Bốn chân bị quang minh chiếu xuống, bốn chân không những bị tan biến, mà thi thể theo đó tan biến, trên cao đạo hắc ám nguyên tố vỡ tan.
Dương Anh đắc ý cười muốn hóa giải, Vân Phàm nhìn Dương Anh phá hủy bốn chân, chạy xuống bên xuống, trái tim phát sáng màu xanh thủy.
Hắn chậm rãi, cầm trên tay con dao đâm vào trái tim trên đất, băng tinh từ con dao truyền ra, dần dần trái tim bị bao phủ.
Cuối cùng theo thời gian vỡ tan, thi thể sói yêu không giống những lần khác, mà tiêu thất Vân Phàm nhìn nghi ngờ? "Liệu có phải là sai sách?" hắn lắc đầu, nếu như sai cách từ đầu không đã tới bước này, Dương Anh đang ở Hỏa thi thể.
Nàng tay đưa xuống, bóp nát viên đan một đạo ánh sáng màu đỏ truyền ra ngoài, thi thể sói yêu bị đạo ánh sáng màu đỏ xung kích đi ra.
Tiêu thất trên cao hắc ám nguyên tố dừng lại, bên trong hang động rung chuyển, từng đạo ma chú ký tự khó hiểu trên đất, không ngừng phát sáng ra màu đỏ.
Vết nứt hiện ra, hình tròn ký tự ma chú vết nứt hiện ra càng nhiều, dần dần kéo dài cuối cùng vỡ tan.
Dương Anh: "Vỡ đạo đầu tiên, đừng nói là chỉ phá vỡ một đạo?" Dương Anh sợ rằng chỉ phá vỡ một đạo vòng tròn, nhưng không như nàng nghĩ.
Đạo thứ hai hình tròn ma chú ký tự, lại tan vỡ trong động rung chuyển không hề nhẹ, Dương Anh cười hắc hắc, hai tay chống bên hông.
"Các ngươi quá kém, căn bản không thể làm khó ta."
Vân Phàm tay vỗ mặt: " Dương Anh sư tỷ ngươi quá đắc ý rồi, không có Tiểu Hoa bên cạnh ngươi thật là."
Tiểu Hoa bên cạnh Dương Anh không đúng, Thiên Uyên sẽ không như vậy, nàng ngoan ngoãn mà nắm tay Tiểu Hoa để nàng làm chủ.
Vân Phàm không thể cảm thán Tiểu Hoa vận khí, vậy mà được Thiên Uyên ưu ái, sợ rằng các nàng quen biết từ trước, lúc đầu giả trang gặp lần đầu, chỉ là giả vờ?
Vân Phàm suy tư có phả là? Tiểu Hoa tới làm nha hoàn rất lâu, nên khả năng cao chính là như vậy.
Dương Anh cười mắt không rời khỏi, ma chú bị phá hủy hoàn toàn, đến cuối tảng đá, hắc ám trên cao tiêu thất, tảng đá Dương Đào nằm không còn hắc ám nguyên tố truyền tới.
Dương Anh chậm rãi đi tới, nàng nhìn Dương Đào không khác bản thân, y phục đều rách rưới, nàng tay chạm nhẹ đối phương chán nhỏ.
"Tỷ tỷ, tốt rồi không cần phải chịu giày vò, oán niệm muốn báo thù, ta đã cứu được rất nhiều dân làng, cha thẩm thẩm hai người đều không sao."
"Mong ngươi nhớ lấy."
Nàng vừa nói xong, dưới chân nàng từng mảnh từng mảnh, xuất hiện vết nứt: "Chúng ta hoàn thành, muốn phải rời khỏi nơi đây?"
Bỗng từ trên người người Dương Đào, một đạo hắc ám nguyên tố bay lên cao, hình thành một hắc bào thân ảnh.
Bên trong hang động, đã ngừng rung chuyển xung quanh không hiểu tại sao, xuất hiện từng đạo đuốc lớn, được đốt cháy chiếu sáng trong hang.
