Chương 61
Vân Phàm, Tô Hạo cùng Mạn Chi bước đi đến, cúi người chắp tay : "Thánh nữ điện hạ tìm ba vị huynh muội chúng ta có gì không a?" Vân Phàm hiếu kỳ hỏi.
Vô Nhạn liền chống tay đi đến, nhìn ba người ánh mắt khinh thường, chán ghét rồi thu kiếm lại: "Các ngươi đi theo ta." ba người gật đầu, liền đi theo nàng ra khỏi trường học.
Cổ Hà cũng theo sau ba người, Vân Phàm liền ngước nhìn hắn: "Đại sư huynh ngươi vậy mà tiết lộ danh tính chúng ta cho nàng?" Cổ Hà dùng tay dấu đi mặt mình nhìn hắn.
"không có cách nào, nàng thế nhưng hỏi ta. Ta cũng không cách nào cũng không thể nói cho nàng." Điều này là thật sự, hắn nhớ lại khí ức hôm qua liền giật mình.
Hắn đang ngồi trước động phủ, trước động phủ hắn hướng tây thế nhưng có một tảng đá to. Hắn ngồi trên đó tu luyện, ngồi xuống vận công. Hắn đang tu luyện chăn trú, liền nghe tiếng gió thổi qua.
Hắn run rẩy, mở mắt nói nhỏ: "Sư tôn?" hắn đoán sai, liền bị một quyền đánh vào đầu, hắn dùng tay ôm lấy vết thương, quay đầu nhìn lại là Vô Nhạn.
Hắn hiếu kỳ, nàng sao lại tới đây. Hôm qua thế nhưng nhận lấy đồ của hắn, nàng thế nhưng không có tu luyện qua? Hắn không hiểu rõ, liền hỏi nàng: "Vô Nhạn ngươi đồng ý làm đạo lữ của ta?"
Vô Nhạn lắc đầu, khinh bỉ nhìn hắn: "Ta không có đồng ý với ngươi, ngươi biết ba người từng giúp ngươi?" Cổ Hà liền lắc đầu. Hắn không thể tiết lộ danh tính ba vị sư đệ, sư muội.
Vô Nhạn lại đánh hắn một bạt tai: "Ngươi nói hay không?" Cổ Hà vẫn lắc đầu, hắn thân nam nhi không thể thất đức. Vậy mới nói, việc này cũng không quan hệ gì với nàng, không thể tiết lộ.
Mãi mãi ẩn dấu mới là, Cổ Hà hắn sắc mặt nghiên nghị, không muốn tiết lộ. Liền bị nàng một cước đá ra khỏi tảng đá, từ ngồi tu luyện cũng thành ngã nhào về phía trước.
Nàng không muốn bị đồng môn sư môn, nói về bản thân, nên muốn tìm ba vị kia giáo huấn. Cổ Hà chắc chắn chỉ có thể giáo huấn nhẹ nhẹ nhàng.
Còn về phần ba người kia, nàng muốn tìm ra giáo huấn đối phương một trận nhớ đời. Lúc này thân hình nàng biến mất, xuất hiện sau lưng Cổ Hà liền tục đá hắn, làm Cổ Hà không thể phản kháng.
Liên tục bị đánh bay ra ngoài, việc này cũng không tệ. Bị chính người mình thương đánh cũng không tồi, Cổ Hà vừa thụ thương vừa cảm thán suy nghĩ.
Nhưng mà hắn chưa kịp hưởng thụ, hắn liền bị nàng đá vào chỗ hiểm. Ôm lấy mà ngã xuống đất, hắn ôm lấy đầu ngục xuống đất kêu rên rỉ, việc này cũng là lúc hắn khai ra ba người.
Vô Nhạn liền từ trên cao đáp xuống, nhìn hắn: "Nói hay không!" nàng nhìn hắn, làm Cổ Hà sợ run rẩy, không biết nói như thế nào. Hắn run rẩy không ngừng lại nhớ tới hình ảnh không thể cùng nữ nhân ôm ấp.
Liền hướng nàng cầu xin: "Vô Nhạn tha cho ta, ta nói ta nói. Ba vị kia tên đầy đủ là Vân Phàm, Tô Hạo cùng Mạn Chi, ba người này hình như là huynh đệ muội."
Vô Nhạn nghe vậy gật đầu, hướng hắn hỏi thêm: "Ngươi nói cho ta biết, hắn động phủ ở đâu? Có học ở trường hay không?" Cổ Hà gật đầu liên tục, rồi giải thích cho nành biết.
Vô Nhạn biết hết tất cả, liền một cước đá hắn lăn về phía của động phủ mà đi đến, nàng quay người rời khỏi. Ngày mai ta sẽ tìm các ngươi giáo huấn.
Vô Nhạn cười tà ác, lui ra xa. Nghe Cổ Hà tường thuật lại ba người nuốt nước miếng, quả nhiên a nữ nhân càng đẹp càng độc ác. Vân Phàm cùng Tô Hạo cản thán, liền sợ hãi nhìn trước mắt nữ nhân.
Có nên chạy trốn hay không đây, mấy người nhìn nhau rồi lắc đầu, trốn càng thêm bị trừng phạt nặng, chỉ có thể nhẫn nhịn a. Không biết qua bao lâu. Năm người đi đến một căn phòng.
Bên trong đó bao quanh nhiều vũ khí, làm vừa bước vào Tô Hạo nuốt nước miếng, đây đây là trừng phạt trong sách hắn đọc, bị buộc người lên thanh gỗ rồi dùng roi đánh, còn bị dùng sắt hơ nóng trên lửa.
In dấu vào trong ngực, đây đây quá là sợ hãi. Hắn run rẩy không ngừng chân không ngừng lắc lắc, làm Vân Phàm nhìn thấy vậy che miệng cười, không thể cười ra hắn ý niệm thoát qua. Hắn dùng hai tay che lấy, không thể cười ra miệng.
Mạn Chi hiếu kỳ, nghiêng đầu nhìn hai người, không hiểu truyện gì đang xảy ra, nhưng chắc chắn không phải truyện tốt lành gì đi, Vô Nhạn bước đến bên trong liền dừng lại.
Quay đầu hướng bốn người: "Các ngươi biết đây là đâu sao?" bốn người lắc lắc đầu, biểu lộ không hiểu đây là đâu, Vô Nhạn lại vô ý thức cười: "Các ngươi bây giờ được biết a."
"nơi đây là nơi các ngươi cảm nhân được cơn đau kịch liệt, hắc hắc." nghe đến đây Tô Hạo suýt thì ngất đi, không hiểu truyện gì xảy ra. Vân Phàm lại ngước nhìn hắn, Tô Hạo ngươi khi nào thì nhát gan như vậy.
Hắn lắc lắc đầu, Vô Nhạn liền tay trái lấy từ trên giá đỡ ra một kiện dây roi, quật xuống đất kiên cường. Làm làm bốn người mắt to mà nhìn, nàng liền dùng tay linh hoạt uyển chuyển.
Đánh roi ra, gây nên công kích xung quanh phòng cũng bị tiếng roi quật ngã kêu lên, nếu bị đánh trúng quả nhiên không thể nghi ngờ, là nằm giường mấy tháng.
Bốn người vô ý thức lui lại về phía sau, sát vách tường mới dừng lại, Vô Nhạn lại bước từ từ đi đến, dùng tay vuốt ve dây roi: "Các ngươi đừng có chạy, để tiểu yêu xà có thể giúp các ngươi vui vẻ."
Bởi vì cây roi dài làm bằng dây thừng, buộc lại với nhau. Nó còn có thể lắc lắc uyển chuyển nên nàng gọi nó là tiểu yêu xà.
Bốn người quay đầu nhìn nhau. Nhầm hiểu ra ý đối phương. Chắc chắn là phải chạy không thể nghi ngờ, việc này hắn cũng không nên trọng yếu có đắc tội hay không.
Vân Phàm trước tiên liền hướng cửa ra nhanh chóng chạy đi, Vô Nhạn nhìn hắn: "Haha các ngươi chạy không thoát đâu." nàng dùng dây roi quất ra một đạo, cửa phòng liền bị dây roi quấn quanh đóng lại
Vân Phàm không chú ý liền đâm đầu vào cửa. Ba người bên trong nghe tiếng va chạm, liền nhắm mắt không muốn nhìn cảnh Vân Phàm bị đụng cửa.
Ba người còn lại run rẩy, lại ngước nhìn Vô Nhạn thánh nữ, trước tiên chỉ cần chói nàng lại. Ba người nhìn nhau rồi biến mất, xuất hiện tại trên góc tường cao của trần nhà.
Vô Nhạn đưa tay che miệng cười: "Các ngươi phản kháng đi, ta thế nhưng rất thích. Cố lên a mong các ngươi có thể phản kháng."
Ba người nuốt nước miếng, ngươi không phải thánh nữ thì bọn ta đã cho ngươi nằm rồi. Kêu khóc không ai biết đây, vừa dứt lời Tô Hạo liền từ trên cao nhảy xuống, đưa tay ra muốn cho nàng một công kích.
Hắn nhắm đến phần sau gáy của nàng, muốn đánh ngất nàng, nhưng mà Vô Nhạn quay người, tay lưu loát dây roi liền quật ra chói lại Tô Hạo.
Nàng lại đưa tay sang trái, Tô Hạo bị ném đi, đụng vào vô số binh khí mà ngã xuống, Tô Hạo không chịu, nếu ngươi không phải thánh nữ ta thề không đập chết ngươi mới là.
Tuy tác phẩm của ta không có nhiều vị đạo hữu đọc qua, nhưng mà ta cũng chúc mừng các vị một Tết Hải Đăng vui vẻ, không Cô Độc như ta a.
Tết Hải Đăng Vui Vẻ(◠‿◕)
Vân Phàm, Tô Hạo cùng Mạn Chi bước đi đến, cúi người chắp tay : "Thánh nữ điện hạ tìm ba vị huynh muội chúng ta có gì không a?" Vân Phàm hiếu kỳ hỏi.
Vô Nhạn liền chống tay đi đến, nhìn ba người ánh mắt khinh thường, chán ghét rồi thu kiếm lại: "Các ngươi đi theo ta." ba người gật đầu, liền đi theo nàng ra khỏi trường học.
Cổ Hà cũng theo sau ba người, Vân Phàm liền ngước nhìn hắn: "Đại sư huynh ngươi vậy mà tiết lộ danh tính chúng ta cho nàng?" Cổ Hà dùng tay dấu đi mặt mình nhìn hắn.
"không có cách nào, nàng thế nhưng hỏi ta. Ta cũng không cách nào cũng không thể nói cho nàng." Điều này là thật sự, hắn nhớ lại khí ức hôm qua liền giật mình.
Hắn đang ngồi trước động phủ, trước động phủ hắn hướng tây thế nhưng có một tảng đá to. Hắn ngồi trên đó tu luyện, ngồi xuống vận công. Hắn đang tu luyện chăn trú, liền nghe tiếng gió thổi qua.
Hắn run rẩy, mở mắt nói nhỏ: "Sư tôn?" hắn đoán sai, liền bị một quyền đánh vào đầu, hắn dùng tay ôm lấy vết thương, quay đầu nhìn lại là Vô Nhạn.
Hắn hiếu kỳ, nàng sao lại tới đây. Hôm qua thế nhưng nhận lấy đồ của hắn, nàng thế nhưng không có tu luyện qua? Hắn không hiểu rõ, liền hỏi nàng: "Vô Nhạn ngươi đồng ý làm đạo lữ của ta?"
Vô Nhạn lắc đầu, khinh bỉ nhìn hắn: "Ta không có đồng ý với ngươi, ngươi biết ba người từng giúp ngươi?" Cổ Hà liền lắc đầu. Hắn không thể tiết lộ danh tính ba vị sư đệ, sư muội.
Vô Nhạn lại đánh hắn một bạt tai: "Ngươi nói hay không?" Cổ Hà vẫn lắc đầu, hắn thân nam nhi không thể thất đức. Vậy mới nói, việc này cũng không quan hệ gì với nàng, không thể tiết lộ.
Mãi mãi ẩn dấu mới là, Cổ Hà hắn sắc mặt nghiên nghị, không muốn tiết lộ. Liền bị nàng một cước đá ra khỏi tảng đá, từ ngồi tu luyện cũng thành ngã nhào về phía trước.
Nàng không muốn bị đồng môn sư môn, nói về bản thân, nên muốn tìm ba vị kia giáo huấn. Cổ Hà chắc chắn chỉ có thể giáo huấn nhẹ nhẹ nhàng.
Còn về phần ba người kia, nàng muốn tìm ra giáo huấn đối phương một trận nhớ đời. Lúc này thân hình nàng biến mất, xuất hiện sau lưng Cổ Hà liền tục đá hắn, làm Cổ Hà không thể phản kháng.
Liên tục bị đánh bay ra ngoài, việc này cũng không tệ. Bị chính người mình thương đánh cũng không tồi, Cổ Hà vừa thụ thương vừa cảm thán suy nghĩ.
Nhưng mà hắn chưa kịp hưởng thụ, hắn liền bị nàng đá vào chỗ hiểm. Ôm lấy mà ngã xuống đất, hắn ôm lấy đầu ngục xuống đất kêu rên rỉ, việc này cũng là lúc hắn khai ra ba người.
Vô Nhạn liền từ trên cao đáp xuống, nhìn hắn: "Nói hay không!" nàng nhìn hắn, làm Cổ Hà sợ run rẩy, không biết nói như thế nào. Hắn run rẩy không ngừng lại nhớ tới hình ảnh không thể cùng nữ nhân ôm ấp.
Liền hướng nàng cầu xin: "Vô Nhạn tha cho ta, ta nói ta nói. Ba vị kia tên đầy đủ là Vân Phàm, Tô Hạo cùng Mạn Chi, ba người này hình như là huynh đệ muội."
Vô Nhạn nghe vậy gật đầu, hướng hắn hỏi thêm: "Ngươi nói cho ta biết, hắn động phủ ở đâu? Có học ở trường hay không?" Cổ Hà gật đầu liên tục, rồi giải thích cho nành biết.
Vô Nhạn biết hết tất cả, liền một cước đá hắn lăn về phía của động phủ mà đi đến, nàng quay người rời khỏi. Ngày mai ta sẽ tìm các ngươi giáo huấn.
Vô Nhạn cười tà ác, lui ra xa. Nghe Cổ Hà tường thuật lại ba người nuốt nước miếng, quả nhiên a nữ nhân càng đẹp càng độc ác. Vân Phàm cùng Tô Hạo cản thán, liền sợ hãi nhìn trước mắt nữ nhân.
Có nên chạy trốn hay không đây, mấy người nhìn nhau rồi lắc đầu, trốn càng thêm bị trừng phạt nặng, chỉ có thể nhẫn nhịn a. Không biết qua bao lâu. Năm người đi đến một căn phòng.
Bên trong đó bao quanh nhiều vũ khí, làm vừa bước vào Tô Hạo nuốt nước miếng, đây đây là trừng phạt trong sách hắn đọc, bị buộc người lên thanh gỗ rồi dùng roi đánh, còn bị dùng sắt hơ nóng trên lửa.
In dấu vào trong ngực, đây đây quá là sợ hãi. Hắn run rẩy không ngừng chân không ngừng lắc lắc, làm Vân Phàm nhìn thấy vậy che miệng cười, không thể cười ra hắn ý niệm thoát qua. Hắn dùng hai tay che lấy, không thể cười ra miệng.
