"Vô Ngạn ngươi thua." Vô Ngạn biết bản thân thật sự thua, dù có giẫy giụa đối phương dễ dàng lại đem nàng áp chế.
Cổ Nhược Ca nhìn ra bên trong ánh mắt Vô Ngạn khuất phục, không khỏi chế giễu thiên mệnh chi nữ dễ dàng khuất phục như vậy a.
Không thể nào đây, nàng lại nhìn Đậu Phụ, Thiết Ngưu cách đó không xa, đều là bằng hữu Lăng Thần nên nàng không có ra tay.
"Vô Ngạn đã thua, các ngươi còn nhẫn sao? Không đồng loạt ra tay sao?"
Nàng lời nói, chư vị đệ tử cách xa xa đều biết đây là khinh thường, khinh người của nàng, nhưng mà đối phương cảnh giới quá cao, chỉ biết cúi đầu không giám nói nhiều.
Xung quanh đệ tử trong lòng ủ rũ, Vô Ngạn thua vậy sai còn có thể giúp mấy người bọn hắn đây.
Chư vị đệ tử không ngốc, đồng lượt ra tay như lúc trước cảnh tượng mà thôi, nàng một chiêu càn quét hết tất cả, Vô Ngạn cúi đầu.
Chịu khuất phục: "Cổ Nhược Ca, ngươi muốn giết tùy ý ngươi, có thể hay không thả đi chư vị đệ tử ở đây?"
Cổ Nhược Ca nghiêng đầu: "Ngươi muốn dùng mạng của mình? Đổi lại tất cả đệ tử còn sót lại ở đây sống sao?" Vô Ngạn gật gật đầu.
Nàng trước khi chết cũng muốn cứu được đệ tử, để tông môn bồi tiếp một đời tiếp theo thiên khiêu, thấy vô Ngạn đã dùng đến tính mạng để chịu khuất phục.
Cổ Nhược Ca thở dài: "Ngươi dễ dàng chịu khuất phục như vậy sao?" Vô Ngạn không nói gì nàng ngồi xuống, hai chân quỳ trên đất.
Đầu ngẩng lên cao, thân thể tàn tạ màu tím y phục đều rách rưới nàng biết bản thân không còn cách nào khác thắng đối phương, chỉ đành chịu thua.
Ánh mắt nàng hơi mờ ảo thấy ánh sáng màu vàng chiếu xuống, Cổ Nhược Ca tay cầm kiếm hướng tới nàng cổ.
Vô Ngạn cúi đầu, thua rồi không có Vân Phàm nàng không có Vân Phàm giống như vậy người kéo dài thời gian, để nàng suy nghĩ kế sách!
Vô Ngạn cúi đầu, Cổ Nhược Ca càng là nghi hoặc? Ngươi ít nhất cũng phải kéo dài thêm mấy phút đây, dễ dàng như vậy đầu hàng? Với thân phận của ngươi, đầu hàng nhanh như vậy? Không cảm thấy nhục nhã a?
Cổ Nhược Ca nghi ngờ, bất quá nàng vẫn muốn kéo dài thời gian, thu hồi thanh kiếm một tay khống chế linh khí bay tới kéo lấy Vô Ngạn đứng dậy.
Vô Ngạn bị linh khí màu hồng vây quanh, không có vùng vẫy ánh mắt nhìn Cổ Nhược Ca không rõ đối phương muốn giết nàng hay là?
Nàng lắc đầu không rõ.
Tiên Đạo Tông nội môn quảng trường.
Một vết chém vẫn giữ nguyên trên đất, chia đôi khán đài vẫn là đệ tử cách xa nhìn sợ hãi, ngoại môn đỉnh núi nhìn lên cao, run rẩy không ngừng.
Bọn hắn chỉ là Trúc Cơ cảnh giới, nhìn lên to lớn đỉnh núi thứ hai, màu hồng linh khí to như vậy uy áp tản ra, thấp bé cảnh giới bọn hắn đều sợ hãi quỳ trên đất.
Không giám cử động.
Nội môn đỉnh núi.
Một màu hồng to lớn linh khí, từ người Cổ Nhược Ca tản ra, trước mắt nàng một đạo màu hồng như dây thừng quấn chặt lấy Vô Ngạn kéo nàng lên cao.
Một đạo màu hư ảo xuất hiện, Vô Ngạn nhìn trước mắt đạo màu hồng hư ảo, nhìn Cổ Nhược Ca nói với bản thân: "Vô Ngạn a Vô Ngạn ta vừa nghĩ ra."
"Muốn lột sạch y phục ngươi ra, bất quá đây chỉ là bình thường người cách làm."
Vô Ngạn nghe vậy hơi giật mình, bị cởi y phục giữa đám đông nàng không sợ, đối phương nhìn thấy có làm gì được nàng sao?
Không có, nhưng mà Cổ Nhược Ca ý nghĩ này nàng đã thu hồi, Vô Ngạn nhìn nàng ánh mắt hơi tức giận: "Ngươi vậy mà có ác động hơn kế hoạch?"
Cổ Nhược Ca cười nhẹ: "Biến ngươi thành khôi lỗi, thi quỷ dưới chướng ta ngươi cảm thấy thế nào?"
Vô Ngạn bị đưa lên cao run rẩy không ngừng, làm sao mà? Nàng thân thể không tự nhủ run rẩy liên tục.
Ánh mắt không thể tin nổi, nàng dù bị vũ nhục tới cỡ nào vẫn không khuất phục, lại tới thi quỷ thành dưới chướng Cổ Nhược Ca, thành thi quỷ là không có ý thức!
Nàng sợ hãi, không ngừng run rẩy Cổ Nhược Ca thấy vậy cười ha ha, đưa tay lên cao muốn đem Vô Ngạn khống chế thành thi quỷ.
"Không Không, Vân Phàm ngươi đừng đến nàng muốn ngươi đến vây giết ngươi, cầu ngươi không đến."
Nàng lo sợ Vân Phàm sẽ tới, cứu nàng khỏi thành thi quỷ, không muốn hắn ra tay tương trợ.
Nghe vậy xung quanh đệ tử há hốc miệng, bất đầu suy nghĩ đối phương cảnh giới cao như vậy, lại không một chiêu chu sát hết tất cả đệ tử?
Vô Ngạn đại nhân bị một chiêu trấn áp, vậy mấy canh giờ trước, Vô Ngạn khống chế lôi nguyên tố ngăn chặn bất quá là đối phương thu liếm linh khí uy áp?
Hóa ra là như vậy, đối phương kinh ngạc hay là bản thân chính các đệ tử nội môn đầy kinh ngạc, đối phương muốn chu diệt Vân Phàm đại nhân.
Vân Phàm tuổi trẻ cảnh giới đã cao như vậy, thật ra đối phương kế sách muốn người tới là Vân Phàm.
Cổ Nhược Ca thấy vậy nghiêng đầu nghi hoặc? Ngươi não bổ ra cái gì? Ta đâu muốn Vân Phàm đến, ta chỉ muốn các ngươi cao thâm cảnh giới đè đầu chúng ta ra đánh.
Cuối cùng tự bạo, nghỉ ngơi không còn cùng chủ nhân làm việc? Các ngươi não bổ lại ra như vậy?
Nội môn đại điện trước cửa, Hắc Nhân, Hàn Thuyên, Cổ Hà, nghi ngờ đối phương vậy mà chỉ muốn Vân Phàm đến vây giết, bọn hắn từ đầu tới cuối không có ý định xâm chiếm Tiên Đạo Tông khu vực?
Bỗng ba người nhớ ra, từ đầu tới cuối đối phương thả ra uy áp há có phải thấp cảnh giới Vô Ngạn có thể ngăn chặn? Nếu đối phương muốn không phải như Mộng quốc.
Chỉ biết rằng một đêm chu diệt, nhưng trong đêm đó các nàng kéo dài thời gian bao lâu diệt sao? Không rõ mà suy nghĩ tới bây giờ.
Chỉ có khả năng đối phương không có ý định xâm chiến Tiên Đạo Tông khu vực, mà đợi chờ Vân Phàm tới giết chết hắn, một mực khống chế toàn bộ Tây Vực.
Ba người lâm vào trong trầm tư không hổ là kế sách vô đối, Nạp Yến một bên vỗ đầu, tưởng rằng Vô Ngạn thông minh cỡ nào a hóa ra cũng chỉ như vậy.
Nàng suy diễn lại, tay đưa lên gần miệng suy tư: "Cũng đúng, nàng không thể biết Lăng Thanh kế sách, ngay cả một phần kế hoạch cũng không."
"Nàng từ đầu tới cuối kế hoạch bất khả thi, bất khả thi ở đây là gì? Đối với đối phương bất khả thi biết nàng kế hoạch a."
"Nếu không phải nàng là nhân vật xuất hiện ngoài, căn bản không rõ."
Nạp Yến cười nhẹ, may mắn trong đại lục này vẫn là bình thường người, không có động chạm là giết lẫn nhau, ngay cả Ma Nữ Tông phản diện cũng vậy.
Càng nàng giết người cần phải giết, còn không người vô tội các nàng thả ra, không giống như vậy Ma Nữ biệt danh, tu luyện công pháp giống chúng ta.
Tu luyện hắc ám nguyên tố, đi vào con đường ma đạo là tốt sao? Giống tu sĩ bình thường đây, ma tông giết tu sĩ bình thường là vì tài nguyên.
Tu sĩ giết ma tông lại cũng là vì tài nguyên, lại được phàm nhân tung hô là tu sĩ chính đạo? Hừ đúng một đám ngu dốt người.
Nàng hừ nhẹ, khoanh tay trước ngực tiếp tục nhìn, đợi thời cơ Vô Ngạn tỷ tỷ cũng sắp ra tay, hai nàng đánh nhau long trời lở đất.
Cổ Nhược Ca nhìn ra bên trong ánh mắt Vô Ngạn khuất phục, không khỏi chế giễu thiên mệnh chi nữ dễ dàng khuất phục như vậy a.
Không thể nào đây, nàng lại nhìn Đậu Phụ, Thiết Ngưu cách đó không xa, đều là bằng hữu Lăng Thần nên nàng không có ra tay.
"Vô Ngạn đã thua, các ngươi còn nhẫn sao? Không đồng loạt ra tay sao?"
Nàng lời nói, chư vị đệ tử cách xa xa đều biết đây là khinh thường, khinh người của nàng, nhưng mà đối phương cảnh giới quá cao, chỉ biết cúi đầu không giám nói nhiều.
Xung quanh đệ tử trong lòng ủ rũ, Vô Ngạn thua vậy sai còn có thể giúp mấy người bọn hắn đây.
Chư vị đệ tử không ngốc, đồng lượt ra tay như lúc trước cảnh tượng mà thôi, nàng một chiêu càn quét hết tất cả, Vô Ngạn cúi đầu.
Chịu khuất phục: "Cổ Nhược Ca, ngươi muốn giết tùy ý ngươi, có thể hay không thả đi chư vị đệ tử ở đây?"
Cổ Nhược Ca nghiêng đầu: "Ngươi muốn dùng mạng của mình? Đổi lại tất cả đệ tử còn sót lại ở đây sống sao?" Vô Ngạn gật gật đầu.
Nàng trước khi chết cũng muốn cứu được đệ tử, để tông môn bồi tiếp một đời tiếp theo thiên khiêu, thấy vô Ngạn đã dùng đến tính mạng để chịu khuất phục.
Cổ Nhược Ca thở dài: "Ngươi dễ dàng chịu khuất phục như vậy sao?" Vô Ngạn không nói gì nàng ngồi xuống, hai chân quỳ trên đất.
