Hạ Diệp cảm thấy chân mình mềm nhũn, cô muốn tự đứng vững nhưng lại không thể dù đã cố hết sức, nên chỉ đành để mặc cho Hà Minh Thịnh đỡ.

Hà Minh Thịnh dìu Hạ Diệp vào một căn phòng khác, dẫn cô đến trước chiếc ghế màu đen, sau đó quay người rời đi.

Thẩm Thành đang ngồi trên ghế xoay, nghe thấy tiếng động liền quay người ra ngoài.

Hạ Diệp nhận ra anh ta chính là người mà mình đã thấy trong mật đạo, nhưng lúc này không đoán được tại sao đối phương lại bắt mình tới đây, chẳng lẽ là do trước đó đã phá vỡ kế hoạch trốn thoát của anh ta.

Thẩm Thành nâng ngón tay chỉ về phía Hạ Diệp, đôi mắt híp lại, tựa hồ đang nhớ tới điều gì đó, rồi đột nhiên hiểu ra: “Cô, không phải là Đường Bác phái tới…” Thẩm Thành nổi hứng, tiếp tục hỏi: “Vậy cô có quan hệ gì với Kiều Triết?”
“Không có quan hệ gì cả.


“Đừng vội phủ nhận, có người đã thấy cô và Kiều Triết ở chung một phòng khách sạn tại thủ Cảng, cô cảm thấy câu không có quan hệ gì có hợp lý hay không?”
Dường như Hạ Diệp đã có chút vỡ lẽ, đánh giá phản ứng của anh ta, thì không phải vì việc ở sòng bài mà bắt cô tới đây, xem ra trọng tâm là mối quan hệ của cô với Kiểu Triết trong lúc bị thương ở thủ Cảng, còn việc cô và Kiều Triết vào chung phòng khách sạn với nhau lại chẳng liên quan gì tới anh ta.

“Anh đã biết việc này rồi chẳng lẽ người của anh lại không điều tra ra sao?”
“Biết thì có biết, nhưng vẫn muốn nghe đích thân cô nói ra hơn.

” Thẩm Thành trở nên nghiêm túc, xem ra không dễ moi được sự thật từ miệng anh ta.

Hạ Diệp nhìn thẳng vào mắt đối phương: “Vậy anh muốn nghe được gì từ tôi?”
“Đầu tiên, hay nói về mối quan hệ giữa cô và anh ta.


Hạ Diệp nhìn khuôn mặt Thẩm Thành, hai bên má hơi hóp, lông mày cao, nhưng màu da lại có chút ốm yếu, cô đáp: “Chẳng có quan hệ gì cả, chỉ là khách thuê chung phòng với nhau thôi.



Thẩm Thành không có nhiều kiên nhẫn với cô, anh ta thay đổi cách hỏi: “Không phải cô là người của Đường Bác sao, tại sao lại ngừng cuộc giao dịch?”
“Đúng, khi đó là vậy, nhưng hiện tại thì không.

Không cần hỏi tôi về cuộc giao dịch nữa đâu, mặc dù thời điểm đó tôi đã dừng lại bước tiếp theo, nhưng hiện tại chắc hẳn anh đã thực hiện thành công cuộc giao dịch đó rồi, đúng chứ?”
Việc làm ăn riêng của Đường Bác đã sớm xuất hiện, anh ta phái cô tới đây là vì muốn bản thân cô bị dính án và nếu bị đội chống ma túy nhắm tới chắc chắn cô sẽ không thể ở lại địa bàn đó được nữa.

Thẩm Thành vừa định tiếp tục hỏi thì Hà Minh Thịnh lại mở cửa đi vào: “Cảnh sát đến rồi.


Nghe xong, Thẩm Thành đứng dậy, đi tới bên cửa sổ nhìn xuống, xe cảnh sát xuất hiện đã thu hút nhiều sự chú ý, đường phố xung quanh cũng đông nghịt người vây xem.

Hạ Diệp thở phào một hơi nhẹ nhõm, cô có chút đau đầu, thầm cầu nguyện lần này mình có thể tai qua nạn khỏi.

Thẩm Thành lấy ra điện thoại trong túi quần và bấm gọi.

Ở phía bên kia của thành phố, tại một trường mẫu giáo đã hết giờ học, chỉ có duy nhất một đứa trẻ vẫn đang chơi cầu trượt trong khuôn viên vắng vẻ, dường như ba mẹ của cậu vẫn chưa tới đón, bên cạnh là một người phụ nữ gầy gò đang mỉm cười nhìn cậu, đột nhiên điện thoại trong tay cô ấy đổ chuông.