Mạn Chi hiếu kỳ, nghiêng đầu nhìn hai người, không hiểu truyện gì đang xảy ra, nhưng chắc chắn không phải truyện tốt lành gì đi, Vô Nhạn bước đến bên trong liền dừng lại.
Quay đầu hướng bốn người: "Các ngươi biết đây là đâu sao?" bốn người lắc lắc đầu, biểu lộ không hiểu đây là đâu, Vô Nhạn lại vô ý thức cười: "Các ngươi bây giờ được biết a."
"nơi đây là nơi các ngươi cảm nhân được cơn đau kịch liệt, hắc hắc." nghe đến đây Tô Hạo suýt thì ngất đi, không hiểu truyện gì xảy ra. Vân Phàm lại ngước nhìn hắn, Tô Hạo ngươi khi nào thì nhát gan như vậy.
Hắn lắc lắc đầu, Vô Nhạn liền tay trái lấy từ trên giá đỡ ra một kiện dây roi, quật xuống đất kiên cường. Làm làm bốn người mắt to mà nhìn, nàng liền dùng tay linh hoạt uyển chuyển.
Đánh roi ra, gây nên công kích xung quanh phòng cũng bị tiếng roi quật ngã kêu lên, nếu bị đánh trúng quả nhiên không thể nghi ngờ, là nằm giường mấy tháng.
Bốn người vô ý thức lui lại về phía sau, sát vách tường mới dừng lại, Vô Nhạn lại bước từ từ đi đến, dùng tay vuốt ve dây roi: "Các ngươi đừng có chạy, để tiểu yêu xà có thể giúp các ngươi vui vẻ."
Bởi vì cây roi dài làm bằng dây thừng, buộc lại với nhau. Nó còn có thể lắc lắc uyển chuyển nên nàng gọi nó là tiểu yêu xà.
Bốn người quay đầu nhìn nhau. Nhầm hiểu ra ý đối phương. Chắc chắn là phải chạy không thể nghi ngờ, việc này hắn cũng không nên trọng yếu có đắc tội hay không.
Vân Phàm trước tiên liền hướng cửa ra nhanh chóng chạy đi, Vô Nhạn nhìn hắn: "Haha các ngươi chạy không thoát đâu." nàng dùng dây roi quất ra một đạo, cửa phòng liền bị dây roi quấn quanh đóng lại
Vân Phàm không chú ý liền đâm đầu vào cửa. Ba người bên trong nghe tiếng va chạm, liền nhắm mắt không muốn nhìn cảnh Vân Phàm bị đụng cửa.
Ba người còn lại run rẩy, lại ngước nhìn Vô Nhạn thánh nữ, trước tiên chỉ cần chói nàng lại. Ba người nhìn nhau rồi biến mất, xuất hiện tại trên góc tường cao của trần nhà.
Vô Nhạn đưa tay che miệng cười: "Các ngươi phản kháng đi, ta thế nhưng rất thích. Cố lên a mong các ngươi có thể phản kháng."
Ba người nuốt nước miếng, ngươi không phải thánh nữ thì bọn ta đã cho ngươi nằm rồi. Kêu khóc không ai biết đây, vừa dứt lời Tô Hạo liền từ trên cao nhảy xuống, đưa tay ra muốn cho nàng một công kích.
Hắn nhắm đến phần sau gáy của nàng, muốn đánh ngất nàng, nhưng mà Vô Nhạn quay người, tay lưu loát dây roi liền quật ra chói lại Tô Hạo.
Nàng lại đưa tay sang trái, Tô Hạo bị ném đi, đụng vào vô số binh khí mà ngã xuống, Tô Hạo không chịu, nếu ngươi không phải thánh nữ ta thề không đập chết ngươi mới là.
Tuy tác phẩm của ta không có nhiều vị đạo hữu đọc qua, nhưng mà ta cũng chúc mừng các vị một Tết Hải Đăng vui vẻ, không Cô Độc như ta a.
Tết Hải Đăng Vui Vẻ(◠‿◕)
Danh sách chương