Thời gian chầm chậm trôi qua,thương thế của Nguyệt Lan mất một tuần mới hồi phục được,nàng cảm thấy thân thể còn khỏe mạnh hơn trước,có lẽ một phần do máu của Chu Tước.
Mộ Dung Phi Yến lo lắng cho nàng,cô cảm thấy ân hận và trách bản thân,nếu không vì mình thì có lẽ Nguyệt Lan không bị thương nặng đến thế.
Gia tộc Mộ Dung gia chính thức biến khỏi trên Thiên Huyền đại lục,Phi Yến đã mất hết niềm tin và thất vọng hoàn toàn về gia tộc rồi nên nàng không quan tâm muốn sụp đổ thì sụp đổ đối với nàng tình thân đã không còn quan trọng sau những gì mà nàng đã trải qua.
Nguyệt Lan không chần chừ một phút giây nào,nàng nói với Hiên Viên Thác:
"Hai người hãy về Linh Tông học viện báo bình an đi,muội có việc nên chưa thể về được ".
Hai người lo lắng nhìn nàng ,Phi Yến nói :
"Để ta đi theo giúp đỡ muội,có thêm người càng thêm sức ".
Hiên Viên Thác cũng vội nói :
"Cả ta nữa,để ta đi theo xem có đỡ được phần nào không?".
Nguyệt Lan yên lặng rồi nói :
Không được lần này vô cùng hung hiểm,ta phải đi Vô Vực là nơi có quá nhiều oán linh,hai người không thể đi theo được,tà khí của Vô Vực không phải ai cũng chịu được,hai người cứ quay về đi có gì muội sẽ liên lạc lại sau.
Hiên Viên Thác biết tầm quan trọng của vấn đề vội nói :
"Vậy muội lên đường bình an,cố gắng giữ gìn an toàn,ta và mọi người chờ muội về " .
Mộ Dung Phi Yến muốn giúp nhưng biết cấp bậc mình còn yếu đi theo cũng chỉ vướng chân nên nàng nói :
"Vậy ta sẽ về Linh Tông học viện chờ muội".
Nguyệt Lan lên đường ngay,nàng không muốn chờ đợi một phút giây nào,lòng nàng như lửa đốt.
Vô Vực Hải là nơi nguy hiểm,dưới đáy có rất nhiều linh hồn,oán linh nàng chỉ mang theo Chu Tước và Nguyệt Cầm.
Chu Tước biến về bản thể,Nguyệt Lan và Nguyệt Cầm ngồi ở trên lưng,phải bay mất một ngày đường mới đến nơi.
Từ xa chướng khí mù mịt,sương mù dầy đặc,vách núi cao chót vót,Ở dưới sâu thăm thẳm,Nguyệt Lan đưa cho hai người hai viên giải hoàn đan để chống lại mọi chướng khí.
Chu Tước chỉ bay được một đoạn thì có cấm chế,linh thú và thần thú không bay được,ba người đành phải đi bộ.
Xung quanh oán linh bay đầy trời,Cửu Vỹ Hồ dùng huyễn thật của mình để dò hỏi, tuy nhiên không ai biết có người rơi xuống,vì ở đây nếu ai rơi xuống đều kinh động bọn chúng sẽ biết.
Chu Tước quay ra nói với Nguyệt Lan :
"Chủ nhân nếu ta đoán không nhầm thì chủ công không thể rơi xuống đây được,lúc ả Băng Di đó nói ta đã không tin lắm rồi,Chủ công là chủ của vạn vật là chủ nhân của Quang hệ,cho dù người có rơi xuống đây cũng không ảnh hưởng gì cả,không ai có thể làm bị thương người được.Nếu người có chuyện gì thì bầu trời sẽ xảy ra thiên tượng người yên tâm đi."
Nguyệt Lan vẫn kiên trì xuống tận sâu dưới đáy cốc đến khi cảm thấy không tìm được gì mới thôi.
Đúng là có lẽ nàng quan tâm ,lo lắng quá nên mới bị nàng ta đả động,chàng là ai kia chứ,dù mới tìm lại được một phần kí ức nhưng nàng biết sức mạnh của chàng như thế nào.
Chỉ một lá bùa chàng để lại đã khiến cho Băng Di đạt tới cảnh giới Thần rồi vẫn bị thương nghiêm trọng.
Nàng yên tâm rồi cùng Chu Tước và Nguyệt Cầm đi lên,bây giờ đã có đèn Lưu Ly Ngũ Sắc rồi nàng phải đi Ngũ Điện Thần Châu để lấy lại sức mạnh và kí ức còn lại của mình.
Ngũ Điện Thần Châu là một thánh điện nhỏ gần tiên cung,Chu Tước bay mất gần một ngày đường mới đên nơi.
Ngũ Điện Thần Châu tọa lạc trên một ngọn núi thứ năm,nơi đây linh khí nồng nàn,Chu Tước và Nguyệt Cầm cảm thấy vô cùng áp lực.
Tuy nhiên Nguyệt Lan lại cảm thấy bình thường,từ lúc bước vào lãnh địa tiên giới,miếng ngọc bội mà Mạc Thiên Vũ đưa tỏa ra tiên khí nên nàng cảm thấy không áp lực lắm.
Lúc tiến gần đến thần điện nàng đưa đèn Lưu Ly Ngũ Sắc ra,ánh sáng của đèn đang le lói khi tiếp xúc với Ngũ Điện Thần Châu như được tiếp thêm sinh khí chợt bừng sáng lên.
Bước vào bên trong ,hai bên cửa rất nhiều viên Dạ Minh Châu,ở giữa điện lơ lửng có một cái hộp hình vuông được đóng thật chặt.
Nguyệt Lan từ từ đến gần,nàng cố gắng dùng sức để mở ra,tuy nhiên vẫn không mở được.
Chu Tước và Nguyệt Cầm cũng giúp sức,tuy nhiên chiếc hộp chẳng xê dịch gì cả,ngay lúc này miếng ngọc bội mà nàng đeo bên hông tỏa ra ánh sáng.
Chu Tước hiếu kì vội nói :
"Chủ nhân nó là cái gì,ta cảm thấy nó có mối liên kết với chiếc hộp ".
Nguyệt Lan cầm miếng ngọc bội lên và nói :
"Trước khi đi chàng có đưa có ta miếng ngọc bội này nhưng không nói công dụng của nó ".
Chu Tước liền nói :
"Người thử áp miếng ngọc bội này vào xem ,ta nghĩ nó có thể mở được phong ấn của cái hộp này ".
Nguyệt Lan trầm tư rồi từ từ đặt miếng ngọc bội lên,rồi yên lặng quan sát.
Mộ Dung Phi Yến lo lắng cho nàng,cô cảm thấy ân hận và trách bản thân,nếu không vì mình thì có lẽ Nguyệt Lan không bị thương nặng đến thế.
Gia tộc Mộ Dung gia chính thức biến khỏi trên Thiên Huyền đại lục,Phi Yến đã mất hết niềm tin và thất vọng hoàn toàn về gia tộc rồi nên nàng không quan tâm muốn sụp đổ thì sụp đổ đối với nàng tình thân đã không còn quan trọng sau những gì mà nàng đã trải qua.
Nguyệt Lan không chần chừ một phút giây nào,nàng nói với Hiên Viên Thác:
"Hai người hãy về Linh Tông học viện báo bình an đi,muội có việc nên chưa thể về được ".
Hai người lo lắng nhìn nàng ,Phi Yến nói :
"Để ta đi theo giúp đỡ muội,có thêm người càng thêm sức ".
Hiên Viên Thác cũng vội nói :
"Cả ta nữa,để ta đi theo xem có đỡ được phần nào không?".
Nguyệt Lan yên lặng rồi nói :
Không được lần này vô cùng hung hiểm,ta phải đi Vô Vực là nơi có quá nhiều oán linh,hai người không thể đi theo được,tà khí của Vô Vực không phải ai cũng chịu được,hai người cứ quay về đi có gì muội sẽ liên lạc lại sau.
Hiên Viên Thác biết tầm quan trọng của vấn đề vội nói :
"Vậy muội lên đường bình an,cố gắng giữ gìn an toàn,ta và mọi người chờ muội về " .
Mộ Dung Phi Yến muốn giúp nhưng biết cấp bậc mình còn yếu đi theo cũng chỉ vướng chân nên nàng nói :
"Vậy ta sẽ về Linh Tông học viện chờ muội".
Nguyệt Lan lên đường ngay,nàng không muốn chờ đợi một phút giây nào,lòng nàng như lửa đốt.
Vô Vực Hải là nơi nguy hiểm,dưới đáy có rất nhiều linh hồn,oán linh nàng chỉ mang theo Chu Tước và Nguyệt Cầm.
Chu Tước biến về bản thể,Nguyệt Lan và Nguyệt Cầm ngồi ở trên lưng,phải bay mất một ngày đường mới đến nơi.
Từ xa chướng khí mù mịt,sương mù dầy đặc,vách núi cao chót vót,Ở dưới sâu thăm thẳm,Nguyệt Lan đưa cho hai người hai viên giải hoàn đan để chống lại mọi chướng khí.
Chu Tước chỉ bay được một đoạn thì có cấm chế,linh thú và thần thú không bay được,ba người đành phải đi bộ.
Xung quanh oán linh bay đầy trời,Cửu Vỹ Hồ dùng huyễn thật của mình để dò hỏi, tuy nhiên không ai biết có người rơi xuống,vì ở đây nếu ai rơi xuống đều kinh động bọn chúng sẽ biết.
Chu Tước quay ra nói với Nguyệt Lan :
"Chủ nhân nếu ta đoán không nhầm thì chủ công không thể rơi xuống đây được,lúc ả Băng Di đó nói ta đã không tin lắm rồi,Chủ công là chủ của vạn vật là chủ nhân của Quang hệ,cho dù người có rơi xuống đây cũng không ảnh hưởng gì cả,không ai có thể làm bị thương người được.Nếu người có chuyện gì thì bầu trời sẽ xảy ra thiên tượng người yên tâm đi."
Nguyệt Lan vẫn kiên trì xuống tận sâu dưới đáy cốc đến khi cảm thấy không tìm được gì mới thôi.
Đúng là có lẽ nàng quan tâm ,lo lắng quá nên mới bị nàng ta đả động,chàng là ai kia chứ,dù mới tìm lại được một phần kí ức nhưng nàng biết sức mạnh của chàng như thế nào.
Chỉ một lá bùa chàng để lại đã khiến cho Băng Di đạt tới cảnh giới Thần rồi vẫn bị thương nghiêm trọng.
Nàng yên tâm rồi cùng Chu Tước và Nguyệt Cầm đi lên,bây giờ đã có đèn Lưu Ly Ngũ Sắc rồi nàng phải đi Ngũ Điện Thần Châu để lấy lại sức mạnh và kí ức còn lại của mình.
Ngũ Điện Thần Châu là một thánh điện nhỏ gần tiên cung,Chu Tước bay mất gần một ngày đường mới đên nơi.
Ngũ Điện Thần Châu tọa lạc trên một ngọn núi thứ năm,nơi đây linh khí nồng nàn,Chu Tước và Nguyệt Cầm cảm thấy vô cùng áp lực.
Tuy nhiên Nguyệt Lan lại cảm thấy bình thường,từ lúc bước vào lãnh địa tiên giới,miếng ngọc bội mà Mạc Thiên Vũ đưa tỏa ra tiên khí nên nàng cảm thấy không áp lực lắm.
Lúc tiến gần đến thần điện nàng đưa đèn Lưu Ly Ngũ Sắc ra,ánh sáng của đèn đang le lói khi tiếp xúc với Ngũ Điện Thần Châu như được tiếp thêm sinh khí chợt bừng sáng lên.
Bước vào bên trong ,hai bên cửa rất nhiều viên Dạ Minh Châu,ở giữa điện lơ lửng có một cái hộp hình vuông được đóng thật chặt.
Nguyệt Lan từ từ đến gần,nàng cố gắng dùng sức để mở ra,tuy nhiên vẫn không mở được.
Chu Tước và Nguyệt Cầm cũng giúp sức,tuy nhiên chiếc hộp chẳng xê dịch gì cả,ngay lúc này miếng ngọc bội mà nàng đeo bên hông tỏa ra ánh sáng.
Chu Tước hiếu kì vội nói :
"Chủ nhân nó là cái gì,ta cảm thấy nó có mối liên kết với chiếc hộp ".
Nguyệt Lan cầm miếng ngọc bội lên và nói :
"Trước khi đi chàng có đưa có ta miếng ngọc bội này nhưng không nói công dụng của nó ".
Chu Tước liền nói :
"Người thử áp miếng ngọc bội này vào xem ,ta nghĩ nó có thể mở được phong ấn của cái hộp này ".
Nguyệt Lan trầm tư rồi từ từ đặt miếng ngọc bội lên,rồi yên lặng quan sát.
Danh sách chương