Thanh Chi một chân quỳ xuống, nói: "Tiểu nữ tham kiếm hoàng tử bệ hạ." Thấy hai người như vậy, Vân Phàm liền đưa tay ra đỡ lấy.
Tay trái đỡ lấy Thanh Chi, tay còn lại đỡ lấy Thiên Hồng: "Hai người đứng dậy đứng dậy." thấy vậy Thiên Hồng từ từ đứng dậy, lại nhìn về phía Thanh Chi nàng lại không đứng dậy? Thiên Hồng liền hiếu kỳ, thấy vậy Thiên Mạn Thanh Chi liền nói: "Thanh Chi Thanh Chi không thể đứng dậy, người có thể đỡ lấy Thanh Chi được hay không?" Thanh Chi nàng nhìn Thiên Hồng.
Thiên Hồng liền cười đưa hai tay xuống, bế lấy Thanh Chi lên ôm lấy, xoa xoa đầu nàng. Vân Phàm thấy vậy nói thêm: "Thiên Hồng tướng lĩnh người này là?"
Thiên Hồng bế trên tay Thanh Chi liền nói: "À đây là nữ nhi mới nhận nuôi của ta, ta thấy nó trong rừng còn rất khả ai không giống Thanh Nhi đây."
Vân Phàm cũng cảm thán dơ ngón tay cái nói: "Đúng là rất khả ái nha, nhưng mà nàng tên là gì?" Vân Phàm định rút lại câu, bởi vì trực tiếp hỏi tên có quá đáng không đây.
Thiên Hồng không cảm thấy quá đáng, Thanh Chi cũng vậy, nàng liền đưa tay nhỏ nắm lấy cổ áo giáp của Thiên Hồng nói: "Hoàng Tử ca ca ta tên Thiên Mạn Thanh Chi, ngươi có thể gọi ta là Thanh Chi."
Vân Phàm nghe vậy liền cảm thán nói: "Hảo tên vậy mà không khác gì nữ nhân lười kia, Chi với Nhi chỉ khác nhau mỗi chữ cái đầu tiên đây." Thiên Hồng lại nói thêm.
"Ta thấy được nàng trong một khu rừng, nàng chắc rằng bị mẫu thân bỏ rơi, nhưng mà ta đã điều tra ra được. Nàng là bởi vì phụ mẫu cứu giúp, nên mới đưa vào trong rừng tránh nạn."
Thanh Chi nghe vậy liền nhìn về ngước mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của Thiên Hồng nói: "Cha nuôi, vậy không phải là phụ mẫu bỏ ta đi sao?" Thiên Hồng gật đầu, liền kể tận tình cho hai người nghe.
"Ta kể lại cho các ngươi nghe, lúc ta trong khu rừng đang tuần tra cách Vân Thành, một khoảng xa ba trăm dặm thì, ta có một phát hiện một nhóm đạo tặc, đang đốt phá nhà."
"Cướp bóc dân làng, nên ta đã ra tay tương trợ, trong lúc bọn cướp đang cướp bóc, bọn chúng thế nhưng không mê sắc đẹp thấy nữ nhân là giết chết, còn phần nam nhân bọn chúng bắt về làm gì ta cũng không rõ."
Thiên Hồng kể tận tình, hắn gặp bọn cướp đang cướp dân làng phàm nhân, hắn liền cùng tướng lính, đồng loạt xông lên ồ ạt.
Trong đó mấy đám cướp đang giết hết nữ nhân thì hét to nói: "Nữ nhân tất giết, nam nhân bắt về, còn về phần hài tử bắt về nốt, không kể nữ nhân hay nam nhân, nhưng mà khoan có kẻ địch là quan binh, huynh đệ cùng nhau tiến lên giải quyết."
Dứt lười xung quanh, hơn một trăm tên cướp đều nhìn về phía cửa làng hơn mười người cận vệ, cùng một người đứng đầu, mặc chiến bào giáp, nhìn tỏa ra uy áp đáng sợ, bọn hắn không biết rằng kỳ tử của mình đang đến.
Đồng loạt xông lên, hơn một trăm tên cướp đồng loạt xông lên, Thiên Hồng mang theo mười tướng lĩnh, cận về liền bước tới, rút kiếm ra nhanh tay chém một đạo kiếm vừa hướng một trăm tên cướp đang hướng tới.
Một trăm tên cướp hướng tới liền bị Thiên Hồng một đạo kiếm chém chết hơn phân nửa, làm vô số xác chết nằm xuống đất, quay lại lúc nãy một trăm tên cướp còn đang sung túc đây, nhưng vừa chạy lên vài bước.
Ngước nhìn trước mắt đứng đầu mười tên cận vệ liền cười như được mùa, còn một người chắc rằng là tướng lĩnh liền xông tới, hướng hắn muốn giết chết. Nhưng khi Thiên Hồng bước lên trước mặt vài bước rút kiếm ra, thì mấy người xông lên đứng đầu một trăm tên cướp liền run rẩy.
Nhưng chưa kịp quay người nói thì một kiếm đã xuyên qua, làm năm mươi người liền lĩnh cơm hộp, bị chém đứt đôi mà rơi xuống, năm mươi tên còn lại may mắn sống sót sau pha kiếm đó. Liền quay người hướng vào trong rừng chạy trốn.
Trong rừng lúc này cũng có vài ba dân làng chạy trốn, trong đó có phụ mẫu của Thanh Chi mang theo Thanh Chi một đường chạy trốn, ba người vừa chạy được vài bước, thì đằng sau đã phát hiện hơn năm mươi người đuổi theo.
Ba người liền gắng gượng chạy, mẫu thân Thanh chi thấy chạy không phải là cách tốt nhất, liền nhìn về phái tay đang dắt lấy Thanh Chi chạy về phía trước, lại nhìn sang bên cạnh Phu Quân nàng. Nàng làm ra quyết định, thân là mẫu thân không bảo vệ được nữ nhi của mình, nàng không muốn thấy nữ nhi bồi táng.
Cùng nàng, liền nhìn Phu Quân ra hiệu bằng mắt, Phụ Thân Thanh Chi cũng biết được ý đồ của Mẫu Thân Thanh Chi liền nói: "Hai chúng ta đã tuổi già mới có khó khăn sinh được một hài tử, không thể để cho hài tử chết dễ dàng như vậy được."
Mẫu thân Thanh Nhi cũng gật đầu, hai người liền nhìn về phía xa có một sơn động bé nhỏ, trong đó không rộng lắm đủ một hài tử trốn, trước động còn có bụi cỏ bao phủ, nên không dễ dàng phát hiện.
Đây là nơi hai người phát hiện, hai người liền mang theo Thanh Chi chạy đến, hướng đó. Mẫu thân Thanh Chi liền bế Thanh Chi lên, đưa nàng vào trong hốc sơn động rồi nói: "Mạn Chi, ta xin lỗi, không thể nhìn con lớn lên đây."
Dứt lời nàng đưa cho Thanh Chi một kiện khăn, đây là nàng tự đan cho Mạn Chi một kiện, tuy tuổi đã cao may mắn sinh ra nàng nhưng bây giờ thật sự phải ra đi, hai người liền nhìn về hướng đám cướp, lau nước mắt rơi trên mí mắt.
Phụ Thân nàng trước khi đi còn nói: "Mạn Chi ta mong về sau con có thể sống tốt, ta đi trước." hai người liền chạy về phía ngược lại, mấy đám cướp đang chạy nhìn thấy trước mắt hai người liền nổi hứng.
Lao đến, bởi vì huynh đệ bị giết chết. Bọn hắn cũng rất tức giận đây, nhìn trung niên nam nhân cùng nữ nhân liền nói: "Mã Đan ta tưởng rằng thiếu niên đây, nữ nhân giết còn nam nhân giữ không có thể ah. Cả hai đều giết cho ta."
Năm mươi tên cướp liền gật đầu, liền lao đến, phụ thân mẫu thân Mạn Chi thấy vậy, hai người không cảm thấy đau lòng mà tươi cười, nhìn năm mươi tên cướp lao đến, hai người đang nhìn. Một kiếm bay
đến hai người liền ngã xuống.
Mấy tên cướp hả hể đứng lại cười, nhưng mà một sát ý mạnh mẽ tới gần, liền làm năm mươi người ngã xuống, Thiên Hồng bước nhanh đến. Nhìn hai thân thể ngã xuống mà nói: "Ta đến muộn, vậy mà thêm hai người nữa chết."
Hắn đang định quay người lại, đi tìm vài tên cận vệ giúp chôn hai thi thể này thì. Mẫu thân của Mạn Chi cố gắng nói: "Tướng lĩnh, tướng lĩnh người có thể cứu cứu giúp con ta... được... hay không?"
Nàng cố gắng nói ra từng lời cuối cùng, cuối cùng cũng nằm xuống, ôm lấy trung niên nam nhân mà mất đi. Không còn thấy sức sống, Thiên Hồng nghe vậy lại nhíu mày, còn có một người sống sót?
Hắn liền dùng linh khí trong người bao trùm lấy xung quanh, liền phát hiện một nơi vậy mà có một nữ hài tử? Hắn liền nhanh tay dùng linh khí tạo lên một phần đất, chôn hai người lại.
Tuy hắn không biết tên hai người, nhưng đã đặt cho hai người, một cái tên Bách Lộ Giao Nhân, đây là mong hai người lên đường thượng lộ bình an. Giao nhân có thể gặp lại nhau.
Tay trái đỡ lấy Thanh Chi, tay còn lại đỡ lấy Thiên Hồng: "Hai người đứng dậy đứng dậy." thấy vậy Thiên Hồng từ từ đứng dậy, lại nhìn về phía Thanh Chi nàng lại không đứng dậy? Thiên Hồng liền hiếu kỳ, thấy vậy Thiên Mạn Thanh Chi liền nói: "Thanh Chi Thanh Chi không thể đứng dậy, người có thể đỡ lấy Thanh Chi được hay không?" Thanh Chi nàng nhìn Thiên Hồng.
Thiên Hồng liền cười đưa hai tay xuống, bế lấy Thanh Chi lên ôm lấy, xoa xoa đầu nàng. Vân Phàm thấy vậy nói thêm: "Thiên Hồng tướng lĩnh người này là?"
Thiên Hồng bế trên tay Thanh Chi liền nói: "À đây là nữ nhi mới nhận nuôi của ta, ta thấy nó trong rừng còn rất khả ai không giống Thanh Nhi đây."
Vân Phàm cũng cảm thán dơ ngón tay cái nói: "Đúng là rất khả ái nha, nhưng mà nàng tên là gì?" Vân Phàm định rút lại câu, bởi vì trực tiếp hỏi tên có quá đáng không đây.
Thiên Hồng không cảm thấy quá đáng, Thanh Chi cũng vậy, nàng liền đưa tay nhỏ nắm lấy cổ áo giáp của Thiên Hồng nói: "Hoàng Tử ca ca ta tên Thiên Mạn Thanh Chi, ngươi có thể gọi ta là Thanh Chi."
Vân Phàm nghe vậy liền cảm thán nói: "Hảo tên vậy mà không khác gì nữ nhân lười kia, Chi với Nhi chỉ khác nhau mỗi chữ cái đầu tiên đây." Thiên Hồng lại nói thêm.
"Ta thấy được nàng trong một khu rừng, nàng chắc rằng bị mẫu thân bỏ rơi, nhưng mà ta đã điều tra ra được. Nàng là bởi vì phụ mẫu cứu giúp, nên mới đưa vào trong rừng tránh nạn."
Thanh Chi nghe vậy liền nhìn về ngước mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của Thiên Hồng nói: "Cha nuôi, vậy không phải là phụ mẫu bỏ ta đi sao?" Thiên Hồng gật đầu, liền kể tận tình cho hai người nghe.
"Ta kể lại cho các ngươi nghe, lúc ta trong khu rừng đang tuần tra cách Vân Thành, một khoảng xa ba trăm dặm thì, ta có một phát hiện một nhóm đạo tặc, đang đốt phá nhà."
"Cướp bóc dân làng, nên ta đã ra tay tương trợ, trong lúc bọn cướp đang cướp bóc, bọn chúng thế nhưng không mê sắc đẹp thấy nữ nhân là giết chết, còn phần nam nhân bọn chúng bắt về làm gì ta cũng không rõ."
Thiên Hồng kể tận tình, hắn gặp bọn cướp đang cướp dân làng phàm nhân, hắn liền cùng tướng lính, đồng loạt xông lên ồ ạt.
Trong đó mấy đám cướp đang giết hết nữ nhân thì hét to nói: "Nữ nhân tất giết, nam nhân bắt về, còn về phần hài tử bắt về nốt, không kể nữ nhân hay nam nhân, nhưng mà khoan có kẻ địch là quan binh, huynh đệ cùng nhau tiến lên giải quyết."
Dứt lười xung quanh, hơn một trăm tên cướp đều nhìn về phía cửa làng hơn mười người cận vệ, cùng một người đứng đầu, mặc chiến bào giáp, nhìn tỏa ra uy áp đáng sợ, bọn hắn không biết rằng kỳ tử của mình đang đến.
Đồng loạt xông lên, hơn một trăm tên cướp đồng loạt xông lên, Thiên Hồng mang theo mười tướng lĩnh, cận về liền bước tới, rút kiếm ra nhanh tay chém một đạo kiếm vừa hướng một trăm tên cướp đang hướng tới.
Một trăm tên cướp hướng tới liền bị Thiên Hồng một đạo kiếm chém chết hơn phân nửa, làm vô số xác chết nằm xuống đất, quay lại lúc nãy một trăm tên cướp còn đang sung túc đây, nhưng vừa chạy lên vài bước.
Ngước nhìn trước mắt đứng đầu mười tên cận vệ liền cười như được mùa, còn một người chắc rằng là tướng lĩnh liền xông tới, hướng hắn muốn giết chết. Nhưng khi Thiên Hồng bước lên trước mặt vài bước rút kiếm ra, thì mấy người xông lên đứng đầu một trăm tên cướp liền run rẩy.
Nhưng chưa kịp quay người nói thì một kiếm đã xuyên qua, làm năm mươi người liền lĩnh cơm hộp, bị chém đứt đôi mà rơi xuống, năm mươi tên còn lại may mắn sống sót sau pha kiếm đó. Liền quay người hướng vào trong rừng chạy trốn.
Trong rừng lúc này cũng có vài ba dân làng chạy trốn, trong đó có phụ mẫu của Thanh Chi mang theo Thanh Chi một đường chạy trốn, ba người vừa chạy được vài bước, thì đằng sau đã phát hiện hơn năm mươi người đuổi theo.
Ba người liền gắng gượng chạy, mẫu thân Thanh chi thấy chạy không phải là cách tốt nhất, liền nhìn về phái tay đang dắt lấy Thanh Chi chạy về phía trước, lại nhìn sang bên cạnh Phu Quân nàng. Nàng làm ra quyết định, thân là mẫu thân không bảo vệ được nữ nhi của mình, nàng không muốn thấy nữ nhi bồi táng.
Cùng nàng, liền nhìn Phu Quân ra hiệu bằng mắt, Phụ Thân Thanh Chi cũng biết được ý đồ của Mẫu Thân Thanh Chi liền nói: "Hai chúng ta đã tuổi già mới có khó khăn sinh được một hài tử, không thể để cho hài tử chết dễ dàng như vậy được."
Mẫu thân Thanh Nhi cũng gật đầu, hai người liền nhìn về phía xa có một sơn động bé nhỏ, trong đó không rộng lắm đủ một hài tử trốn, trước động còn có bụi cỏ bao phủ, nên không dễ dàng phát hiện.
Đây là nơi hai người phát hiện, hai người liền mang theo Thanh Chi chạy đến, hướng đó. Mẫu thân Thanh Chi liền bế Thanh Chi lên, đưa nàng vào trong hốc sơn động rồi nói: "Mạn Chi, ta xin lỗi, không thể nhìn con lớn lên đây."
Dứt lời nàng đưa cho Thanh Chi một kiện khăn, đây là nàng tự đan cho Mạn Chi một kiện, tuy tuổi đã cao may mắn sinh ra nàng nhưng bây giờ thật sự phải ra đi, hai người liền nhìn về hướng đám cướp, lau nước mắt rơi trên mí mắt.
Phụ Thân nàng trước khi đi còn nói: "Mạn Chi ta mong về sau con có thể sống tốt, ta đi trước." hai người liền chạy về phía ngược lại, mấy đám cướp đang chạy nhìn thấy trước mắt hai người liền nổi hứng.
Lao đến, bởi vì huynh đệ bị giết chết. Bọn hắn cũng rất tức giận đây, nhìn trung niên nam nhân cùng nữ nhân liền nói: "Mã Đan ta tưởng rằng thiếu niên đây, nữ nhân giết còn nam nhân giữ không có thể ah. Cả hai đều giết cho ta."
Năm mươi tên cướp liền gật đầu, liền lao đến, phụ thân mẫu thân Mạn Chi thấy vậy, hai người không cảm thấy đau lòng mà tươi cười, nhìn năm mươi tên cướp lao đến, hai người đang nhìn. Một kiếm bay
đến hai người liền ngã xuống.
Mấy tên cướp hả hể đứng lại cười, nhưng mà một sát ý mạnh mẽ tới gần, liền làm năm mươi người ngã xuống, Thiên Hồng bước nhanh đến. Nhìn hai thân thể ngã xuống mà nói: "Ta đến muộn, vậy mà thêm hai người nữa chết."
Hắn đang định quay người lại, đi tìm vài tên cận vệ giúp chôn hai thi thể này thì. Mẫu thân của Mạn Chi cố gắng nói: "Tướng lĩnh, tướng lĩnh người có thể cứu cứu giúp con ta... được... hay không?"
Nàng cố gắng nói ra từng lời cuối cùng, cuối cùng cũng nằm xuống, ôm lấy trung niên nam nhân mà mất đi. Không còn thấy sức sống, Thiên Hồng nghe vậy lại nhíu mày, còn có một người sống sót?
Hắn liền dùng linh khí trong người bao trùm lấy xung quanh, liền phát hiện một nơi vậy mà có một nữ hài tử? Hắn liền nhanh tay dùng linh khí tạo lên một phần đất, chôn hai người lại.
Tuy hắn không biết tên hai người, nhưng đã đặt cho hai người, một cái tên Bách Lộ Giao Nhân, đây là mong hai người lên đường thượng lộ bình an. Giao nhân có thể gặp lại nhau.
Danh sách chương