắm, dường như hương vị và hơi ấm vẫn còn lưu lại trong miệng, thậm chí anh còn thấy tim mình đang đập loạn xạ, sau đó lại tự âm thầm kiểm điểm bản thân, tại sao lại có thể dễ dàng bị cô khơi dậy dục vọng nguyên thủy để rồi điên cuồng muốn cô như vậy.

Kiều Triết vươn tay mở vòi hoa sen, dòng nước đã làm dịu bớt vài phần dục vọng không còn nơi nào để trút bỏ của anh, không ngờ vừa quay đầu, lại nhìn thấy chiếc quần lót màu xanh nước biển của cô trong giỏ để quần áo bẩn, cuối cùng đành phải từ bỏ việc đấu tranh với lý trí.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Kiều Triết buộc chiếc khăn tắm ngang hông rồi trở lại phòng ngủ.

Hạ Diệp đang phủ chăn qua vai, ngắm nhìn thân trên trần trụi của anh, rồi đến chiếc khăn tắm quấn thấp quanh eo, những giọt nước chưa khô chảy dọc theo cơ bụng rồi biến mất dưới lớp khăn, Hạ Diệp theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt.

Trên tay Kiểu Triết đang cầm một chiếc khăn khác để lau tóc, vốn dĩ chẳng có gì nhưng Hạ Diệp thầm nghĩ động tác lau qua lau lại đơn giản này của anh cũng thật gợi cảm.

“Trong nhà không có cái đó, em thấy không sao chứ?” Kiều Triết vừa hỏi vừa lau đầu, ánh mắt có chút xấu hổ.

“Em có thể nói là có sao không?” Hạ Diệp trợn tròn mắt, người này sao lại có thể thành thật vậy chứ, đúng là!
Kiều Triết mím môi, khẽ nhếch khóe miệng mỉm cười, khăn tắm vương vãi bên cạnh chiếc áo choàng, anh nhấc chăn nằm lên giường, đưa tay ôm lấy Hạ Diệp, chỉ lặng lẽ ôm cô, cảm nhận sự mềm mại của cơ thể này thêm một lúc, rồi mới từ từ hôn lên môi cô, dần dần đi xuống cổ.


Sự đụng chạm từ cổ tới xương quai xanh rồi đến ngực khiến Hạ Diệp vô cùng ngứa ngáy.

“Lưng anh ổn chứ?” Hạ Diệp trầm giọng hỏi.

Kiều Triết nhổm người dậy nhìn xuống phần thân dưới của mình, Hạ Diệp cũng cúi đầu nhìn theo ánh mắt anh, sau đó hai người cùng ngẩng lên, đối diện ánh mắt nhau, Kiều Triết nghiến răng, khó khăn nặn ra một câu hỏi tu từ: “Theo em nghĩ thì thế nào?”
“Hay là anh ngồi đi, để em động?” Câu nói này của cô không hề mang theo dục vọng.

“Không được!” Anh nghiêm túc từ chối.

Sự kiên nhẫn của Kiều Triết đã đạt đến cực hạn, anh nhấc một chân cô lên, bàn tay hướng về phía khe hở, tham lam xâm nhập vào cửa động đã ướt át bất kham, khiến Hạ Diệp ngượng ngùng quay mặt sang một bên, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Kiều Triết đỡ lấy chính mình trượt lên trượt xuống trước miệng huyệt vài cái, cho đến khi phần đầu dính đầy chất lỏng trơn loáng mới từ từ đẩy vào.

Vì lần trước đã Hạ Diệp đã chịu qua sự “tra tấn”, nên lần này cô cảm thấy thông thuận hơn nhiều, có một cảm giác được lấp đầy, chết tiệt, cô muốn nhiều hơn nữa, nên bờ mông cũng khẽ vặn vẹo.

Kiều Triết cúi người hôn lên môi cô, thân dưới chậm rãi di chuyển, ngay từ khi mới bắt đầu đã dần dần tăng tốc, chất lỏng trong cơ thể cô tiết ra làm anh ẩm ướt, khiến cuộc giao hoan càng thêm thuận lợi.

Anh cúi đầu ngậm lấy một bên đầu vú đang dựng thẳng của cô, cứ thế mặc sức liếm láp, Hạ Diệp cảm thấy da đầu mình tê dại, ngứa ngày không thể chịu nổi, mặc anh tùy ý gặm cắn.

Cuối cùng không nhịn được nữa đành phát ra tiếng rên rỉ nỉ non, cô ưỡn cao hông đón nhận anh, khoái cảm mỗi lúc một dâng cao, cô muốn anh, muốn anh gắt gao hòa nhập vào cơ thể mình.

