Vân Phàm cúi đầu: "Không biết tại hạ, có thể mạo phạm, mong muốn cô mương đeo lên vương miện một lần được không?"
Xanh biếc y phục nữ tử, cũng không từ chối: "Công tử, chỉ cần đội thử vương miện, để công tử nhìn. Ta cũng không có ý kiến."
"Ắt hẳn công tử, là tạo y phục người, cho nên đang kiếm nữ tử, đội thử vương miện, nghĩ ra y phục a!"
Vân Phàm không trả lời nàng, đưa ra Nhân Ngư Vương Miện, nữ tử nhanh chóng nhận lấy, đưa lên đầu, hai tay đưa ra sau lưng.
Ánh mắt xanh nhạt, lấp lánh ánh sao nhìn hắn, gió bay qua làm nàng xanh biếc y phục, bay theo gió.
"Công tử ta đẹp không?" Vân Phàm ánh mắt hiện ra quen thuộc vẻ mặt, Nhân Yên đội trên đầu nhân ngư, mặc áo cưới.
Nhìn hắn, cười tươi nói: "Tiểu Nhiên ta đẹp không?"
Vân Phàm không kìm nén được: "Rất đẹp." nước mắt rơi xương như mưa.
Nữ tử thấy bản thân được khen vui mừng khôn xiết, quay người một vòng. Vân Phàm cảm thán, nàng rất giống.
"Thật giống, thật giống."
Nữ tử hai tay đưa ra sau lưng, dang rộng hai tay, làm nàng càng đẹp đẽ.
Vân Phàm không tự nhủ thốt lên: "Yên Yên." trước mắt hắn hiện ra, Nhân Yên mặc áo cưới đợi chờ hắn, vui vẻ đón chào hắn.
Xung quanh còn là nàng tỷ muội, nhưng chưa được vui mừng lâu, nữ tử nghiêng đầu: "Công tử?"
Vân Phàm thấy trước mắt hư ảo, cảnh quay trở về, ho khan. Ánh mắt còn có nước đọng, lau sạch: "Cô nương đa tạ."
Hắn không giấu diếm, mà nói thẳng ra: "Cô nương, vương miện trên đầu cô nương, là một vị cố nhân nàng để lại, mà nàng rất giống cô nương."
"Nên ta nhận lầm, muốn để cô nương đeo thử."
Nữ tử biết rõ: "Công tử ta minh bạch, phải là người cố nhân đó rất quan trọng với công tử, cho nên mới để quý giá như vậy, để lại cho công tử."
Nàng đưa xuống vương miện, trả lại cho Vân Phàm: "Công tử, ta có việc rời đi trước, đa tạ công tử."
Vân Phàm nhận lấy, nhìn thân ảnh quen thuộc chạy đi.
Cười nhẹ, quả nhiên chỉ là ảo giác của ta.
Nhân Yên nàng ấy căn bản đã chết, Vân Phàm quay đầu đi vào, đã thấy trên bàn bầy đủ thức ăn.
Vân Phàm ngồi xuống: "Vô Ngạn, ngươi có tin rằng, trên đại lục này, có quen thuộc thân ảnh hay không?"
Vô Ngạn gật đầu: "Có gặp qua, quen thuộc thân ảnh, nên không xa lạ gì."
Vân Phàm gật đầu, hắn gặp giống như Nhân Yên đành giấu trong lòng.
Hai người nhanh chóng ăn cơm.
Bên này Thiên Uyên nàng căn bản không có gì chơi, thấy Tô Hạo, Hạ Cơ lại đang chơi vui đùa.
Nàng vò đầu căn bản không biết làm chuyện gì, bỗng ánh mắt nàng đảo qua quầy hàng.
Haizz không biết làm gì, như vậy về sau làm sao chơi đùa đây? Chẳng lẽ ta quen thuộc với tướng lĩnh công việc? Thiên Uyên thở dài, đang đi nàng va phải một xanh biếc tóc dài, nàng quay đầu lại.
Xung quanh người đi đông đúc, nàng quay đầu lại vậy mà thấy một thân ảnh, giống như Nhân Yên, nàng không tự nhủ thốt lên.
"Nhân Yên sư tỷ?" bởi đối phương là yêu tộc tuổi tác lớn hơn nàng nhiều, gọi sư tỷ là đương nhiên.
Nữ tử ánh mắt quay đầu lại, bốn mắt hai người chạm nhau, nữ tử nghiêng đầu: "Cô nương, cũng gọi ta là Nhân Yên?"
Thiên Uyên ngơ ngác giật mình: "Cô nương thất lễ, ta nhìn cô nương giống sư tỷ quá cố của ta."
Nữ tử giống như quá quen thuộc thở dài: "Không có chuyện gì, ta ở tửu quán có gặp như ngươi người, còn kêu ta đội vương miện nha!"
Thiên Uyên cúi đầu: "Làm phiền cô nương!" Nữ tử không nói gì, nhanh chóng rời đi, Thiên Uyên thấy bóng nàng khuất xa giữa đám đông người.
Nàng thâm tâm không rõ chuyện gì? Đối phương quá giống Nhân Yên, còn có đối phương đã gặp Vân Phàm. Vân Phàm còn yêu cầu, đối phương đội vương miện?
Thiên Uyên nhớ tới, nếu như nàng đội vương miện, chắc chắn rất quen thuộc a.
Nàng thở dài, không biết nên đi về đâu.
Nữ tử rời đi, cùng lúc quay đi.
"Thở dài, ta sắp bị lộ tẩy, ngọa tào."
Nàng nhanh chóng rời đi, hắc hắc giả làm đối phương thật vui, nàng hóa thành chín đuôi hồ ly, rời đi.
Bên này Diệp gia phủ đệ, Diệp Dương xắp xếp người, chuẩn bị rời khỏi thành.
Hắn cũng thông báo ra bên ngoài, Ma Nữ Tông đại chiến thắng, chúng ta phải bắt buộc nhường lại Diệp gia khu vực, gia nhập Vân Thiên Quốc.
Hắn nhanh chóng phái người, tới quảng trường thông báo.
Nam nhân cầm lấy tờ giấy, nhanh chóng chạy đi.
Không qua bao lâu.
Dương Diệp Thành quảng trường, xung quanh đông đúc người: "Không ngờ tới, vẫn là thua, ngươi hồi nãy có thấy?"
"Mấy đạo kiếm khổng lồ, từ trên trời rơi xuống không?"
Bên cạnh là đông đúc người, nam nhân nữ nhân, già trẻ đều có.
"Các ngươi lựa chọn rời đi, hay ở lại Dương Diệp Thành?"
Có phàm nhân nói: "Ta nguyện ở trong thành, ngươi nói Ma Nữ Tông đô hộ, phàm dân như chúng ta, đều là được hưởng từ Ma Nữ Tông ưu đãi."
"Chính sách còn rất hảo!"
Có người lựa chọn rời đi, có người nguyện ở lại.
Hạ Cơ, Tô Hạo cùng lúc đi qua: "Ma Nữ Tông dù các nàng ác liệt, vẫn là đối với con dân thật tốt."
Hạ Cơ gật đầu, dù bị đô hộ nhưng nàng thấy Ma Nữ Tông, chính sách phải đi trước các thế lực còn lại, đi trước rất nhiều năm.
Dù cho trước đó, kế sánh đã xuất hiện từ vạn năm trước.
Nàng thở dài: "Vân Phàm hắn, nếu như có thể cùng các nàng làm một tốt biết bao, không còn có chiến trận xảy ra. Đáng tiếc hai người đều có ý định khác nhau!"
"Không thể cùng nhau sinh sống."
Tô Hạo không từ chối, vẫn là bình thường cùng nàng đi dạo.
Một bên khác.
Ma Nữ Tông điện lớn.
Cổ Thần, Thiên Thanh Mạn Chi nhìn lên cao, ghế ngồi xung quanh đẹp đẽ cảnh tượng đại điện.
Một thân ảnh nữ tử ngồi trên đó, vẫn là vẻ mặt Lăng Thanh, nhưng uy áp bá đạo hơn trước rất nhiều, ánh mắt nhìn xuống dưới.
"Các ngươi chuẩn bị sao?"
Cổ Thần, Thiên Thanh Mạn Chi gật đầu, hai nàng quỳ xuống một chân, mà bỗng cửa lớn cách đó không xa mở ra, Liễu Long nhanh chóng bước vào.
Nàng quỳ xuống một chân, tay đưa ra trước ngực, ánh mắt nhìn lên cao: "Chủ nhân, Tuyết Đông, Chu Trúc, Cô Cô, các nàng không đi ra, theo ngươi kế sách?"
"Chúng ta nên giảm số lượng? Xuống còn vài người hay không?" ngồi trên cao ghế ngồi, xung quanh là cảnh vật đẹp đẽ.
Đại điện to lớn, nàng ngồi trên ghế nhìn xuống, chân trái đặt lên chân phải.
"Liễu Long, ta sẽ có sắp xếp, ngươi cùng Cổ Thần, rất quen thuộc cho nên, các ngươi cùng đi, tấn công Vân Thiên Quốc."
"Đoạt lại, đường gia khu vực, hoặc là làm người điều cần làm!" Liễu Long biết, chủ nhân muốn sắp xếp đến cái chết ba người.
"Cũng nên trừ khử Đường gia, bọn chúng tâm địa không thể đoán, ta có thể đoán được, ắt sẽ giữ lại."
"Bất quá, bọn chúng đều yếu thế, mới tìm kiếm chúng ta, nên lần này, bọn chúng muốn bị diệt?"
Cổ Thần, Thiên Thanh Mạn Chi, Liễu Long, một chân quỳ xuống, tay đưa trước ngực, cúi đầu lui ra, Thiên Thanh Mạn Chi lúc đi còn nói.
"Sư tỷ, ngươi không một mình dẫn quân, tấn công sao? Ta thấy như vậy cũng là rất nhanh kế sách!" nàng ở gần sư tỷ, từ tài trí nữ tử, trở thành.
Ngoan ngoãn, không có não nữ hài.
Lăng Thanh cười nhẹ, nàng đối với bản thân thuộc hạ, nhìn bá khí như vậy. Nhưng tâm thâm vẫn là đối tốt với các nàng, trừ kẻ địch!
Xanh biếc y phục nữ tử, cũng không từ chối: "Công tử, chỉ cần đội thử vương miện, để công tử nhìn. Ta cũng không có ý kiến."
"Ắt hẳn công tử, là tạo y phục người, cho nên đang kiếm nữ tử, đội thử vương miện, nghĩ ra y phục a!"
Vân Phàm không trả lời nàng, đưa ra Nhân Ngư Vương Miện, nữ tử nhanh chóng nhận lấy, đưa lên đầu, hai tay đưa ra sau lưng.
Ánh mắt xanh nhạt, lấp lánh ánh sao nhìn hắn, gió bay qua làm nàng xanh biếc y phục, bay theo gió.
"Công tử ta đẹp không?" Vân Phàm ánh mắt hiện ra quen thuộc vẻ mặt, Nhân Yên đội trên đầu nhân ngư, mặc áo cưới.
Nhìn hắn, cười tươi nói: "Tiểu Nhiên ta đẹp không?"
Vân Phàm không kìm nén được: "Rất đẹp." nước mắt rơi xương như mưa.
Nữ tử thấy bản thân được khen vui mừng khôn xiết, quay người một vòng. Vân Phàm cảm thán, nàng rất giống.
"Thật giống, thật giống."
Nữ tử hai tay đưa ra sau lưng, dang rộng hai tay, làm nàng càng đẹp đẽ.
Vân Phàm không tự nhủ thốt lên: "Yên Yên." trước mắt hắn hiện ra, Nhân Yên mặc áo cưới đợi chờ hắn, vui vẻ đón chào hắn.
Xung quanh còn là nàng tỷ muội, nhưng chưa được vui mừng lâu, nữ tử nghiêng đầu: "Công tử?"
Vân Phàm thấy trước mắt hư ảo, cảnh quay trở về, ho khan. Ánh mắt còn có nước đọng, lau sạch: "Cô nương đa tạ."
Hắn không giấu diếm, mà nói thẳng ra: "Cô nương, vương miện trên đầu cô nương, là một vị cố nhân nàng để lại, mà nàng rất giống cô nương."
"Nên ta nhận lầm, muốn để cô nương đeo thử."
Nữ tử biết rõ: "Công tử ta minh bạch, phải là người cố nhân đó rất quan trọng với công tử, cho nên mới để quý giá như vậy, để lại cho công tử."
Nàng đưa xuống vương miện, trả lại cho Vân Phàm: "Công tử, ta có việc rời đi trước, đa tạ công tử."
Vân Phàm nhận lấy, nhìn thân ảnh quen thuộc chạy đi.
Cười nhẹ, quả nhiên chỉ là ảo giác của ta.
Nhân Yên nàng ấy căn bản đã chết, Vân Phàm quay đầu đi vào, đã thấy trên bàn bầy đủ thức ăn.
Vân Phàm ngồi xuống: "Vô Ngạn, ngươi có tin rằng, trên đại lục này, có quen thuộc thân ảnh hay không?"
Vô Ngạn gật đầu: "Có gặp qua, quen thuộc thân ảnh, nên không xa lạ gì."
Vân Phàm gật đầu, hắn gặp giống như Nhân Yên đành giấu trong lòng.
Hai người nhanh chóng ăn cơm.
Bên này Thiên Uyên nàng căn bản không có gì chơi, thấy Tô Hạo, Hạ Cơ lại đang chơi vui đùa.
Nàng vò đầu căn bản không biết làm chuyện gì, bỗng ánh mắt nàng đảo qua quầy hàng.
Haizz không biết làm gì, như vậy về sau làm sao chơi đùa đây? Chẳng lẽ ta quen thuộc với tướng lĩnh công việc? Thiên Uyên thở dài, đang đi nàng va phải một xanh biếc tóc dài, nàng quay đầu lại.
Xung quanh người đi đông đúc, nàng quay đầu lại vậy mà thấy một thân ảnh, giống như Nhân Yên, nàng không tự nhủ thốt lên.
"Nhân Yên sư tỷ?" bởi đối phương là yêu tộc tuổi tác lớn hơn nàng nhiều, gọi sư tỷ là đương nhiên.
Nữ tử ánh mắt quay đầu lại, bốn mắt hai người chạm nhau, nữ tử nghiêng đầu: "Cô nương, cũng gọi ta là Nhân Yên?"
Thiên Uyên ngơ ngác giật mình: "Cô nương thất lễ, ta nhìn cô nương giống sư tỷ quá cố của ta."
Nữ tử giống như quá quen thuộc thở dài: "Không có chuyện gì, ta ở tửu quán có gặp như ngươi người, còn kêu ta đội vương miện nha!"
Thiên Uyên cúi đầu: "Làm phiền cô nương!" Nữ tử không nói gì, nhanh chóng rời đi, Thiên Uyên thấy bóng nàng khuất xa giữa đám đông người.
Nàng thâm tâm không rõ chuyện gì? Đối phương quá giống Nhân Yên, còn có đối phương đã gặp Vân Phàm. Vân Phàm còn yêu cầu, đối phương đội vương miện?
Thiên Uyên nhớ tới, nếu như nàng đội vương miện, chắc chắn rất quen thuộc a.
Nàng thở dài, không biết nên đi về đâu.
Nữ tử rời đi, cùng lúc quay đi.
"Thở dài, ta sắp bị lộ tẩy, ngọa tào."
Nàng nhanh chóng rời đi, hắc hắc giả làm đối phương thật vui, nàng hóa thành chín đuôi hồ ly, rời đi.
Bên này Diệp gia phủ đệ, Diệp Dương xắp xếp người, chuẩn bị rời khỏi thành.
Hắn cũng thông báo ra bên ngoài, Ma Nữ Tông đại chiến thắng, chúng ta phải bắt buộc nhường lại Diệp gia khu vực, gia nhập Vân Thiên Quốc.
Hắn nhanh chóng phái người, tới quảng trường thông báo.
Nam nhân cầm lấy tờ giấy, nhanh chóng chạy đi.
Không qua bao lâu.
Dương Diệp Thành quảng trường, xung quanh đông đúc người: "Không ngờ tới, vẫn là thua, ngươi hồi nãy có thấy?"
"Mấy đạo kiếm khổng lồ, từ trên trời rơi xuống không?"
Bên cạnh là đông đúc người, nam nhân nữ nhân, già trẻ đều có.
"Các ngươi lựa chọn rời đi, hay ở lại Dương Diệp Thành?"
Có phàm nhân nói: "Ta nguyện ở trong thành, ngươi nói Ma Nữ Tông đô hộ, phàm dân như chúng ta, đều là được hưởng từ Ma Nữ Tông ưu đãi."
"Chính sách còn rất hảo!"
Có người lựa chọn rời đi, có người nguyện ở lại.
Hạ Cơ, Tô Hạo cùng lúc đi qua: "Ma Nữ Tông dù các nàng ác liệt, vẫn là đối với con dân thật tốt."
Hạ Cơ gật đầu, dù bị đô hộ nhưng nàng thấy Ma Nữ Tông, chính sách phải đi trước các thế lực còn lại, đi trước rất nhiều năm.
Dù cho trước đó, kế sánh đã xuất hiện từ vạn năm trước.
Nàng thở dài: "Vân Phàm hắn, nếu như có thể cùng các nàng làm một tốt biết bao, không còn có chiến trận xảy ra. Đáng tiếc hai người đều có ý định khác nhau!"
"Không thể cùng nhau sinh sống."
Tô Hạo không từ chối, vẫn là bình thường cùng nàng đi dạo.
Một bên khác.
Ma Nữ Tông điện lớn.
Cổ Thần, Thiên Thanh Mạn Chi nhìn lên cao, ghế ngồi xung quanh đẹp đẽ cảnh tượng đại điện.
Một thân ảnh nữ tử ngồi trên đó, vẫn là vẻ mặt Lăng Thanh, nhưng uy áp bá đạo hơn trước rất nhiều, ánh mắt nhìn xuống dưới.
"Các ngươi chuẩn bị sao?"
Cổ Thần, Thiên Thanh Mạn Chi gật đầu, hai nàng quỳ xuống một chân, mà bỗng cửa lớn cách đó không xa mở ra, Liễu Long nhanh chóng bước vào.
Nàng quỳ xuống một chân, tay đưa ra trước ngực, ánh mắt nhìn lên cao: "Chủ nhân, Tuyết Đông, Chu Trúc, Cô Cô, các nàng không đi ra, theo ngươi kế sách?"
"Chúng ta nên giảm số lượng? Xuống còn vài người hay không?" ngồi trên cao ghế ngồi, xung quanh là cảnh vật đẹp đẽ.
Đại điện to lớn, nàng ngồi trên ghế nhìn xuống, chân trái đặt lên chân phải.
"Liễu Long, ta sẽ có sắp xếp, ngươi cùng Cổ Thần, rất quen thuộc cho nên, các ngươi cùng đi, tấn công Vân Thiên Quốc."
"Đoạt lại, đường gia khu vực, hoặc là làm người điều cần làm!" Liễu Long biết, chủ nhân muốn sắp xếp đến cái chết ba người.
"Cũng nên trừ khử Đường gia, bọn chúng tâm địa không thể đoán, ta có thể đoán được, ắt sẽ giữ lại."
"Bất quá, bọn chúng đều yếu thế, mới tìm kiếm chúng ta, nên lần này, bọn chúng muốn bị diệt?"
Cổ Thần, Thiên Thanh Mạn Chi, Liễu Long, một chân quỳ xuống, tay đưa trước ngực, cúi đầu lui ra, Thiên Thanh Mạn Chi lúc đi còn nói.
"Sư tỷ, ngươi không một mình dẫn quân, tấn công sao? Ta thấy như vậy cũng là rất nhanh kế sách!" nàng ở gần sư tỷ, từ tài trí nữ tử, trở thành.
Ngoan ngoãn, không có não nữ hài.
Lăng Thanh cười nhẹ, nàng đối với bản thân thuộc hạ, nhìn bá khí như vậy. Nhưng tâm thâm vẫn là đối tốt với các nàng, trừ kẻ địch!
Danh sách chương