Trước tảng đá, là hai thân ảnh Dương Anh, Vân Phàm.
Trên cao tảng đá là một hắc ám, là một đạo màu đen linh khí, nối từ thân thể Dương Đào nằm trên tảng đá.
Hắc bào nhìn hai người.
Giọng nói khác biệt, không còn là băng lãnh thế giới xa lãnh, u buồn: "Đa tạ các ngươi, Vân Phàm đại ca, Tiểu Anh sư tỷ xin lỗi không bảo vệ tốt ngươi."
"Cuối cùng các ngươi phải vẫn lạc." đạo hắc ám nguyên tố, di chuyển thấp xuống tới gần Dương Anh, Dương Anh lắc đầu: "Tỷ tỷ, ngươi đã làm rất tốt."
"Ta không trách ngươi, Tiểu Anh rất rất thích ngươi." Nàng dang hai tay ôm lấy Tiểu Đào, hắc ám nguyên tố linh khí, không biết từ lúc nào.
Từ màu đen, lại chảy xuống hai dòng nước mắt, Dương Anh lui ra đưa tay phải lên cao, dùng ngón tay lau nhẹ Tiểu Đào nước mắt, thân thể không ngừng xuất hiện vết nứt.
"Tỷ tỷ, chúng ta đều đã gần hai mươi tuổi, không nên khóc như hài tử." Nàng cũng khóc, lui ra xa hai tay đưa qua sau lưng, nghiêng đầu mái tóc đen phủ xuống.
Hai mắt chảy xuống nước mắt thân thể dần dần tan biến: "Tỷ tỷ, bánh bao ngươi chia cho ta ăn rất ngon, Tiểu Anh rất thích nhưng mà cơm người nấu."
"Tiểu Anh không còn có thể ăn rồi, ta muốn ăn tỷ tỷ cơm nấu, không thể nữa rồi." Dứt lời, từ cổ nàng tan biến từng mảnh màu trắng.
Bao phủ toàn bộ Dương Anh đầu biến mất, Vân Phàm sau lưng nhìn Dương Anh nói, cảm động rớt nước mắt rồi tiêu thất.
Từ thân thể Dương Đào nằm trên tảng đá hắc ám đi ra: "Tiểu Anh, tỷ tỷ nhất định muốn cho ngươi ăn cơm ta nấu, thẩm thẩm cha ta xin lỗi."
Nàng đưa tay phải lên cao, gỡ xuống hắc bào mũ trùm đầu, hiện ra là ngũ quan đẹp mắt, mắt đen, tóc đen hai mắt không ngừng rơi lệ.
Bên ngoài Huyền Tiên Đại Lục.
Vô Ngạn đứng trên cao, hai tay khoanh dưới ngực, nhìn bên dưới hắc ám nguyên tố tản đi gần hết, vẻ mặt khó chịu.
"Xảy ra chuyện gì sao?" Tinh thần nàng xung kích, phát hiện hắc ám nguyên tố giảm dần, không còn nguy cơ, phất nhẹ tay.
Hình tròn to lớn xung quanh binh lính bao vây, nhanh chóng thu hồi phù lục, hình cầu linh khí to lớn trên cao, mới tiêu thất.
Vô Ngạn hóa thành một đạo màu tím, bay xuống bên dưới trước mắt hắc bào nữ tử.
Bạch Anh Đào huyện, cánh rừng cách đó không xa một, nữ tử mặc hắc bào ngồi quỳ trên đất.
Hắc ám nguyên không tấn công, mà ngồi quỳ trên đất, hai tay buông lỏng nước mắt rơi xuống như mưa.
Bỗng hai đạo linh khí, từ hạt nhỏ linh khí hình thành hai thân thể, Vân Phàm và Thiên Uyên. Màu vàng y phục chính là Thiên Uyên, nàng quay về thân thể cũ.
