Ha! Ha! Ha! Này bổn thần tiên quả nhiên dễ lừa gạt
Lưu Ngọc không ngừng run rẩy bả vai, ngầm cười đến mức ruột đều thắt lại, nhãn thần nhưng là vẫn thâm tình, chân thành nói:
“Tốt lắm tốt lắm, ngươi trên người còn có thương, nhanh lên một chút trở về đi” Vừa nói vừa kéo lấy cánh tay Bích Linh.
Bích Linh lúc này đã tin lời nói của y, lại vẫn không quen làm cho người ta đụng chạm.khuôn mặt nhất thời lạnh xuống, mâu trung ( con ngươi) loé ra mũi nhọn lạnh băng.
Lưu Ngọc bị hắn nhìn đến lạnh cả sống lưng, kiên trì cười a cười, đem người kéo trở lại trúc phòng bên bờ suối.
Kia phòng ở thực sự nhỏ, trừ bỏ cái bàn chính là giường, cho nên thẳng tới khi Bích Linh đến nằm trên giường, Lưu Ngọc cũng chỉ ở bên cạnh bàn ngồi xuống, cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ.
Hai người lẳng lặng không nói lời nào.
Bích Linh tuy rằng mất trí nhớ, thần sắc lại thuỷ chung trấn định như thường, có chút suy nghĩ nhìn Lưu Ngọc một hồi, đột nhiên nói:
“Uy”
“ A, sao vậy?” Lưu Ngọc lắp bắp kinh hãi, thoáng chỗc thật có chút khẩn trương. Y từ nhỏ đến lớn, lừa người gạt quỷ. độc chưa hề lừa gạt thần tiên.
May mắn Bích Linh chưa phát hiện thấy hắn bất thường, chỉ là híp nửa con mắt, đem thiếu niên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần trước mặt tinh tế đánh giá một lần, hỏi:
“Ta thực sự…thích ngươi?” vô luận như thế nào suy nghĩ, hắn tuyệt đều không giống như sẽ động lòng yêu thương kẻ khác, nhưng thiếu niên trên người mang một mùi hương ngọt ngào, làm cho hắn kìm lòng không đậu có chút trầm mê.
Lưu Ngọc có tật giật mình, ngực thẳng khiêu(nhảy) lợi hại, trên mặt tuy vậy vẫn duy trì tươi cười, vô tội nháy mắt:
“Đương nhiên, ngươi trước kia không biết bao nhiêu ôn nhu săn sóc, mỗi ngày đều ra sông trảo ngư cho ta ăn…” Y trên giường công phụ thực sự hảo, bản lĩnh hấp nhân tinh khí càng nhất đẳng, đáng tiếc chưa từng nói qua ái tình. Nghĩ tới nghĩ lui, biểu đạt vô cùng thân thiết của tình nhân, hắn chính là trảo ngư đưa cho đối phương đi.
Mà Bích Linh thế nhưng cũng tin, gật đầu: “Ác” một tiếng, tựa hồ còn tính toán truy vấn tiếp. Lưu Ngọc chỉ sợ nhiều lời nhiều sai, vội vàng thân thủ giúp hắn đè áp góc chăn, nói:
“ Ngươi ngủ lâu như vây, cũng nên đói bụng đi? Ta đi tìm chút thức ăn rồi trở về.” Bích Linh hoạt mở to hai mặt, ngoắc ngoắc nhìn thẳng y, hỏi:
“Ngươi cũng phải đi trảo ngư?”
“Ách, là, đúng vậy, ta cũng thích ngươi thôi.”
“Ân” Bích Linh giống như cực vừa lòng đáp án này, chẫm rãi đóng lại mắt, rất nhanh liền ngủ.
Lưu Ngọc lúc này mới thả một hơi, khinh thủ khinh cước (nhanh chân nhanh tay) tiêu sái đi ra ngoài, đi thẳng đến khi có thể thấy được ven rìa dòng suối nhỏ, cuối cùng nhẫn nại không được, đứng lên cất tiếng cười to. Nghĩ đến kia thần tiên tin lời nói ma quỷ của y, tin tưởng quả thật chính mình kêu “ Tảng đá” thì đúng là ngu xuẩn, y liền cười ha hả không ngừng. Chiếu cứ theo thế này tiến triển, kia gia khoả sẽ rất nhanh sập bẫy ôn nhu này, ngoan ngoãn làm cho y hút khô tinh khí.
Lưu Ngọc tâm tình tốt, không khỏi xoay người gảy gảy nước suối trong veo, miệng lại nhẹ nhàng ngâm lên tiểu khúc.
Mặt nước nổi lên từng đợt gợn sóng.
Cá trốn trong bèo bị kinh hách, đều nhao nhao khai đi.
Lưu Ngọc nhất thời ngoạn tâm nổi lên, dứt khoát xả xuống đai lưng, mặc cho ô phát ( cái này Diệp mỗ bó tay) rối tung mở ra, rồi mới kích động thả người vào trong nước.
“Ào” Tiếng nước nhất dội lại, con cá càng chạy tứ tán. Lưu Ngọc hắc hắc cười không ngừng, cố ý ở đáy nước đuổi theo chúng nó đến quay lại, chờ trêu đùa đủ rồi, mới thận tay trảo qua hai vĩ (đuôi) ngư, “ Hô” một tiếng trồi lên mặt nước. Kết quả vừa mới nhấc đầu, tức thì đối diện một cỗ trương lạnh như băng, vô biểu tình gương mặt.
Lưu Ngọc trong lòng phát run, lắp bắp nói:
“Ngươi, ngươi sao lại ở đây?”
“Tỉnh ngủ, lại đây nhìn người một cái” Bích Linh đứng trên cao nhìn xuống, ngữ khí bình đạm như nước.
Lưu Ngọc thấy hắn vẫn có chút ngơ ngác, không giống ngư bộ dạng đã khôi phục trí nhớ, khôn ngoan nhanh yên lòng, khoé miệng một loan, trêu đùa:
“Sao vậy? nghĩ nhớ ta rồi?”
Bích Linh nhíu mày, nhưng không phản bác, chỉ xung quanh quét một vòng, hỏi:
“ Nơi này là địa phương nào?”
“ Này địa phương quỷ quái….Không, thế này chốn bồng lai tiên cảnh, nguyên là bằng hữu của ta bày ra kết giới, có thể giúp chúng ta né tránh phá hư thần tiên đuổi giết” Lưu Ngọc đích chuyển vừa chuyển, quay tròn con mắt, lời nói dối hạ bút thành văn:
“Chờ sau khi thương thế của ngươi tốt lắm, chúng ta liền nghĩ biện pháp ra ngoài”
Giá như!
Trước khi hắn thương thế hảo, y sẽ trước hút khô tinh khí của hắn, rồi chính mình một người chạy đi.
Lưu Ngọc đáy lòng đắc ý dào dạt hừ vài tiếng, trên mặt lại cài ngọt ngào cười, ôn nhu nói:
“Ta bắt được ngư rồi, ngươi thích ăn như thế nào? Ăn chử (luộc)hay nướng?” Vừa nói vừa cúi đầu nhìn tay chính mình, ngay sau đó: “ Ai nha” kêu một tiếng. Nguyên lai y vì sự xuất hiện đột ngột của người nào đó sợ đến không nhẹ, nhất thời buông tay, con cá đã sớm trốn.
Lưu Ngọc trong lòng ảo não, tính toán tiến vào đáy nước một lần nữa, lại bị Bích Linh kéo tay lại, nhẹ nhàng ngạo mạn nhấc lên.
“ Cái kia… Ngư….”
Bích Linh không nói lời nào, ánh mắt nhìn y so với lúc trước càng sâu thẳm vài phần, ngón tay khẽ chạm mái tóc đen mượt ướt sũng của y, đột nhiên mở miệng:
“Lưu Ngọc”
“Di? Ngươi nhớ kĩ tên ta?”
“Ân” Bích Linh gật gật đầu, đem kia hai chữ lập lại một lần, vẫn là như thế nhìn hắn, mâu trung lại hơn một chút hào quang, thấp giọng nói:
“Ngươi quả nhiên là ái nhân của ta”
“Ách…..” bời bì hắn bắt, cấu, cào ngư? (-_-!!!!) Lưu Ngọc thực dở khóc dở cười, còn chưa kịp thích ứng, chợt nghe Bích Linh nói tiếp:
“Ngươi đứng nơi đó đừng nhúc nhích” Dứt lời chậm rãi cúi thân, chìa tay giảo vào trong nước. Hắn động tác thực nhẹ nhàng, cũng không dùng tới nhiều khí lực, nhưng này nguyên bản mặt nước bình lặng lại kịch liệt nổi lên sóng gió, dần dần bịt kín một tầng quang mang nhàn nhạt.
Lưu Ngọc nhìn lên, chỉ biết Bích Linh sử dụng pháp thuật, lại không biết hắn vì sao làm như thế, còn đang nghi hoặc, chợt nghe “ Phanh “ một tiếng nổ, cả mặt nước đều nứt ra, bọt nước văng khắp nơi. Làm cho thật nhiều cá cũng tuỳ theo nhảy ra khỏi mặt nước, ở giữa không trung giãy giụa quay cuồng, cuối cùng đảo cặp mặt trắng dã, giống như bị một năng lực nào đó lôi kéo, đều đã đi tới trên đầu Lưu Ngọc.
Lưu Ngọc tuy rằng bản lĩnh không hề kém, lại bị biến cố thình lình doạ mắt choáng váng, ngơ ngác quên cả tránh né. Chờ đến khi hắn hồi phục lại tinh thần, đã muốn bị đập trên người toàn là ngư, quần áo hỗn độn, chật vật không chịu nổi. Mà Bích Linh thì lại đứng yên một bên, hai tay gác sau người, thần tình thực nghiêm túc nói:
“Đưa cho ngươi”
“….”
Lưu Ngọc không ngừng run rẩy bả vai, ngầm cười đến mức ruột đều thắt lại, nhãn thần nhưng là vẫn thâm tình, chân thành nói:
“Tốt lắm tốt lắm, ngươi trên người còn có thương, nhanh lên một chút trở về đi” Vừa nói vừa kéo lấy cánh tay Bích Linh.
Bích Linh lúc này đã tin lời nói của y, lại vẫn không quen làm cho người ta đụng chạm.khuôn mặt nhất thời lạnh xuống, mâu trung ( con ngươi) loé ra mũi nhọn lạnh băng.
Lưu Ngọc bị hắn nhìn đến lạnh cả sống lưng, kiên trì cười a cười, đem người kéo trở lại trúc phòng bên bờ suối.
Kia phòng ở thực sự nhỏ, trừ bỏ cái bàn chính là giường, cho nên thẳng tới khi Bích Linh đến nằm trên giường, Lưu Ngọc cũng chỉ ở bên cạnh bàn ngồi xuống, cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ.
Hai người lẳng lặng không nói lời nào.
Bích Linh tuy rằng mất trí nhớ, thần sắc lại thuỷ chung trấn định như thường, có chút suy nghĩ nhìn Lưu Ngọc một hồi, đột nhiên nói:
“Uy”
“ A, sao vậy?” Lưu Ngọc lắp bắp kinh hãi, thoáng chỗc thật có chút khẩn trương. Y từ nhỏ đến lớn, lừa người gạt quỷ. độc chưa hề lừa gạt thần tiên.
May mắn Bích Linh chưa phát hiện thấy hắn bất thường, chỉ là híp nửa con mắt, đem thiếu niên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần trước mặt tinh tế đánh giá một lần, hỏi:
“Ta thực sự…thích ngươi?” vô luận như thế nào suy nghĩ, hắn tuyệt đều không giống như sẽ động lòng yêu thương kẻ khác, nhưng thiếu niên trên người mang một mùi hương ngọt ngào, làm cho hắn kìm lòng không đậu có chút trầm mê.
Lưu Ngọc có tật giật mình, ngực thẳng khiêu(nhảy) lợi hại, trên mặt tuy vậy vẫn duy trì tươi cười, vô tội nháy mắt:
“Đương nhiên, ngươi trước kia không biết bao nhiêu ôn nhu săn sóc, mỗi ngày đều ra sông trảo ngư cho ta ăn…” Y trên giường công phụ thực sự hảo, bản lĩnh hấp nhân tinh khí càng nhất đẳng, đáng tiếc chưa từng nói qua ái tình. Nghĩ tới nghĩ lui, biểu đạt vô cùng thân thiết của tình nhân, hắn chính là trảo ngư đưa cho đối phương đi.
Mà Bích Linh thế nhưng cũng tin, gật đầu: “Ác” một tiếng, tựa hồ còn tính toán truy vấn tiếp. Lưu Ngọc chỉ sợ nhiều lời nhiều sai, vội vàng thân thủ giúp hắn đè áp góc chăn, nói:
“ Ngươi ngủ lâu như vây, cũng nên đói bụng đi? Ta đi tìm chút thức ăn rồi trở về.” Bích Linh hoạt mở to hai mặt, ngoắc ngoắc nhìn thẳng y, hỏi:
“Ngươi cũng phải đi trảo ngư?”
“Ách, là, đúng vậy, ta cũng thích ngươi thôi.”
“Ân” Bích Linh giống như cực vừa lòng đáp án này, chẫm rãi đóng lại mắt, rất nhanh liền ngủ.
Lưu Ngọc lúc này mới thả một hơi, khinh thủ khinh cước (nhanh chân nhanh tay) tiêu sái đi ra ngoài, đi thẳng đến khi có thể thấy được ven rìa dòng suối nhỏ, cuối cùng nhẫn nại không được, đứng lên cất tiếng cười to. Nghĩ đến kia thần tiên tin lời nói ma quỷ của y, tin tưởng quả thật chính mình kêu “ Tảng đá” thì đúng là ngu xuẩn, y liền cười ha hả không ngừng. Chiếu cứ theo thế này tiến triển, kia gia khoả sẽ rất nhanh sập bẫy ôn nhu này, ngoan ngoãn làm cho y hút khô tinh khí.
Lưu Ngọc tâm tình tốt, không khỏi xoay người gảy gảy nước suối trong veo, miệng lại nhẹ nhàng ngâm lên tiểu khúc.
Mặt nước nổi lên từng đợt gợn sóng.
Cá trốn trong bèo bị kinh hách, đều nhao nhao khai đi.
Lưu Ngọc nhất thời ngoạn tâm nổi lên, dứt khoát xả xuống đai lưng, mặc cho ô phát ( cái này Diệp mỗ bó tay) rối tung mở ra, rồi mới kích động thả người vào trong nước.
“Ào” Tiếng nước nhất dội lại, con cá càng chạy tứ tán. Lưu Ngọc hắc hắc cười không ngừng, cố ý ở đáy nước đuổi theo chúng nó đến quay lại, chờ trêu đùa đủ rồi, mới thận tay trảo qua hai vĩ (đuôi) ngư, “ Hô” một tiếng trồi lên mặt nước. Kết quả vừa mới nhấc đầu, tức thì đối diện một cỗ trương lạnh như băng, vô biểu tình gương mặt.
Lưu Ngọc trong lòng phát run, lắp bắp nói:
“Ngươi, ngươi sao lại ở đây?”
“Tỉnh ngủ, lại đây nhìn người một cái” Bích Linh đứng trên cao nhìn xuống, ngữ khí bình đạm như nước.
Lưu Ngọc thấy hắn vẫn có chút ngơ ngác, không giống ngư bộ dạng đã khôi phục trí nhớ, khôn ngoan nhanh yên lòng, khoé miệng một loan, trêu đùa:
“Sao vậy? nghĩ nhớ ta rồi?”
Bích Linh nhíu mày, nhưng không phản bác, chỉ xung quanh quét một vòng, hỏi:
“ Nơi này là địa phương nào?”
“ Này địa phương quỷ quái….Không, thế này chốn bồng lai tiên cảnh, nguyên là bằng hữu của ta bày ra kết giới, có thể giúp chúng ta né tránh phá hư thần tiên đuổi giết” Lưu Ngọc đích chuyển vừa chuyển, quay tròn con mắt, lời nói dối hạ bút thành văn:
“Chờ sau khi thương thế của ngươi tốt lắm, chúng ta liền nghĩ biện pháp ra ngoài”
Giá như!
Trước khi hắn thương thế hảo, y sẽ trước hút khô tinh khí của hắn, rồi chính mình một người chạy đi.
Lưu Ngọc đáy lòng đắc ý dào dạt hừ vài tiếng, trên mặt lại cài ngọt ngào cười, ôn nhu nói:
“Ta bắt được ngư rồi, ngươi thích ăn như thế nào? Ăn chử (luộc)hay nướng?” Vừa nói vừa cúi đầu nhìn tay chính mình, ngay sau đó: “ Ai nha” kêu một tiếng. Nguyên lai y vì sự xuất hiện đột ngột của người nào đó sợ đến không nhẹ, nhất thời buông tay, con cá đã sớm trốn.
Lưu Ngọc trong lòng ảo não, tính toán tiến vào đáy nước một lần nữa, lại bị Bích Linh kéo tay lại, nhẹ nhàng ngạo mạn nhấc lên.
“ Cái kia… Ngư….”
Bích Linh không nói lời nào, ánh mắt nhìn y so với lúc trước càng sâu thẳm vài phần, ngón tay khẽ chạm mái tóc đen mượt ướt sũng của y, đột nhiên mở miệng:
“Lưu Ngọc”
“Di? Ngươi nhớ kĩ tên ta?”
“Ân” Bích Linh gật gật đầu, đem kia hai chữ lập lại một lần, vẫn là như thế nhìn hắn, mâu trung lại hơn một chút hào quang, thấp giọng nói:
“Ngươi quả nhiên là ái nhân của ta”
“Ách…..” bời bì hắn bắt, cấu, cào ngư? (-_-!!!!) Lưu Ngọc thực dở khóc dở cười, còn chưa kịp thích ứng, chợt nghe Bích Linh nói tiếp:
“Ngươi đứng nơi đó đừng nhúc nhích” Dứt lời chậm rãi cúi thân, chìa tay giảo vào trong nước. Hắn động tác thực nhẹ nhàng, cũng không dùng tới nhiều khí lực, nhưng này nguyên bản mặt nước bình lặng lại kịch liệt nổi lên sóng gió, dần dần bịt kín một tầng quang mang nhàn nhạt.
Lưu Ngọc nhìn lên, chỉ biết Bích Linh sử dụng pháp thuật, lại không biết hắn vì sao làm như thế, còn đang nghi hoặc, chợt nghe “ Phanh “ một tiếng nổ, cả mặt nước đều nứt ra, bọt nước văng khắp nơi. Làm cho thật nhiều cá cũng tuỳ theo nhảy ra khỏi mặt nước, ở giữa không trung giãy giụa quay cuồng, cuối cùng đảo cặp mặt trắng dã, giống như bị một năng lực nào đó lôi kéo, đều đã đi tới trên đầu Lưu Ngọc.
Lưu Ngọc tuy rằng bản lĩnh không hề kém, lại bị biến cố thình lình doạ mắt choáng váng, ngơ ngác quên cả tránh né. Chờ đến khi hắn hồi phục lại tinh thần, đã muốn bị đập trên người toàn là ngư, quần áo hỗn độn, chật vật không chịu nổi. Mà Bích Linh thì lại đứng yên một bên, hai tay gác sau người, thần tình thực nghiêm túc nói:
“Đưa cho ngươi”
“….”
Danh sách chương