Một tay Kiều Triết nắm lấy eo Hạ Diệp, tay còn lại đỡ dưới hông, bắt đầu thay đổi tốc độ, đang từ nhẹ nhàng thâm nhập, biến thành chạy nước rút, tất cả những âm thanh va chạm cùng tiếng rên rỉ của cô đều bị anh khống chế.

“Ưm… A~~ Nhanh… quá.

” Cô bị tốc độ của anh khiến câu từ đứt đoạn, không thể nói liền mạch.

Kiều Triết giữ chặt eo cô, thỏa sức đâm cắm, anh trìu mến nhìn đến đôi gò má ửng hồng của người con gái dưới thân, sau đó thả lỏng một tay ấn vào điểm nhạy cảm đang dựng thẳng của cô, rồi chậm rãi vân vê theo tốc độ của mình.

“Đừng, đừng xoa chỗ đó….

Kiều Triết… ưm…” Hạ Diệp khóc lóc van xin.

Đột nhiên một luồng ánh sáng như pháo hoa bùng nổ trong đầu: “Á…” Hạ Diệp thét chói tai trong cơn cao trào.

Cùng với tiếng hét của cô, Kiều Triết rút ra vật cương cứng dưới thân, sau đó nắm chặt, anh nhìn hoa huyệt vẫn đang co giật khép mở của cô, nhanh chóng loát thêm vài cái, kèm theo tiếng gầm trầm thấp, thở dốc bắn toàn bộ lên bụng dưới của cô.

Kiều Triết vươn tay lấy hai chiếc khăn giấy trên bàn cạnh giường, lau sạch tinh dịch trên bụng Hạ Diệp, sau đó lại vội vàng đâm phân thân vẫn đang dựng thẳng của mình vào bên trong cô.

Hạ Diệp còn đang thở dốc sau cơn cao trào, đột nhiên được lập đầy phải bật ra tiếng rên rỉ.


Kiều Triết ngậm lấy một bên nhũ hoa hồng nhạt, đầu lưỡi chậm rãi vẽ theo đường tròn, một tay xoa nắn bên mềm mại còn lại, bên dưới liên tục đâm vào rút ra.

Hạ Diệp không chịu được muốn khép hai chân lại, nhưng chỉ có thể kẹp được vòng eo của anh, cuối cùng đành phải ôm lấy anh, những ngón tay mảnh khảnh luồn vào tóc người đàn ông phía trên, thỏa mãn hưởng thụ sự dịu dàng và hung tợn mà anh mang lại.

Kiều Triết ngẩng dậy, nhìn một bên ngực cô đã ướt đẫm nước bọt, sáng lấp lánh dưới ánh trăng như viên pha lê nhỏ màu trắng đỏ, anh lại cúi người một lần nữa hôn lên môi cô, ngay khi Hạ Diệp định đáp lại nụ hôn của anh thì Kiều Triết lại rời khỏi người cô, kéo chân cô quỳ xuống giường.

Hạ Diệp sợ hãi kêu lên, hai tay nắm chặt ga trải giường, khoảnh khắc cọ sát khiến trái tim cô run bật.

Người đàn ông phía sau kéo một cánh tay Hạ Diệp, bắt cô phải đứng dậy quay đầu lại hôn anh, tay còn lại của anh vẫn ôm chặt eo cô va chạm, mỗi cú đâm đều chạm tới nơi sâu nhất, Hạ Diệp ướt át hôn anh, vừa hôn vừa rên rỉ ngắt quãng, tiếng ngân nga càng lúc càng nhanh, càng lúc càng thêm mãnh liệt.

Hai người một trước một sau, Hạ Diệp phối hợp vươn tay ôm lấy gáy anh, quay đầu về phía sau, muốn hôn anh sâu hơn.

Kiều Triết một tay ôm eo, một tay nắm lấy ngực cô, hai cơ thể liên kết chặt chẽ, chất lỏng tình ái vương vãi khắp nơi trên tấm ga trải giường, ngấm xuống thành những mảng ướt bóng, mờ nhạt.

“Ưm… Aaaaa…” Hạ Diệp há miệng thở dốc, như cá thiếu nước, nóng lòng muốn rút hết nước từ người phía sau, cô nỉ non cầu xin: “Sâu quá… Á… Chậm một chút… Kiều Triết.


Nhưng lúc này, hai mắt Kiều Triết đang đỏ ửng, khoái cảm vây hãm lý trí, muốn thoải mái tiến vào cơ thể cô, sắp rồi.

