Đêm xuống, Giả Quế Chi và Chu Vạn Đông lặng lẽ núp trong nhà chứa củi và phơi thịt khô của một hộ gia đình bản Miêu. Lần này đến Dung Bảng tìm Tần Phóng vốn vô cùng thuận lợi, nào ngờ giữa đường xảy ra tai nạn. May mà Giả Quế Chi có Đằng Sát bảo vệ tính mạng, mặc dù xe vỡ nát nhưng người vẫn không sao.

Nhưng Chu Vạn Đông không được may mắn như vậy, cánh tay đã bị thương mà dường như còn đụng đến xương. Sau khi hai người tỉnh lại đánh người trông chừng hiện trường ngất xỉu rồi bỏ trốn. Dù sao Chu Vạn Đông là tội phạm đang bị truy nã hơn nữa chuyện này không muốn ai biết, bọn họ không muốn chuốc thêm những phiền phức khác.

May mà Kiềm Đông nhiều núi, bọn họ núp trong rừng rậm cả một buổi chiều, nửa đêm mới lén vào bản. Kiểu khóa móc cũ kỹ của dân bản xứ chỉ là trò trẻ con đối với Chu Vạn Đông, gã nhanh chóng tìm được chỗ cho bọn họ nghỉ chân.

Đoạn đường này gập ghềnh khó đi khiến Chu Vạn Đông bực bội trong lòng, lại thêm chuyện bị thương nên ăn nói càng không khách sáo với Giả Quế Chi. Ngụ ý là mình đồng ý giúp đỡ chỉ vì Cửu Nhãn Thiên Châu, tốt nhất Giả Quế Chi nói nên giữ lời. Nếu không, mặc kệ là yêu ma quỷ quái gì, tất cả mọi người đều chẳng được lợi.

Tuy Giả Quế Chi chưa đến mức độ sống an nhàn sung sướng, nhưng cũng thoải mái áo cơm không lo, nào chịu được nỗi khổ bôn ba này. Lại bị Chu Vạn Đông chê cười vừa đấm vừa xoa, trong lòng khó chịu như nuốt phải ruồi nhặng. Đến khi Chu Vạn Đông đi họp với Chu Công khá lâu rồi, chị ta mới hơi buồn ngủ.

Trong mơ mơ màng màng bỗng thấy mình đứng ở nơi hoang dã, bốn bề vắng lặng, gió lạnh ào ạt thổi mái tóc rối bời. Trước mặt là cửa kho hàng khóa chặt, chị ta chần chờ đưa tay đẩy ra. Tay còn chưa chạm vào cửa, cửa sắt bỗng kêu lên ken két, hai cánh cửa nặng nề từ từ mở ra.

Nhìn vào trong, nhà xưởng vô cùng to lớn tràn ngập màu đỏ sẫm mơ hồ giống như là có một màn sương lượn lờ bao quanh. Nơi sương dày nhất lại vang lên tiếng giày cao gót gõ trên mặt đất.

Cóc, cóc, cóc…

Giả Quế Chi giật mình tỉnh lại, cách đó không xa Chu Vạn Đông đang dựa vào đống cỏ khô ngáy khò, khóe miệng còn chảy nước dãi. Tay Giả Quế Chi đặt lên tim: May quá, chỉ là một cơn ác mộng.

Không đúng, dường như bên ngoài… thật sự có âm thanh gì đó.

Giả Quế Chi khẩn trương, chị ta bình ổn hơi thở đi đến bên cửa sổ, động tác rất chậm nhấc móc cửa sổ lên đẩy ra một khe hở, nhìn ra bên ngoài qua khe…

Vừa nhìn thấy đã giống như gặp phải bom nổ, tay không tự chủ được đột nhiên run lên, cánh cửa lay động gõ vào bệ cửa vang tiếc lạch cạch nho nhỏ.

Dường như đã kinh động đến cô gái bên ngoài lại dường như không. Trong đầu Giả Quế Chi nổ ầm, cơ thể lúc nóng lúc lạnh, màng nhĩ căng chặt. Bất chợt như trở về lúc ông cố Giả Tam của mình sắp chết.

Ông lão gầy như que củi kia rúc trong chăn ho sù sụ, sau đó một cánh tay gầy trơ xương vén góc chăn lên, vẫy vẫy chị ta.

Mẹ đã sớm căn dặn ông cố già lẩm cẩm, đầu óc không được bình thường. Hồi xưa đang sống ở Thượng Hải phồn hoa thì bỗng đưa cả nhà đến Nang Khiêm. Hiện giờ muốn quay về cũng không được, đó là thành phố lớn không phải muốn đến là đến.

Khi đó ông cố đã bệnh tật kéo dài, người vừa đau vừa thối khiến người khác ngại đến gần. Bình thường chị ta chỉ len lén đứng ở cửa nhìn một cái, hoặc là ngồi bên cạnh cửa chơi đùa, chưa bao giờ dám vào trong. Nhưng hôm đó ông cố vẫy vẫy tay, một cái lại một cái giống như đang gọi hồn. Như bị ma xui quỷ khiến chị ta đã bước vào.

Mới vừa đi đến bên cạnh giường, ông cố đã nắm chặt tay chị ta nói rất nhiều lời. Đến cuối cùng bỗng giống như bệnh tâm thần, hai mắt trắng dã, khuôn mặt dữ tợn, chị ta hoảng sợ khóc thét lên. Mẹ nghe thấy liền nhào đến đẩy tay ông cố ra, ôm chị ta chạy ra ngoài. Ở phía sau tiếng nói ông cố khàn khàn kêu lên như bị tâm thần: “Chính là đứa bé này, con cũng thấy đó, trên người nó cũng có, trên người nó cũng có…”

Lúc đó mẹ xanh mét mặt mày nói: “Đừng tin nhưng lời nói nhảm này, gì mà yêu ma quỷ quái chứ, Lạt Ma sẽ phù hộ Quế Chi của chúng ta.”



Gió lạnh thổi thốc vào mặt, dường như bị lạnh Chu Vạn Đông khó chịu trở mình. Sau khi gã nuốt nước, lơ đãng mở mắt ra bỗng nhiên trợn trừng lên ngồi bật dậy, khi tỉnh táo hẳn lại tức giận mắng to: “Chị bệnh thần kinh à? Hơn nửa đêm không ngủ mở cửa sổ đứng đó, hù chết ông đây.”

Giả Quế Chi như không ghe thấy, hai tay đặt trên bệ cửa khẽ run. Khung cửa sổ mở rộng trước mắt, đêm khuya vẫn còn thăm thẳm, tiếng chim quang quác lúc dừng lúc nghỉ, trước mặt là một con đường đá quanh co vắng lặng, im ắng tĩnh mịch.

Mẹ nó, phụ nữ thời mãn kinh đủ kiểu bệnh tâm thần. Chu Vạn Đông tức tối đứng dậy đóng cửa sổ, lúc cửa sổ khép lại gã nghe thấy Giả Quế Chi như ngây như dại ngập ngừng nói bốn chữ:

“Tiểu thư Bạch Anh.”

***

Trễ lắm Tư Đằng mới về đến khách sạn, Tần Phóng còn chưa ngủ đang ngồi trên cầu thang đợi cô. Vừa thấy cô đã đứng bật dậy, trước khi anh cất lời Tư Đằng đã nói trước: “Xong rồi, không có gì, trở về phòng ngủ đi.”

Tần Phóng không dám tin cứ hỏi đi hỏi lại nhiều lần: “Sẽ không có phiền phức gì chứ? Ương Ba thật sự không thể cứu Thẩm Ngân Đăng sống lại hả?”

Tư Đằng cảm thấy anh dè dặt khẩn trương có chút buồn cười: “Không sao đâu, trở về ngủ đi.”

Tần Phóng thở phào một hơi, dù sao hôm nay cũng không xảy ra nguy hiểm gì, cuối cùng đã bình yên trôi qua. Anh quay người trở về phòng, mới vừa đi mấy bước Tư Đằng bỗng gọi anh lại: “Tần Phóng!”

Tần Phóng lên tiếng quay đầu lại. Dưới ánh đèn vàng, Tư Đằng đứng vịn tay cầm cầu thang, vẻ mặt hơi kỳ lạ mang theo dư vị an tĩnh và mệt mỏi.

Rất hiếm khi thấy, không, phải nói là chưa từng thấy Tư Đằng như thế bao giờ. Không hùng hổ, không tỏ vẻ bề trên, không khinh thường chế giễu, ôn hòa giống như muốn cùng anh chia sẻ việc nhà. Nhưng Tần Phóng cảm thấy không quen với Tư Đằng như vậy.

“Trong nhà còn những ai?”

Không ngờ Tư Đằng sẽ hỏi chuyện này, Tần Phóng sửng sốt hồi lâu mới nói: “Không còn ai nữa.”

Dường như Tư Đằng không tin, chân mày lơ đãng hơi nhíu lại.

Không còn ai nữa mà. Tần Phóng ngẫm nghĩ, bản thân cũng cảm thấy lạc lõng: Cha mẹ đều qua đời mấy năm trước, bà con hơn phân nửa đều ở quê, không qua lại nhiều. Từ sau khi dọn đến Hàng Châu thì dần dần xa cách, đến đời anh thì chạy đây chạy đó tự tìm vui, càng không liên hệ với họ. Trước khi cha anh chết còn dặn dò: Tần gia không có bao nhiêu người, mong anh sớm ngày kết hôn sinh con, đừng sợ nộp tiền phạt, có thể sinh được bao nhiêu thì cứ sinh, nhà đông người mới náo nhiệt.

Tần Phóng nói: “Bây giờ nghĩ lại quả thật có lỗi với ba tôi. Khi đó không quên được Trần Uyển, luôn cảm giác không thể tiếp nhận người khác. Bệnh ba tôi kéo dài rất lâu, đến lúc chết tôi cũng không thể dẫn con dâu về ra mắt ông. Lúc quen An Mạn ba tôi đã qua đời rồi. Tôi còn đặc biệt dẫn An Mạn đến viếng mộ, đốt vàng mã cho ba tôi. Nói lần sau đến nữa không chừng đã một nhà ba người, nếu may mắn thì một nhà bốn người cũng có thể. Hiện tại…”

Hiện tại thì sao? Một nhà bốn người lại biến thành một người lẻ loi. Không, phải nói là dựa vào yêu khí trở thành không chết không sống, ngay cả một “người” chân chính cũng không phải.

Tư Đằng vốn định hỏi thăm chuyện xưa của nhà Tần Phóng, không ngờ ngược lại đụng chạm vào vết thương của người ta cho nên thuận miệng khuyên anh: “Cũng không cần khổ sở, sau này cậu gặp được người thích hợp, vẫn có thể dẫn cả nhà đến báo cáo với cha cậu mà.”

Tần Phóng lắc đầu: “Trải qua hai lần này, tôi cũng chẳng còn hơi sức gì nữa. Cảm thấy không muốn kết hôn, độc thân cũng rất tốt. Dù sao chuyện tình cảm tôi cũng nhìn thấu rồi…”

Nói còn chưa dứt lời gáy đã bị Tư Đằng đánh một cái. Ôi cha mẹ ơi, gáy của anh buổi sáng vừa bị Ương Ba đập một gậy, giờ lại ăn thêm một cái tát, suýt nữa thì đau đến độ co giật.

Tần Phóng đau đến xuýt xoa, Tư Đằng lại điềm tĩnh tự nhiên nói: “Quên mất đầu cậu bị thương, phải đánh vào mặt cậu mới đúng.”

Câu này là tiếng người sao? Tần Phóng thật sự thầm nổi giận: “Đang nói chuyện yên lành tự nhiên động tay động chân làm gì?”

“Đừng nên quơ đũa cả nắm, giả bộ thâm trầm, tôi còn chưa nhìn thấu cậu nhìn thấu cái gì? Con người cậu chưa từng bị thất bại, không lo áo cơm, sự nghiệp thuận lợi, ngại cuộc sống không đủ kích thích suốt ngày than ngắn thở dài chuyện tình cảm cỏn con. Thẩm Ngân Đăng thăm dò trí nhớ của cậu, biết Trần Uyển là người mà cậu luôn cảm thấy áy náy, nhớ mãi chẳng quên. Tôi nghĩ mãi không hiểu, cô ta chết đuối, muốn trách là trách gạch bên hồ bơi quá trơn, cậu áy náy cái quái gì?”

Tần Phóng không ngờ cô đi thẳng vào vấn đề, nhắm ngay Trần Uyển, nhất thời hơi ngỡ ngàng, im lặng thật lâu mới nói: “Nếu như ngày đó tôi đưa cô ấy về nhà thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”

“Nếu như ngày đó mẹ cô ta nhốt cô ta trong nhà không cho ra ngoài thì cô ta sẽ không chết. Cuối cùng chuyện này phải trách mẹ cô ta.”

Tần Phóng dở khóc dở cười: “Tư Đằng, cô nói chút lý lẽ được không.”

Tư Đằng nói: “Tôi nói rất có lý lẽ.”

Cô lại nói: “Khi còn bé Khưu Sơn đối xử với tôi không tốt, cứ dùng hết cách này đến cách khác trừng trị tôi. Khi đó tôi cũng biết, nếu không ai bảo vệ mình thì mình phải tự bảo vệ bản thân. Tôi lựa lời mà Khưu Sơn thích nghe nói với ông ta, ông ta chỉ hướng đông tôi tuyệt đối không dám đi hướng tây. Có ai bẩm sinh đã hạ tiện chứ? Chẳng qua để ít đi một trận đòn, nhiều thêm một bữa cơm thôi. Khưu Sơn dùng lửa đốt tôi, tôi liền biết tôi tốt nhất không nên đụng đến lửa, nhìn thấy lò lửa đã cố gắng trốn thật xa. Lúc sắp chết tôi còn đào sẵn mộ phần cho mình, tránh phơi thây nơi hoang dã bị chó gặm xương mình. Cho nên tôi không thể nào đồng cảm với anh trong chuyện Trần Uyển. Uống rượu quá nhiều choáng váng đầu óc thì nên tìm giường ngủ một giấc, chạy đến hồ bơi làm gì? Trượt chân rớt xuống nước chết thì tự mình phải chịu chín phần trách nhiệm, ai biết đất bằng dậy sóng tạo ra một thánh nhân như anh chạy đến ôm hết trách nhiệm.”

Tần Phóng muốn mở miệng phản bác theo phản xạ, nhưng hé miệng ra lại chẳng biết phải nói gì. Dường như Tư Đằng cũng không còn hăng hái nói nữa, quay người đi thẳng lên lầu.

Tần Phóng đưa mắt nhìn Tư Đằng về phòng, cảm thấy cuộc nói chuyện tối nay thật quái lạ. Sao lại nói đến Trần Uyển vậy chứ? Sau nửa đêm vẫn trằn trọc trở mình không ngủ được, bên tai luôn vang vọng câu nói kia của Tư Đằng: Uống rượu quá nhiều choáng váng đầu óc thì nên tìm giường ngủ một giấc, chạy đến hồ bơi làm gì? Một đêm không chợp mắt được đôi mắt hiện đầy tơ máu, sáng sớm hôm sau Nhan Phúc Thụy lại đến gõ cửa. Vừa mở cửa ra đã thấy ông mang vẻ mặt nghiêm túc nói với anh: “Tư Đằng tiểu thư bảo cậu thu dọn đồ đạc, nói hôm nay phải về Hàng Châu.”

Hôm nay phải về Hàng Châu? Tối qua sao Tư Đằng không nói câu nào hết vậy? Ngoài ra, từ lúc nào thì đến lượt một người ngoài như Nhan Phúc Thụy đến báo cho anh chứ? Tần Phóng đứng bên cạnh cửa nhìn Nhan Phúc Thụy đi lên lầu, Tư Đằng đứng ngoài hành lang dường như đang dặn dò gì đó với ông.

Trong lòng anh có cảm giác rất lạ, bất chợt cảm thấy khó chịu vì bị người khác thay thế địa vị. Đúng lúc đó âm thanh tít tít vang lên, điện thoại báo có tin nhắn gửi đến.

Đơn Chí Cương gửi: “Còn ở bản Miêu Dung Bảng không?”

Tần Phóng đang định soạn tin trả lời thì bỗng giật mình, rời khỏi tin nhắn đã đọc trở lại trang trước.

Đếm sơ qua, mấy ngày nay Đơn Chí Cương đã gửi ba bốn tin, có lúc thì “Xong việc chưa? Còn ở bản Miêu Dung Bảng không?”, có lúc thì “Còn ở bản Miêu không, bao giờ về?”

Nói thật ra chuyện này không giống phong cách của Đơn Chí Cương gì cả. Thứ nhất Đơn Chí Cương có thói quen gọi điện thoại, cảm thấy nói bằng miệng tiện hơn viết bằng tay. Thứ hai dù hai người là bạn thân, Đơn Chí Cương cũng rất ít khi kiểm tra hỏi anh ở đâu. Thứ ba là, lúc mình rời đi đã ủy thác anh ta để ý đến hậu sự của An Mạn, lẽ ra hai ngày nay chính là lúc hoàn tất thủ tục và lễ hỏa táng. Nhưng trong tin nhắn Đơn Chí Cương gửi đến chẳng hề nhắc đến An Mạn.

Không, không, không, chắc là do tự anh đa nghi rồi. Mấy ngày nay bị Tư Đằng ảnh hưởng, khó tránh sợ bóng sợ gió nghi thần nghi quỷ. Tần Phóng cười cười tự giễu, thuận tay bấm gọi cho Đơn Chí Cương. Dù sao anh sắp về Hàng Châu, nói với anh ta một tiếng cũng tốt.

“Thuê bao quý khách đang gọi tạm thời không liên lạc được…”

Chân mày Tần Phóng dần dần cau lại. Sau khi cúp máy, anh do dự một chút rồi bấm số một quản lý nghiệp vụ của công ty.

Đầu bên kia không ngờ ông chủ gọi điện thoại đến, sợ anh kiểm tra bất thình lình nên vô cùng cuống cuồng: “Alo, Tần tổng, tôi… tôi đang trên đường đi làm, hôm nay giao thông bị ùn tắc, xe không nhúc nhích được… Đơn tổng? À, Đơn tổng nghỉ phép rồi, hình như có chút việc, không phải gọi điện thoại báo mà là gửi tin nhắn cho vài người trong công ty. Tuy hai ông chủ không có ở đây nhưng chúng tôi vẫn tiến hành công việc bình thường, vẫn trôi chảy không có vấn đề gì…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện