Vân Phàm nhanh chóng chạy, quay đầu nhìn lại hơn mười mấy đầu sói đuổi theo hắn, tuy đối phương không biết nói.
Có thể thấy rõ đối phương mặt: "Phàm nhân nhà ngươi, giám hỗn láo với bổn đại gia?"
Vân Phàm cười nhẹ, ngu ngốc mấy đầu sói muốn đuổi theo ta? Hừ!
Vân Phàm đang dương dương đắc ý, một đầu sói đã gần đến hắn, há to miệng rộng. Vân Phàm cùng lúc quay đầu, thấy miệng rộng sói.
Há hốc miệng nhảy lên, đầu sói liền cắn không chúng, Vân Phàm mới thở dài nhanh chóng chạy! Ô Ô mấy đại ca sói nhanh đuổi theo tiểu đệ.
Vân Phàm cứ như vậy chạy, cuối cùng đi tới bụi cỏ hắn nhanh chóng chạy vào.
Một bên khác.
Dương Anh đang gặp lá cây, ngồi trên cành cây nhìn xuống: "Không biết Vân Phàm hắn khi nào dẫn đối phương tới?" Dương Anh hai chân vắt chéo nhau, nằm dựa vào gốc cây!
Không ngừng lẩm bẩm, bỗng cách đó không xa: "Vân Phàm nhanh chóng chạy tới." Dương Anh đắc ý nói, nhảy lên đứng thẳng người.
Vân Phàm mệt mỏi, thở dốc nhìn Dương Anh không ngừng nhảy lên cổ vũ hắn, Vân Phàm cười hắc hắc, nhìn trước mắt một đám lá cây khô.
Hắn trực tiếp nhảy qua, cao hơn vài mét cách xa vài mét nhảy qua một đám lá khô, sao lưng hơn mười mấy đầu sói nhanh chóng đuổi theo.
Vài đầu sói chạy nhanh nhất, vừa đi qua liền rơi xuống lá cây sập xuống. Vài đầu sói rơi xuống, bị tre sắc nhọn đâm qua thân thể, máu không ngừng chảy ra.
Sau lưng vài đầu sói còn lại dừng lại, ánh mắt cay độc nhìn Vân Phàm không xa, Vân Phàm quay đầu thè lưỡi khinh thường đối phương mấy đầu yêu!
Vân Phàm thè lười khinh thường đối phương, làm mấy đầu yêu thú còn lại ánh mắt tràn đầy lửa giận.
Cánh rừng cách Bạch Anh Đào Thôn vài dặm.
Một hố to đất, bên dưới là yêu thú sói bị tre sắc nhọn đâm chết. Vân Phàm bên trên hố khinh thường mấy đầu sói yêu, Dương Anh trên cành cây, đắc ý cười!
Mấy đầu yêu không nói nhiều, bọn chúng là yêu có thể nhịn sao? Nhanh chóng nhảy qua hố to đuổi theo Vân Phàm, Vân Phàm nhanh chóng quay đầu chạy!
Không qua đi bao lâu, Vân Phàm chạy gần tới cành cây Dương Anh đang đứng, hắn chạy mắt không rời bên dưới, một sợi dây rất nhỏ!
Mắt thường khó có thể nhìn thấy, Vân Phàm quen thuộc vừa chạy vừa né tránh, còn lại sáu đầu yêu thú sau lưng, không ngừng tăng tốc đuổi theo!
Sáu đầu yêu thú lần lượt chạy qua thứ hai cặm bẫy, bọn chúng hai chân trước mắt va phải sợi dây ngã xuống, từ bên cạnh cánh rừng.
Nghe một tiếng đứt gãy, một đầu lớn gỗ sắc nhọn, từ bên cạnh. Một sợi dây thừng buộc lấy chính giữa lớn gỗ, lớn gỗ từ bên cạnh bay qua.
Hai đầu yêu không kịp phản ứng, bị lớn gỗ đâm chúng, máu tươi bắn tung tóe. Bên cạnh, còn bốn đầu yêu nhanh chóng phản ứng, chạy thêm về trước!
Lại không ngờ tới, trước mắt càng là vài ba cặn bẫy, giống nhau như đúc.
Cư nhiên như vậy còn sót lại yêu thú, bị cặn bẫy đánh giết!
Dương Anh không ngừng vỗ tay, đắc ý cười nhìn hơn mười mấy đầu sói yêu thi thể. Vân Phàm thở hồng hộc, hai tay chống lên đầu gối!
Đầu ngước về phía trước: "Bọn sói ngu ngốc, đuổi theo ta? Dù ta không có dép cỏ chạy đau chân, giết được các ngươi ta vui vẻ!"
Dương Anh trên cao không nói nhiều, nhanh chóng nhảy xuống, dùng quang minh kiếm đâm một kiếm chính giữa đầu sói.
Nàng tay nhỏ đưa vào trong vết kiếm vừa đâm, muốn tìm kiếm yêu đan! Tay không ngừng ngọ nguậy, vẫn không tìm thấy yêu đan? Sói không phải yêu đan ở đầu sao?
Nàng mò mẫm vài phút, cuối cùng tìm thấy, ánh mắt nàng phát sáng. Vân Phàm nhìn Dương Anh cách làm, minh bạch.
"Còn đứng đó làm gì, nhanh lấy yêu đan giúp ngươi cảm nhận Băng Nguyên Tố." Vân Phàm gật gật đầu, nhanh chóng lấy ra từ bên hông dao.
Đi tới trước yêu thú đầu, mở ra đối phương đầu.
Không qua bao lâu.
Trên tay Dương Anh cầm sáu viên hình cầu, đây là yêu đan. Vân Phàm cũng mang tới ba viên tổng cộng chín viên yêu đan.
Dương Anh cảm thán, nàng nhanh chóng dùng quang minh nguyên tố, bao quanh lấy yêu đan.
Yêu đan nhanh chóng tan biến, hóa thành một đạo màu vàng linh khí, bay thành hình tròn lên cao, tiến tới Vân Phàm thể nội.
Vân Phàm giật mình, ngồi xuống. Thiên Uyên giọng nói truyền tới hắn tai: "Nhanh chóng hấp thu."
Vân Phàm không trả lời nàng, hấp thu cửu viên yêu đan.
Không qua bao lâu.
Vân Phàm trên thân toát ra một đạo xanh băng linh khí, cảnh giới trên người dần dần tản ra, Nhập Môn cửu giai.
Vân Phàm mở mắt, một dòng băng nguyên tố chảy trong hắn đan điền, Vân Phàm đứng dậy nắm chặt nắm đấm: "Đây chính là ta băng nguyên tố, ngươi trở về.'
Vân Phàm cười nhẹ, không hổ là ta băng nguyên tố, Dương Anh ngáp nhẹ: "Ngươi cuối cùng tỉnh, tưởng rằng muốn đánh ngươi đây."
Vân Phàm cười hì hì, gãi gãi đầu. Thời gian đã trôi qua hai canh giờ, từ lúc hai người tới đây giải quyết yêu thú, Vân Phàm hấp thu cửu viên yêu đan.
Dương Anh quay đầu nhìn lại: "Đi, không nên chậm trễ, Dương Đào còn muốn chúng ta cứu." Vân Phàm gật đầu, hai người nhanh chân.
Chạy tới trước cửa hang, nhìn âm u tối đen hang động không rõ bên trong hang, Thiên Uyên cắn chặt răng, quyết định vẫn đi vào.
Nàng vừa đi vào, thấy rõ cảnh tượng trước mắt sói yêu, vài đầu ngã trên đất, trên thân bị một loại nào đó thuộc tính, đâm thủng hút hết máu?
Nàng nhìn vết máu, còn rất mới đi vào trong hang.
