“Ừ.”
“Vậy có thể đi chưa?”
“Chưa thể.”
Chưa thể thì chưa thể, tỉnh lại là tốt rồi, còn đỡ hơn ông một mình yên tĩnh ở trong lòng đất giương mắt nhìn. Nhan Phúc Thụy nằm một hồi luôn có cảm giác khó chịu vô cùng: Yên tĩnh quá, hai người cứ nằm như thế không nói lời nào, lại không thể cử động, còn nghe rõ tiếng hít thở của nhau. Không biết Tư Đằng nghĩ thế nào chứ thật sự bản thân ông thì…
Quá ngại ngùng mà.
Ông cố gắng tìm đề tài nói với cô: “Tiểu thư Tư Đằng, Nhà Ngói tôi còn có thể cứu sống được không?”
“Không thể.”
À… Không thể thì không thể, mình cũng sớm đoán được rồi. Nhan Phúc Thụy ngơ ngác trợn to mắt nhìn bóng tối xung quanh, lại hỏi: “Tiểu thư Tư Đằng, đạo trưởng Khưu Sơn sư phụ tôi rốt cuộc là người thế nào?”
Trước khi gặp hàng loạt chuyện không thể tưởng tượng nổi, cuộc đời nhạt nhẽo bình dị của Nhan Phúc Thụy ngoại trừ Nhà Ngói thì chính là đạo trưởng Khưu Sơn.
Đạo trưởng Khưu Sơn rốt cuộc là người thế nào? Tư Đằng cũng đã từng nghĩ về vấn đề này.
***
Yêu quái biến thành tinh không giống như trẻ con mới sinh ra hoang mang mở mắt mà là đứa bé ba bốn tuổi, cơ thể trần truồng, không biết xấu hổ, không biết nói tiếng người cũng không hiểu người ta nói gì. Đôi mắt cứ ngó dáo dác, cúi đầu nhìn chân mình, chữ đầu tiên là: “Ơ…”
Không có ý nghĩa cụ thể, chỉ đơn giản là một tiếng kêu tò mò. Rõ ràng cô là một cây đằng mảnh mai dài dài sao lại biến thành dáng vẻ mủm mỉm ngắn ngủn rồi? Có chân và còn chia ra năm ngón nữa. Thấy móng chân cô cũng tò mò, sao nó lại có nắp trong suốt thế nhỉ? Khưu Sơn lấy áo quấn cô lại, ôm cô đi đến trấn nhỏ gần đó nhất. Suốt quãng đường đi cô nhìn gì cũng thấy mới lạ, cái miệng nhỏ cứ kêu ơ ơ không ngừng.
Trên đường gặp một lều bán trà, Khưu Sơn dừng lại nghỉ chân, cô ngồi đối diện mắt tròn xoe nhìn Khưu Sơn ăn cơm. Tại sao lúc ông ăn cơm phải gặm một cái chén tròn trùng trục vậy kìa? Khưu Sơn ăn vài miếng lại lườm cô một cái. Cô không hiểu cái này là chán ghét, vẫn ngạc nhiên ơ ơ.
Tiếp tục lên đường, lần này lại dừng tại một thị trấn lớn hơn một chút, có một người phụ nữ ôm đứa bé ngồi ven đường hóng mát. Đứa bé đó lớn bằng cô, nhưng không xinh xắn bằng, đầu đội chiếc nón hình con hổ, miệng i i a a, rất nhiều hàng xóm vây quanh trêu đùa đứa bé. Có một bà lão lắc lư chiếc trống trong tay vang lên vài tiếng thùng thùng, nói: “Bé ơi, cười một cái nào.”
Đứa bé kia toét miệng cười hi hi, còn chảy cả nước miếng. Đám người vây quanh cười không khép miệng.
Hóa ra họ thích trẻ con như vậy. Yêu quái luôn luôn trời sinh có chút thông minh lanh lợi, cô ơ ơ học theo. Lúc dừng lại ven đường nghỉ ngơi lần nữa, Khưu Sơn mệt mỏi ngồi bên bờ ruộng quạt gió, cô nhảy nhót đi hái hoa, bứt cỏ, bắt châu chấu. Chơi mệt rồi thì đến tìm Khưu Sơn, đúng lúc Khưu Sơn ngẩng đầu nhìn cô, cô bắt chước đứa bé kia nhoẻn môi cười với Khưu Sơn như dâng vật quý báu.
Đến giờ cô cũng không hiểu tại sao khi đó Khưu Sơn lại phẫn nộ như vậy, là cảm thấy yêu quái ứng biến xảo quyệt, vượn đội lớp người sao? Ông lấy cây quạt bằng hương bồ đánh cô lại thuận miệng mắng: “Yêu nghiệt!”
Cô bị đánh lệch mặt, lảo đảo ngã xuống bên cạnh. Sau khi đứng lên đầu óc trống rỗng, ngơ ngác, nửa bên mặt đau rát. Cô đưa tay sờ thử bên kia: Sao bên mặt bị đánh lại lớn vậy?
Đó là thuở hỗn độn sơ khai của cô, cũng là nụ cười đầu tiên đối với Khưu Sơn, đối với toàn bộ thế giới, nhưng còn chưa kịp cười xong thì ông đã tát cô một cái, đánh mặt cô sưng lên cả nửa ngày.
Hiện tại Nhan Phúc Thụy hỏi cô, Khưu Sơn sư phụ tôi rốt cuộc là người thế nào ư? Ông ta là một kẻ khiến cô từ đó về sau cũng không còn bắt chước con người cười được nữa.
***
Quan chủ Thương Hồng đến tìm Tư Đằng từ lúc mặt trời vừa lặn xuống phía tây đến lúc nửa đêm. Ông thật sự thiếu kiên nhẫn hỏi Tần Phóng: “Không phải nói là năm ngày sau trở lại sao?”
Cả bọn đạo trưởng Mã Khưu Dương cũng nhao nhao rối rít chất vấn:
– Cuối cùng là tiểu thư Tư Đằng muốn làm gì đây?
– Chúng tôi đều làm theo lời tiểu thư Tư Đằng căn dặn, tiểu thư Tư Đằng cũng nên tỏ chút thiện ý đi chứ. Đằng Sát này đến cùng là có giải hay không đây?
– Giục bọn tôi đi tìm yêu quái, giờ tìm được rồi thì cô ta không ra gặp.
…
Chỉ có Thẩm Ngân Đăng không nói lời nào, ngoan ngoãn đứng trong đám người tựa như chuyện không liên quan đến cô ta vậy.
Tần Phóng chỉ nghe, không hề lên tiếng, cuối cùng mới nói: “Tiểu thư Tư Đằng chỉ về trễ một chút thôi, có thể là bay chuyến tối nay gặp giao thông ùn tắc, hoặc là tạm thời có việc, các vị đạo trưởng gấp làm gì chứ.”
Anh nói nhẹ nhàng bình thường, cũng không chói tai lấn át người khác, nhưng quan chủ Thương Hồng lại nhất thời á khẩu.
Đám người kia lòng lang dạ sói chuẩn bị từng thời từng khắc ám hại người ta. Mọi sự đã chuẩn bị xong xuôi lại được cho biết không thấy người đâu dĩ nhiên là sốt ruột, thấp thỏm, sợ hãi rồi. Họ lo mở cửa sổ vang lên tiếng gió, trộm gà không được còn mất nắm gạo bị người ta chế nhạo.
