Trên thanh kiếm liền tỏa ra sương mù màu trắng nhiều hơn sương mù bình thường. Làm Lưu Minh liền hét to nói: "Các ngươi bịt mũi lại, cái này có độc."
Tô Hạo cùng Vân Phàm trên cành cây liền cố nhịn cười, đây thế nhưng không có độc đi, bên dưới lúc này Lưu Minh cùng mấy tên cướp đều bịt miệng lại, không thấy rõ đường đi.
Trên cành cây Vân Phàm liền nói: "Động thủ." Tô Hạo gật đầu liền điều khiển vô số lá cây, bay như một làn gió đi đến, hắn điều động lá cây như một phi tiêu.
Từ bên cạnh Tô Hạo bên trên hắn, liền bay đến đám khí màu trắng, Vân Phàm hắn cũng miệng lẩm bẩm, hắn mang linh khí của mình thêm vào trong lá cây, cũng tiện thể chém ra vài đạo kiếm.
Bên này đang trong khí màu trắng bao phủ xung quanh, Lưu Minh liền cảm nhận được sát khí, hắn đứng đấy xung quanh những đám cướp mù đường đi thành vòng, Vân Phàm cùng Tô Hạo liền huy động.
Lá cây sắc nhọn liền lao đến, bay qua những tên cướp làm mấy người bọn hắn, không kịp phòng thủ cứ như vậy dễ dàng thụ thương, bên này Lưu Minh hắn liền tay trái cầm đao lên chém, hắn cũng không ngốc.
Vô số lá cây sắc nhọn lao đến, hắn thế nhưng phải dùng đến Cuồng Nộ. Nhưng bảy tên cướp không được may mắn như hắn, một tên cướp hắn bị một lá cây bay qua, cánh tay tạo nên một vết thương dài. Hắn căn răng chịu đựng thống khổ ngồi xuống mà vừa ngồi xuống, hắn liền bị một lá cây bay đến xuyên đầu.
Ngã xuống đất, từ bảy tên cướp tiểu đệ bây giờ chỉ còn sáu tên, nhưng sáu tên này đều bị lá cây bay đến xuyên qua cánh tay hoặc là chân, đều bị thương. Một tên cướp thân cảnh giới Luyện Khí cảnh lục giai, bị thương bởi vì lá cây không có sát thương cao, nhưng còn có độc gây tê.
Cái này tuy không giết người, nhưng Vân Phàm hắn liền thêm vào trong đó, cái này là hắn lấy được từ tỷ tỷ, sáu tên cướp cũng không yên ổn. Vừa qua đi một phút đã có hai tên gục xuống, lĩnh cơm hộp.
Còn lại năm tên, bị thương nặng đầy sợ hãi, trên cành cây Tô Hạo cùng Vân Phàm liền gật đầu, nói: "Xử lý mấy tiểu đệ trước, chúng ta rồi cùng giải quyết tên kia."
Tô Hạo gật đầu, hai người liền từ trên cành cây nhảy xuống, liền xuất hiện tại trong đám sương mù xuất hiện tại sau một tên cướp, Vân Phàm cùng Tô Hạo liền đưa kiếm, đao lên cổ hắn.
Một nhát chém ra, hai tên liền ngã xuống kêu lên làm ba tên còn lại quay đầu, Lưu Minh liền hét to nói: "là hai tên tiểu tử kia, bọn hắn không có chạy, các ngươi thấy thì giết nó."
Ba tên còn lại liền nói: "Hảo." nhưng mà mấy người bọn hắn quá khinh thường, Tô Hạo cùng Vân Phàm, bởi vì hai người, thế nhưng có thể thoát ẩn thoát hiện trong đám sương mù, nên dễ dàng liền bay đến chém rơi đầu hai tên, còn lại một tên.
Liền bị Tô Hạo lao đến một cước đá hắn lên cao, rồi Vân Phàm liền lao đến chém đứt đôi thân thể hắn, hai chân với thân khác nhau ngã xuống.
Tô Hạo cùng Vân Phàm khi ra khỏi đám sướng mù, hai người liền ẩn nấp trên cành cây, Lưu Minh hắn không còn thấy lá cây bay đến, sương mù cũng tan đi, liền nhìn xung quanh không thấy ai rồi nói.
"Hai tên tiểu tử các ngươi, vậy mà trốn kỹ như vậy, hôm nay ta xem các người chạy đằng trời." Lưu Minh hét to nói.
Tô Hạo cùng Vân Phàm nghe vậy đều không lọt tai, hai người đều ở cách rừng cánh xa nhau, bên trái Lưu Minh là Tô Hạo, bên phải là vân Phàm.
Hai người nhìn nhau rồi âm thầm gật đầu, Lưu Minh hắn đang nhìn xung quanh thì Vân Phàm Tô Hạo liền xuất hiện, từ hai bên nhảy xuống.
Lưu Minh thấy vậy liền tươi cười, hắn liền dùng đến công pháp tăng cường thân thể: "Siêu Cuồng." thân thể hắn như được buff thêm sức mạnh, như một người không sợ chết.
Đưa tay trái cầm thanh đao dài lên, nhảy về phía Tô Hạo, bởi vì hắn thế nhưng chém đứt tay của Lưu Minh. Lưu Minh nhắm vào hắn là điều đương nhiên.
Tô Hạo cầm đao chém xuống thì, thấy Lưu Minh dùng đến công pháp gì đó, tăng cường thân thể tốc độ nhanh gấp đôi lao về phía hắn. Làm Tô Hạo hơi hoảng sợ, bởi vì hắn đang dùng đao chém xuống từ trên cao.
Không có nơi nào để chạy trốn hay phòng thân, đang phân vân thì Lưu Minh lao đến, hắn liền một kiếm chém ra. Làm Tô Hạo chỉ biết dùng thanh đao đỡ lấy. Thanh Đao dài một mét của Lưu Minh chém về phía Tô Hạo.
Vân Phàm liền nhanh tay bay đến, một chém về phía Lưu Minh, Lưu Minh hắn nhanh tay, xoay người một cước đạp về phía Tô Hạo, làm Tô Hạo văng chúng gốc cây mà hắn vừa từ trên đó nhảy xuống.
Lưu Minh nhanh tay đưa thanh đao ra đỡ lấy kiếm của Vân Phàm, Vân Phàm nhìn cảnh trước mắt liền lui ra sợ lại bị ném ra xa đây, Lưu Minh liền đáp xuống nhìn xung quanh hai tên tiểu tử, cùng thân xác các tiểu đệ.
Liền thở dài, lại phải đi tìm tiểu đệ đây, nhưng trước tiên phải giải quyết hai tên tiểu tử này, hắn nhìn về phía Tô Hạo ngồi bên cạnh gốc cây, còn Vân Phàm đứng xa xa hắn.
Lưu Minh liền cười, liền biến mất xuất hiện trước mắt Tô Hạo, Tô Hạo cũng ngạc nhiên bởi vì bây giờ hắn còn không cách nào phản kháng đây, hắn muốn nắm lấy thanh đao bên cạnh.
Lưu Minh nhanh tay đưa thanh đao lên, xuất hiện ngay bên cạnh Tô Hạo, Tô Hạo hắn bất lực, tòng tâm không còn cách nào khác, chắc chắn phải lĩnh cơm hộp.
Hắn nhắm mắt, chỉ đợi lĩnh cơm hộp mà thôi, nhưng không Vân Phàm xa xa nhìn thấy Tô Hạo bị Lưu Minh biến mất xuất hiện sau trước mắt, hắn cũng biến mất, dùng toàn lực lao đến trước mắt Tô Hạo.
Hắn liền sử dụng toàn bộ linh khí trong người, đưa kiếm ra sau. Sau kiếm hắn cũng xuất hiện một thanh dài màu băng linh khí bao phủ lên kiếm, làm Tô Hạo nhắm mắt cũng phải mở mắt ra xem thì nhìn thấy Vân Phàm.
Nhưng mà hắn liền bị đóng băng, mắt nhìn Vân Phàm, không khỏi cảm thán: "Hảo Vân Phàm, ngươi cứu ta một mạng nhưng đạo kiếm này của ngươi làm đóng băng ta đi."
Vân Phàm lúc này, kiếm hắn tích tụ đủ băng khí, liền chém ra. Lưu Minh thấy trước mắt liền xuất hiện tên tiểu tử Luyện Khí cảnh ngũ giai, nhưng mà cảnh giới của tên tiểu tử thấp như vậy.
Đạo kiếm này làm sao mạnh như vậy, xung quanh đều xuất hiện băng dị tượng, xung quanh hắn cũng bị đóng băng ngay cả gốc cây Tô Hạo dựa vào.
Lưu Minh ngay cả hắn tốc độ cũng phải chậm hơn, băng khí bao trùm lấy chân hắn liền bị đóng băng, trước mắt hắn cũng dần dần xuất hiện băng khí, làm hắn đều muốn mồ hôi chảy dài.
Nhưng phải chém xuống đạo đao này, hắn liền miệng lẩm bẩm công pháp, thanh đao của hắn cũng hóa thành màu đen thanh đao, Lưu Minh liền chém xuống.
Nhưng mà, công pháp của hắn yếu hơn Vân Phàm rất nhiều, khi vừa chạm đến Thanh Đao hắn liền đóng băng. Dần dần lan đến người hắn.
Lưu Minh liền muốn bỏ tay ra, nhưng chân hắn đã bị đóng băng không thể lui lại, băng khí cũng dần dần lan đến tay hắn, hắn không có cách nào thoát, muốn dùng đến cuồng nộ, nhưng mà đều vô vọng.
Tô Hạo cùng Vân Phàm trên cành cây liền cố nhịn cười, đây thế nhưng không có độc đi, bên dưới lúc này Lưu Minh cùng mấy tên cướp đều bịt miệng lại, không thấy rõ đường đi.
Trên cành cây Vân Phàm liền nói: "Động thủ." Tô Hạo gật đầu liền điều khiển vô số lá cây, bay như một làn gió đi đến, hắn điều động lá cây như một phi tiêu.
Từ bên cạnh Tô Hạo bên trên hắn, liền bay đến đám khí màu trắng, Vân Phàm hắn cũng miệng lẩm bẩm, hắn mang linh khí của mình thêm vào trong lá cây, cũng tiện thể chém ra vài đạo kiếm.
Bên này đang trong khí màu trắng bao phủ xung quanh, Lưu Minh liền cảm nhận được sát khí, hắn đứng đấy xung quanh những đám cướp mù đường đi thành vòng, Vân Phàm cùng Tô Hạo liền huy động.
Lá cây sắc nhọn liền lao đến, bay qua những tên cướp làm mấy người bọn hắn, không kịp phòng thủ cứ như vậy dễ dàng thụ thương, bên này Lưu Minh hắn liền tay trái cầm đao lên chém, hắn cũng không ngốc.
Vô số lá cây sắc nhọn lao đến, hắn thế nhưng phải dùng đến Cuồng Nộ. Nhưng bảy tên cướp không được may mắn như hắn, một tên cướp hắn bị một lá cây bay qua, cánh tay tạo nên một vết thương dài. Hắn căn răng chịu đựng thống khổ ngồi xuống mà vừa ngồi xuống, hắn liền bị một lá cây bay đến xuyên đầu.
Ngã xuống đất, từ bảy tên cướp tiểu đệ bây giờ chỉ còn sáu tên, nhưng sáu tên này đều bị lá cây bay đến xuyên qua cánh tay hoặc là chân, đều bị thương. Một tên cướp thân cảnh giới Luyện Khí cảnh lục giai, bị thương bởi vì lá cây không có sát thương cao, nhưng còn có độc gây tê.
Cái này tuy không giết người, nhưng Vân Phàm hắn liền thêm vào trong đó, cái này là hắn lấy được từ tỷ tỷ, sáu tên cướp cũng không yên ổn. Vừa qua đi một phút đã có hai tên gục xuống, lĩnh cơm hộp.
Còn lại năm tên, bị thương nặng đầy sợ hãi, trên cành cây Tô Hạo cùng Vân Phàm liền gật đầu, nói: "Xử lý mấy tiểu đệ trước, chúng ta rồi cùng giải quyết tên kia."
Tô Hạo gật đầu, hai người liền từ trên cành cây nhảy xuống, liền xuất hiện tại trong đám sương mù xuất hiện tại sau một tên cướp, Vân Phàm cùng Tô Hạo liền đưa kiếm, đao lên cổ hắn.
Một nhát chém ra, hai tên liền ngã xuống kêu lên làm ba tên còn lại quay đầu, Lưu Minh liền hét to nói: "là hai tên tiểu tử kia, bọn hắn không có chạy, các ngươi thấy thì giết nó."
Ba tên còn lại liền nói: "Hảo." nhưng mà mấy người bọn hắn quá khinh thường, Tô Hạo cùng Vân Phàm, bởi vì hai người, thế nhưng có thể thoát ẩn thoát hiện trong đám sương mù, nên dễ dàng liền bay đến chém rơi đầu hai tên, còn lại một tên.
Liền bị Tô Hạo lao đến một cước đá hắn lên cao, rồi Vân Phàm liền lao đến chém đứt đôi thân thể hắn, hai chân với thân khác nhau ngã xuống.
Tô Hạo cùng Vân Phàm khi ra khỏi đám sướng mù, hai người liền ẩn nấp trên cành cây, Lưu Minh hắn không còn thấy lá cây bay đến, sương mù cũng tan đi, liền nhìn xung quanh không thấy ai rồi nói.
"Hai tên tiểu tử các ngươi, vậy mà trốn kỹ như vậy, hôm nay ta xem các người chạy đằng trời." Lưu Minh hét to nói.
Tô Hạo cùng Vân Phàm nghe vậy đều không lọt tai, hai người đều ở cách rừng cánh xa nhau, bên trái Lưu Minh là Tô Hạo, bên phải là vân Phàm.
Hai người nhìn nhau rồi âm thầm gật đầu, Lưu Minh hắn đang nhìn xung quanh thì Vân Phàm Tô Hạo liền xuất hiện, từ hai bên nhảy xuống.
Lưu Minh thấy vậy liền tươi cười, hắn liền dùng đến công pháp tăng cường thân thể: "Siêu Cuồng." thân thể hắn như được buff thêm sức mạnh, như một người không sợ chết.
Đưa tay trái cầm thanh đao dài lên, nhảy về phía Tô Hạo, bởi vì hắn thế nhưng chém đứt tay của Lưu Minh. Lưu Minh nhắm vào hắn là điều đương nhiên.
Tô Hạo cầm đao chém xuống thì, thấy Lưu Minh dùng đến công pháp gì đó, tăng cường thân thể tốc độ nhanh gấp đôi lao về phía hắn. Làm Tô Hạo hơi hoảng sợ, bởi vì hắn đang dùng đao chém xuống từ trên cao.
Không có nơi nào để chạy trốn hay phòng thân, đang phân vân thì Lưu Minh lao đến, hắn liền một kiếm chém ra. Làm Tô Hạo chỉ biết dùng thanh đao đỡ lấy. Thanh Đao dài một mét của Lưu Minh chém về phía Tô Hạo.
Vân Phàm liền nhanh tay bay đến, một chém về phía Lưu Minh, Lưu Minh hắn nhanh tay, xoay người một cước đạp về phía Tô Hạo, làm Tô Hạo văng chúng gốc cây mà hắn vừa từ trên đó nhảy xuống.
Lưu Minh nhanh tay đưa thanh đao ra đỡ lấy kiếm của Vân Phàm, Vân Phàm nhìn cảnh trước mắt liền lui ra sợ lại bị ném ra xa đây, Lưu Minh liền đáp xuống nhìn xung quanh hai tên tiểu tử, cùng thân xác các tiểu đệ.
Liền thở dài, lại phải đi tìm tiểu đệ đây, nhưng trước tiên phải giải quyết hai tên tiểu tử này, hắn nhìn về phía Tô Hạo ngồi bên cạnh gốc cây, còn Vân Phàm đứng xa xa hắn.
Lưu Minh liền cười, liền biến mất xuất hiện trước mắt Tô Hạo, Tô Hạo cũng ngạc nhiên bởi vì bây giờ hắn còn không cách nào phản kháng đây, hắn muốn nắm lấy thanh đao bên cạnh.
Lưu Minh nhanh tay đưa thanh đao lên, xuất hiện ngay bên cạnh Tô Hạo, Tô Hạo hắn bất lực, tòng tâm không còn cách nào khác, chắc chắn phải lĩnh cơm hộp.
Hắn nhắm mắt, chỉ đợi lĩnh cơm hộp mà thôi, nhưng không Vân Phàm xa xa nhìn thấy Tô Hạo bị Lưu Minh biến mất xuất hiện sau trước mắt, hắn cũng biến mất, dùng toàn lực lao đến trước mắt Tô Hạo.
Hắn liền sử dụng toàn bộ linh khí trong người, đưa kiếm ra sau. Sau kiếm hắn cũng xuất hiện một thanh dài màu băng linh khí bao phủ lên kiếm, làm Tô Hạo nhắm mắt cũng phải mở mắt ra xem thì nhìn thấy Vân Phàm.
Nhưng mà hắn liền bị đóng băng, mắt nhìn Vân Phàm, không khỏi cảm thán: "Hảo Vân Phàm, ngươi cứu ta một mạng nhưng đạo kiếm này của ngươi làm đóng băng ta đi."
Vân Phàm lúc này, kiếm hắn tích tụ đủ băng khí, liền chém ra. Lưu Minh thấy trước mắt liền xuất hiện tên tiểu tử Luyện Khí cảnh ngũ giai, nhưng mà cảnh giới của tên tiểu tử thấp như vậy.
Đạo kiếm này làm sao mạnh như vậy, xung quanh đều xuất hiện băng dị tượng, xung quanh hắn cũng bị đóng băng ngay cả gốc cây Tô Hạo dựa vào.
Lưu Minh ngay cả hắn tốc độ cũng phải chậm hơn, băng khí bao trùm lấy chân hắn liền bị đóng băng, trước mắt hắn cũng dần dần xuất hiện băng khí, làm hắn đều muốn mồ hôi chảy dài.
Nhưng phải chém xuống đạo đao này, hắn liền miệng lẩm bẩm công pháp, thanh đao của hắn cũng hóa thành màu đen thanh đao, Lưu Minh liền chém xuống.
Nhưng mà, công pháp của hắn yếu hơn Vân Phàm rất nhiều, khi vừa chạm đến Thanh Đao hắn liền đóng băng. Dần dần lan đến người hắn.
Lưu Minh liền muốn bỏ tay ra, nhưng chân hắn đã bị đóng băng không thể lui lại, băng khí cũng dần dần lan đến tay hắn, hắn không có cách nào thoát, muốn dùng đến cuồng nộ, nhưng mà đều vô vọng.
Danh sách chương