Vân Phàm theo sau nàng, hắn càng nhìn càng thấy sợ? Sói yêu tàn sát lẫn nhau? Có hắc ám nguyên tố khí tức trên người, bị đâm thủng?
Vân Phàm nhận ra, Dương Anh nàng không có nhận ra? Dĩ nhiên là nàng nhận ra, bất quá chưa xác định tính xác thực.
Nàng chậm rãi đi vào trong, xung quanh hang động đường vào, không có nhiều đáng sợ, chỉ là máu yêu thú trên đất, thi thể sói yêu nằm trên đất.
Không còn một giọt máu trên người, nhưng lại có vết máu bên dưới?
Thiên Uyên suy nghĩ, không thể nào nghĩ ra? Đối phương đã hấp thụ hết sói yêu máu? Còn để sót lại màu đỏ máu trên đường vào hang sao?
Vân Phàm cảnh giác, ngó nhìn xung quanh. Dù thân ảnh nhỏ gọn Dương Anh chậm rãi đi vào, Vân Phàm trên tay xanh băng linh khí hiện ra, hắn cảnh giác cao độ.
Từ bên cạnh hang động, tấn công ra yêu thú làm sao? Vân Phàm sợ a, cảnh giới bây giờ hắn chỉ là Nhập Môn cửu giai, không còn mạnh như trước kia.
Không sợ chết? Hắn chết một lần, nhiều khi hắn còn sắp bị giết, cảnh giác cao độ vẫn là.
Vân Phàm vừa ngó nghiêng vừa đi vào. Dương Anh ánh mắt nhìn trước mắt cảnh tượng, miệng không ngậm lại được.
Chỉ thấy, trước mắt nàng là một nửa hình cầu hang động, chính giữa là Dương Đào nằm trên một tảng đá.
Bên dưới là một hình ma chú ký tự, xung quanh là thi thể sói yêu, một đường hắc ám nguyên tố từ thân thể sói yêu bay lên cao, lại hướng về Dương Đào nằm trên tảng đá mà đi.
Ma chú ký tự khó hiểu, xung quanh tảng đá, phát sáng ra đừng đạo màu đỏ.
Có thể thấy rõ đối phương mặt: "Phàm nhân nhà ngươi, giám hỗn láo với bổn đại gia?"
Vân Phàm cười nhẹ, ngu ngốc mấy đầu sói muốn đuổi theo ta? Hừ!
Vân Phàm đang dương dương đắc ý, một đầu sói đã gần đến hắn, há to miệng rộng. Vân Phàm cùng lúc quay đầu, thấy miệng rộng sói.
Há hốc miệng nhảy lên, đầu sói liền cắn không chúng, Vân Phàm mới thở dài nhanh chóng chạy! Ô Ô mấy đại ca sói nhanh đuổi theo tiểu đệ.
Vân Phàm cứ như vậy chạy, cuối cùng đi tới bụi cỏ hắn nhanh chóng chạy vào.
Một bên khác.
Dương Anh đang gặp lá cây, ngồi trên cành cây nhìn xuống: "Không biết Vân Phàm hắn khi nào dẫn đối phương tới?" Dương Anh hai chân vắt chéo nhau, nằm dựa vào gốc cây!
Không ngừng lẩm bẩm, bỗng cách đó không xa: "Vân Phàm nhanh chóng chạy tới." Dương Anh đắc ý nói, nhảy lên đứng thẳng người.
Vân Phàm mệt mỏi, thở dốc nhìn Dương Anh không ngừng nhảy lên cổ vũ hắn, Vân Phàm cười hắc hắc, nhìn trước mắt một đám lá cây khô.
Hắn trực tiếp nhảy qua, cao hơn vài mét cách xa vài mét nhảy qua một đám lá khô, sao lưng hơn mười mấy đầu sói nhanh chóng đuổi theo.
Vài đầu sói chạy nhanh nhất, vừa đi qua liền rơi xuống lá cây sập xuống. Vài đầu sói rơi xuống, bị tre sắc nhọn đâm qua thân thể, máu không ngừng chảy ra.
Sau lưng vài đầu sói còn lại dừng lại, ánh mắt cay độc nhìn Vân Phàm không xa, Vân Phàm quay đầu thè lưỡi khinh thường đối phương mấy đầu yêu!
Vân Phàm thè lười khinh thường đối phương, làm mấy đầu yêu thú còn lại ánh mắt tràn đầy lửa giận.
Cánh rừng cách Bạch Anh Đào Thôn vài dặm.
Một hố to đất, bên dưới là yêu thú sói bị tre sắc nhọn đâm chết. Vân Phàm bên trên hố khinh thường mấy đầu sói yêu, Dương Anh trên cành cây, đắc ý cười!
Mấy đầu yêu không nói nhiều, bọn chúng là yêu có thể nhịn sao? Nhanh chóng nhảy qua hố to đuổi theo Vân Phàm, Vân Phàm nhanh chóng quay đầu chạy!
Không qua đi bao lâu, Vân Phàm chạy gần tới cành cây Dương Anh đang đứng, hắn chạy mắt không rời bên dưới, một sợi dây rất nhỏ!
Mắt thường khó có thể nhìn thấy, Vân Phàm quen thuộc vừa chạy vừa né tránh, còn lại sáu đầu yêu thú sau lưng, không ngừng tăng tốc đuổi theo!
Sáu đầu yêu thú lần lượt chạy qua thứ hai cặm bẫy, bọn chúng hai chân trước mắt va phải sợi dây ngã xuống, từ bên cạnh cánh rừng.
Nghe một tiếng đứt gãy, một đầu lớn gỗ sắc nhọn, từ bên cạnh. Một sợi dây thừng buộc lấy chính giữa lớn gỗ, lớn gỗ từ bên cạnh bay qua.
Hai đầu yêu không kịp phản ứng, bị lớn gỗ đâm chúng, máu tươi bắn tung tóe. Bên cạnh, còn bốn đầu yêu nhanh chóng phản ứng, chạy thêm về trước!
Lại không ngờ tới, trước mắt càng là vài ba cặn bẫy, giống nhau như đúc.
Cư nhiên như vậy còn sót lại yêu thú, bị cặn bẫy đánh giết!
Dương Anh không ngừng vỗ tay, đắc ý cười nhìn hơn mười mấy đầu sói yêu thi thể. Vân Phàm thở hồng hộc, hai tay chống lên đầu gối!
Đầu ngước về phía trước: "Bọn sói ngu ngốc, đuổi theo ta? Dù ta không có dép cỏ chạy đau chân, giết được các ngươi ta vui vẻ!"
Dương Anh trên cao không nói nhiều, nhanh chóng nhảy xuống, dùng quang minh kiếm đâm một kiếm chính giữa đầu sói.
Nàng tay nhỏ đưa vào trong vết kiếm vừa đâm, muốn tìm kiếm yêu đan! Tay không ngừng ngọ nguậy, vẫn không tìm thấy yêu đan? Sói không phải yêu đan ở đầu sao?
Nàng mò mẫm vài phút, cuối cùng tìm thấy, ánh mắt nàng phát sáng. Vân Phàm nhìn Dương Anh cách làm, minh bạch.
"Còn đứng đó làm gì, nhanh lấy yêu đan giúp ngươi cảm nhận Băng Nguyên Tố." Vân Phàm gật gật đầu, nhanh chóng lấy ra từ bên hông dao.
Đi tới trước yêu thú đầu, mở ra đối phương đầu.
Không qua bao lâu.
Trên tay Dương Anh cầm sáu viên hình cầu, đây là yêu đan. Vân Phàm cũng mang tới ba viên tổng cộng chín viên yêu đan.
Dương Anh cảm thán, nàng nhanh chóng dùng quang minh nguyên tố, bao quanh lấy yêu đan.
Yêu đan nhanh chóng tan biến, hóa thành một đạo màu vàng linh khí, bay thành hình tròn lên cao, tiến tới Vân Phàm thể nội.
Vân Phàm giật mình, ngồi xuống. Thiên Uyên giọng nói truyền tới hắn tai: "Nhanh chóng hấp thu."
Vân Phàm không trả lời nàng, hấp thu cửu viên yêu đan.
Không qua bao lâu.
Vân Phàm trên thân toát ra một đạo xanh băng linh khí, cảnh giới trên người dần dần tản ra, Nhập Môn cửu giai.
Vân Phàm mở mắt, một dòng băng nguyên tố chảy trong hắn đan điền, Vân Phàm đứng dậy nắm chặt nắm đấm: "Đây chính là ta băng nguyên tố, ngươi trở về.'
Vân Phàm cười nhẹ, không hổ là ta băng nguyên tố, Dương Anh ngáp nhẹ: "Ngươi cuối cùng tỉnh, tưởng rằng muốn đánh ngươi đây."
Vân Phàm cười hì hì, gãi gãi đầu. Thời gian đã trôi qua hai canh giờ, từ lúc hai người tới đây giải quyết yêu thú, Vân Phàm hấp thu cửu viên yêu đan.
Dương Anh quay đầu nhìn lại: "Đi, không nên chậm trễ, Dương Đào còn muốn chúng ta cứu." Vân Phàm gật đầu, hai người nhanh chân.
Chạy tới trước cửa hang, nhìn âm u tối đen hang động không rõ bên trong hang, Thiên Uyên cắn chặt răng, quyết định vẫn đi vào.
Nàng vừa đi vào, thấy rõ cảnh tượng trước mắt sói yêu, vài đầu ngã trên đất, trên thân bị một loại nào đó thuộc tính, đâm thủng hút hết máu?
Nàng nhìn vết máu, còn rất mới đi vào trong hang.
Vân Phàm theo sau nàng, hắn càng nhìn càng thấy sợ? Sói yêu tàn sát lẫn nhau? Có hắc ám nguyên tố khí tức trên người, bị đâm thủng?
Vân Phàm nhận ra, Dương Anh nàng không có nhận ra? Dĩ nhiên là nàng nhận ra, bất quá chưa xác định tính xác thực.
Nàng chậm rãi đi vào trong, xung quanh hang động đường vào, không có nhiều đáng sợ, chỉ là máu yêu thú trên đất, thi thể sói yêu nằm trên đất.
Không còn một giọt máu trên người, nhưng lại có vết máu bên dưới?
Thiên Uyên suy nghĩ, không thể nào nghĩ ra? Đối phương đã hấp thụ hết sói yêu máu? Còn để sót lại màu đỏ máu trên đường vào hang sao?
Vân Phàm cảnh giác, ngó nhìn xung quanh. Dù thân ảnh nhỏ gọn Dương Anh chậm rãi đi vào, Vân Phàm trên tay xanh băng linh khí hiện ra, hắn cảnh giác cao độ.
Từ bên cạnh hang động, tấn công ra yêu thú làm sao? Vân Phàm sợ a, cảnh giới bây giờ hắn chỉ là Nhập Môn cửu giai, không còn mạnh như trước kia.
Không sợ chết? Hắn chết một lần, nhiều khi hắn còn sắp bị giết, cảnh giác cao độ vẫn là.
Vân Phàm vừa ngó nghiêng vừa đi vào. Dương Anh ánh mắt nhìn trước mắt cảnh tượng, miệng không ngậm lại được.
Chỉ thấy, trước mắt nàng là một nửa hình cầu hang động, chính giữa là Dương Đào nằm trên một tảng đá.
Bên dưới là một hình ma chú ký tự, xung quanh là thi thể sói yêu, một đường hắc ám nguyên tố từ thân thể sói yêu bay lên cao, lại hướng về Dương Đào nằm trên tảng đá mà đi.
Ma chú ký tự khó hiểu, xung quanh tảng đá, phát sáng ra đừng đạo màu đỏ.
Danh sách chương