Vân Phàm màu xanh băng, quay về nhìn ngắm bản thân: "Chúng ta quay về."
Vô Ngạn sau lưng nhìn Vân Phàm: "Vân Phàm." Vân Phàm nghe vậy quay đầu, hắn nhìn ra Vô Ngạn, nhanh chóng lao tới ôm lấy đối phương.
Bế nàng xoay hai vòng, Thiên Uyên khinh bỉ hai người, nhìn hắc bào nữ tử, hai mắt nước mắt rơi ròng ròng, nàng quỳ xuống một chân, tay phải đưa lên.
Xoa xoa đối phương đầu: "Chuyện đã qua vài năm, người thích đáng, đều bị trừng trị."
Hắc bào nữ tử ngước đầu nhìn lên, thấy Thiên Uyên vẻ mặt ngũ quan tinh xảo, khuynh thành, lại hiện ra một vẻ mặt quen thuộc.
"Tiểu Anh là muội?" Hai mắt nàng không ngừng rơi lệ, Thiên Uyên hơi giật mình, bất quá nàng nở nụ cười gật đầu: "Ân, tỷ tỷ là ta Dương Anh."
Hắc bào nữ tử đứng dậy, ôm chặt Thiên Uyên trong tay, không để nàng rời đi. Thiên Uyên không phản kháng tùy nàng ôm, bản thân khả năng giống Dương Anh.
Độ tương thích cực kỳ cao, đối phương mới có thể nhìn ra, ngay cả nàng tới đối phương tinh thần, trở thành Dương Anh khả năng chính là như vậy.
Nếu không nàng đã trở thành người khác, ví dụ Thẩm Thẩm a.
Hắc bào nữ tử ôm nàng, giọng nói không ngừng vang lên: "Tiểu Anh, lần này tỷ tỷ sẽ không để ngươi chết, tỷ tỷ nhất định dùng mạng bảo hộ ngươi cả đời."
Thiên Uyên: "Ân, tỷ tỷ ta tin ngươi, một đời bên cạnh ngươi."
Dương Anh đắc ý cười muốn hóa giải, Vân Phàm nhìn Dương Anh phá hủy bốn chân, chạy xuống bên xuống, trái tim phát sáng màu xanh thủy.
Hắn chậm rãi, cầm trên tay con dao đâm vào trái tim trên đất, băng tinh từ con dao truyền ra, dần dần trái tim bị bao phủ.
Cuối cùng theo thời gian vỡ tan, thi thể sói yêu không giống những lần khác, mà tiêu thất Vân Phàm nhìn nghi ngờ? "Liệu có phải là sai sách?" hắn lắc đầu, nếu như sai cách từ đầu không đã tới bước này, Dương Anh đang ở Hỏa thi thể.
Nàng tay đưa xuống, bóp nát viên đan một đạo ánh sáng màu đỏ truyền ra ngoài, thi thể sói yêu bị đạo ánh sáng màu đỏ xung kích đi ra.
Tiêu thất trên cao hắc ám nguyên tố dừng lại, bên trong hang động rung chuyển, từng đạo ma chú ký tự khó hiểu trên đất, không ngừng phát sáng ra màu đỏ.
Vết nứt hiện ra, hình tròn ký tự ma chú vết nứt hiện ra càng nhiều, dần dần kéo dài cuối cùng vỡ tan.
Dương Anh: "Vỡ đạo đầu tiên, đừng nói là chỉ phá vỡ một đạo?" Dương Anh sợ rằng chỉ phá vỡ một đạo vòng tròn, nhưng không như nàng nghĩ.
Đạo thứ hai hình tròn ma chú ký tự, lại tan vỡ trong động rung chuyển không hề nhẹ, Dương Anh cười hắc hắc, hai tay chống bên hông.
"Các ngươi quá kém, căn bản không thể làm khó ta."
Vân Phàm tay vỗ mặt: " Dương Anh sư tỷ ngươi quá đắc ý rồi, không có Tiểu Hoa bên cạnh ngươi thật là."
Tiểu Hoa bên cạnh Dương Anh không đúng, Thiên Uyên sẽ không như vậy, nàng ngoan ngoãn mà nắm tay Tiểu Hoa để nàng làm chủ.
Vân Phàm không thể cảm thán Tiểu Hoa vận khí, vậy mà được Thiên Uyên ưu ái, sợ rằng các nàng quen biết từ trước, lúc đầu giả trang gặp lần đầu, chỉ là giả vờ?
Vân Phàm suy tư có phả là? Tiểu Hoa tới làm nha hoàn rất lâu, nên khả năng cao chính là như vậy.
Dương Anh cười mắt không rời khỏi, ma chú bị phá hủy hoàn toàn, đến cuối tảng đá, hắc ám trên cao tiêu thất, tảng đá Dương Đào nằm không còn hắc ám nguyên tố truyền tới.
Dương Anh chậm rãi đi tới, nàng nhìn Dương Đào không khác bản thân, y phục đều rách rưới, nàng tay chạm nhẹ đối phương chán nhỏ.
"Tỷ tỷ, tốt rồi không cần phải chịu giày vò, oán niệm muốn báo thù, ta đã cứu được rất nhiều dân làng, cha thẩm thẩm hai người đều không sao."
"Mong ngươi nhớ lấy."
Nàng vừa nói xong, dưới chân nàng từng mảnh từng mảnh, xuất hiện vết nứt: "Chúng ta hoàn thành, muốn phải rời khỏi nơi đây?"
Bỗng từ trên người người Dương Đào, một đạo hắc ám nguyên tố bay lên cao, hình thành một hắc bào thân ảnh.
Bên trong hang động, đã ngừng rung chuyển xung quanh không hiểu tại sao, xuất hiện từng đạo đuốc lớn, được đốt cháy chiếu sáng trong hang.
Trước tảng đá, là hai thân ảnh Dương Anh, Vân Phàm.
Trên cao tảng đá là một hắc ám, là một đạo màu đen linh khí, nối từ thân thể Dương Đào nằm trên tảng đá.
Hắc bào nhìn hai người.
Giọng nói khác biệt, không còn là băng lãnh thế giới xa lãnh, u buồn: "Đa tạ các ngươi, Vân Phàm đại ca, Tiểu Anh sư tỷ xin lỗi không bảo vệ tốt ngươi."
"Cuối cùng các ngươi phải vẫn lạc." đạo hắc ám nguyên tố, di chuyển thấp xuống tới gần Dương Anh, Dương Anh lắc đầu: "Tỷ tỷ, ngươi đã làm rất tốt."
"Ta không trách ngươi, Tiểu Anh rất rất thích ngươi." Nàng dang hai tay ôm lấy Tiểu Đào, hắc ám nguyên tố linh khí, không biết từ lúc nào.
Từ màu đen, lại chảy xuống hai dòng nước mắt, Dương Anh lui ra đưa tay phải lên cao, dùng ngón tay lau nhẹ Tiểu Đào nước mắt, thân thể không ngừng xuất hiện vết nứt.
"Tỷ tỷ, chúng ta đều đã gần hai mươi tuổi, không nên khóc như hài tử." Nàng cũng khóc, lui ra xa hai tay đưa qua sau lưng, nghiêng đầu mái tóc đen phủ xuống.
Hai mắt chảy xuống nước mắt thân thể dần dần tan biến: "Tỷ tỷ, bánh bao ngươi chia cho ta ăn rất ngon, Tiểu Anh rất thích nhưng mà cơm người nấu."
"Tiểu Anh không còn có thể ăn rồi, ta muốn ăn tỷ tỷ cơm nấu, không thể nữa rồi." Dứt lời, từ cổ nàng tan biến từng mảnh màu trắng.
Bao phủ toàn bộ Dương Anh đầu biến mất, Vân Phàm sau lưng nhìn Dương Anh nói, cảm động rớt nước mắt rồi tiêu thất.
Từ thân thể Dương Đào nằm trên tảng đá hắc ám đi ra: "Tiểu Anh, tỷ tỷ nhất định muốn cho ngươi ăn cơm ta nấu, thẩm thẩm cha ta xin lỗi."
Nàng đưa tay phải lên cao, gỡ xuống hắc bào mũ trùm đầu, hiện ra là ngũ quan đẹp mắt, mắt đen, tóc đen hai mắt không ngừng rơi lệ.
Bên ngoài Huyền Tiên Đại Lục.
Vô Ngạn đứng trên cao, hai tay khoanh dưới ngực, nhìn bên dưới hắc ám nguyên tố tản đi gần hết, vẻ mặt khó chịu.
"Xảy ra chuyện gì sao?" Tinh thần nàng xung kích, phát hiện hắc ám nguyên tố giảm dần, không còn nguy cơ, phất nhẹ tay.
Hình tròn to lớn xung quanh binh lính bao vây, nhanh chóng thu hồi phù lục, hình cầu linh khí to lớn trên cao, mới tiêu thất.
Vô Ngạn hóa thành một đạo màu tím, bay xuống bên dưới trước mắt hắc bào nữ tử.
Bạch Anh Đào huyện, cánh rừng cách đó không xa một, nữ tử mặc hắc bào ngồi quỳ trên đất.
Hắc ám nguyên không tấn công, mà ngồi quỳ trên đất, hai tay buông lỏng nước mắt rơi xuống như mưa.
Bỗng hai đạo linh khí, từ hạt nhỏ linh khí hình thành hai thân thể, Vân Phàm và Thiên Uyên. Màu vàng y phục chính là Thiên Uyên, nàng quay về thân thể cũ.
Vân Phàm màu xanh băng, quay về nhìn ngắm bản thân: "Chúng ta quay về."
Vô Ngạn sau lưng nhìn Vân Phàm: "Vân Phàm." Vân Phàm nghe vậy quay đầu, hắn nhìn ra Vô Ngạn, nhanh chóng lao tới ôm lấy đối phương.
Bế nàng xoay hai vòng, Thiên Uyên khinh bỉ hai người, nhìn hắc bào nữ tử, hai mắt nước mắt rơi ròng ròng, nàng quỳ xuống một chân, tay phải đưa lên.
Xoa xoa đối phương đầu: "Chuyện đã qua vài năm, người thích đáng, đều bị trừng trị."
Hắc bào nữ tử ngước đầu nhìn lên, thấy Thiên Uyên vẻ mặt ngũ quan tinh xảo, khuynh thành, lại hiện ra một vẻ mặt quen thuộc.
"Tiểu Anh là muội?" Hai mắt nàng không ngừng rơi lệ, Thiên Uyên hơi giật mình, bất quá nàng nở nụ cười gật đầu: "Ân, tỷ tỷ là ta Dương Anh."
Hắc bào nữ tử đứng dậy, ôm chặt Thiên Uyên trong tay, không để nàng rời đi. Thiên Uyên không phản kháng tùy nàng ôm, bản thân khả năng giống Dương Anh.
Độ tương thích cực kỳ cao, đối phương mới có thể nhìn ra, ngay cả nàng tới đối phương tinh thần, trở thành Dương Anh khả năng chính là như vậy.
Nếu không nàng đã trở thành người khác, ví dụ Thẩm Thẩm a.
Hắc bào nữ tử ôm nàng, giọng nói không ngừng vang lên: "Tiểu Anh, lần này tỷ tỷ sẽ không để ngươi chết, tỷ tỷ nhất định dùng mạng bảo hộ ngươi cả đời."
Thiên Uyên: "Ân, tỷ tỷ ta tin ngươi, một đời bên cạnh ngươi."
Danh sách chương