Thẩm Uyển liếc nhìn dãy số lạ trên màn hình, do dự một lúc rồi mới ấn nghe: “Alo?”
“Xin chào Thẩm tiểu thư, tôi là đồng nghiệp của Kiều Triết, tôi đang ở cổng trường mẫu giáo, cô có tiện ra ngoài nói chuyện không?” Lâm Nghị nói.

Thẩm Uyển ra hiệu cho đứa trẻ đi theo, sau đó dẫn cậu bé về phía cổng lớn, thuận miệng đáp: “Được, đợi một lát, tôi ra ngay bây giờ.


Lâm Nghị đi đi lại lại trước cổng, xuyên qua khe hở của cánh cổng sắt, trong tầm mắt xuất hiện người phụ nữ đang bế một đứa trẻ, sắc mặt ngày một rõ ràng hơn.

Thẩm Uyển đưa đứa bé vào phòng bảo vệ, sau khi nói vài câu với người bên trong, liền quay người đi về phía Lâm Nghị.

Lâm nghị nhìn chằm chằm đứa nhỏ mà cô ấy vừa ôm trên tay, cảm thấy có chút quen mắt, sau khi nhớ ra trong lòng không khỏi sửng sốt, buột miệng hỏi: “Đứa nhỏ vừa rồi là…?”
Thẩm Uyển liếc nhìn về phía phòng bảo vệ, tuy rằng không biết lý do tại sao anh ấy lại hỏi như vậy, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Học sinh của tôi, sao thế?”
“Học…Học… Học sinh sao, không có gì, cái đó, Thẩm Thành quay lại rồi.


Chỉ thấy cô ấy cúi đầu im lặng vài giây, rồi vuốt một bên tóc ra sau tai, nghẹn ngào nói: “Cậu ấy sao rồi?”
Lâm Nghị gãi đầu giải thích: “Anh ta không sao cả, chỉ có điều đang bắt cóc một cô gái làm con tin, Kiều Triết nhờ tôi đến đón cô, có lẽ Thẩm Thành vì cô nên mới trở về, cô biết mà, cứ trốn tránh mãi cũng không phải là cách.


“Cô gái đó hiện tại ổn chứ?” Thẩm Uyển vội vàng hỏi.

“Tạm thời vẫn an toàn, vậy nên cô đi cùng tôi một chuyến nhé.


“Được!!!” Thẩm Uyển tiến lên, định đi theo anh ấy.

Lâm Nghị do dự chỉ về phía đứa nhỏ bên trong phòng bảo vệ: “Vậy cô… Không dẫn theo… “
Thẩm Uyển nghi ngờ nhìn theo hướng anh ấy đang chỉ: “Dẫn theo cái gì, à, anh nói nhóc học sinh kia à, ba mẹ cậu bé đã gọi điện cho tôi nói lát nữa sẽ đến đón rồi.


Lâm Nghị lập tức hiểu ra mình đã hiểu lầm, Kiều Triết đã sử dụng hình ảnh giả, không đúng, phải nói là ảnh thật mới đúng, chỉ là do anh ấy hiểu sai mà thôi, cũng không đúng, Kiều Triết đâu có nói rằng đây là con của Thẩm Thành.

Thẩm Uyển sững sờ nhìn Lâm Nghị: “Không đi sao?”
Lâm Nghị vội vàng hoàn hồn trở lại, sau đó dẫn Thẩm Uyển lên xe cảnh sát.


Kiều Triết trả lời cuộc gọi nặc danh.

Giọng nói quen thuộc vang lên trong điện thoại: “Kiều Triết, anh biết là tôi muốn gì mà.


“Anh muốn gì?” Kiều Triết hỏi ngược lại.

“Anh đừng biết rồi còn cố gặng hỏi, tôi cũng chẳng hơi đâu vòng vo với anh, nên nói thẳng cho anh hay, thuốc nổ bên dưới cao ốc Lê Hải đủ để đánh sập cả tòa nhà, vậy nên đưa chị ấy tới gặp tôi, nếu không thì cùng nhau đi gặp Diêm vương.

” Thẩm Thành uy hiếp.

“Anh nghĩ có thể sao?”
“Có thể chứ, người khác làm không được, nhưng Kiều Triết chắc chắn sẽ làm được, không phải anh đang muốn nói mình không biết chị ấy ở đâu đó chứ?”
“Anh không sợ sẽ kéo Thẩm Uyển chết theo sao?”
“Hừ, anh muốn thương lượng điều kiện với tôi đó à?”
Kiều Triết nhẫn nhịn cơn tức giận của mình, lúc này không thể chấp nhận rủi ro, bởi vì nó liên quan tới quá nhiều sinh mạng xung quanh.

Cuối cùng anh quyết định xuống nước một bước, nói: “Có thể, anh tự nói chuyện với Thẩm Uyển đi, nếu cô ấy muốn gặp anh thì tôi sẽ không ngăn cản.

” Anh nói xong liền lập tức dập máy.

Thẩm Thành hài lòng cất điện thoại vào túi, ngước nhìn bầu trời tối đen bên ngoài cửa sổ, các dãy nhà đều bật đèn sáng đến chói mắt, như những vì sao đang hòa vào nền trời đêm xanh thẳm.

Lâm Nghị lái xe cảnh sát tới thẳng cao ốc Lê Hải, nơi đây đâu đâu cũng thấy xe cảnh sát, xe của Kiều Triết thuận thế đậu lẫn trong đám đông đó.

Kiều Triết thấy xe của Lâm Nghị liền vội vàng đẩy cửa bước xuống đứng chờ.

Thẩm Uyển từ ghế phó lái bước xuống, đi vòng qua đầu xe.

Kiều Triết có chút áy náy vì lại làm liên lụy đến Thẩm Uyển một lần nữa, anh nói: “Xin lỗi vì đã phiền cô phải tới đây, Thẩm Thành muốn gặp cô, nhưng nếu không đồng ý cô vẫn có quyền từ chối.


“Anh không cần phải xin lỗi, không liên quan gì tới anh, là do tôi không muốn chạy trốn nữa, tôi không muốn tiếp tục sống dưới thân phận giả này…”
Về vấn đề tình cảm, Kiều Triết không mấy am hiểu, anh thở dài một tiếng rồi lấy điện thoại thực hiện cuộc gọi: “Cô ấy đồng ý nói chuyện với anh.


Thẩm Uyển nhận lấy điện thoại, phá vỡ sự tạm dừng: “A Thành.


Thẩm Thành nhắm mắt lại, tưởng tượng ra vẻ mặt của cô ấy và nhớ về đoạn quá khứ không thể nào chịu đựng nổi…
“Dừng lại đi…” Cô ấy lên tiếng cắt ngang những hồi ức đang ùa về của anh ta.

Thẩm Uyển không biết phải thuyết phục thế nào thì anh ta mới chịu quay đầu, bởi vì những lời khuyên nhủ cô ấy đã nói rất nhiều lần và trong khoảnh khắc này cho dù có nói thêm gì đi nữa thì cũng chỉ đổi lấy sự bất lực.

Thẩm Thành né tránh lời của cô ấy: “Đi với em, rời khỏi đây.


Thẩm Uyển không thể nhẫn nhịn: “Em đã hại biết bao nhiêu người, tại sao có thể yên tâm rời đi được chứ? Chị có thể đi cùng em, sau đó sống cả đời với em dưới sự truy đuổi của cảnh sát, em đã từng cân nhắc tới cảm nhận của chị chưa? Em biết rõ nếu ở cùng em mỗi ngày chị đều phải sống trong sự sợ hãi, chị sợ ngày hôm sau khi tỉnh dậy lại chẳng thấy bóng dáng em đâu, cho dù em có vào nhà lao hay bị ai đó giết chết chị cũng chẳng thể biết.


Thẩm Thành không còn cách nào phản bác lại, anh ta cũng hiểu rõ bản thân mình đang làm gì, một là dùng mạng để kiếm tiền, hai là yên ổn sinh sống qua ngày, nhưng lòng tham của anh ta là không đáy, anh ta muốn có tất cả, đầu tiên là bán mạng mình vì người khác, sau khi đã có cơ hội vươn lên làm lão đại, tự khắc có người vì anh ta mà xả thân.


Bước đến được con đường ngày hôm nay, không biết đã có bao nhiêu mạng sống đứt đoạn trong tay, đã không còn đường lui nữa rồi.

“Em xin lỗi… Chị, chị đến cao ốc Lê Hải tìm em, em ở đó đợi chị, chị cũng không muốn thấy em phải bỏ mạng ở đây đúng không?” Thẩm Thành đã đưa ra lựa chọn của riêng mình.

Sau đó anh ta nói thêm một câu: “Kiều Triết, Hạ tiểu thư vẫn đang nằm trong tay tôi, chỗ tôi mới nghiên cứu ra một loại sản phẩm mới, đúng lúc đang cần tìm người thử nghiệm, anh sẽ không ngăn cản tôi đâu nhỉ?”
Thẩm Uyển gầm lên: “Chị đi với em! Đừng làm tổn thương những người vô tội nữa.

