Phượng hoàng? Bích Linh giật mình, lập tức nhớ tới công chúa giả mạo đâm hắn bị thương chính là người Phượng tộc, nghĩ đến gia khoả kia cùng Nhị hoàng tử nhất định có quan hệ. Mà Nhị hoàng tử tuy rằng ẩn cư nơi đây, đối với ngoại giới hết thảy lại rõ như lòng bàn tay. Bất quá xưa nay hắn đối loại sự tình này không có hứng thú, cho nên chỉ một chút nhíu mày cũng không nói gì.

Ngược lại thiếu niên đang chặn đường hắn cả người chấn động, khuôn mặt phút chốc biến thành trắng bệch, tay cầm kiếm hơi hơi phát run.

“Lưu Quang, sao còn không dẫn bọn họ lại đây?”

“…..Vâng.”

Nam tử tên gọi Lưu Quang hít sâu một hơi, mất nhiều thời gian mới đưa trường kiếm một lần nữa đeo về bên hông, xoay người nói chữ “Thỉnh” liền đi nhanh hướng một hành lang khác.

Bích Linh tự nhiên cũng thu kiếm, bước nhanh đuổi kịp.

Lưu Ngọc trong lúc đó hết nhìn đông tới nhìn tây, như trước không ngớt ầm ĩ, lòng vòng được một hồi lâu, mới cuối cùng ở trước một gian phòng dừng lại.

Cửa phòng nửa đóng nửa khép.

Nhìn lại một cái, chỉ thấy trong phòng bài trí thập phần lộng lẫy, hành lang hình trụ chạm trổ hoa văn, bình phong mạ vàng, ở giữa phòng lộ ra sa trướng tầng tầng lớp lớp – bên trên mơ mơ hồ hồ chiếu ra một đạo nhân ảnh, trong tay đang cầm quyển sách, đang tà tà dựa trên nhuyễn tháp.

Lưu Quang đẩy cửa đi vào, cúi đầu đến bên sa trướng, mở miệng kêu:

“Điện hạ.”

“Ân, đến rồi?” Bóng người sau sa trướng ngẩng đầu, khẽ cười nói:

“Ta đã nhiều ngày thân thể không khoẻ, không tiện tiếp khách, thỉnh hai vị thứ lỗi.”

Kia thanh âm ưu mỹ dễ nghe, giống như làn gió nhẹ phất qua bên tai, làm kẻ khác trong lòng dào dạt ấm áp, cho dù nhìn không thấy dung nhan của hắn, cũng không tự chủ được mà tâm sinh hảo cảm.

Lưu Ngọc bị mê hoặc, sôi nổi chạy tới vén lên sa trướng, đáng tiếc y vận khí không tốt, chỉ kịp thấy một mảnh góc áo màu tím, đã bị Bích Linh nắm trở về, thật mạnh ấn tiến vào trong lòng.

“Meo!” Lưu Ngọc lập tức ra tiếng kháng nghị.

Bích Linh lại không chút nào để ý tới, chỉ thẳng tắp nhìn phía đạo nhân ảnh kia, lạnh giọng hỏi:

“Nhị điện hạ đã biết ý đồ của ta đến đây?”

“Con tiểu Phượng hoàng kia nguyên là người khác tặng ta, đáng tiếc hắc dã tính nan tuần (ngỗ ngược khó thuần hoá), không những chạy đi đầu nhập cho một trong các đệ đệ của ta, lại còn ở thiên giới gây sóng gió, gây ra không ít phiền toái. Ta xưa nay ẩn cư nơi đây, tự nhiên không xen vào việc của hắn, nhưng các hạ đã tìm đến cửa, ta cũng không thể làm ngơ” Nói xong, liền đem quyển sách trong tay đặt ở bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay

“Ngươi là vì người trong lòng mà đến đi? Ta đền ngươi một người là được.”

Vừa dứt lời, liền có mấy thiếu nam thiếu nữ từ gian trong đi ra.

Bọn họ trên người mặc sa y hơi mỏng, dung nhanh thanh lệ có, xinh đẹp quyến rũ có, phong tình khách nhay, muôn hình muôn vẻ.

“Các hạ thích dạng người như thế nào? Chính mình chọn đi.”

Nghe vậy, Bích Linh nhíu chặt lông mày, quanh thân tản mát hàn ý bức người, cắn răng trừng trụ đám trai gái đang hướng hắn dựa vào, thanh âm cứng ngắc nhấn rõ từng chữ:

“Cút ngay!”

Nhị hoàng tử bất giác bật cười.

“Sao vậy? Những người này đều không nhập được vào mắt các hạ sao? Không quan hệ, chỉ cần là người trên huyễn hư đảo của ta, tuỳ tiện người nào đều có thể mang đi.”

Dừng một chút, giống như đột nhiên nhớ tới sự tình gì đó, thân thủ chỉ một ngón tay sang bên cạnh nói:

“Đương nhiên trừ bỏ người này ra.”

Thiếu niên bị điểm đến danh lập tức quỳ xuống, vốn là gương mặt tái nhợt lại bắt đầu càng vặn vẹo, ngay cả đôi môi mỏng manh cũng mất hết huyết sắc.

Bích Linh mặc dù cảm thấy được kỳ quái, lại chỉ liếc một cái rồi lại thu hồi ánh mắt, nghiêm mặt nói:

“Ta chỉ cần cây cỏ ngũ sắc.”

“Cây cỏ ngũ sắc?” Nhị hoàng tử đem mấy chữ lập lại một lần, âm điệu có chút cao lên

“Ngoạn ý này có công hiệu trọng tố huyết nhục, được cho là bảo hối của ảo hư đảo, ngươi nghĩ rằng ta hội sẽ dễ dàng tặng người?”

“Nhị điện hạ nếu không chịu mang thứ yêu thích này ra, tại hạ đành phải miễn cưỡng đoạt lấy.” Vừa nói chuyện vừa cuốn cổ tay, như thói quen huyễn ra một thanh trường kiếm.

Một hồi im lặng.

Một lát sau, Nhị hoàng tử giống như vừa được nghe chuyện cười, ngồi dậy cất tiếng cười to:

“Có ý tứ, người trong lòng ngươi tướng mạo bất quá cũng chỉ đến thế, đáng giá vì y mà mạo hiểm sao?”

Bích Linh không nói gì, trong đôi mắt xưa nay lạnh lùng lại nổi lên một tia nhu tình, chậm rãi chậm rãi nắm chặt lấy tay Lưu Ngọc, rồi mới vẻ mặt ngạo nghễ nhìn chằm chằm phía trước.

Nhị hoàng tử liền tiếp tục mỉm cười:

“Ngươi quả nhiên thật thú vị. Cái này ta cũng khó xử, đến tột cùng muốn hay không muốn cứu người đây?”

Hắn giống như bối rối nghiêng đầu, đột nhiên nói:

“Lưu Quang, không bằng ngươi thay ta quyết định đi.”

Thiếu niên vẫn quỳ trên mặt đất không dám tin ngẩng đầu lên, lại thật nhanh buông thấp con ngươi, run giọng nói:

“Thuộc hạ ……không dám.”

“Không dám? Ngươi ngay cả con tiểu Phượng hoàng kia còn dám phóng chạy, còn có cái gì ngươi không dám?” Nhị hoàng tử tiếng nói vẫn là nhẹ nhàng ôn nhu, nghe không ra hỉ giận

“Ngươi nói một chút, rốt cuộc là cứu hay không cứu?”

Lưu Quang lẳng lặng quỳ gối nơi đó, đầu cúi thấp đến không thể thấp hơn, chậm rãi buông ra nắm tay, rồi lại chậm rãi nắm lại, cuối cùng đẩy ra một chứ:

“……..Cứu.”

“Ác, vì cái gì?” Nhị hoàng tử ngón tay thon dài chống dưới cằm, trong tiếng cười lại hơn vài phần nghiền ngẫm

“Chẳng lẽ hai người kia cũng câu dẫn ngươi?”

Sắc mặt Lưu Quang chợt trắng chợt xanh, thật sự khó coi tới cực điểm, nhưng vẫn liếc nhìn Bích Linh một cái, vô cùng gian nan mở miệng nói:

“Hắn là một người si tình.”

“Ai nha, ta thiếu chút nữa đã quên, ngươi cũng thật si tình giống như vậy.” Bóng người sau sa trướng giật giật, chậm rãi đứng dậy, tiếng nói thuỷ chung lười biếng,

“Nhìn người có phần si mê cuồng dại như vậy, ta liền lãng phí một gốc cây ngũ sắc đi. Bất quá, hắn đến tột cùng có đủ sinh tình hay không, ta còn phải xác nhận một chút mới được. Lưu Quang, dẫn bọn họ đến sau núi dạo một vòng.”

“Vâng”

Dứt lời, Nhị hoàng tử xoay người đi vào gian trong, đám thiếu nam thiếu nữa cũng vòng vo theo trở về.

Chỉ còn độc nhất Lưu Quang vẫn một mình quỳ gối ở chỗ cũ, ngơ ngác không nhúc nhích.

Bích Linh lặng im không lên tiếng.

Lưu Ngọc lại không chịu nổi tĩnh mịch, cố gắng vùng thoát ra khỏi tay Bích Linh, meo meo kêu ra tiếng.

Thiếu niên quỳ trên mặt đất lúc này mới hồi phục tinh thần, đưa tay một chà một chà lau mồ hôi lạnh trên trán, giãy dụa đứng lên, nói:

“Hai vị, thỉnh đi theo ta.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện