Chương 100:
Vừa rút ra mười hai đạo kim châm, Phượng Hậu liền cảm thấy toàn thân đau nhức, miệng nôn ra máu, thân hình tê dại. Bị mười hai cây cham rút ra như mười hai cây thương đâm xuyên qua lưng hắn.
Rồi cuối cùng rút ra vậy, hắn thân hình liền ngã xuống nhìn trước mắt nữ nhân này. Chỉ có một từ Sợ, nàng thật độc ác, tàn bạo. Nếu như nếu như.
Hắn không có nói nàng thả ra, lúc đó hắn thật sự có cách thoát khỏi. Hắn ánh mắt cay độc nhìn nàng.
Lăng Liên thấy vậy: "Công tử ngươi đừng như vậy, ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống ta, thật sự không thể nhìn a. Nếu không ta móc mắt ngươi ra nha."
Nàng vừa lên liền đưa bờ môi liếm lấy, môi đỏ cũng dính vào trên tay. Phượng Hậu tức giận muốn dùng đến linh khí, không thể? Hắn liền minh bạch, không thể điều động linh khí.
Nàng nàng thật sự tàn nhẫn, hắn ngước nhìn Lăng Liên lại muốn lừa nàng: "Cô nương ngươi có thể đả thông kinh mạch của ta có hay không hảo?"
"Ta thế nhưng sẽ đầu hàng thật sự không có lừa ngươi." Phượng Hậu hắn cười tà ác, nếu ngươi thả ta ra ta chắc chắn đánh giết ngươi. Phải gọi ta là phu quân mới thống khoái ha ha.
Lăng Liên nàng cũng nhìn ra ý định của hắn. Nhưng nàng vẫn một mực duy trì cảm nghĩ của mình: "Công tử, công tử ngươi đã lừa ta lần này còn muốn lừa ta ư?"
Nàng bỏ tay xuống, nắm lấy thương của mình. Phượng Hậu thấy như vậy quả nhiên nàng vẫn ngu ngốc người: "Cô nương lần này ta nói thật, nếu như ta có lời nói dối!"
"Trời tru đất diệt ." Lăng Liên liền mở to mắt, giọng nói nhỏ nhẹ: "Công tử ngươi có nói thật hay không? Ta thế nhưng không muốn bị công tử lừa lần thứ hai à nha."
Phượng Hậu nằm dưới đất ngước nhìn nàng, vẻ mặt không còn tức giận nhẫn nhịn cơn đau: "Ta nói thật Lăng Liên ta sẽ không lừa ngươi."
Lăng Liên gật đầu: "Hảo ta sẽ tin công tử thêm lần này." bên dưới khán đài thấy Lăng Liên đưa thương về phía sau lưng tay phải kéo lê đi, tay trái vừa đi vừa thong đưa.
Liền kêu to: "Lăng Liên đừng tin hắn, hắn lừa ngươi." vô số đệ tử nữ dưới khán đài đều nói như vậy. Nam đệ tử cũng không phải im bặt: "Súc Phượng Sinh Hậu, ngươi vậy mà thất đức như vậy."
"Sắp thua đến nơi còn lừa nàng, không thể được, ngươi chắc chắn phải chết. Lăng Liên đừng tin hắn, giết hắn đi. Không đúng tỷ thí có thể giết người sao?"
Bên cạnh hắn nam đệ tử khác nghe vậy gật đầu: "Có thể nhưng nếu đối phương đầu hàng là không thể giết!" Ra vậy nam đệ tử gật đầu lại tiếp tục hô to.
"Lăng Liên giết chết hắn, đừng cho hắn mở miệng đầu hàng." Lăng Thần bên cạnh khán đài chỗ ghế ngồi, hắn thật sự nhẫn.
Lăng Liên sư tỷ, ngươi thật tàn nhẫn. Nhưng mà ngươi lần này ta đã đoán được không thể cho hắn thống khoái đau đớn ngất đi a. Từ từ dày vò hắn rồi cho hắn cảm thấy muốn lật mặt lại sợ hãi đây mới là cực hình.
Cầu đối thủ giết chết bản thân, đây cỡ nào ngưu bức đi. Trên cao khán đài Lăng Liên không nghe mấy người bên dưới nói cái gì. Nàng quan tâm nhất là làm sao có thể đâm Hắc Ma Thương xuống một cách đau đớn nhất.
Phượng Hậu nằm dưới đất cười hắc hắc, các ngươi giám nói bản thiếu gia như vây. Lần sau ta sẽ giáo huấn các ngươi một trận, nhưng bây giờ là không thể nào. Đợi chờ nàng giải thông kinh mạch.
Hắc hắc quả nhiên là nữ nhân. Phượng Hậu đang đắc ý, Lăng Liên đã kéo lê Hắc Ma Thương đi đến. Lăng Liên vừa đi gần đến Phượng Hậu cảm thấy nguy cơ.
