Chương 71:
Lăng Liên cười đáp: "Sư tỷ chúng ta có việc phải đi học a, chúng ta thế nhưng cần phải cố gắng tu luyện mói có thể giải quyết được bệnh sư muội mắc phải."
Cổ Nhược Ca liền nói: "Chậm đã". lăng Liên quay đầu lại, liền ngơ ngác nhìn Cổ Nhược Ca. Nàng liền nhìn xung quanh đệ tử đông đúc nói to.
"Ta hôm nay Cổ Nhược Ca có lỗi với hai bị sư muội đây, nhưng từ giờ trở đi nếu ai có khi dễ hai nàng, liền phải hỏi qua ta. Không nhất định ta sẽ cho người đó sống không bằng chết."
Lăng Thanh nhìn thấy vậy thầm nghĩ, đại tỷ ta chỉ nói cho ngươi thông não không cần phải như vậy đây. Ta thế nhưng là nội gián ma tông người đó nha, ngươi làm như vậy là đầu quân cho ta.
Lăng Thanh cười khổ, Cổ Nhược Ca lại đi đến hai người. Cổ Nhược Ca nàng cúi đầu đưa tay ra, cầm lấy tay của Thanh Nhi, nàng cảm nhận được tay Thanh Nhi cực kỳ bé nhỏ.
Còn rất mềm, đây cũng không có sức sống đi: "Vị này nàng tại sao lại yếu kèm thân thể như vậy." Lăng Liên cười nhưng không ẩn dấu được nước mắt: "Nàng là Lăng Thanh, sư muội của ta. Nàng chính là bị bệnh như vậy."
"Thể lực yếu kém, thân thể không thể hoạt động bình thường. Sư tỷ ngươi đừng đụng vào nha sư muội ta có khả năng kây bệnh." nghe vậy Cổ Nhược Ca nàng không thu lại tay mà cười.
Cổ Nhược Ca nàng cười tươi đáp: "Các ngươi không cần sợ nàng lây bệnh cho ta. Bây giờ ta cảm thấy bỏ được sư huynh của mình thấy rất vui vẻ, nên lần này sẽ làm tam muội của các ngươi."
Nàng tuy không biết tuổi tác hai nàng, nhưng không nên hỏi sẽ tốt hơn. Với nàng cũng đã bác bỏ được sư huynh, cùng với hai tỷ muội Lăng Liên, Lăng Thanh lại rất hòa hợp.
Nàng cũng muốn được yêu thương, bởi vì nàng đã mất đi tình thương của ca ca. Nhưng mẫu thân phụ thân vẫn còn rất yêu thương nàng, đổi ca ca thành tỷ tỷ không khác biết là bao đi.
Lăng Liên đang định từ chối: "Vị sư tỷ này, chúng ta thế nhưng không muốn gây họa cho sư tỷ a." Cổ Nhược Ca lắc đầu nàng cầm lấy tay thanh nhi siết chặt.
Làm Thanh Nhi kêu đau: "Tỷ tỷ a a a đừng siết chặt tay ta đau a a a, ta đồng ý đồng ý ngươi buông tay ra." nàng đau quá nói ra hết làm Cổ Nhược Ca cười cười.
Nàng buông tay Thanh Nhi, lui ra cười cười nói: "Vậy nha đại tỷ, nhị tỷ ta có việc đi trước. Mai là ngày chúng ta phải đi ra ngoài nhận nhiệm vụ ta sẽ tới tìm các ngươi."
Nàng khi ra xa, đi qua gần Lăng Thần nhận lại nhẫn trữ vật. Kiếm bị hắn đánh bay cũng bay đến bên cạnh nàng, nàng đứng lên liền bay mất tiêu không còn thấy tăm hơi.
Lăng Thần cùng vô số người ngơ ngác nhìn nàng. Nữ oa này vậy mà bị hai vị cô nương này thông não, đám đệ tử cũng từng có người muốn thông não nàng, nhưng đều bất thành bây giờ vậy mà hai vị cô nương thông não a.
Không khỏi ngạc nhiên cùng ước muốn, có thể để Cổ gia nhị tiểu thư ưu ái. Nhưng mà xung quanh đệ tử cũng không chán ghét hai nàng, nếu có được Cổ gia người giúp đỡ, có khi nàng tỉ lệ sống sẽ tăng cao.
Nên xung quanh không bàn tán nhiều mà rời khỏi, không biết qua bao lâu. Trong phòng học tất cả các đệ tử đều được tan trường. Nhớ lại bục giảng thầy giáo nói: "Ngày mai các đệ tử cần phải ra ngoài thi hành nhiệm vụ."
"Chỉ có năm đầu tiên các đệ tử phải đi, bởi vì mỗi tháng cần phải nhận nhiệm vụ một lần. Nếu không tông môn sẽ đưa ra phạt nặng." các đệ tử năm nhất nghe vậy đều gật đầu.
"Các vị cũng có thể cùng các vị sư tỷ sư huynh trợ giúp, nên lần này cũng cơi như dễ dàng. Nếu thành công có thể nhận được Đan dược hay linh thạch."
Nghe đến đây đệ tử đều sáng mắt, không khỏi kìm nén được cơn thèm khát, cứ như vậy mà được tan về động phủ, Lăng Thanh bước đi chán nản.
Nhìn tay bản thân vẫn còn đỏ chót: "Sư tỷ ta cảm thấy, ta không muốn đi nhận nhiệm vụ, ngươi cõng ta rất mệt. Ngươi cõng ta cũng rất mất thể lực." bởi vì hai nàng có thể phi hành, nhưng ẩn dấu thân phận.
Các nàng có học qua, chắc chắn là có rồi mẫu thân nàng nói ra là Trúc cơ trung kỳ dạy các nàng phi hành vẫn có thể là."
Lăng Liên gật đầu: "Chúng ta đi về trước." bên này Vân Phàm hắn không có như ngoại môn, bởi vì là nội môn, ai cần thì mới đi a. Còn việc còn lại thì không cần, nếu cần thiếu tài nguyên mới cần thiết.
Cho nên hắn vẫn quyết định ở lại tông môn, hắn vẫn tốt nhất là viết sách vừa ăn xong cơm trưa. Vân Phàm lại ngồi xuống bàn cầm bút mà viết sách,
Tô Hạo hắn lại liên tục bổ đao, Mạn Chi lại tiếp tục đánh đàn hoặc tu luyện thức hải của mình càng cao thâm. Tránh tình trạng đối phương tinh thần công kích nàng cũng không đánh thắng được.
Cứ như nội môn không có truyện gì to tát xảy ra, hôm sau ngoại môn trước quần nhiệm các. Là nơi nhận nhiệm vụ, cũng kà nơi nhận đồ ăn, Lăng Thanh cùng Lăng Liên ngồi trước cửa đợi Cổ Nhược Ca.
Nữ nhân kia nói đến mà bây giờ không thấy nơi thật là, nàng vừa than vãn, Cổ Nhược Ca liền từ trên cao bay xuống, thở mệt mỏi: "Nhị sư tỷ, đại sư tỷ, ta xin lỗi ta đến muộn."
Nàng thở mệt nhọc, Thanh Nhi liền vỗ tay xuống ghế nàng đang ngồi kéo ra một bên ghế thành hàng dài: "Tam muội, ngươi ngồi xuống nghỉ ngơi tốt a. Chúng ta nhận sau cũng không muộn."
Lăng Thanh cũng tươi cười, bởi vì ghế nàng ngồi. Là do nàng kiếp trước ghế thông minh gấp gọn có thể kéo dài, nàng chế tạo ra, hắc hắc đều nhờ kiếp trước thôi. Việc này áp dụng nàng chỉ có thể áp dụng cái ghế.
Bởi vì nàng, sợ thiên đạo. Nàng kiếp thứ ma từng mà một vị nào đó mạnh mẽ, nhưng vẫn phải sợ hãi Thiên Đạo, cho nên chỉ áp dụng một điều là.
Ghế này thôi, bởi nó cũng liên hệ nàng bệnh tình thánh thể. Nàng thánh thể như quần đùi, nàng còn không thèm cần đây. Lăng Thanh kiên quyết thầm nghĩ như vậy, đầu nhỏ dựa vào lưng Lăng Liên.
Cổ Nhược Ca nhìn nhị sư tỷ như vậy: "Sư tỷ ngươi biết bệnh tình của ngươi làm sao mà có không?" Lăng Thanh lắc đầu: "Ta sinh ra đã có, mẫu thân ta nàng cảnh giới quá thấp không thể giúp ta."
"Chỉ có thể bất lực nhìn ta bệnh tình ngày càng nặng thêm." Cổ Nhược Ca nàng cảm thấy nhị sư tỷ của mình rất khổ tâm, nàng sống khó khăn như vậy.
Đi đâu cũng bệnh tình trong người, ai cũng không muốn. Nàng nhìn Lăng Thanh đôi mắt trắng trẻo nhiều màu, Cổ Nhược Ca nàng đưa tay lên cười.
"Sư tỷ ngươi thật tốt, muội muội như vậy còn không bỏ mặc nàng, thật tốt không như ca ca ta." Lăng Liên cười cười: "Ta cùng nàng là thân sư muội sao có thể bỏ nàng đây.
Nàng cười cười, Cổ Nhược Ca thấy vậy qua quả nhiên nàng không đoán sai, hai vị cô nương này là bệnh tình khó khăn nên mới gia nhập Tiên Đạo Tông.
Lăng Liên cười đáp: "Sư tỷ chúng ta có việc phải đi học a, chúng ta thế nhưng cần phải cố gắng tu luyện mói có thể giải quyết được bệnh sư muội mắc phải."
Cổ Nhược Ca liền nói: "Chậm đã". lăng Liên quay đầu lại, liền ngơ ngác nhìn Cổ Nhược Ca. Nàng liền nhìn xung quanh đệ tử đông đúc nói to.
"Ta hôm nay Cổ Nhược Ca có lỗi với hai bị sư muội đây, nhưng từ giờ trở đi nếu ai có khi dễ hai nàng, liền phải hỏi qua ta. Không nhất định ta sẽ cho người đó sống không bằng chết."
Lăng Thanh nhìn thấy vậy thầm nghĩ, đại tỷ ta chỉ nói cho ngươi thông não không cần phải như vậy đây. Ta thế nhưng là nội gián ma tông người đó nha, ngươi làm như vậy là đầu quân cho ta.
Lăng Thanh cười khổ, Cổ Nhược Ca lại đi đến hai người. Cổ Nhược Ca nàng cúi đầu đưa tay ra, cầm lấy tay của Thanh Nhi, nàng cảm nhận được tay Thanh Nhi cực kỳ bé nhỏ.
Còn rất mềm, đây cũng không có sức sống đi: "Vị này nàng tại sao lại yếu kèm thân thể như vậy." Lăng Liên cười nhưng không ẩn dấu được nước mắt: "Nàng là Lăng Thanh, sư muội của ta. Nàng chính là bị bệnh như vậy."
"Thể lực yếu kém, thân thể không thể hoạt động bình thường. Sư tỷ ngươi đừng đụng vào nha sư muội ta có khả năng kây bệnh." nghe vậy Cổ Nhược Ca nàng không thu lại tay mà cười.
Cổ Nhược Ca nàng cười tươi đáp: "Các ngươi không cần sợ nàng lây bệnh cho ta. Bây giờ ta cảm thấy bỏ được sư huynh của mình thấy rất vui vẻ, nên lần này sẽ làm tam muội của các ngươi."
Nàng tuy không biết tuổi tác hai nàng, nhưng không nên hỏi sẽ tốt hơn. Với nàng cũng đã bác bỏ được sư huynh, cùng với hai tỷ muội Lăng Liên, Lăng Thanh lại rất hòa hợp.
Nàng cũng muốn được yêu thương, bởi vì nàng đã mất đi tình thương của ca ca. Nhưng mẫu thân phụ thân vẫn còn rất yêu thương nàng, đổi ca ca thành tỷ tỷ không khác biết là bao đi.
Lăng Liên đang định từ chối: "Vị sư tỷ này, chúng ta thế nhưng không muốn gây họa cho sư tỷ a." Cổ Nhược Ca lắc đầu nàng cầm lấy tay thanh nhi siết chặt.
Làm Thanh Nhi kêu đau: "Tỷ tỷ a a a đừng siết chặt tay ta đau a a a, ta đồng ý đồng ý ngươi buông tay ra." nàng đau quá nói ra hết làm Cổ Nhược Ca cười cười.
Nàng buông tay Thanh Nhi, lui ra cười cười nói: "Vậy nha đại tỷ, nhị tỷ ta có việc đi trước. Mai là ngày chúng ta phải đi ra ngoài nhận nhiệm vụ ta sẽ tới tìm các ngươi."
Nàng khi ra xa, đi qua gần Lăng Thần nhận lại nhẫn trữ vật. Kiếm bị hắn đánh bay cũng bay đến bên cạnh nàng, nàng đứng lên liền bay mất tiêu không còn thấy tăm hơi.
Lăng Thần cùng vô số người ngơ ngác nhìn nàng. Nữ oa này vậy mà bị hai vị cô nương này thông não, đám đệ tử cũng từng có người muốn thông não nàng, nhưng đều bất thành bây giờ vậy mà hai vị cô nương thông não a.
Không khỏi ngạc nhiên cùng ước muốn, có thể để Cổ gia nhị tiểu thư ưu ái. Nhưng mà xung quanh đệ tử cũng không chán ghét hai nàng, nếu có được Cổ gia người giúp đỡ, có khi nàng tỉ lệ sống sẽ tăng cao.
Nên xung quanh không bàn tán nhiều mà rời khỏi, không biết qua bao lâu. Trong phòng học tất cả các đệ tử đều được tan trường. Nhớ lại bục giảng thầy giáo nói: "Ngày mai các đệ tử cần phải ra ngoài thi hành nhiệm vụ."
"Chỉ có năm đầu tiên các đệ tử phải đi, bởi vì mỗi tháng cần phải nhận nhiệm vụ một lần. Nếu không tông môn sẽ đưa ra phạt nặng." các đệ tử năm nhất nghe vậy đều gật đầu.
"Các vị cũng có thể cùng các vị sư tỷ sư huynh trợ giúp, nên lần này cũng cơi như dễ dàng. Nếu thành công có thể nhận được Đan dược hay linh thạch."
Nghe đến đây đệ tử đều sáng mắt, không khỏi kìm nén được cơn thèm khát, cứ như vậy mà được tan về động phủ, Lăng Thanh bước đi chán nản.
Nhìn tay bản thân vẫn còn đỏ chót: "Sư tỷ ta cảm thấy, ta không muốn đi nhận nhiệm vụ, ngươi cõng ta rất mệt. Ngươi cõng ta cũng rất mất thể lực." bởi vì hai nàng có thể phi hành, nhưng ẩn dấu thân phận.
Các nàng có học qua, chắc chắn là có rồi mẫu thân nàng nói ra là Trúc cơ trung kỳ dạy các nàng phi hành vẫn có thể là."
Lăng Liên gật đầu: "Chúng ta đi về trước." bên này Vân Phàm hắn không có như ngoại môn, bởi vì là nội môn, ai cần thì mới đi a. Còn việc còn lại thì không cần, nếu cần thiếu tài nguyên mới cần thiết.
Cho nên hắn vẫn quyết định ở lại tông môn, hắn vẫn tốt nhất là viết sách vừa ăn xong cơm trưa. Vân Phàm lại ngồi xuống bàn cầm bút mà viết sách,
Tô Hạo hắn lại liên tục bổ đao, Mạn Chi lại tiếp tục đánh đàn hoặc tu luyện thức hải của mình càng cao thâm. Tránh tình trạng đối phương tinh thần công kích nàng cũng không đánh thắng được.
Cứ như nội môn không có truyện gì to tát xảy ra, hôm sau ngoại môn trước quần nhiệm các. Là nơi nhận nhiệm vụ, cũng kà nơi nhận đồ ăn, Lăng Thanh cùng Lăng Liên ngồi trước cửa đợi Cổ Nhược Ca.
Nữ nhân kia nói đến mà bây giờ không thấy nơi thật là, nàng vừa than vãn, Cổ Nhược Ca liền từ trên cao bay xuống, thở mệt mỏi: "Nhị sư tỷ, đại sư tỷ, ta xin lỗi ta đến muộn."
Nàng thở mệt nhọc, Thanh Nhi liền vỗ tay xuống ghế nàng đang ngồi kéo ra một bên ghế thành hàng dài: "Tam muội, ngươi ngồi xuống nghỉ ngơi tốt a. Chúng ta nhận sau cũng không muộn."
Lăng Thanh cũng tươi cười, bởi vì ghế nàng ngồi. Là do nàng kiếp trước ghế thông minh gấp gọn có thể kéo dài, nàng chế tạo ra, hắc hắc đều nhờ kiếp trước thôi. Việc này áp dụng nàng chỉ có thể áp dụng cái ghế.
Bởi vì nàng, sợ thiên đạo. Nàng kiếp thứ ma từng mà một vị nào đó mạnh mẽ, nhưng vẫn phải sợ hãi Thiên Đạo, cho nên chỉ áp dụng một điều là.
Ghế này thôi, bởi nó cũng liên hệ nàng bệnh tình thánh thể. Nàng thánh thể như quần đùi, nàng còn không thèm cần đây. Lăng Thanh kiên quyết thầm nghĩ như vậy, đầu nhỏ dựa vào lưng Lăng Liên.
Cổ Nhược Ca nhìn nhị sư tỷ như vậy: "Sư tỷ ngươi biết bệnh tình của ngươi làm sao mà có không?" Lăng Thanh lắc đầu: "Ta sinh ra đã có, mẫu thân ta nàng cảnh giới quá thấp không thể giúp ta."
"Chỉ có thể bất lực nhìn ta bệnh tình ngày càng nặng thêm." Cổ Nhược Ca nàng cảm thấy nhị sư tỷ của mình rất khổ tâm, nàng sống khó khăn như vậy.
Đi đâu cũng bệnh tình trong người, ai cũng không muốn. Nàng nhìn Lăng Thanh đôi mắt trắng trẻo nhiều màu, Cổ Nhược Ca nàng đưa tay lên cười.
"Sư tỷ ngươi thật tốt, muội muội như vậy còn không bỏ mặc nàng, thật tốt không như ca ca ta." Lăng Liên cười cười: "Ta cùng nàng là thân sư muội sao có thể bỏ nàng đây.
Nàng cười cười, Cổ Nhược Ca thấy vậy qua quả nhiên nàng không đoán sai, hai vị cô nương này là bệnh tình khó khăn nên mới gia nhập Tiên Đạo Tông.
Danh sách chương