Chương 32
Đều nghiêng đầu nghi hoặc mà nhìn? Cánh cửa bị đánh nát người trước mắt cũng hiện ra là Tô Hạo đang hớn hở bước vào trong phòng. Tô Ảnh thấy thân ảnh là Tô Hạo liền nhảy lên, đưa chân ra đá hắn một cái.
Tô Hạo vừa đạp cửa vào thấy một cước đi đến, hắn liền muốn tránh né nhưng mà Tô Ảnh là phụ thân hắn nên biết hướng hắn né tránh. Liền đổi hướng một cước đá hắn bay ra ngoài.
Tô Hạo hắn bị Tô Ảnh một cước đá bay đến vài mét khi Tô Hạo đứng dậy, Tô Ảnh đã đứng trước mắt hắn nói: "Ngươi lại tới đây làm gì?" Tô Hạo liền đứng dậy ngó nghiêng xung quanh bản thân rồi phủi bụi đi.
Hắn liền nói: "Phụ thân ta thế nhưng sắp phải đi Tiên Đạo đức ngươi nói xem ta có thiên tài hay không?" Tô Ảnh thấy vậy liền bực tức nói: "Ngươi cút, ta không cần ngươi đây."
Tô Ảnh thấy vậy thì thôi chửi mắng nhi tử. Nhưng thật ra hắn rất thương yêu nhi tử của mình, phu nhân của hắn vừa sinh ra Tô Hạo đã ra đi, lúc nàng ra đi còn nói với hắn.
"Tô Ảnh, ngươi phải nhớ..." phu nhân hắn, một tay ôm lấy Tô Hạo một tay nắm lấy tay áo của hắn, quay người nhìn hắn. Trong phòng là một nữ nhân nằm trên giường, bên cạnh là Tô Ảnh đang quỳ xuống nhìn trước mắt nữ nhân hắn yêu thương.
Hắn cùng nàng là thanh mai trúc mã, nhưng không ngờ rằng nàng vậy mà sinh khó mà chết, nàng không hề có tu vi nên sinh khó hắn thấy rất bình thường. Nhưng vì lúc đó hắn thế nhưng không đủ cảnh giới có thể cứu giúp nàng.
Hắn thật sự rất là tội lỗi, lão bà hắn gắng gượng nói với hắn: "Tô Ảnh, ngươi phải đối tốt, với Tô Hạo nhi tử của chúng ta. Ngươi đừng vì triều chính mà quên nhi tử của mình. Ngươi nghe ta nói đúng không."
Nàng nằm trên giường, sắc mặt trắng bệnh, khó khắn nói ra từng lời. Tô Ảnh hắn nắm lấy tay Phu Nhân của mình đưa tay nàng lên trước mắt gật đầu, khóc rống liên tục nói: "Lâm Băng, ta thật sự không muốn cũng nàng tách ra đây."
Lâm Băng nàng liền gắng gượng đưa tay nhỏ của mình lên, cố gắng sờ lấy đầu hắn nói nhỏ: "Tô Hạo ta một đời yêu ngươi, thanh mai trúc mã cùng ngươi lớn lên. Nhưng hôm nay chính ta thật sự tách rời, ngươi nha thân là nam nhi lại khóc?"
Tô Ảnh nắm lấy tay nàng khóc ròng rã, hắn biết Lâm Băng không còn sống được lâu nữa, bởi vì hắn biết nàng cố gắng gượng nói với hắn những lời cuối cùng của nàng.
Lâm Băng lại nói thêm: "Khụ Khụ, Tô Ảnh ngươi nhớ kỹ điều ta nói, hãy đối tốt với nhi tử của chúng ta. Ngươi thân là nam nhi không được rơi lệ hiểu chưa khục khục."
Nàng lại đưa tay từ đầu hắn xuống bên cạnh mặt hắn vuốt ve rồi tươi cười nói: "Tô Ảnh ta đời này, không bao giờ quên ngươi. Ta rất thích ngươi, ta còn muốn..." nàng chưa nói hết câu, cánh tay đang vuốt ve mặt của Tô Ảnh liền từ từ rơi xuống.
Cánh tay còn lại của nàng, Tô Ảnh đang nắm lấy đều không còn sức lực, Lâm Băng đã chết. Hắn biết điều này, hắn nắm lấy tay nàng, đưa hai tay nàng đặt lên trên bụng nàng.
Bên cạnh là Tô Hạo, vừa mới sinh. Nàng lúc nãy còn vừa ôm nhưng đã không còn ôm, vì nắm lấy mặt hắn, Tô Ảnh lau nước mắt trên khuôn mặt đứng dậy, rồi lại quỳ xuống hai chân. Khấu đầu trước thân thể của Lâm Băng.
Hắn thề: "Ta Tô Ảnh đời này kiếp này, chỉ yêu mình nàng. Ta sẽ theo lời hứa của nàng, không phụ sự kỳ vọng của nàng, thân Tô Ảnh cũng vì nàng mà sinh ra, Lâm Băng ngươi ở dưới hoàng tuyền đợi ta."
Tô Ảnh nhớ lại cảm thấy bản thân, bây giờ với hai mươi mấy năm trước thật quá khác biệt. Hắn nhìn Tô Hạo rồi nói: "Thôi thôi, ngươi đi đi ah." dứt lời hắn liền đá một cước cho Tô Hạo ra khỏi cửa phủ, rồi ném cho hắn một nhẫn trữ vật.
"Ngươi cầm lấy." Tô Ảnh giọng nói từ trong vang vọng ra ngoài, Tô Hạo đứng dậy lau lau bụi bẩn bám trên người nhảy bước đi nói: "Lão cha quả nhiên, ngoài miệng nói chán ghét ta nhưng vẫn âm thầm hỗ trợ ta đây."
Tô Hạo thần thức đưa vào trong nhẫn trữ vật xem xét thì thốt lên nói: "Mã Đan, lão cha ngươi có phải là đem hết gia sản Tô gia cho ta không?"
Không quan hệ hắn liền đi ra khỏi phủ đệ xung quanh trên đường. Hắn vừa đi đến gần quảng trường cũng đã thấy Vân Phàm Mạn Chi, lần này hắn thế nhưng không có ám toán Vân Phàm.
Gia Phong thấy ba người đi đến, lại nhìn xung quanh vài người, đây đều là tuyển chọn những người cảnh giới từ Luyện Khí cảnh tam giai trở lên về tông môn. Hoặc Hạ Phẩm trung cấp tư chất trở lên.
Hắn đều một thân hộ tống mang về Tiên Đạo Tông, Gia Phong lại nhìn về hướng bên cạnh, còn hơn một trăm tên chưa tuyển chọn đệ tử thành công. Nhưng hắn không thể đợi, không mang mấy vị mầm sống tốt về thì sao? nếu mấy người đổi ý thì sao? Nên hắn đích thân mang đi, bỗng nhiên đang. có ánh sáng chiếu rói đến bóng mấy người, trên trời liền xuất hiện ba chiếc thuyền bay, Vân Phàm Mạn Chi, Tô Hạo cùng thêm năm người liền được Gia Phong tự thân nắm lấy bay lên một thuyền bay sang trọng.
Còn mấy người còn lại được mang theo lên một thuyền bay khác, hai thuyền bay cứ như vậy có người, mà liền hướng về hướng đông khởi hành mà đi, còn lại một thuyền bay là đợi một trăm người còn lại, và vài tên đệ tử cùng chấp sự.
Chấp sự ngoại môn, chỉ có hai tên đây, còn vài ba tên đệ tử. Lăng Thanh cùng Lăng Liên hai người là người thứ một trăm cùng chín chín đi, dần dần.
Hai người lúc nãy cũng đã nhìn thấy Thanh Nhi Mạn Chi và Vân Phàm ba người. Nhưng Thanh Nhi lại chán nản mà muốn ngủ gật, lúc này thời gian dần dần trôi qua, có người bị đào thải, có người không được tuyển chọn.
Lăng Thanh cùng Lăng Liên hai người cuối cùng cũng không muốn đợi được, nhưng người thứ chín mươi tám cũng được gọi tên, làm Lăng Thanh cùng Lăng Liên mắt tỏa sáng cuối cùng cũng không phải đợi.
Lăng Liên liền nói: "Thánh Nữ chúng ta thế nhưng thân phận mới, muốn làm tỷ muội đây, nhưng ta thật sự muốn làm muội muội thánh nữ." Lăng Thanh nhìn nàng không nói lời nào, mà ánh mắt nhìn Lăng Liên.
Sư tôn nàng từng nói: "Thanh Nhi ngươi thế nhưng phải làm muội nuôi, ta thật sự không có chủ ý ngươi làm muội muội. Nhưng mà ngươi tuổi niên còn ít hơn Tuyết Liên, nên ủy khuất ngươi làm muội muội."
Thanh Nhi nàng cũng không có ý kiến, làm người ba kiếp nàng thật sự không để ý mấy việc nhỏ nhặt này. Lúc này người thứ chín tám cũng lên trên đài cao.
Nàng lại nhìn xung quanh quảng trường được chia làm hai phía, một phía được tham dự bởi hoàng tộc, không cần xếp hàng. Còn về phía nàng, phải xếp hàng lên trên khán đài, trên khán đài lại bước lên cao, được xây dựng một đường thang gỗ bước lên.
Bao lấy một tảng đá không lồ, không hề giống với tảng linh thạnh mà Vân Phàm từng dùng, cái này là loại linh thạch nó sẽ cấp cao hơn Vân Phàm từng dùng, nhưng bởi vì tảng đá linh thạch to lớn phải dùng liên tục.
Còn về phần Vân Phàm, tảng linh thạch dùng xong, sẽ được phân phát cho các đệ tử dùng làm tài nguyên tu luyện.
Đều nghiêng đầu nghi hoặc mà nhìn? Cánh cửa bị đánh nát người trước mắt cũng hiện ra là Tô Hạo đang hớn hở bước vào trong phòng. Tô Ảnh thấy thân ảnh là Tô Hạo liền nhảy lên, đưa chân ra đá hắn một cái.
Tô Hạo vừa đạp cửa vào thấy một cước đi đến, hắn liền muốn tránh né nhưng mà Tô Ảnh là phụ thân hắn nên biết hướng hắn né tránh. Liền đổi hướng một cước đá hắn bay ra ngoài.
Tô Hạo hắn bị Tô Ảnh một cước đá bay đến vài mét khi Tô Hạo đứng dậy, Tô Ảnh đã đứng trước mắt hắn nói: "Ngươi lại tới đây làm gì?" Tô Hạo liền đứng dậy ngó nghiêng xung quanh bản thân rồi phủi bụi đi.
Hắn liền nói: "Phụ thân ta thế nhưng sắp phải đi Tiên Đạo đức ngươi nói xem ta có thiên tài hay không?" Tô Ảnh thấy vậy liền bực tức nói: "Ngươi cút, ta không cần ngươi đây."
Tô Ảnh thấy vậy thì thôi chửi mắng nhi tử. Nhưng thật ra hắn rất thương yêu nhi tử của mình, phu nhân của hắn vừa sinh ra Tô Hạo đã ra đi, lúc nàng ra đi còn nói với hắn.
"Tô Ảnh, ngươi phải nhớ..." phu nhân hắn, một tay ôm lấy Tô Hạo một tay nắm lấy tay áo của hắn, quay người nhìn hắn. Trong phòng là một nữ nhân nằm trên giường, bên cạnh là Tô Ảnh đang quỳ xuống nhìn trước mắt nữ nhân hắn yêu thương.
Hắn cùng nàng là thanh mai trúc mã, nhưng không ngờ rằng nàng vậy mà sinh khó mà chết, nàng không hề có tu vi nên sinh khó hắn thấy rất bình thường. Nhưng vì lúc đó hắn thế nhưng không đủ cảnh giới có thể cứu giúp nàng.
Hắn thật sự rất là tội lỗi, lão bà hắn gắng gượng nói với hắn: "Tô Ảnh, ngươi phải đối tốt, với Tô Hạo nhi tử của chúng ta. Ngươi đừng vì triều chính mà quên nhi tử của mình. Ngươi nghe ta nói đúng không."
Nàng nằm trên giường, sắc mặt trắng bệnh, khó khắn nói ra từng lời. Tô Ảnh hắn nắm lấy tay Phu Nhân của mình đưa tay nàng lên trước mắt gật đầu, khóc rống liên tục nói: "Lâm Băng, ta thật sự không muốn cũng nàng tách ra đây."
Lâm Băng nàng liền gắng gượng đưa tay nhỏ của mình lên, cố gắng sờ lấy đầu hắn nói nhỏ: "Tô Hạo ta một đời yêu ngươi, thanh mai trúc mã cùng ngươi lớn lên. Nhưng hôm nay chính ta thật sự tách rời, ngươi nha thân là nam nhi lại khóc?"
Tô Ảnh nắm lấy tay nàng khóc ròng rã, hắn biết Lâm Băng không còn sống được lâu nữa, bởi vì hắn biết nàng cố gắng gượng nói với hắn những lời cuối cùng của nàng.
Lâm Băng lại nói thêm: "Khụ Khụ, Tô Ảnh ngươi nhớ kỹ điều ta nói, hãy đối tốt với nhi tử của chúng ta. Ngươi thân là nam nhi không được rơi lệ hiểu chưa khục khục."
Nàng lại đưa tay từ đầu hắn xuống bên cạnh mặt hắn vuốt ve rồi tươi cười nói: "Tô Ảnh ta đời này, không bao giờ quên ngươi. Ta rất thích ngươi, ta còn muốn..." nàng chưa nói hết câu, cánh tay đang vuốt ve mặt của Tô Ảnh liền từ từ rơi xuống.
Cánh tay còn lại của nàng, Tô Ảnh đang nắm lấy đều không còn sức lực, Lâm Băng đã chết. Hắn biết điều này, hắn nắm lấy tay nàng, đưa hai tay nàng đặt lên trên bụng nàng.
Bên cạnh là Tô Hạo, vừa mới sinh. Nàng lúc nãy còn vừa ôm nhưng đã không còn ôm, vì nắm lấy mặt hắn, Tô Ảnh lau nước mắt trên khuôn mặt đứng dậy, rồi lại quỳ xuống hai chân. Khấu đầu trước thân thể của Lâm Băng.
Hắn thề: "Ta Tô Ảnh đời này kiếp này, chỉ yêu mình nàng. Ta sẽ theo lời hứa của nàng, không phụ sự kỳ vọng của nàng, thân Tô Ảnh cũng vì nàng mà sinh ra, Lâm Băng ngươi ở dưới hoàng tuyền đợi ta."
Tô Ảnh nhớ lại cảm thấy bản thân, bây giờ với hai mươi mấy năm trước thật quá khác biệt. Hắn nhìn Tô Hạo rồi nói: "Thôi thôi, ngươi đi đi ah." dứt lời hắn liền đá một cước cho Tô Hạo ra khỏi cửa phủ, rồi ném cho hắn một nhẫn trữ vật.
"Ngươi cầm lấy." Tô Ảnh giọng nói từ trong vang vọng ra ngoài, Tô Hạo đứng dậy lau lau bụi bẩn bám trên người nhảy bước đi nói: "Lão cha quả nhiên, ngoài miệng nói chán ghét ta nhưng vẫn âm thầm hỗ trợ ta đây."
Tô Hạo thần thức đưa vào trong nhẫn trữ vật xem xét thì thốt lên nói: "Mã Đan, lão cha ngươi có phải là đem hết gia sản Tô gia cho ta không?"
Không quan hệ hắn liền đi ra khỏi phủ đệ xung quanh trên đường. Hắn vừa đi đến gần quảng trường cũng đã thấy Vân Phàm Mạn Chi, lần này hắn thế nhưng không có ám toán Vân Phàm.
Gia Phong thấy ba người đi đến, lại nhìn xung quanh vài người, đây đều là tuyển chọn những người cảnh giới từ Luyện Khí cảnh tam giai trở lên về tông môn. Hoặc Hạ Phẩm trung cấp tư chất trở lên.
Hắn đều một thân hộ tống mang về Tiên Đạo Tông, Gia Phong lại nhìn về hướng bên cạnh, còn hơn một trăm tên chưa tuyển chọn đệ tử thành công. Nhưng hắn không thể đợi, không mang mấy vị mầm sống tốt về thì sao? nếu mấy người đổi ý thì sao? Nên hắn đích thân mang đi, bỗng nhiên đang. có ánh sáng chiếu rói đến bóng mấy người, trên trời liền xuất hiện ba chiếc thuyền bay, Vân Phàm Mạn Chi, Tô Hạo cùng thêm năm người liền được Gia Phong tự thân nắm lấy bay lên một thuyền bay sang trọng.
Còn mấy người còn lại được mang theo lên một thuyền bay khác, hai thuyền bay cứ như vậy có người, mà liền hướng về hướng đông khởi hành mà đi, còn lại một thuyền bay là đợi một trăm người còn lại, và vài tên đệ tử cùng chấp sự.
Chấp sự ngoại môn, chỉ có hai tên đây, còn vài ba tên đệ tử. Lăng Thanh cùng Lăng Liên hai người là người thứ một trăm cùng chín chín đi, dần dần.
Hai người lúc nãy cũng đã nhìn thấy Thanh Nhi Mạn Chi và Vân Phàm ba người. Nhưng Thanh Nhi lại chán nản mà muốn ngủ gật, lúc này thời gian dần dần trôi qua, có người bị đào thải, có người không được tuyển chọn.
Lăng Thanh cùng Lăng Liên hai người cuối cùng cũng không muốn đợi được, nhưng người thứ chín mươi tám cũng được gọi tên, làm Lăng Thanh cùng Lăng Liên mắt tỏa sáng cuối cùng cũng không phải đợi.
Lăng Liên liền nói: "Thánh Nữ chúng ta thế nhưng thân phận mới, muốn làm tỷ muội đây, nhưng ta thật sự muốn làm muội muội thánh nữ." Lăng Thanh nhìn nàng không nói lời nào, mà ánh mắt nhìn Lăng Liên.
Sư tôn nàng từng nói: "Thanh Nhi ngươi thế nhưng phải làm muội nuôi, ta thật sự không có chủ ý ngươi làm muội muội. Nhưng mà ngươi tuổi niên còn ít hơn Tuyết Liên, nên ủy khuất ngươi làm muội muội."
Thanh Nhi nàng cũng không có ý kiến, làm người ba kiếp nàng thật sự không để ý mấy việc nhỏ nhặt này. Lúc này người thứ chín tám cũng lên trên đài cao.
Nàng lại nhìn xung quanh quảng trường được chia làm hai phía, một phía được tham dự bởi hoàng tộc, không cần xếp hàng. Còn về phía nàng, phải xếp hàng lên trên khán đài, trên khán đài lại bước lên cao, được xây dựng một đường thang gỗ bước lên.
Bao lấy một tảng đá không lồ, không hề giống với tảng linh thạnh mà Vân Phàm từng dùng, cái này là loại linh thạch nó sẽ cấp cao hơn Vân Phàm từng dùng, nhưng bởi vì tảng đá linh thạch to lớn phải dùng liên tục.
Còn về phần Vân Phàm, tảng linh thạch dùng xong, sẽ được phân phát cho các đệ tử dùng làm tài nguyên tu luyện.
Danh sách chương