Quả nhiên hắn không đoán sai, Lăng Liên đưa thương lên cao hai tay nắm chắc. Một thương đâm xuyên qua lưng Phượng Hậu. Phượng Hậu ho ra máu, ngước đầu lên nhìn.
Lăng Liên đang mặc trên mình hồng y cùng quần dài trắng, hồng lam y cùng quần dài trắng, làm toát lên vẻ đẹp của nàng. Nhưng mà trước mắt Phượng Hậu là một cảnh tượng cực kỳ sợ hãi.
Hắn không kịp suy nghĩ nhiều cơn đau kịch liệt truyền đến: "A A A, đau quá, nữ nhân ngốc ngươi giám, ta ta thề nhất định sẽ giết ngươi!"
Lăng Liên ngước nhìn Phượng Hậu nàng rút ra Hắc Ma Thương, tươi cười nhìn hắn: "Công tử ta thế nhưng theo ý ngươi nha, ngươi cảm thấy linh khí trên người có thể đả thông? Phượng Hậu cảm nhận được thật sự vậy mà đả thông, hắn liền tươi cười quên mất cơn đau đứng dậy. Nhưng mà chân của Lăng Liên đã nhẫm lên đầu hắn khi nào.
Nàng cúi người xuống, kéo nắm lấy đầu hắn lên nàng mặt đưa tới nhìn chằm chằm hắn: "Công tử nha, ngươi thật sự cảm thấy vui vẻ hay không nha."
"Lăng Liên thấy chơi với công tử cảm thấy rất vui vẻ." nàng liền nắm lấy đầu hắn kéo lê đứng dậy, vừa kéo hắn đứng dậy. Máu trên ngực hắn chảy ra.
Bởi vì nàng từng một thương đâm xuyên qua lưng hắn. Phượng Hậu hắn cắn chặt răng dùng linh khí chữa trị. Dần dần vết thương trên người hắn.
Mắt nhìn có thể thấy được dần dần khép lại, hắn nhờ phượng hoàng mới dễ dàng khôi phục. Lăng Liên nhìn thấy cười cười: "công tử ngươi khôi phục thật nhanh."
Nàng dứt lời liền cầm lấy đầu hắn đưa lên cao đập mạnh xuống khán đài. Bùm một tiếng, Phượng Hậu thân thê run rẩy nữ nhân này quá tàn ác, mặt cửa hắn không thể nói ra được đau cực đau.
Hắn muốn đứng dậy hai tay chống lấy, Lăng Liên không để hắn đứng dậy lại một thương đâm xuống bàn tay, hắn kêu rống lên: " A A không thể đau quá."
Lăng Liên lại cười hi hi, bàn tay đưa lên gần miệng, bốn ngón tay đưa ra trước miệng. Cười tà ác: "Công tử nha, người thân nam nhi làm sao có thể khóc kêu gào đây."
Nàng đoán đúng, Phượng Hậu hắn nước mắt rơi xuống, hắn khóc rống đau quá đau quá. Ta thật sự không thể nhận nhịn nổi nữa ai cứu ta.
Ta muốn từ bỏ thi đấu ta muốn đi bỏ thi đấu, hắn đưa tay lên định nói ra. Thì Lăng Liên đã rút đao ra, một cước lại đá hắn ra xa. Tay của Phượng Hậu cảm nhận được cơn đau rát cực liệt run rẩy.
Hắn muốn đưa tay lên từ chối nhưng một tay đã bị nàng đâm xuyên. Tay còn lại muốn dùng đến, hắn chợt nhớ ra. Nàng từ đầu đến cuối nghiền éo hắn, tàn bão sát phạt quả đoán.
Chưa dùng đến công pháp, vậy lần này chắc chắn phải chết. Xung quanh dưới khán đài lần này lại thấy sắp có án mạng từ muốn Lăng Liên giết hắn.
Lại có người thánh mẫu kêu lên: "Phượng Hậu nếu ngươi không muốn chết, mau đầu hàng nếu không nàng dùng đến công pháp."
"Ngươi duy nhất chỉ có một từ để hình dung tử!" xung quanh nghe vậy cũng thất thần im bặt, từ đầu đến cuối nàng không có dùng đến công pháp. Nhưng quả nhiên vẫn là có cách.
"Súc Phượng Sinh Hậu, ngươi nên đầu hàng không nàng chắc chắn sẽ giết ngươi ngươi nhìn nàng cũng minh bạch a. Lần này ta nói cho ngươi, nhưng lần sau sẽ không có truyện như vậy."
"Đây cũng là bởi vì ngươi chưa làm hại Lăng Liên nàng ấy bị thương." xung quanh đệ tử gật đầu: "Mau đầu hàng đi a."
Vừa rút ra mười hai đạo kim châm, Phượng Hậu liền cảm thấy toàn thân đau nhức, miệng nôn ra máu, thân hình tê dại. Bị mười hai cây cham rút ra như mười hai cây thương đâm xuyên qua lưng hắn.
Rồi cuối cùng rút ra vậy, hắn thân hình liền ngã xuống nhìn trước mắt nữ nhân này. Chỉ có một từ Sợ, nàng thật độc ác, tàn bạo. Nếu như nếu như.
Hắn không có nói nàng thả ra, lúc đó hắn thật sự có cách thoát khỏi. Hắn ánh mắt cay độc nhìn nàng.
Lăng Liên thấy vậy: "Công tử ngươi đừng như vậy, ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống ta, thật sự không thể nhìn a. Nếu không ta móc mắt ngươi ra nha."
Nàng vừa lên liền đưa bờ môi liếm lấy, môi đỏ cũng dính vào trên tay. Phượng Hậu tức giận muốn dùng đến linh khí, không thể? Hắn liền minh bạch, không thể điều động linh khí.
Nàng nàng thật sự tàn nhẫn, hắn ngước nhìn Lăng Liên lại muốn lừa nàng: "Cô nương ngươi có thể đả thông kinh mạch của ta có hay không hảo?"
"Ta thế nhưng sẽ đầu hàng thật sự không có lừa ngươi." Phượng Hậu hắn cười tà ác, nếu ngươi thả ta ra ta chắc chắn đánh giết ngươi. Phải gọi ta là phu quân mới thống khoái ha ha.
Lăng Liên nàng cũng nhìn ra ý định của hắn. Nhưng nàng vẫn một mực duy trì cảm nghĩ của mình: "Công tử, công tử ngươi đã lừa ta lần này còn muốn lừa ta ư?"
Nàng bỏ tay xuống, nắm lấy thương của mình. Phượng Hậu thấy như vậy quả nhiên nàng vẫn ngu ngốc người: "Cô nương lần này ta nói thật, nếu như ta có lời nói dối!"
"Trời tru đất diệt ." Lăng Liên liền mở to mắt, giọng nói nhỏ nhẹ: "Công tử ngươi có nói thật hay không? Ta thế nhưng không muốn bị công tử lừa lần thứ hai à nha."
Phượng Hậu nằm dưới đất ngước nhìn nàng, vẻ mặt không còn tức giận nhẫn nhịn cơn đau: "Ta nói thật Lăng Liên ta sẽ không lừa ngươi."
Lăng Liên gật đầu: "Hảo ta sẽ tin công tử thêm lần này." bên dưới khán đài thấy Lăng Liên đưa thương về phía sau lưng tay phải kéo lê đi, tay trái vừa đi vừa thong đưa.
Liền kêu to: "Lăng Liên đừng tin hắn, hắn lừa ngươi." vô số đệ tử nữ dưới khán đài đều nói như vậy. Nam đệ tử cũng không phải im bặt: "Súc Phượng Sinh Hậu, ngươi vậy mà thất đức như vậy."
"Sắp thua đến nơi còn lừa nàng, không thể được, ngươi chắc chắn phải chết. Lăng Liên đừng tin hắn, giết hắn đi. Không đúng tỷ thí có thể giết người sao?"
Bên cạnh hắn nam đệ tử khác nghe vậy gật đầu: "Có thể nhưng nếu đối phương đầu hàng là không thể giết!" Ra vậy nam đệ tử gật đầu lại tiếp tục hô to.
"Lăng Liên giết chết hắn, đừng cho hắn mở miệng đầu hàng." Lăng Thần bên cạnh khán đài chỗ ghế ngồi, hắn thật sự nhẫn.
Lăng Liên sư tỷ, ngươi thật tàn nhẫn. Nhưng mà ngươi lần này ta đã đoán được không thể cho hắn thống khoái đau đớn ngất đi a. Từ từ dày vò hắn rồi cho hắn cảm thấy muốn lật mặt lại sợ hãi đây mới là cực hình.
Cầu đối thủ giết chết bản thân, đây cỡ nào ngưu bức đi. Trên cao khán đài Lăng Liên không nghe mấy người bên dưới nói cái gì. Nàng quan tâm nhất là làm sao có thể đâm Hắc Ma Thương xuống một cách đau đớn nhất.
Phượng Hậu nằm dưới đất cười hắc hắc, các ngươi giám nói bản thiếu gia như vây. Lần sau ta sẽ giáo huấn các ngươi một trận, nhưng bây giờ là không thể nào. Đợi chờ nàng giải thông kinh mạch.
Hắc hắc quả nhiên là nữ nhân. Phượng Hậu đang đắc ý, Lăng Liên đã kéo lê Hắc Ma Thương đi đến. Lăng Liên vừa đi gần đến Phượng Hậu cảm thấy nguy cơ.
Quả nhiên hắn không đoán sai, Lăng Liên đưa thương lên cao hai tay nắm chắc. Một thương đâm xuyên qua lưng Phượng Hậu. Phượng Hậu ho ra máu, ngước đầu lên nhìn.
Lăng Liên đang mặc trên mình hồng y cùng quần dài trắng, hồng lam y cùng quần dài trắng, làm toát lên vẻ đẹp của nàng. Nhưng mà trước mắt Phượng Hậu là một cảnh tượng cực kỳ sợ hãi.
Hắn không kịp suy nghĩ nhiều cơn đau kịch liệt truyền đến: "A A A, đau quá, nữ nhân ngốc ngươi giám, ta ta thề nhất định sẽ giết ngươi!"
Lăng Liên ngước nhìn Phượng Hậu nàng rút ra Hắc Ma Thương, tươi cười nhìn hắn: "Công tử ta thế nhưng theo ý ngươi nha, ngươi cảm thấy linh khí trên người có thể đả thông? Phượng Hậu cảm nhận được thật sự vậy mà đả thông, hắn liền tươi cười quên mất cơn đau đứng dậy. Nhưng mà chân của Lăng Liên đã nhẫm lên đầu hắn khi nào.
Nàng cúi người xuống, kéo nắm lấy đầu hắn lên nàng mặt đưa tới nhìn chằm chằm hắn: "Công tử nha, ngươi thật sự cảm thấy vui vẻ hay không nha."
"Lăng Liên thấy chơi với công tử cảm thấy rất vui vẻ." nàng liền nắm lấy đầu hắn kéo lê đứng dậy, vừa kéo hắn đứng dậy. Máu trên ngực hắn chảy ra.
Bởi vì nàng từng một thương đâm xuyên qua lưng hắn. Phượng Hậu hắn cắn chặt răng dùng linh khí chữa trị. Dần dần vết thương trên người hắn.
Mắt nhìn có thể thấy được dần dần khép lại, hắn nhờ phượng hoàng mới dễ dàng khôi phục. Lăng Liên nhìn thấy cười cười: "công tử ngươi khôi phục thật nhanh."
Nàng dứt lời liền cầm lấy đầu hắn đưa lên cao đập mạnh xuống khán đài. Bùm một tiếng, Phượng Hậu thân thê run rẩy nữ nhân này quá tàn ác, mặt cửa hắn không thể nói ra được đau cực đau.
Hắn muốn đứng dậy hai tay chống lấy, Lăng Liên không để hắn đứng dậy lại một thương đâm xuống bàn tay, hắn kêu rống lên: " A A không thể đau quá."
Lăng Liên lại cười hi hi, bàn tay đưa lên gần miệng, bốn ngón tay đưa ra trước miệng. Cười tà ác: "Công tử nha, người thân nam nhi làm sao có thể khóc kêu gào đây."
Nàng đoán đúng, Phượng Hậu hắn nước mắt rơi xuống, hắn khóc rống đau quá đau quá. Ta thật sự không thể nhận nhịn nổi nữa ai cứu ta.
Ta muốn từ bỏ thi đấu ta muốn đi bỏ thi đấu, hắn đưa tay lên định nói ra. Thì Lăng Liên đã rút đao ra, một cước lại đá hắn ra xa. Tay của Phượng Hậu cảm nhận được cơn đau rát cực liệt run rẩy.
Hắn muốn đưa tay lên từ chối nhưng một tay đã bị nàng đâm xuyên. Tay còn lại muốn dùng đến, hắn chợt nhớ ra. Nàng từ đầu đến cuối nghiền éo hắn, tàn bão sát phạt quả đoán.
Chưa dùng đến công pháp, vậy lần này chắc chắn phải chết. Xung quanh dưới khán đài lần này lại thấy sắp có án mạng từ muốn Lăng Liên giết hắn.
Lại có người thánh mẫu kêu lên: "Phượng Hậu nếu ngươi không muốn chết, mau đầu hàng nếu không nàng dùng đến công pháp."
"Ngươi duy nhất chỉ có một từ để hình dung tử!" xung quanh nghe vậy cũng thất thần im bặt, từ đầu đến cuối nàng không có dùng đến công pháp. Nhưng quả nhiên vẫn là có cách.
"Súc Phượng Sinh Hậu, ngươi nên đầu hàng không nàng chắc chắn sẽ giết ngươi ngươi nhìn nàng cũng minh bạch a. Lần này ta nói cho ngươi, nhưng lần sau sẽ không có truyện như vậy."
"Đây cũng là bởi vì ngươi chưa làm hại Lăng Liên nàng ấy bị thương." xung quanh đệ tử gật đầu: "Mau đầu hàng đi a."
Danh sách chương