” Sau đó, anh ta cúp máy với tinh thần vô cùng hưng phấn.

Kiều Triết nhìn cô ấy, hỏi: “Cô đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Nụ cười gượng gạo xuất hiện trên gương mặt Thẩm Uyển: “Không thể để cậu ấy giết thêm người vô tội nữa, tôi sẽ đi gặp cậu ấy.


Thẩm Thành chắp tay dựa vào chiếc bàn bên cạnh, như tín đồ tôn giáo, cầu nguyện cho thời khắc này mau tới.

Màn hình máy tính nhấp nháy làm gián đoạn lời cầu nguyện của anh ta, Thẩm Thành nhấp chuột mở email, đó là thư của một thám tử tư gửi đến.

Điều đầu tiên anh ta nhìn thấy là ảnh chụp lại màn hình của camera giám sát, chất lượng hình ảnh hơi mờ, nhưng vẫn có thể nhìn rõ trong ảnh là một người đàn ông ôm một người phụ nữ đi ra từ phòng khám, tiếp đến Thẩm Thành nhấp mở tập tài liệu bên dưới: Nhân tài khoa Khoa học máy tính tại Ivy League, tham gia cuộc thi lập trình cấp Quốc tế, giành được giải nhất, là đại diện cho sinh viên tốt nghiệp thủ đô và cũng là một hacker có tiếng, lý lịch quả thực rất đẹp.

Hạ Diệp thấy anh ta đang nhìn mình đánh giá, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu.

Thẩm Thành quay màn hình máy tính về phía Hạ Diệp: “Với trình độ học vấn của cô, không cần phải làm một công việc như vậy, cô cũng là vì tiền sao?”
Hạ Diệp đã lấy lại ánh mắt bình tĩnh: “Không phải là vì tiền thì ai lại tình nguyện làm việc này cơ chứ?”
Thẩm Thành nhìn đôi mắt đang mở to của cô, chế nhạo: “Kiều Triết vẫn chưa biết đúng không?”
“Anh ấy biết thì đã làm sao?” Hạ Diệp vội hỏi.

“Cũng chẳng sao, xem ra hệ thống camera giám sát trong sòng bài đều là do cô làm ra, thời gian giao dịch là do ai báo với bên cảnh sát?” Vẻ mặt của Thẩm Thành dần trở nên nghiêm túc.

Hạ Diệp nhếch lên đôi lông mày lá liễu mỏng manh: “Ý của anh là gì? Thủ Cảng là địa bản của anh, nếu thông tin bị lọt ra ngoài thì chẳng phải là vấn đề nằm ở người của anh hay sao?”
Thẩm Thành lắc đầu: “Cô biết có bao nhiêu người tham gia trò chơi lần này không? Người của tôi báo rằng địa chỉ IP đã báo cáo nặc danh cho cảnh sát là một địa chỉ tại nước M, chẳng lẽ bọn cô muốn cõng rắn cắn gà nhà?”
Hạ Diệp hơi khựng lại, cô loát lại thông tin trong đầu mình, nếu thực sự như lời anh ta nói thì bề ngoài Đường Bác nói là muốn cứu cô, nhưng thực ra là muốn gài cô làm vật hy sinh, vì muốn tống Thẩm Thành vào tù anh ta đã dám to gan một mình nuốt trọn lô hàng này, nhưng lại chưa tính tới việc Thẩm Thành có thể trốn thoát ra ngoài.

Đúng là nằm mơ cũng không tưởng tượng nổi, vốn dĩ cô luôn cho rằng bại lộ là việc ngoài ý muốn, nhưng ai ngờ là do Đường Bác cố tình làm lộ thông tin ra ngoài.

Hạ Diệp giải thích những gì mình nghĩ với Thẩm Thành, nói rằng cô cũng chỉ là một nạn nhân.

Sau khi Thẩm Thành nghe thấy điều này, anh ta không bình luận gì cả, mà nói: “Cho cô một cơ hội, tôi mới nghiên cứu ra một sản phẩm mới, chỉ cần một mũi cũng đủ gây nghiện, đợi lát nữa Kiều Triết lên đây, cô giúp tôi tiêm nó vào người anh ta, dùng hành động để chứng minh là được, còn không thì hãy giữ lại cho riêng cô đi.


Nói xong anh ta chỉ vào cây kim bên trong tủ kính.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện