Hai người về tới nhà.
Mạnh Phi Vũ ngồi ở trên sô pha, mà Tử Uyên có chút lo lắng đứng ở một bên, không dám ngồi xuống.
“Ngồi xuống.” Mạnh Phi Vũ nhìn bộ dáng của Tử Uyên giống như là con dâu nhỏ bị khinh bỉ, có chút bất đắc dĩ thản nhiên nói.
Tử Uyên sợ nàng, Mạnh Phi Vũ là biết đến, nhưng là miệt mài suy nghĩ một chút, Mạnh Phi Vũ kỳ thật cũng không có đối Tử Uyên làm cái gì.
Tử Uyên theo lời ngồi xuống, bất quá là ngồi ở nơi cách Mạnh Phi Vũ xa nhất, sau đó cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì.
Mạnh Phi Vũ mắt hơi hơi nâng lên, để lộ ra một tia hơi thở nguy hiểm……
Nàng không thích, thực không thích, Tử Uyên cách nàng xa như vậy, Tử Uyên hết thảy đều phải là của nàng!
“Lại đây, ngồi ở đây!” Lại một lần nữa mở miệng, Mạnh Phi Vũ biểu tình làm cho Tử Uyên có chút sợ hãi, hắn biết Mạnh Phi Vũ là tức giận, là vì đứa nhỏ sao? Bởi vì không có trải qua sự cho phép của nàng, hắn liền mang thai đứa nhỏ…… Nhưng là, hắn là thật sự là quên……
Tử Uyên nhẹ nhàng đứng dậy, đi rồi đi qua, ngồi ở bên người Mạnh Phi Vũ, không dám ngẩng đầu.
……
“Suy nghĩ cái gì?” Một tay nâng lên cằm Tử Uyên, Mạnh Phi Vũ lạnh lùng hỏi.
“…… Thực xin lỗi.” Tử Uyên không biết nên nói cái gì, nhưng đây nhất định là sai, cho nên, trước hết phải nói thực xin lỗi.
Mạnh Phi Vũ nhíu mày.
“Anh làm sai cái gì?” Ngữ khí lạnh như băng không có lay động, làm cho người ta không biết nàng suy nghĩ cái gì.
“Ta không có trải qua sự cho phép của nàng liền mang thai con của nàng, ta thật sự không phải cố ý, ta chỉ là nhất thời quên không có uống thuốc, ta biết nàng không muốn đứa nhỏ này, ta chính mình sẽ xử lý !” Nói xong câu cuối cùng, Tử Uyên như là hạ quyết định gì đó, cắn răng một cái ,vẻ mặt kiên quyết nhìn Mạnh Phi Vũ.
“Xử lý?” Mạnh Phi Vũ lặp lại hai chữ này, sau đó, nhìn Tử Uyên kiên quyết, ánh mắt càng ngày càng lạnh!
“Anh muốn xử lý con của chúng ta như thế nào?”
Mạnh Phi Vũ dùng tầm mắt nguy hiểm nhìn chăm chú vào Tử Uyên, chẳng qua Tử Uyên bởi vì thương tâm không có ngẩng đầu, cho nên không có nhìn đến.
“Ta…… Ta sẽ đi xoá sạch, sẽ không để cho đứa nhỏ này ảnh hưởng đến nàng.” Tử Uyên có chút gian nan khi nói ra những lời này, là một người cha, là một người cha sinh đẻ nuôi dưỡng đứa nhỏ, hắn là thật sự luyến tiếc tiểu sinh mệnh trong bụng, nhưng là……
Đứa nhỏ, không phải ba ba không cần ngươi, thật sự không phải……
“Xoá sạch? Anh muốn vứt bỏ con của chúng ta?” Thanh âm càng ngày càng lạnh, Tử Uyên rốt cục phát hiện chỗ không thích hợp, ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Phi Vũ……
“Phi Vũ, nàng còn tức giận sao? Ta về sau sẽ chú ý, nếu không muốn…. nếu không muốn ta sẽ……”
“Không cho phép!” Thanh âm Mạnh Phi Vũ lạnh như băng , trong giọng nói mang theo tức giận, cắt ngang lời hối hận của Tử Uyên.
Tử Uyên kinh ngạc nhìn Mạnh Phi Vũ, không biết lời của nàng rốt cuộc có ý gì…..
“Ta không cho phép anh xoá sạch con của chúng ta.”
“…… Phi Vũ, nnàng là muốn ta sinh hạ đứa nhỏ này sao?” ánh mắt của Tử Uyên trong phút chốc liền lộ ra kinh hỉ, tựa hồ toàn bộ phòng đều bị chiếu sáng!
Mà Mạnh Phi Vũ vẫn quan sát Tử Uyên bị ánh mắt của hắn hấp dẫn v.
Mạnh Phi Vũ cúi người, ôm lấy Tử Uyên, cho hắn một cái hôn thật sâu.
“Phi Vũ, Phi Vũ, nói cho ta biết, ý của nàng là để cho ta sinh đứa nhỏ này sao? Phi Vũ.” Mang theo bức thiết cầu xin, Tử Uyên trong thanh âm tràn đầy kỳ vọng.
Mà thanh âm như vậy nghe vào trong lòng Mạnh Phi Vũ lại cảm giác được có chút lòng chua xót.
Lần đầu tiên, Mạnh Phi Vũ bởi vì ý thức của người như Tử Uyên mà cảm thấy chua xót cùng đau lòng.
“Sinh ra đi.” Thản nhiên, Mạnh Phi Vũ ôm lấy Tử Uyên, nam nhân này đáng giá để cho chính mình yêu.
……
Mặc dù có Mạnh Phi Vũ đáp ứng, nhưng là đối với chuyện chính mình mang thai, Tử Uyên vẫn là cảm giác được thực áy náy, thực có lỗi, cho nên, vẫn thật cẩn thận làm việc như cũ.
Đối với điểm này Mạnh Phi Vũ cũng là đã nhận ra, nhưng mà, nàng cũng không có nói thêm cái gì, đối với thái độ Tử Uyên như vậy, Mạnh Phi Vũ chỉ là yên lặng chú ý nhiều một chút thân thể Tử Uyên.
Tử Uyên mang thai chỉ có một tháng, thân thể trừ bỏ một ít nho nhỏ không khoẻ bên ngoài, cũng không có bệnh trạng khác, cho nên, vẫn là mỗi ngày cứ theo lẽ thường đi đến trường, thế nhưng, Mạnh Phi Vũ đều săn sóc hắn rất chu đáo, mỗi ngày đi đón hắn, làm cho Tử Uyên mỗi ngày đều cảm giác được chính mình thực hạnh phúc.
Như vậy ngày qua ngày hơn nửa tháng, thời gian cũng đi tới tháng 7.
……
Vào một ngày, Mạnh Phi Vũ lại ở bên ngoài cổng trường chờ Tử Uyên, sau đó nghe được có tiếng bước chân hướng xe của nàng tới gần, làm một sát thủ, Mạnh Phi Vũ cảm giác cùng thính giác đều là sâu sắc làm cho người ta sợ hãi.
Mạnh Phi Vũ nhìn lại, một nam nhân quen thuộc đứng ở nơi đó.
Mạnh Phi Vũ không xuống xe, mà là mở cửa kính xe ra.
“Mạnh tiểu thư, thật cao hứng lại nhìn thấy cô.” Đông Phương Dật Văn cười ôn hòa, nhưng là trong mắt mặt nhưng cũng để lộ ra một tia nóng bỏng.
Trong thời gian ngắn này hắn sở dĩ chưa có tới tìm nàng, là vì một bệnh viện nước ngoài mời hắn đi làm chỉ đạo, hơn nữa viện trưởng của bệnh viện kia là bạn tốt của hắn, cho nên, không có cách nào cự tuyệt.
Mà hắn hôm nay sáng sớm vừa xuống máy bay, liền khẩn cấp đi tới trường học, tuy rằng không có tiết của hắn, nhưng là hắn như cũ ở trường học ngây người một ngày, liền vì có thể ở phía sau nhìn thấy nàng, nhìn thấy nữ nhân làm cho hắn mong nhớ hai tháng này.
……
Mạnh Phi Vũ nhìn Đông Phương Dật Văn, nàng gặp nam nhân này là lần thứ tư, Mạnh Phi Vũ biết nam nhân này đối nàng có hứng thú, nhưng là nàng lại đối nam nhân này không có chút hứng thú, thế nhưng, nam nhân này tựa hồ không hiểu chính mình đã bị trầm mặc cự tuyệt, mà nhiều lần xuất hiện lặp đi lặp lại trước mặt mình.
Mạnh Phi Vũ nghĩ, nam nhân này nhất định là chờ ở nơi này là vì thấy nàng, bằng không làm sao có thể khéo như vậy.
Nghĩ xong, Mạnh Phi Vũ nhẹ nhàng nhíu mày.
“Mạnh tiểu thư, cô tựa hồ có phải không thích nhìn thấy ta không?” Đông Phương Dật Văn nhìn thấy bộ dạng này của Mạnh Phi Vũ, cũng là có chút thương tâm, nhưng mà, hắn không phải người dễ dàng bỏ cuộc.
“Đúng” Mạnh Phi Vũ thực thành thực cho hắn đáp án, điều này làm cho Đông Phương Dật Văn kinh ngạc cười cười.
Nữ nhân này thật đúng là thành thực a, nhưng là, không biết hắn vì sao chính là thích nàng như vậy.
“Kỳ thật, ta cũng không muốn làm cho cô chán ghét, nhưng là, ta thật sự rất muốn nhìn thấy cô, cô không thể cho ta một cơ hội sao?” Mang theo ngữ khí tự giễu, Đông Phương Dật Văn thật sự là không có cách nào với Mạnh Phi Vũ, nữ nhân này tựa hồ cứng mềm không ăn, lạnh như băng mà lại rất thuần thục.
“Phiền!” Mạnh Phi Vũ lạnh lùng phun ra một chữ, sau đó đi ra cửa xe, túm lấy Tử Uyên đang ở một bên nhìn một hồi, sau đó lên xe, nghênh ngang mà đi, lưu lại Đông Phương Dật Văn một mặt mất mát.
……
“Về sau, gặp được tình huống như vậy, anh không được không nói lời nào đứng ở một bên!” Thanh âm thực nghiêm túc lạnh như băng, sau khi về nhà, Mạnh Phi Vũ đối với Tử Uyên nói!
Tử Uyên có chút mờ mịt, hắn lại làm sai sao? “Phi Vũ, ta đây phải làm cái gì?” Hắn là thật sự không biết nên làm như thế nào, cho nên mới hỏi ra miệng, trong tư tưởng của Tử Uyên, khi thê chủ của mình cùng nam nhân khác nói chuyện, chính mình là không thể xen mồm.
“Muốn làm cái gì thì làm cái đó!” Mạnh Phi Vũ kỳ thật cũng không biết nên để cho Tử Uyên làm cái gì, nhưng là chỉ khi nàng nghĩ đến cái biểu tình nhẫn nhục chịu đựng này của Tử Uyên, nàng liền nhịn không được muốn tức giận.
“Ta… Phi Vũ, nàng thích hắn sao? Nếu nàng thích hắn là không cần băn khoăn đến ta, hơn nữa, ta đang mang thai, qua đoạn thời gian này sẽ không có thể hầu hạ nàng, nàng nếu tìm nam nhân khác, ta sẽ không để ý !” Tử Uyên trầm trầm nói xong, ngữ khí bình tĩnh nhìn không ra đến hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì.
Mà nghe được những lời này của Tử Uyên, Mạnh Phi Vũ lại cực kỳ khó chịu nhìn Tử Uyên!
Nam nhân chết tiệt này!
Mạnh Phi Vũ ngồi ở trên sô pha, mà Tử Uyên có chút lo lắng đứng ở một bên, không dám ngồi xuống.
“Ngồi xuống.” Mạnh Phi Vũ nhìn bộ dáng của Tử Uyên giống như là con dâu nhỏ bị khinh bỉ, có chút bất đắc dĩ thản nhiên nói.
Tử Uyên sợ nàng, Mạnh Phi Vũ là biết đến, nhưng là miệt mài suy nghĩ một chút, Mạnh Phi Vũ kỳ thật cũng không có đối Tử Uyên làm cái gì.
Tử Uyên theo lời ngồi xuống, bất quá là ngồi ở nơi cách Mạnh Phi Vũ xa nhất, sau đó cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì.
Mạnh Phi Vũ mắt hơi hơi nâng lên, để lộ ra một tia hơi thở nguy hiểm……
Nàng không thích, thực không thích, Tử Uyên cách nàng xa như vậy, Tử Uyên hết thảy đều phải là của nàng!
“Lại đây, ngồi ở đây!” Lại một lần nữa mở miệng, Mạnh Phi Vũ biểu tình làm cho Tử Uyên có chút sợ hãi, hắn biết Mạnh Phi Vũ là tức giận, là vì đứa nhỏ sao? Bởi vì không có trải qua sự cho phép của nàng, hắn liền mang thai đứa nhỏ…… Nhưng là, hắn là thật sự là quên……
Tử Uyên nhẹ nhàng đứng dậy, đi rồi đi qua, ngồi ở bên người Mạnh Phi Vũ, không dám ngẩng đầu.
……
“Suy nghĩ cái gì?” Một tay nâng lên cằm Tử Uyên, Mạnh Phi Vũ lạnh lùng hỏi.
“…… Thực xin lỗi.” Tử Uyên không biết nên nói cái gì, nhưng đây nhất định là sai, cho nên, trước hết phải nói thực xin lỗi.
Mạnh Phi Vũ nhíu mày.
“Anh làm sai cái gì?” Ngữ khí lạnh như băng không có lay động, làm cho người ta không biết nàng suy nghĩ cái gì.
“Ta không có trải qua sự cho phép của nàng liền mang thai con của nàng, ta thật sự không phải cố ý, ta chỉ là nhất thời quên không có uống thuốc, ta biết nàng không muốn đứa nhỏ này, ta chính mình sẽ xử lý !” Nói xong câu cuối cùng, Tử Uyên như là hạ quyết định gì đó, cắn răng một cái ,vẻ mặt kiên quyết nhìn Mạnh Phi Vũ.
“Xử lý?” Mạnh Phi Vũ lặp lại hai chữ này, sau đó, nhìn Tử Uyên kiên quyết, ánh mắt càng ngày càng lạnh!
“Anh muốn xử lý con của chúng ta như thế nào?”
Mạnh Phi Vũ dùng tầm mắt nguy hiểm nhìn chăm chú vào Tử Uyên, chẳng qua Tử Uyên bởi vì thương tâm không có ngẩng đầu, cho nên không có nhìn đến.
“Ta…… Ta sẽ đi xoá sạch, sẽ không để cho đứa nhỏ này ảnh hưởng đến nàng.” Tử Uyên có chút gian nan khi nói ra những lời này, là một người cha, là một người cha sinh đẻ nuôi dưỡng đứa nhỏ, hắn là thật sự luyến tiếc tiểu sinh mệnh trong bụng, nhưng là……
Đứa nhỏ, không phải ba ba không cần ngươi, thật sự không phải……
“Xoá sạch? Anh muốn vứt bỏ con của chúng ta?” Thanh âm càng ngày càng lạnh, Tử Uyên rốt cục phát hiện chỗ không thích hợp, ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Phi Vũ……
“Phi Vũ, nàng còn tức giận sao? Ta về sau sẽ chú ý, nếu không muốn…. nếu không muốn ta sẽ……”
“Không cho phép!” Thanh âm Mạnh Phi Vũ lạnh như băng , trong giọng nói mang theo tức giận, cắt ngang lời hối hận của Tử Uyên.
Tử Uyên kinh ngạc nhìn Mạnh Phi Vũ, không biết lời của nàng rốt cuộc có ý gì…..
“Ta không cho phép anh xoá sạch con của chúng ta.”
“…… Phi Vũ, nnàng là muốn ta sinh hạ đứa nhỏ này sao?” ánh mắt của Tử Uyên trong phút chốc liền lộ ra kinh hỉ, tựa hồ toàn bộ phòng đều bị chiếu sáng!
Mà Mạnh Phi Vũ vẫn quan sát Tử Uyên bị ánh mắt của hắn hấp dẫn v.
Mạnh Phi Vũ cúi người, ôm lấy Tử Uyên, cho hắn một cái hôn thật sâu.
“Phi Vũ, Phi Vũ, nói cho ta biết, ý của nàng là để cho ta sinh đứa nhỏ này sao? Phi Vũ.” Mang theo bức thiết cầu xin, Tử Uyên trong thanh âm tràn đầy kỳ vọng.
Mà thanh âm như vậy nghe vào trong lòng Mạnh Phi Vũ lại cảm giác được có chút lòng chua xót.
Lần đầu tiên, Mạnh Phi Vũ bởi vì ý thức của người như Tử Uyên mà cảm thấy chua xót cùng đau lòng.
“Sinh ra đi.” Thản nhiên, Mạnh Phi Vũ ôm lấy Tử Uyên, nam nhân này đáng giá để cho chính mình yêu.
……
Mặc dù có Mạnh Phi Vũ đáp ứng, nhưng là đối với chuyện chính mình mang thai, Tử Uyên vẫn là cảm giác được thực áy náy, thực có lỗi, cho nên, vẫn thật cẩn thận làm việc như cũ.
Đối với điểm này Mạnh Phi Vũ cũng là đã nhận ra, nhưng mà, nàng cũng không có nói thêm cái gì, đối với thái độ Tử Uyên như vậy, Mạnh Phi Vũ chỉ là yên lặng chú ý nhiều một chút thân thể Tử Uyên.
Tử Uyên mang thai chỉ có một tháng, thân thể trừ bỏ một ít nho nhỏ không khoẻ bên ngoài, cũng không có bệnh trạng khác, cho nên, vẫn là mỗi ngày cứ theo lẽ thường đi đến trường, thế nhưng, Mạnh Phi Vũ đều săn sóc hắn rất chu đáo, mỗi ngày đi đón hắn, làm cho Tử Uyên mỗi ngày đều cảm giác được chính mình thực hạnh phúc.
Như vậy ngày qua ngày hơn nửa tháng, thời gian cũng đi tới tháng 7.
……
Vào một ngày, Mạnh Phi Vũ lại ở bên ngoài cổng trường chờ Tử Uyên, sau đó nghe được có tiếng bước chân hướng xe của nàng tới gần, làm một sát thủ, Mạnh Phi Vũ cảm giác cùng thính giác đều là sâu sắc làm cho người ta sợ hãi.
Mạnh Phi Vũ nhìn lại, một nam nhân quen thuộc đứng ở nơi đó.
Mạnh Phi Vũ không xuống xe, mà là mở cửa kính xe ra.
“Mạnh tiểu thư, thật cao hứng lại nhìn thấy cô.” Đông Phương Dật Văn cười ôn hòa, nhưng là trong mắt mặt nhưng cũng để lộ ra một tia nóng bỏng.
Trong thời gian ngắn này hắn sở dĩ chưa có tới tìm nàng, là vì một bệnh viện nước ngoài mời hắn đi làm chỉ đạo, hơn nữa viện trưởng của bệnh viện kia là bạn tốt của hắn, cho nên, không có cách nào cự tuyệt.
Mà hắn hôm nay sáng sớm vừa xuống máy bay, liền khẩn cấp đi tới trường học, tuy rằng không có tiết của hắn, nhưng là hắn như cũ ở trường học ngây người một ngày, liền vì có thể ở phía sau nhìn thấy nàng, nhìn thấy nữ nhân làm cho hắn mong nhớ hai tháng này.
……
Mạnh Phi Vũ nhìn Đông Phương Dật Văn, nàng gặp nam nhân này là lần thứ tư, Mạnh Phi Vũ biết nam nhân này đối nàng có hứng thú, nhưng là nàng lại đối nam nhân này không có chút hứng thú, thế nhưng, nam nhân này tựa hồ không hiểu chính mình đã bị trầm mặc cự tuyệt, mà nhiều lần xuất hiện lặp đi lặp lại trước mặt mình.
Mạnh Phi Vũ nghĩ, nam nhân này nhất định là chờ ở nơi này là vì thấy nàng, bằng không làm sao có thể khéo như vậy.
Nghĩ xong, Mạnh Phi Vũ nhẹ nhàng nhíu mày.
“Mạnh tiểu thư, cô tựa hồ có phải không thích nhìn thấy ta không?” Đông Phương Dật Văn nhìn thấy bộ dạng này của Mạnh Phi Vũ, cũng là có chút thương tâm, nhưng mà, hắn không phải người dễ dàng bỏ cuộc.
“Đúng” Mạnh Phi Vũ thực thành thực cho hắn đáp án, điều này làm cho Đông Phương Dật Văn kinh ngạc cười cười.
Nữ nhân này thật đúng là thành thực a, nhưng là, không biết hắn vì sao chính là thích nàng như vậy.
“Kỳ thật, ta cũng không muốn làm cho cô chán ghét, nhưng là, ta thật sự rất muốn nhìn thấy cô, cô không thể cho ta một cơ hội sao?” Mang theo ngữ khí tự giễu, Đông Phương Dật Văn thật sự là không có cách nào với Mạnh Phi Vũ, nữ nhân này tựa hồ cứng mềm không ăn, lạnh như băng mà lại rất thuần thục.
“Phiền!” Mạnh Phi Vũ lạnh lùng phun ra một chữ, sau đó đi ra cửa xe, túm lấy Tử Uyên đang ở một bên nhìn một hồi, sau đó lên xe, nghênh ngang mà đi, lưu lại Đông Phương Dật Văn một mặt mất mát.
……
“Về sau, gặp được tình huống như vậy, anh không được không nói lời nào đứng ở một bên!” Thanh âm thực nghiêm túc lạnh như băng, sau khi về nhà, Mạnh Phi Vũ đối với Tử Uyên nói!
Tử Uyên có chút mờ mịt, hắn lại làm sai sao? “Phi Vũ, ta đây phải làm cái gì?” Hắn là thật sự không biết nên làm như thế nào, cho nên mới hỏi ra miệng, trong tư tưởng của Tử Uyên, khi thê chủ của mình cùng nam nhân khác nói chuyện, chính mình là không thể xen mồm.
“Muốn làm cái gì thì làm cái đó!” Mạnh Phi Vũ kỳ thật cũng không biết nên để cho Tử Uyên làm cái gì, nhưng là chỉ khi nàng nghĩ đến cái biểu tình nhẫn nhục chịu đựng này của Tử Uyên, nàng liền nhịn không được muốn tức giận.
“Ta… Phi Vũ, nàng thích hắn sao? Nếu nàng thích hắn là không cần băn khoăn đến ta, hơn nữa, ta đang mang thai, qua đoạn thời gian này sẽ không có thể hầu hạ nàng, nàng nếu tìm nam nhân khác, ta sẽ không để ý !” Tử Uyên trầm trầm nói xong, ngữ khí bình tĩnh nhìn không ra đến hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì.
Mà nghe được những lời này của Tử Uyên, Mạnh Phi Vũ lại cực kỳ khó chịu nhìn Tử Uyên!
Nam nhân chết tiệt này!
Danh sách chương