“Ưm…” Theo sau tiếng thở dốc trầm thấp của Kiều Triết, là tiếng hét thất thanh của Hạ Diệp, nước mắt trào ra khóe mắt, khoái cảm mãnh liệt khiến cô khóc không thành tiếng, cơ thể không chịu nổi vật to lớn hung dữ kia, bờ mông không nhịn được khẽ run rẩy, cô cảm nhận được thứ gì đó vừa phun vào cơ thể mình, bụng nhỏ cũng theo đó mà co rút.

Cô được anh ôm chặt, chậm rãi ngã xuống giường, hai cơ thể vẫn trước sau liên kết chặt chẽ.

Kiều Triết cảm nhận được phản ứng sau cơn cao trào của cơ thể cô, anh không biết cô đang hút mình vào hay đẩy mình ra, vì vậy đành nằm im ôm cô từ phía sau, để mặc cô tùy ý nức nở, thổn thức.

Kiều Triết rút phân thân của mình ra, chậm rãi hôn lên lưng Hạ Diệp, kiên nhẫn chờ cô ổn định nhịp thở.

Hai mắt Hạ Diệp giàn giụa nước mắt, cô hoàn toàn kiệt sức, quay người lại ôm anh, dùng chút sức lực còn lại rúc vào lòng anh, ghé sát mặt vào cổ anh, như chú chó nhỏ mới sinh đi tìm hơi ấm.

Nghe cô hổn hển thở dốc, Kiều Triết khẽ nở nụ cười: “Phải rèn luyện sức khỏe thôi, mới vậy mà đã mệt thế này rồi.

” Anh nói xong lại dùng ngón tay nhẹ nhàng di chuyển trên sống lưng cô, để tạo đà muốn thêm một lần nữa.

Hạ Diệp há miệng muốn cắn anh một cái, nhưng không nỡ, cuối cùng lại biến thành nhấm nháp, gặm cắn.

Cô đã mất hết sức lực, đến cả ngón tay cũng mềm nhũn, nhưng anh lại như chẳng hề hấn gì, ngược lại còn tràn đầy năng lượng.

Kiều Triết đứng dậy, bế cô vào phòng tắm.


Trong phòng tắm, Hạ Diệp treo trên người anh, để mặc anh tắm rửa bên dưới cho mình, cảm nhận ngón tay dùng sức không mạnh cũng chẳng nhẹ của anh, thật khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.

Kiều Triết rửa sạch chất lỏng ái muội bên dưới hai người, ai ngờ Hạ Diệp lại như yêu tinh, dùng nước bôi trơn cọ tới cọ lui trên người anh, khiến thứ vừa chẳng dễ gì dịu xuống lại ngóc đầu tỉnh dậy, nhưng rõ ràng là cô chỉ muốn châm lửa chứ không hề có ý định dập lửa.

Hạ Diệp chợt bừng tỉnh khi cảm nhận được thứ cứng ngắc bên dưới, vội vàng tìm cách trốn tránh trách nhiệm, cô quay người sang một bên để không đụng phải cây đuốc đang bùng cháy trên người anh.

Kiều Triết giữ lấy vai Hạ Diệp, buộc cô quay mặt vào tường, Hạ Diệp hoảng sợ áp lên bờ tường lát gạch men ướt át, bàn tay nóng hổi áp lên phiến đá lạnh như băng, cảm giác nóng lạnh bất chợt vô cùng kích thích, cộng thêm việc anh đang nhẹ nhàng tiến đến từ phía sau, trong lòng hiểu rõ anh lại muốn nữa.

“Đừng, đừng, em sai rồi.

” Hạ Diệp vội vàng ngăn cản.

Kiều Triết hôn lên chiếc cổ mảnh mai của cô, bất lực nói: “Để dành lần sau.


Cứ tưởng rằng mình đã có thể trốn thoát, kết quả là cô lại phải đón nhận một nụ hôn thật sâu thật dài, đến khi cảm thấy không thể thở vì thiếu oxy, thậm chí còn có chút choáng vàng, thì Kiều Triết buông tha, rồi với chiếc khăn tắm lau người cho cô.

Anh bê cô trở lại giường, Hạ Diệp đỏ mặt khi thấy vết tích của cuộc hoan ái trên khắp chăn ga.

Kiều Triết liền tháo bỏ lớp ga đệm bên trên, chỉ để lại một lớp lót trắng tinh bên dưới.

“Ngủ ngon.

” Cô vừa nói vừa chui vào chăn.

“Ừm, ngủ ngon.

” Anh nằm xuống bên cạnh cô rồi nhẹ nhàng hôn cô nụ hôn chúc ngủ ngon.

Sau đó cả hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện