Nghe vậy Lưu Ngọc chỉ thấy sau lưng ớn lạnh, đáy lòng hình như có thứ gì đó vỡ toạc, đau đớn khôn cùng theo đó lan ra, len lỏi đến tận tứ chi xương cốt.

Bích Linh quả nhiên không nhớ rõ y!

Trí nhớ hiện tại của hắn…. Hẳn là quay về một ngày nào đó trước khi mất trí nhớ.

Kia ngữ khí lạnh lùng, kia ánh mắt lạnh lẽo, giống như lưỡi đao tối sắc bén trên thế gian, từng chút đâm vào ngực Lưu Ngọc. Y nguyên bản ngã lăn trên đất, lúc này càng cảm thấy toàn thân khí lực đều bị rút cạn, giãy dụa hồi lâu, mới vừa rồi mở miệng nói:

“Một chưởng trước kia của tiên quân, quả thật thiếu chút nữa đã lấy mạng ta” vừa nói vừa cúi đầu, cố gắng áp chế mùi máu tươi trong miệng.

Bích Linh gặp Lưu Ngọc bộ dáng tóc đen rủ xuống, trong lòng lại vừa rút vừa kéo, nhưng hắn chưa bao giờ đem loại tiểu yêu không quan trọng này để vào mắt, cho nên rất nhanh liền chuyển hướng, tiếp tục trừng trụ Diệp Thanh.

Người trước mặt này đã muốn thành ma, trên người sát khí nặng nề lợi hại, hơn nữa còn có Trương Triệu Huyền loạn thất bát tao ở một bên vướng bận, thật sự khó đối phó.

Vừa nghĩ, cổ tay nhẹ nhàng run lên, lập tức liền hoá ra một thanh kiếm.

Trương Triệu Huyền thấy hắn vừa mới khôi phục trí nhớ, lại liền ngoạn một chiêu “mạnh đánh uyên ương”, thực sự tức giận đến muốn chết, nắm chặt tay, lòng bàn tay trong nhất thời dấy lên một ngọn lửa, kêu lên:

“Ta cùng Diệp Thanh là thật tâm yêu nhau, ngươi tại sao năm lần bảy lượt chạy tới chia rẽ?”

“Thật tâm? Con ma vật này bất quá là đang dối gạt ngươi thôi, cái thứ tình yêu gì đó, căn bản…..” Nói đến một nửa, Bích Linh bống dưng dừng lại, có chút khó chịu nhíu nhíu mày, không rõ thái dương vì sao lại bắt đầu đau đớn.

Hắn trong lòng loạn thành một đống, dấy lên một loại cảm giác trống rỗng, nhưng lại không nhớ ra nổi dường như mất mác thứ gì đó.

Từ sau khi tỉnh lại, tất cả hết thảy đều không thích hợp.

Chẳng lẽ là trúng tà thuật của Diệp Thanh? Trong đầu vừa có ý niệm này, Bích Linh liền lập tức huy động trường kiếm trong tay, nhưng mới ra nửa chiêu, kiếm kia liền ngạnh sinh sinh (cứng rắn) giữa không trung, hắn thoáng vặn vẹo gương mặt, có vẻ dị thường cổ quái.

Hắn áp chế không được tâm tư rối loạn của chính mình!

Thậm chí ngay cả pháp thuật cũng không thể vận dụng tự nhiên.

Quả nhiên là Diệp Thanh ra tay sao?

Bích Linh cắn chặt răng, trong lòng biết hôm nay không thế thắng, đành phải đem tay áo vung lên, biểu tình sẵng giọng hừ hừ vài tiếng, bước nhanh xuất môn.

Trương Triệu Huyền thấy hắn đột nhiên rời đi, ngược lại có chút buồn bực, nhỏ giọng lẩm bẩm nói:

“Kỳ quái, Bích Linh gia khoả này rất bảo thủ, bình thường nhất định phải đuổi tận giết tuyệt mới bằng lòng bỏ qua, hôm nay sao lại chưa đánh đã bỏ đi?”

Diệp Thanh mị hí con ngươi, tựa hồ nghĩ đến cái gì đó, lại một câu cũng chưa nói, chỉ nắm lấy tay Trương Triệu Huyền, bước đến trước mặt Lưu Ngọc nói:

“Xem tình huống hiện tại, Bích Linh tuy rằng khôi phục trí nhớ, lại quên mất chuyện phát sinh sau khi mất trí nhớ”

Lưu Ngọc vẫn là cúi đầu trả lời: “Ân”

Kia thanh âm thường thường thản nhiên, nghe không ra hỉ giận.

Trương Triệu Huyền nhìn trộm đến đau lòng, nhân tiện nói:

“Ngươi không phải là bị thương sao, để Diệp Thanh nhà ta xem đi”

Lặng yên.

Cách một hồi lâu, Lưu Ngọc mới hít sâu một hơi, nâng tay đè lên khoé miệng, bỗng nhiên đứng dậy.

Y như thế vừa ngẩng đầu, liền đem Trương Triệu Huyền cùng Diệp Thanh giật nảy.

Nguyên lai sắc mặt Lưu Ngọc giờ phút này tái nhợt, một đôi con ngươi oánh lục sáng ngời động lòng người, ở trong đêm tối lộ ra yêu khí nhè nhẹ, nhìn đến thập phần quỷ dị. Nhưng y chính mình lại không hề phát giác, còn như vậy cười cười nói:

“Quấy rầy lâu, ta cũng nên cáo từ thôi”

“Di? Ngươi tính toán đi đâu?” Không phải nghĩ quẩn đi tìm cái chết đi?

“Đuổi theo hắn”

“A?” Trương Triệu Huyền nhất thời không nghe rõ “Truy ai?”

“Tảng đá…..” Lắc lắc đầu, mạnh mẽ áp chế huyết khí đang bốc lên, lại mỉm cười

“Không, phải nói là Bích Linh tiên quân mới đúng.”

Trương Triệu Huyền lúc này mới hiểu được ý tứ của y, cả kinh nói:

“Ngu ngốc, ngươi không phải muốn chết đấy chứ?”

Lưu Ngọc nhắm mắt, cũng không đáp lại.

Y thân thể tuy rằng lung lay sắp đổ, cước bộ lại cực kỳ kiên định, động tác lưu loát thu thập chút đồ vật này nọ, đem cái bọc nhỏ khoác lên lưng, sau khi cùng Diệp Thanh hai người nói tạ ơn, cũng liền xuất môn.

Y biết chính mình bị thương, cũng biết đuổi theo Bích Linh sẽ có bao nhiêu nguy hiểm, nhưng là không thể không đuổi theo cước bộ của người kia.

Bích Linh không nhớ rõ y.

Quên đi quá khứ ngọt ngào, đưa y triệt để trở thành người hoàn toàn xa lạ.

……..Đây là kết cục y không hề ngờ đến.

Y tình nguyện Bích Linh sau khi tỉnh lại sẽ giận dữ, lột miêu da của y làm đệm lót giẫm lên chứ không giống như bây giờ, tuỳ tiện đảo mắt liếc mắt y một cái, rồi mới liền cười lạnh chuyển đầu qua hướng khác.

Vô luận là yêu là hận, y hy vọng….Người kia trong lòng ít nhất có hắn.

Lưu Ngọc một mặt nghĩ muốn, một mặt nhanh hơn cước bộ, dựa vào yêu lực mỏng manh truy tìm phương hướng của Bích Linh, kết quả dưới chân lảo đảo một cái, thật mạnh ngã trên mặt đất.

“Meo” y gọi ra thành tiếng, đương nhiên, lại là tên của người kia.

Người kia nói qua thích y.

Người kia nói qua phải bảo vệ y.

Người kia tuy rằng mặt luôn không chút thay đổi, nhưng trong ánh mắt nhìn y, thường thường hàm một tia nhu tình.

Cho nên, y hiện tại muốn đến bên hắn.

Như thế nhiều như vậy thích hắn.

Phía trước cho dù có ngàn nan vạn hiểm, cũng ngăn không được bước chân của y.

Làm cho trong con ngươi lạnh lùng của người kia lần thứ hai có thân ảnh của mình, muốn dẫn người kia quay về tiểu trúc ốc trong rừng hoa đào, y phải mỗi ngày trảo ngư thật ngon đưa cho hắn, y phải……

Ầm vang!

Sau một tiếng sấm sét, hạt mưa cuối cùng cũng rơi xuống.

Lưu Ngọc cảm thấy trên người lạnh lạnh, tay chân có chút tê tê, trên mặt đất hồi lâu mới chậm rãi đứng dậy, lại chậm rãi mại khai bộ tử (bắt đầu cất bước).

Sơn đạo gập ghềnh, mặt đất lại thật lầy lội.

Lưu Ngọc toàn thân hư nhuyễn, biến không ra pháp thuật trợ giúp chính mình, chỉ có thể từng bước một sờ soạng đi về phía trước. Trong đêm đen, gương mặt y so với lúc trước càng thêm tái nhợt, trên ngươi nước chảy ướt sũng, bộ dáng chật vật đến cực điểm. Nhưng là đôi mắt lại như trước lưu chuyển động lòng người, bên môi thậm chí còn dẫn theo tia tiếu ý.

Y là ai a?

Y chính là yêu quái đại danh đỉnh đỉnh miêu yêu Lưu Ngọc!

Muốn thứ gì, cho dù dùng hết hãm hại, lừa gạt, thủ đoạn, cũng nhất định phải cướp tới tay. Hiện giờ là thần tiên vô tình vô tâm kia…Tự nhiên cũng giống như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện