“Meo!”
Tiếng kêu thê lương vang thấu rừng cây.
Trong nháy mắt, Bích Linh cơ hồ đình chỉ hô hấp.
Hắc y nhân thế nhưng lại nở nụ cười, miệng niệm ra một chuỗi dài chú văn. Chuỷ thủ trong tay nhất thời sáng rọi bốn phía, biến thành một gốc tiên thảo lấp lánh quang mang ngũ sắc, nhanh chóng dung (tan) tiến vào trong ngực Lưu Ngọc, đảo mắt đã biến mất không thấy.
“Đây là….?”
“Cây cỏ ngũ sắc.”
Hắc y nhân mở miệng nói chuyện, thanh âm có chút quen tai, sau khi hắn tháo xuống miếng vải đen trên mặt, liền lộ ra một gương mặt bình thường nhưng lại thật quen thuộc – nguyên lại đúng là Lưu Quang.
Bích Linh giật mình, hiện ra vẻ kinh ngạc hiếm thấy, gắt gao ôm lấy Lưu Ngọc đang mê man, hỏi:
“Ta đã thông qua khảo nghiệm?”
“Nói thực ra, Nhị điện hạ căn bản không có tính toán cho ngươi cây cỏ ngũ sắc.”
“Ta vốn chính là chuẩn bị ngạnh đoạt lấy.”
“Cho dù biết rõ chính mình không phải đối thủ của hắn?”
“……” Bích Linh lẳng lặng không trả lời, xem như ngầm thừa nhận.
Lưu Quang đầu tiên là thở dài một hơi, tiếp theo lại cười rộ lên.
“Ta quả nhiên không nhìn lầm người.”
Dừng một chút, giương mắt nhìn bốn phía xong quanh, nói:
“Trước khi Nhị điện hạ phát hiện ra, ngươi nhanh mang người trong lòng rời huyễn hư đảo đi. Chỉ cần bước ra khỏi nơi đây, mặc kệ Nhị điện hạ có sinh khí nhiều như thế nào, cũng không có biện pháp tìm các ngươi gây phiền toái.”
Bích Linh thoáng khiêu lông mi hỏi:
“Vì cái gì giúp ta?”
Lưu Quang thần sắc u ám, biểu tình phức tạp liếc nhìn Bích Linh một thân đầy vết máu, thanh âm thấp trầm khàn khàn:
“Ta đã sớm nói qua, bởi vì ngươi là một người si tình.”
“Ngươi một mình đem ngũ sắc cây cỏ cho ta, không sợ đắc tội với Nhị điện hạ sao?”
Nghe vậy, hô hấp Lưu Quang cứng lại, cúi xuống đôi mắt tiệp dài, cười khổ nói:
“Ta cũng đã đắc tội với hắn, vốn là sẽ không có gì khác biệt.”
Bích Linh không hề hỏi nhiều, sau khi lặng yên trong chốc lát, mở miệng nói tiếng tạ ơn, xốc lại Lưu Ngọc còn đang trầm ngủ trên lưng liền xoay người bước đi.
Hắn tuy chỉ gặp qua Nhị hoàng tử một hồi, thậm chí ngay cả dung mạo cũng chưa nhìn thấy rõ, lại đoán được ra người nọ hỉ nộ vô thường, khó đối phó, cho nên vì an toàn của Lưu Ngọc, hắn phải mau chóng rời đi.
May mắn, vừa ra khỏi ngọn núi kia, pháp lực của Bích Linh liền được khôi phục, không tốn nhiều công phu đã về tới bên bờ biển, lại nhảy lên chiếc thuyền nhỏ kia.
Dùng pháp thuật thúc dục, thuyền nhỏ chậm rãi chạy về phía trước.
Bốn phía sương mù mờ mịt.
Bích Linh cả người bị thương, thể lực đã sớm tới cực hạn,thế nhưng lại mặc kệ miệng vết thương, chỉ đem Lưu Ngọc ôm vào trong ngực, bản tay phủ lên ngực trái của y.
Vết thương tại nơi này vẫn như cũ thật dữ tợn, nhưng giờ phút này đang hơi hơi động, chính là đang truyền đến nhịp tim đập thình thịch.
Hắn dự liệu không sai, ngũ sắc thảo quả nhiên có thể thay thế trái tim cho Lưu Ngọc!
Bất quá, cho dù là thời điểm ngây ngô vô tâm, Lưu Ngọc nhưng lại lao tới bảo hộ hắn? Nghĩ đến một màn khiến kẻ khác kinh hồn táng đảm, trong miệng Bích Linh nhưng lại nổi lên chua xót cùng cay đắng, nhịn không được đem tay Lưu Ngọc nắm càng chặt, tay kia lại đẩy ra vạt áo y, nhẹ nhàng mơn trớn miệng vết thương đã sớm khép lại.
Đúng rồi, y ngay cả đau đớn lấy ra trái tim cũng không sợ hãi, sao lại có thể e ngại tiểu thương này? Cho dù trong trạng thái mất đi ý thức, y cũng chỉ toàn tâm toàn ý hướng về hắn.
Đang nghĩ ngợi, Bích Linh bỗng cảm thấy người trong ngực giật giật, rồi từ từ tỉnh lại – con ngươi oánh màu xanh biếc hàm hơi nước, mờ mịt nhiên nhiên nhìn thẳng hắn.
Ánh mắt giao nhau.
Ngắn ngủi một cái chớp mặt, lại dài như cả đời.
Cuối cùng, vẫn là Lưu Ngọc phục hồi tinh thần trước tiên, cả kinh kêu lên:
“Di di? Người sao vậy toàn thân đều là máu? Diệp Thanh không có cứu sống người sao? Nơi này là nơi nào? Vì sao lại có thuyền? Gay go, chẳng lẽ là vong xuyên (dòng sông lãng quên)…..”
Đã thật lâu mới được nghe thanh âm kia la hét ầm ĩ bên tai, Bích Linh thoáng chốc cảm thấy trong lòng loạn khiêu, giống như tùy thời liền có thể bùng nổ, có chút thoát lực tựa vào mép thuyền, nhíu mày nói:
“Ồn muốn chết, câm miệng.”
Lưu Ngọc lập tức cấm thanh, ánh mắt lại trừng thật lớn, luống cuống chân tay biểu đạt nghi hoặc của mình, bộ dáng thập phần hài hước.
“Ngu ngốc, ngươi còn động đậy, sẽ lật thuyền.” Bích Linh thản nhiên liếc y một cái, khoé miệng lại cong cong hướng lên trên, mơ hồ lộ ra chút ý cười.
Lưu Ngọc bỗng chốc nhìn đến ngẩn ngơ.
Y kinh nghi bất định ( ngạc nhiên mất bình tĩnh) há miệng thở dốc, lắp bắp nói:
“Ngươi ngươi ngươi….ngươi cười?”
“Sao vậy?” tươi cười của Bích Linh lướt qua trong giây lát, lại biến trở về bộ dáng lạnh đạm, hỏi:
“Ta không thể cười?”
“Đương nhiên không phải. Ngươi trước kia đã từng cười với ta, chính là…..” Ngừng một chút, bỗng dưng như nhớ tới sự kiện nào đó, liền kêu lên:
“Ngươi nhỡ rõ ta sao?”
Người trước mặt, tuy rằng vẫn thật lạnh lùng như lúc ban đầu, nhưng lại đưa y ôm vào trong ngực, còn hướng về y nở nụ cười….. Nếu là ở thời điểm Bích Linh quên y, khả tuyệt không có khả năng sẽ làm những chuyện như thế này.
Sắc mâu (màu sắc của con ngươi) trầm xuống, Bích Linh ngoắc ngoắc nhìn thẳng Lưu Ngọc, hạ thấp thanh âm, nghe không ra hỉ giận:
“Ngươi đã giao trái tim cho ta, bảo ta quên thế nào được?”
“Ách…..” Lưu Ngọc cười gượng vài tiếng, trên mặt hồng đến lợi hại
“Ta chỉ là muốn cứu ngươi, không phải cố ý……Không, không đúng! Ta là cố ý! Ta như thế thích ngươi, cho dù chết, cũng muốn quấn quýt lấy ngươi không tha…..”
Nói xong, quả nhiên còn sử dụng đến cả tay lẫn chân ôm lấy Bích Linh.
Bích Linh cũng không giãy dụa, chỉ thân thủ thuận thuận mái tóc Lưu Ngọc, lại đi kéo kéo lỗ tai xù lông.
“Ôi!” Lưu Ngọc đau hô một tiếng, biểu tình phút chốc đại biến, nâng tay đè lên ngực chính mình, lẩm bẩm “đang đập”
Tiếp theo lại đè lên ngực Bích Linh, tiếp tục lẩm bẩm lầu bầu:
“Cũng đang đập.”
Kỳ quái!
Y không phải lấy tim mình ra đổi cho Bích Linh rồi sao? Sao cả hai người lại đều hoàn hảo? Chẳng lẽ là Diệp Thanh đùa giỡn mình?
Lưu Ngọc trong lòng hoang mang, tư nhiên liền đem tất cả nghi vấn ra hỏi.
Bích Linh trầm tư một lát, cảm thấy đại bộ phân sự tình đều râu ria, cho nên chỉ nhắm mắt lại, lạnh lùng nói:
“Rất phiền toái, ta lười nói.”
Ách?
Đó là lí do sao?
Để cho y giống như một người vừa lọt vào trong sương mù tiếp tục mơ mơ hồ hồ.
Lưu Ngọc cảm thấy được tảng đá nhà mình thật sự là khó đối phó, thời điểm bình thường cự tuyệt người khác đến cả ngàn dặm, thời điểm không bình thường lại trở nên mạc danh kỳ diệu…..Được rồi, không suy nghĩ vấn đền này nữa, dù sao cũng có gì ghê gớm đâu?
“Vậy sao trên người ngươi toàn là vết thương? Đã xử lý miệng vết thương chưa? Muốn hay không ta giúp ngươi băng bó?”
Bích Linh vẫn như trước không để ý tới, chỉ chậm rãi vươn tay, vẻ mặt thật nghiêm túc mà…..đi nghịch đuôi mèo!
Sách, hiện tại là thời điểm làm chuyện này sao?
Khoé miệng Lưu Ngọc run rẩy, đang định kháng nghị, chỉ thấy Bích Linh tiến gần lại….ở trên tai y cắn một ngụm, con ngươi dao động khai tầng tầng gợn sóng, nhẹ giọng nói:
“Hoa đào sắp nở, chúng ta cùng nhau về nhà, được không?”
Tiếng kêu thê lương vang thấu rừng cây.
Trong nháy mắt, Bích Linh cơ hồ đình chỉ hô hấp.
Hắc y nhân thế nhưng lại nở nụ cười, miệng niệm ra một chuỗi dài chú văn. Chuỷ thủ trong tay nhất thời sáng rọi bốn phía, biến thành một gốc tiên thảo lấp lánh quang mang ngũ sắc, nhanh chóng dung (tan) tiến vào trong ngực Lưu Ngọc, đảo mắt đã biến mất không thấy.
“Đây là….?”
“Cây cỏ ngũ sắc.”
Hắc y nhân mở miệng nói chuyện, thanh âm có chút quen tai, sau khi hắn tháo xuống miếng vải đen trên mặt, liền lộ ra một gương mặt bình thường nhưng lại thật quen thuộc – nguyên lại đúng là Lưu Quang.
Bích Linh giật mình, hiện ra vẻ kinh ngạc hiếm thấy, gắt gao ôm lấy Lưu Ngọc đang mê man, hỏi:
“Ta đã thông qua khảo nghiệm?”
“Nói thực ra, Nhị điện hạ căn bản không có tính toán cho ngươi cây cỏ ngũ sắc.”
“Ta vốn chính là chuẩn bị ngạnh đoạt lấy.”
“Cho dù biết rõ chính mình không phải đối thủ của hắn?”
“……” Bích Linh lẳng lặng không trả lời, xem như ngầm thừa nhận.
Lưu Quang đầu tiên là thở dài một hơi, tiếp theo lại cười rộ lên.
“Ta quả nhiên không nhìn lầm người.”
Dừng một chút, giương mắt nhìn bốn phía xong quanh, nói:
“Trước khi Nhị điện hạ phát hiện ra, ngươi nhanh mang người trong lòng rời huyễn hư đảo đi. Chỉ cần bước ra khỏi nơi đây, mặc kệ Nhị điện hạ có sinh khí nhiều như thế nào, cũng không có biện pháp tìm các ngươi gây phiền toái.”
Bích Linh thoáng khiêu lông mi hỏi:
“Vì cái gì giúp ta?”
Lưu Quang thần sắc u ám, biểu tình phức tạp liếc nhìn Bích Linh một thân đầy vết máu, thanh âm thấp trầm khàn khàn:
“Ta đã sớm nói qua, bởi vì ngươi là một người si tình.”
“Ngươi một mình đem ngũ sắc cây cỏ cho ta, không sợ đắc tội với Nhị điện hạ sao?”
Nghe vậy, hô hấp Lưu Quang cứng lại, cúi xuống đôi mắt tiệp dài, cười khổ nói:
“Ta cũng đã đắc tội với hắn, vốn là sẽ không có gì khác biệt.”
Bích Linh không hề hỏi nhiều, sau khi lặng yên trong chốc lát, mở miệng nói tiếng tạ ơn, xốc lại Lưu Ngọc còn đang trầm ngủ trên lưng liền xoay người bước đi.
Hắn tuy chỉ gặp qua Nhị hoàng tử một hồi, thậm chí ngay cả dung mạo cũng chưa nhìn thấy rõ, lại đoán được ra người nọ hỉ nộ vô thường, khó đối phó, cho nên vì an toàn của Lưu Ngọc, hắn phải mau chóng rời đi.
May mắn, vừa ra khỏi ngọn núi kia, pháp lực của Bích Linh liền được khôi phục, không tốn nhiều công phu đã về tới bên bờ biển, lại nhảy lên chiếc thuyền nhỏ kia.
Dùng pháp thuật thúc dục, thuyền nhỏ chậm rãi chạy về phía trước.
Bốn phía sương mù mờ mịt.
Bích Linh cả người bị thương, thể lực đã sớm tới cực hạn,thế nhưng lại mặc kệ miệng vết thương, chỉ đem Lưu Ngọc ôm vào trong ngực, bản tay phủ lên ngực trái của y.
Vết thương tại nơi này vẫn như cũ thật dữ tợn, nhưng giờ phút này đang hơi hơi động, chính là đang truyền đến nhịp tim đập thình thịch.
Hắn dự liệu không sai, ngũ sắc thảo quả nhiên có thể thay thế trái tim cho Lưu Ngọc!
Bất quá, cho dù là thời điểm ngây ngô vô tâm, Lưu Ngọc nhưng lại lao tới bảo hộ hắn? Nghĩ đến một màn khiến kẻ khác kinh hồn táng đảm, trong miệng Bích Linh nhưng lại nổi lên chua xót cùng cay đắng, nhịn không được đem tay Lưu Ngọc nắm càng chặt, tay kia lại đẩy ra vạt áo y, nhẹ nhàng mơn trớn miệng vết thương đã sớm khép lại.
Đúng rồi, y ngay cả đau đớn lấy ra trái tim cũng không sợ hãi, sao lại có thể e ngại tiểu thương này? Cho dù trong trạng thái mất đi ý thức, y cũng chỉ toàn tâm toàn ý hướng về hắn.
Đang nghĩ ngợi, Bích Linh bỗng cảm thấy người trong ngực giật giật, rồi từ từ tỉnh lại – con ngươi oánh màu xanh biếc hàm hơi nước, mờ mịt nhiên nhiên nhìn thẳng hắn.
Ánh mắt giao nhau.
Ngắn ngủi một cái chớp mặt, lại dài như cả đời.
Cuối cùng, vẫn là Lưu Ngọc phục hồi tinh thần trước tiên, cả kinh kêu lên:
“Di di? Người sao vậy toàn thân đều là máu? Diệp Thanh không có cứu sống người sao? Nơi này là nơi nào? Vì sao lại có thuyền? Gay go, chẳng lẽ là vong xuyên (dòng sông lãng quên)…..”
Đã thật lâu mới được nghe thanh âm kia la hét ầm ĩ bên tai, Bích Linh thoáng chốc cảm thấy trong lòng loạn khiêu, giống như tùy thời liền có thể bùng nổ, có chút thoát lực tựa vào mép thuyền, nhíu mày nói:
“Ồn muốn chết, câm miệng.”
Lưu Ngọc lập tức cấm thanh, ánh mắt lại trừng thật lớn, luống cuống chân tay biểu đạt nghi hoặc của mình, bộ dáng thập phần hài hước.
“Ngu ngốc, ngươi còn động đậy, sẽ lật thuyền.” Bích Linh thản nhiên liếc y một cái, khoé miệng lại cong cong hướng lên trên, mơ hồ lộ ra chút ý cười.
Lưu Ngọc bỗng chốc nhìn đến ngẩn ngơ.
Y kinh nghi bất định ( ngạc nhiên mất bình tĩnh) há miệng thở dốc, lắp bắp nói:
“Ngươi ngươi ngươi….ngươi cười?”
“Sao vậy?” tươi cười của Bích Linh lướt qua trong giây lát, lại biến trở về bộ dáng lạnh đạm, hỏi:
“Ta không thể cười?”
“Đương nhiên không phải. Ngươi trước kia đã từng cười với ta, chính là…..” Ngừng một chút, bỗng dưng như nhớ tới sự kiện nào đó, liền kêu lên:
“Ngươi nhỡ rõ ta sao?”
Người trước mặt, tuy rằng vẫn thật lạnh lùng như lúc ban đầu, nhưng lại đưa y ôm vào trong ngực, còn hướng về y nở nụ cười….. Nếu là ở thời điểm Bích Linh quên y, khả tuyệt không có khả năng sẽ làm những chuyện như thế này.
Sắc mâu (màu sắc của con ngươi) trầm xuống, Bích Linh ngoắc ngoắc nhìn thẳng Lưu Ngọc, hạ thấp thanh âm, nghe không ra hỉ giận:
“Ngươi đã giao trái tim cho ta, bảo ta quên thế nào được?”
“Ách…..” Lưu Ngọc cười gượng vài tiếng, trên mặt hồng đến lợi hại
“Ta chỉ là muốn cứu ngươi, không phải cố ý……Không, không đúng! Ta là cố ý! Ta như thế thích ngươi, cho dù chết, cũng muốn quấn quýt lấy ngươi không tha…..”
Nói xong, quả nhiên còn sử dụng đến cả tay lẫn chân ôm lấy Bích Linh.
Bích Linh cũng không giãy dụa, chỉ thân thủ thuận thuận mái tóc Lưu Ngọc, lại đi kéo kéo lỗ tai xù lông.
“Ôi!” Lưu Ngọc đau hô một tiếng, biểu tình phút chốc đại biến, nâng tay đè lên ngực chính mình, lẩm bẩm “đang đập”
Tiếp theo lại đè lên ngực Bích Linh, tiếp tục lẩm bẩm lầu bầu:
“Cũng đang đập.”
Kỳ quái!
Y không phải lấy tim mình ra đổi cho Bích Linh rồi sao? Sao cả hai người lại đều hoàn hảo? Chẳng lẽ là Diệp Thanh đùa giỡn mình?
Lưu Ngọc trong lòng hoang mang, tư nhiên liền đem tất cả nghi vấn ra hỏi.
Bích Linh trầm tư một lát, cảm thấy đại bộ phân sự tình đều râu ria, cho nên chỉ nhắm mắt lại, lạnh lùng nói:
“Rất phiền toái, ta lười nói.”
Ách?
Đó là lí do sao?
Để cho y giống như một người vừa lọt vào trong sương mù tiếp tục mơ mơ hồ hồ.
Lưu Ngọc cảm thấy được tảng đá nhà mình thật sự là khó đối phó, thời điểm bình thường cự tuyệt người khác đến cả ngàn dặm, thời điểm không bình thường lại trở nên mạc danh kỳ diệu…..Được rồi, không suy nghĩ vấn đền này nữa, dù sao cũng có gì ghê gớm đâu?
“Vậy sao trên người ngươi toàn là vết thương? Đã xử lý miệng vết thương chưa? Muốn hay không ta giúp ngươi băng bó?”
Bích Linh vẫn như trước không để ý tới, chỉ chậm rãi vươn tay, vẻ mặt thật nghiêm túc mà…..đi nghịch đuôi mèo!
Sách, hiện tại là thời điểm làm chuyện này sao?
Khoé miệng Lưu Ngọc run rẩy, đang định kháng nghị, chỉ thấy Bích Linh tiến gần lại….ở trên tai y cắn một ngụm, con ngươi dao động khai tầng tầng gợn sóng, nhẹ giọng nói:
“Hoa đào sắp nở, chúng ta cùng nhau về nhà, được không?”
Danh sách chương