Đầu ngẩng lên cao, thân thể tàn tạ màu tím y phục đều rách rưới nàng biết bản thân không còn cách nào khác thắng đối phương, chỉ đành chịu thua.
Ánh mắt nàng hơi mờ ảo thấy ánh sáng màu vàng chiếu xuống, Cổ Nhược Ca tay cầm kiếm hướng tới nàng cổ.
Vô Ngạn cúi đầu, thua rồi không có Vân Phàm nàng không có Vân Phàm giống như vậy người kéo dài thời gian, để nàng suy nghĩ kế sách!
Vô Ngạn cúi đầu, Cổ Nhược Ca càng là nghi hoặc? Ngươi ít nhất cũng phải kéo dài thêm mấy phút đây, dễ dàng như vậy đầu hàng? Với thân phận của ngươi, đầu hàng nhanh như vậy? Không cảm thấy nhục nhã a?
Cổ Nhược Ca nghi ngờ, bất quá nàng vẫn muốn kéo dài thời gian, thu hồi thanh kiếm một tay khống chế linh khí bay tới kéo lấy Vô Ngạn đứng dậy.
Vô Ngạn bị linh khí màu hồng vây quanh, không có vùng vẫy ánh mắt nhìn Cổ Nhược Ca không rõ đối phương muốn giết nàng hay là?
Nàng lắc đầu không rõ.
Tiên Đạo Tông nội môn quảng trường.
Một vết chém vẫn giữ nguyên trên đất, chia đôi khán đài vẫn là đệ tử cách xa nhìn sợ hãi, ngoại môn đỉnh núi nhìn lên cao, run rẩy không ngừng.
Bọn hắn chỉ là Trúc Cơ cảnh giới, nhìn lên to lớn đỉnh núi thứ hai, màu hồng linh khí to như vậy uy áp tản ra, thấp bé cảnh giới bọn hắn đều sợ hãi quỳ trên đất.
Không giám cử động.
Nội môn đỉnh núi.
Một màu hồng to lớn linh khí, từ người Cổ Nhược Ca tản ra, trước mắt nàng một đạo màu hồng như dây thừng quấn chặt lấy Vô Ngạn kéo nàng lên cao.
Một đạo màu hư ảo xuất hiện, Vô Ngạn nhìn trước mắt đạo màu hồng hư ảo, nhìn Cổ Nhược Ca nói với bản thân: "Vô Ngạn a Vô Ngạn ta vừa nghĩ ra."
"Muốn lột sạch y phục ngươi ra, bất quá đây chỉ là bình thường người cách làm."
Vô Ngạn nghe vậy hơi giật mình, bị cởi y phục giữa đám đông nàng không sợ, đối phương nhìn thấy có làm gì được nàng sao?
Không có, nhưng mà Cổ Nhược Ca ý nghĩ này nàng đã thu hồi, Vô Ngạn nhìn nàng ánh mắt hơi tức giận: "Ngươi vậy mà có ác động hơn kế hoạch?"
Cổ Nhược Ca cười nhẹ: "Biến ngươi thành khôi lỗi, thi quỷ dưới chướng ta ngươi cảm thấy thế nào?"
Vô Ngạn bị đưa lên cao run rẩy không ngừng, làm sao mà? Nàng thân thể không tự nhủ run rẩy liên tục.
Ánh mắt không thể tin nổi, nàng dù bị vũ nhục tới cỡ nào vẫn không khuất phục, lại tới thi quỷ thành dưới chướng Cổ Nhược Ca, thành thi quỷ là không có ý thức!
Nàng sợ hãi, không ngừng run rẩy Cổ Nhược Ca thấy vậy cười ha ha, đưa tay lên cao muốn đem Vô Ngạn khống chế thành thi quỷ.
"Không Không, Vân Phàm ngươi đừng đến nàng muốn ngươi đến vây giết ngươi, cầu ngươi không đến."
Nàng lo sợ Vân Phàm sẽ tới, cứu nàng khỏi thành thi quỷ, không muốn hắn ra tay tương trợ.
Nghe vậy xung quanh đệ tử há hốc miệng, bất đầu suy nghĩ đối phương cảnh giới cao như vậy, lại không một chiêu chu sát hết tất cả đệ tử?
Vô Ngạn đại nhân bị một chiêu trấn áp, vậy mấy canh giờ trước, Vô Ngạn khống chế lôi nguyên tố ngăn chặn bất quá là đối phương thu liếm linh khí uy áp?
Hóa ra là như vậy, đối phương kinh ngạc hay là bản thân chính các đệ tử nội môn đầy kinh ngạc, đối phương muốn chu diệt Vân Phàm đại nhân.
Vân Phàm tuổi trẻ cảnh giới đã cao như vậy, thật ra đối phương kế sách muốn người tới là Vân Phàm.
Cổ Nhược Ca thấy vậy nghiêng đầu nghi hoặc? Ngươi não bổ ra cái gì? Ta đâu muốn Vân Phàm đến, ta chỉ muốn các ngươi cao thâm cảnh giới đè đầu chúng ta ra đánh.
Cuối cùng tự bạo, nghỉ ngơi không còn cùng chủ nhân làm việc? Các ngươi não bổ lại ra như vậy?
Nội môn đại điện trước cửa, Hắc Nhân, Hàn Thuyên, Cổ Hà, nghi ngờ đối phương vậy mà chỉ muốn Vân Phàm đến vây giết, bọn hắn từ đầu tới cuối không có ý định xâm chiếm Tiên Đạo Tông khu vực?
Bỗng ba người nhớ ra, từ đầu tới cuối đối phương thả ra uy áp há có phải thấp cảnh giới Vô Ngạn có thể ngăn chặn? Nếu đối phương muốn không phải như Mộng quốc.
Chỉ biết rằng một đêm chu diệt, nhưng trong đêm đó các nàng kéo dài thời gian bao lâu diệt sao? Không rõ mà suy nghĩ tới bây giờ.
Chỉ có khả năng đối phương không có ý định xâm chiến Tiên Đạo Tông khu vực, mà đợi chờ Vân Phàm tới giết chết hắn, một mực khống chế toàn bộ Tây Vực.
Ba người lâm vào trong trầm tư không hổ là kế sách vô đối, Nạp Yến một bên vỗ đầu, tưởng rằng Vô Ngạn thông minh cỡ nào a hóa ra cũng chỉ như vậy.
Nàng suy diễn lại, tay đưa lên gần miệng suy tư: "Cũng đúng, nàng không thể biết Lăng Thanh kế sách, ngay cả một phần kế hoạch cũng không."
"Nàng từ đầu tới cuối kế hoạch bất khả thi, bất khả thi ở đây là gì? Đối với đối phương bất khả thi biết nàng kế hoạch a."
"Nếu không phải nàng là nhân vật xuất hiện ngoài, căn bản không rõ."
Nạp Yến cười nhẹ, may mắn trong đại lục này vẫn là bình thường người, không có động chạm là giết lẫn nhau, ngay cả Ma Nữ Tông phản diện cũng vậy.
Càng nàng giết người cần phải giết, còn không người vô tội các nàng thả ra, không giống như vậy Ma Nữ biệt danh, tu luyện công pháp giống chúng ta.
Tu luyện hắc ám nguyên tố, đi vào con đường ma đạo là tốt sao? Giống tu sĩ bình thường đây, ma tông giết tu sĩ bình thường là vì tài nguyên.
Tu sĩ giết ma tông lại cũng là vì tài nguyên, lại được phàm nhân tung hô là tu sĩ chính đạo? Hừ đúng một đám ngu dốt người.
Nàng hừ nhẹ, khoanh tay trước ngực tiếp tục nhìn, đợi thời cơ Vô Ngạn tỷ tỷ cũng sắp ra tay, hai nàng đánh nhau long trời lở đất.
Danh sách chương