Tần Phóng lại nói: “Các người biết tính cô ấy mà. Cô ấy không liên lạc với tôi, tôi cũng không thể nào tìm được cô ấy. Chỉ phải chờ thôi. Nếu như cô ấy gọi điện cho tôi hoặc trở về bản Miêu thì tôi sẽ lập tức nhắn lại với cô ấy rằng các người đã phát hiện ra sào huyệt Xích Tán rồi. Từ Võ Đang đến bản Miêu, nhiều ngày như vậy các vị đạo trưởng đều chịu được thì còn để ý chi việc chờ thêm một chút nữa chứ? Vả lại Đằng Sát thế nào? Không phải còn chưa phát tác à.”
Lời đã nói đến mức này rồi, đám người quan chủ Thương Hồng cũng không thể nói gì nữa, đành phải ngượng ngùng rời khỏi. Trên quãng đường về khó tránh khỏi càu nhàu oán trách.
Đinh Đại Thành nổi giận trước, đại khái nói rằng đã đi ra ngoài nhiều ngày rồi, ngày nào người trong nhà cũng gọi điện thúc giục. Ban đầu nhận được tin tức còn rất hứng khởi tham dự cuộc đại chiến bắt yêu trước nay chưa từng có, ai biết đâu vừa bắt đầu đã bị người ta nắm mũi dắt đi. Chạy đến Thanh Thành rồi đến bản Miêu, ngay cả đối đầu chính diện cũng không có. Đường đường là đạo môn lại phải tính kế đào hầm cài bẫy một con yêu tinh. Thử nghĩ thôi cũng đã cảm thấy mất đẳng cấp. So sánh mơ ước với thực tế, vẫn là về nhà lái taxi càng tự tại, càng thiết thực, càng hay ho hơn.
Thật ra thì không phải chỉ có mình anh ta, ai cũng có tâm tư này hoặc ít hoặc nhiều.
Giáo sư Bạch Kim là một học giả cố chấp, thật sự nhiệt tình muốn tìm hiểu về dị giới, muốn viết ra một bài luận văn thực tế, còn mong tiểu thư Tư Đằng có thể chấp nhận phỏng vấn…
Vương Càn Không cũng cảm thấy thật chẳng đáng. Anh ta đến núi Thanh Thành để trao đổi học tập. Đêm đó rõ ràng anh ta đang cập nhật weibo, làm một đạo sĩ văn nghệ, sao lại khi không chọc đến yêu quái chứ?
Tứ đại đạo môn nhiều năm qua đều là nơi thắng cảnh và văn hóa nổi tiếng, đột nhiên nói muốn thu phục yêu quái… Cho dù biến hình cũng phải cần thời gian mà.
Ngoại trừ quan chủ Thương Hồng có niềm riêng không thể nói và Thẩm Ngân Đăng có ý xấu khác. Những người còn lại đều cảm thấy yêu quái mặt xanh nanh vàng là trong truyền thuyết còn tiểu thư Tư Đằng thì từ đầu đến chân chính là người đẹp lạnh lùng, kiêu căng và lập dị vô cùng. Cũng không thấy cô ta thật sự gây họa cho nhân gian, cài bẫy hại cô ta chẳng hề có khí thế thay trời hành đạo gì cả, ngược lại còn có cảm giác phạm tội bất an…
Tâm sự nặng nề, Liễu Kim Đính bỗng ồ lên một tiếng: “Thẩm tiểu thư đâu? Ban đầu cô ta luôn đi cuối hàng, mới đây đâu mất rồi?”
Có thể đi đâu chứ. Cô ta là người ở bản Miêu, còn có thể đi lạc đâu được. Lần này đến gặp Tư Đằng không có kết quả, quan chủ Thương Hồng trong lòng rất phiền muộn: “Mặc kệ cô ta, chúng ta về trước…”
Lời nói còn chưa dứt thì trong tầm mắt xuất hiện một người. Ông ta bỗng kinh hãi, giật mình ngừng lại. Ở phía trước cách đó không xa, đang đi xuống thềm đá chính là… tiểu thư Tư Đằng.
Cô mặc bộ trang phục dân tộc, áo ngắn vải bố màu lam và chiếc quần váy màu đen, viền hoa văn dân tộc Miêu vô cùng xinh đẹp. Mái tóc buông xõa hơi ẩm ướt. Chiếc quần váy chỉ đến bắp chân. Đôi chân trần giẫm lên phiến đá màu xanh đen, ngược lại có một sự tương phản rất lớn.
Có ý gì đây? Chậm chạp không chịu xuất hiện đúng hẹn, để Tần Phóng lừa bọn họ nói gì là “không liên lạc được”, sau đó lại chặn đầu bọn họ trên đường về…
Quan chủ Thương Hồng thầm nảy sinh cảnh giác. Tư Đằng cũng hơi hoảng hốt trong lòng. Quả thật cô không ngờ lại đột nhiên gặp phải bọn người quan chủ Thương Hồng ở đây. Nhưng nếu không phải cô lén lút trở về thì cũng không thể xảy ra trường hợp này.
Cô chào hỏi với quan chủ Thương Hồng: “Trùng hợp quá vậy?”
Có quỷ mới tin cuộc gặp gỡ này là “trùng hợp”. Trong đầu quan chủ Thương Hồng xoay chuyển liên tục, cân nhắc từng câu từng chữ: “Mới vừa rồi vừa đến thăm tiểu thư Tư Đằng, đáng tiếc là không gặp được.”
“Đáng tiếc gì chứ? Không phải đã gặp ở đây rồi sao? Nói ra cũng nhiều ngày thế này rồi, lão quan chủ đi tìm tôi không phải là muốn tôi cho thời gian thư thả chứ hả?”
Quan chủ Thương Hồng nhẹ nhõm: “Nhờ phúc tiểu thư Tư Đằng, chuyện Xích Tán cuối cùng đã có tin tức.”
***
Trước đó Tần Phóng còn tưởng rằng đám người quan chủ Thương Hồng đã đi hết rồi, anh cúi đầu lướt điện thoại di động. Lúc lơ đãng ngẩng đầu lên mới phát hiện Thẩm Ngân Đăng vẫn còn ở đây.
Ngày đó sau khi trở về từ núi Hắc Bối chung với Thẩm Ngân Đăng, cô ta cũng không đến tìm anh nữa. Tần Phóng vẫn hơi thấp thỏm, luôn cảm giác rằng cô ta sẽ còn có lời muốn nói với anh.
Quả nhiên Thẩm Ngân Đăng cất lời: “Tư Đằng sắp trở về rồi sao? Tần Phóng, anh nghĩ cô ta sẽ trở lại không?”
Tần Phóng cười cười: “Tôi biết đạo môn các người nhất định đang làm gì đó. Nếu như là đối phó với Tư Đằng, một người bình thường như tôi cũng không giúp được việc gì. Tôi chân thành chúc các người có thể thành công, thật đó!”
Thẩm Ngân Đăng nhìn chằm chằm vào mắt của anh: “Thật sao?”
Tần Phóng nhìn thẳng vào mắt của cô ta không hề nao núng: “Phải nói là không đến mức tôi hi vọng Tư Đằng chết. Nhưng cô cũng biết đó, dù thế nào đi nữa tôi cũng không hi vọng bị người khác khống chế.”
Thẩm Ngân Đăng gật đầu: “Biết thì biết, nhưng mà Tần Phóng à, phải nhớ tự cứu lấy mình, không thể tất cả đều trông chờ vào người khác. Dù sao tự bản thân anh phải làm những việc này.”
Cô ta từ từ xòe bàn tay phải nãy giờ vẫn nắm chặt, trong lòng bàn tay rõ ràng có một viên thuốc màu đỏ nhạt.
Trái tim Tần Phóng đập thình thịch, anh nhìn chằm chằm vào viên thuốc, không hề đưa tay ra nhận: “Đây là… thuốc độc sao?”
Thẩm Ngân Đăng bước lên cầm tay anh, đặt viên thuốc vào lòng bàn tay. Cảm giác lạnh lẽo thấm qua da thịt, Tần Phóng hơi rụt lại như bị phỏng.
Thẩm Ngân Đăng nói dịu dàng, trong tiếng nói còn thêm phần khẩn thiết: “Tần Phóng, muốn đối phó cô ta không thể không chuẩn bị chu đáo.”
Sau khi Thẩm Ngân Đăng bỏ đi thật lâu, Tần Phóng vẫn còn cầm lấy viên thuốc soi dưới bóng đèn tròn ở mái hiên. Giống như soi như thế có thể thấy được thành phần viên thuốc vậy.
Tần Phóng cảm thấy buồn cười, lại có chút đáng buồn thay cho cô ta: Tâm tư Thẩm Ngân Đăng đúng là kín đáo, nhưng luôn luôn thiếu chút may mắn. Tư Đăng đã gần như không còn yêu lực, cho dù uống viên thuốc này vào cũng chẳng có gì khác bình thường. Mỗi bước tính toán của Thẩm Ngân Đăng đều giống như đấm vào không khí, chẳng có tác dụng gì.
Cũng không biết hiện tại tột cùng là Tư Đằng đang ở đâu nữa.
***
Nhan Phúc Thụy nơm nớp lo sợ, trên thực tế thậm chí ông ta hơi rợn tóc gáy sau lưng. Từ tầng gác gỗ này nhìn sang, cách đó không xa chính là căn phòng khách sạn nơi Tần Phóng ở.
Bảo ông ta đi núp là ý của Tư Đằng, cô nói: “Ông bỗng mất tích khó hiểu, lúc tôi trở lại ông cũng xuất hiện sẽ không khỏi khiến người ta nghĩ lung tung. Ông núp trước đi, chờ tin tức của tôi.”
Nói cũng có lý, Nhan Phúc Thụy bèn làm theo. Có điều là tiểu thư Tư Đằng cũng đang tựa vào lan can nhìn qua bên kia. Đến cùng là cô đang nhìn cái gì? Nhìn Tần Phóng à?
Trong phim thường thấy cảnh rình rập theo dõi, nhưng khi thật sự rơi vào tình huống thực tế mới phát giác ra là đáng sợ thế nào. Tuy người bị rình rập không phải là mình, nhưng thử nghĩ xem có một đôi mắt lạnh lùng luôn núp trong bóng tối nhìn mình chằm chằm như vậy thật là…
Nhan Phúc Thụy bất giác rùng mình.
Tư Đằng cất lời, cô nói: “Xem ra Tần Phóng của chúng ta thật nhàn nhã nhỉ. Lúc chủ nhân có việc thì anh ta sợ độ cao. Lúc chủ nhân mất tích thì anh ta không đi tìm, trái lại còn rảnh rỗi ngắm bóng đèn. Đèn đó có gì hay để xem nhỉ?”
Câu cuối cùng là nói với Nhan Phúc Thụy, giống như là cô đang hỏi ông vậy. Nhan Phúc Thụy chần chờ không đáp.
“Người xưa nói, người núp trong tối mới có thể nhìn người khác rõ ràng. Ông có tin hay không, nếu như bây giờ tôi trở về, vừa đẩy cửa ra thì Tần Phóng sẽ làm ra vẻ vừa mừng vừa sợ kêu lên: Tư Đằng, cô đã về rồi à? Hai ngày nay cô đã đi đâu vậy? Cô làm tôi lo quá.”
Nói đến câu sau, cô bỗng cười rộ lên.
Nhan Phúc Thụy kiên trì nói: “Tiểu thư Tư Đằng, cô đừng giận.”
“Không giận, chỉ là chuyện thường tình của con người thôi.”
“Vậy có thể đi chưa?”
“Chưa thể.”
Chưa thể thì chưa thể, tỉnh lại là tốt rồi, còn đỡ hơn ông một mình yên tĩnh ở trong lòng đất giương mắt nhìn. Nhan Phúc Thụy nằm một hồi luôn có cảm giác khó chịu vô cùng: Yên tĩnh quá, hai người cứ nằm như thế không nói lời nào, lại không thể cử động, còn nghe rõ tiếng hít thở của nhau. Không biết Tư Đằng nghĩ thế nào chứ thật sự bản thân ông thì…
Quá ngại ngùng mà.
Ông cố gắng tìm đề tài nói với cô: “Tiểu thư Tư Đằng, Nhà Ngói tôi còn có thể cứu sống được không?”
“Không thể.”
À… Không thể thì không thể, mình cũng sớm đoán được rồi. Nhan Phúc Thụy ngơ ngác trợn to mắt nhìn bóng tối xung quanh, lại hỏi: “Tiểu thư Tư Đằng, đạo trưởng Khưu Sơn sư phụ tôi rốt cuộc là người thế nào?”
Trước khi gặp hàng loạt chuyện không thể tưởng tượng nổi, cuộc đời nhạt nhẽo bình dị của Nhan Phúc Thụy ngoại trừ Nhà Ngói thì chính là đạo trưởng Khưu Sơn.
Đạo trưởng Khưu Sơn rốt cuộc là người thế nào? Tư Đằng cũng đã từng nghĩ về vấn đề này.
***
Yêu quái biến thành tinh không giống như trẻ con mới sinh ra hoang mang mở mắt mà là đứa bé ba bốn tuổi, cơ thể trần truồng, không biết xấu hổ, không biết nói tiếng người cũng không hiểu người ta nói gì. Đôi mắt cứ ngó dáo dác, cúi đầu nhìn chân mình, chữ đầu tiên là: “Ơ…”
Không có ý nghĩa cụ thể, chỉ đơn giản là một tiếng kêu tò mò. Rõ ràng cô là một cây đằng mảnh mai dài dài sao lại biến thành dáng vẻ mủm mỉm ngắn ngủn rồi? Có chân và còn chia ra năm ngón nữa. Thấy móng chân cô cũng tò mò, sao nó lại có nắp trong suốt thế nhỉ? Khưu Sơn lấy áo quấn cô lại, ôm cô đi đến trấn nhỏ gần đó nhất. Suốt quãng đường đi cô nhìn gì cũng thấy mới lạ, cái miệng nhỏ cứ kêu ơ ơ không ngừng.
Trên đường gặp một lều bán trà, Khưu Sơn dừng lại nghỉ chân, cô ngồi đối diện mắt tròn xoe nhìn Khưu Sơn ăn cơm. Tại sao lúc ông ăn cơm phải gặm một cái chén tròn trùng trục vậy kìa? Khưu Sơn ăn vài miếng lại lườm cô một cái. Cô không hiểu cái này là chán ghét, vẫn ngạc nhiên ơ ơ.
Tiếp tục lên đường, lần này lại dừng tại một thị trấn lớn hơn một chút, có một người phụ nữ ôm đứa bé ngồi ven đường hóng mát. Đứa bé đó lớn bằng cô, nhưng không xinh xắn bằng, đầu đội chiếc nón hình con hổ, miệng i i a a, rất nhiều hàng xóm vây quanh trêu đùa đứa bé. Có một bà lão lắc lư chiếc trống trong tay vang lên vài tiếng thùng thùng, nói: “Bé ơi, cười một cái nào.”
Đứa bé kia toét miệng cười hi hi, còn chảy cả nước miếng. Đám người vây quanh cười không khép miệng.
Hóa ra họ thích trẻ con như vậy. Yêu quái luôn luôn trời sinh có chút thông minh lanh lợi, cô ơ ơ học theo. Lúc dừng lại ven đường nghỉ ngơi lần nữa, Khưu Sơn mệt mỏi ngồi bên bờ ruộng quạt gió, cô nhảy nhót đi hái hoa, bứt cỏ, bắt châu chấu. Chơi mệt rồi thì đến tìm Khưu Sơn, đúng lúc Khưu Sơn ngẩng đầu nhìn cô, cô bắt chước đứa bé kia nhoẻn môi cười với Khưu Sơn như dâng vật quý báu.
Đến giờ cô cũng không hiểu tại sao khi đó Khưu Sơn lại phẫn nộ như vậy, là cảm thấy yêu quái ứng biến xảo quyệt, vượn đội lớp người sao? Ông lấy cây quạt bằng hương bồ đánh cô lại thuận miệng mắng: “Yêu nghiệt!”
Cô bị đánh lệch mặt, lảo đảo ngã xuống bên cạnh. Sau khi đứng lên đầu óc trống rỗng, ngơ ngác, nửa bên mặt đau rát. Cô đưa tay sờ thử bên kia: Sao bên mặt bị đánh lại lớn vậy?
Đó là thuở hỗn độn sơ khai của cô, cũng là nụ cười đầu tiên đối với Khưu Sơn, đối với toàn bộ thế giới, nhưng còn chưa kịp cười xong thì ông đã tát cô một cái, đánh mặt cô sưng lên cả nửa ngày.
Hiện tại Nhan Phúc Thụy hỏi cô, Khưu Sơn sư phụ tôi rốt cuộc là người thế nào ư? Ông ta là một kẻ khiến cô từ đó về sau cũng không còn bắt chước con người cười được nữa.
***
Quan chủ Thương Hồng đến tìm Tư Đằng từ lúc mặt trời vừa lặn xuống phía tây đến lúc nửa đêm. Ông thật sự thiếu kiên nhẫn hỏi Tần Phóng: “Không phải nói là năm ngày sau trở lại sao?”
Cả bọn đạo trưởng Mã Khưu Dương cũng nhao nhao rối rít chất vấn:
– Cuối cùng là tiểu thư Tư Đằng muốn làm gì đây?
– Chúng tôi đều làm theo lời tiểu thư Tư Đằng căn dặn, tiểu thư Tư Đằng cũng nên tỏ chút thiện ý đi chứ. Đằng Sát này đến cùng là có giải hay không đây?
– Giục bọn tôi đi tìm yêu quái, giờ tìm được rồi thì cô ta không ra gặp.
…
Chỉ có Thẩm Ngân Đăng không nói lời nào, ngoan ngoãn đứng trong đám người tựa như chuyện không liên quan đến cô ta vậy.
Tần Phóng chỉ nghe, không hề lên tiếng, cuối cùng mới nói: “Tiểu thư Tư Đằng chỉ về trễ một chút thôi, có thể là bay chuyến tối nay gặp giao thông ùn tắc, hoặc là tạm thời có việc, các vị đạo trưởng gấp làm gì chứ.”
Anh nói nhẹ nhàng bình thường, cũng không chói tai lấn át người khác, nhưng quan chủ Thương Hồng lại nhất thời á khẩu.
Đám người kia lòng lang dạ sói chuẩn bị từng thời từng khắc ám hại người ta. Mọi sự đã chuẩn bị xong xuôi lại được cho biết không thấy người đâu dĩ nhiên là sốt ruột, thấp thỏm, sợ hãi rồi. Họ lo mở cửa sổ vang lên tiếng gió, trộm gà không được còn mất nắm gạo bị người ta chế nhạo.
Tần Phóng lại nói: “Các người biết tính cô ấy mà. Cô ấy không liên lạc với tôi, tôi cũng không thể nào tìm được cô ấy. Chỉ phải chờ thôi. Nếu như cô ấy gọi điện cho tôi hoặc trở về bản Miêu thì tôi sẽ lập tức nhắn lại với cô ấy rằng các người đã phát hiện ra sào huyệt Xích Tán rồi. Từ Võ Đang đến bản Miêu, nhiều ngày như vậy các vị đạo trưởng đều chịu được thì còn để ý chi việc chờ thêm một chút nữa chứ? Vả lại Đằng Sát thế nào? Không phải còn chưa phát tác à.”
Lời đã nói đến mức này rồi, đám người quan chủ Thương Hồng cũng không thể nói gì nữa, đành phải ngượng ngùng rời khỏi. Trên quãng đường về khó tránh khỏi càu nhàu oán trách.
Đinh Đại Thành nổi giận trước, đại khái nói rằng đã đi ra ngoài nhiều ngày rồi, ngày nào người trong nhà cũng gọi điện thúc giục. Ban đầu nhận được tin tức còn rất hứng khởi tham dự cuộc đại chiến bắt yêu trước nay chưa từng có, ai biết đâu vừa bắt đầu đã bị người ta nắm mũi dắt đi. Chạy đến Thanh Thành rồi đến bản Miêu, ngay cả đối đầu chính diện cũng không có. Đường đường là đạo môn lại phải tính kế đào hầm cài bẫy một con yêu tinh. Thử nghĩ thôi cũng đã cảm thấy mất đẳng cấp. So sánh mơ ước với thực tế, vẫn là về nhà lái taxi càng tự tại, càng thiết thực, càng hay ho hơn.
Thật ra thì không phải chỉ có mình anh ta, ai cũng có tâm tư này hoặc ít hoặc nhiều.
Giáo sư Bạch Kim là một học giả cố chấp, thật sự nhiệt tình muốn tìm hiểu về dị giới, muốn viết ra một bài luận văn thực tế, còn mong tiểu thư Tư Đằng có thể chấp nhận phỏng vấn…
Vương Càn Không cũng cảm thấy thật chẳng đáng. Anh ta đến núi Thanh Thành để trao đổi học tập. Đêm đó rõ ràng anh ta đang cập nhật weibo, làm một đạo sĩ văn nghệ, sao lại khi không chọc đến yêu quái chứ?
Tứ đại đạo môn nhiều năm qua đều là nơi thắng cảnh và văn hóa nổi tiếng, đột nhiên nói muốn thu phục yêu quái… Cho dù biến hình cũng phải cần thời gian mà.
Ngoại trừ quan chủ Thương Hồng có niềm riêng không thể nói và Thẩm Ngân Đăng có ý xấu khác. Những người còn lại đều cảm thấy yêu quái mặt xanh nanh vàng là trong truyền thuyết còn tiểu thư Tư Đằng thì từ đầu đến chân chính là người đẹp lạnh lùng, kiêu căng và lập dị vô cùng. Cũng không thấy cô ta thật sự gây họa cho nhân gian, cài bẫy hại cô ta chẳng hề có khí thế thay trời hành đạo gì cả, ngược lại còn có cảm giác phạm tội bất an…
Tâm sự nặng nề, Liễu Kim Đính bỗng ồ lên một tiếng: “Thẩm tiểu thư đâu? Ban đầu cô ta luôn đi cuối hàng, mới đây đâu mất rồi?”
Có thể đi đâu chứ. Cô ta là người ở bản Miêu, còn có thể đi lạc đâu được. Lần này đến gặp Tư Đằng không có kết quả, quan chủ Thương Hồng trong lòng rất phiền muộn: “Mặc kệ cô ta, chúng ta về trước…”
Lời nói còn chưa dứt thì trong tầm mắt xuất hiện một người. Ông ta bỗng kinh hãi, giật mình ngừng lại. Ở phía trước cách đó không xa, đang đi xuống thềm đá chính là… tiểu thư Tư Đằng.
Cô mặc bộ trang phục dân tộc, áo ngắn vải bố màu lam và chiếc quần váy màu đen, viền hoa văn dân tộc Miêu vô cùng xinh đẹp. Mái tóc buông xõa hơi ẩm ướt. Chiếc quần váy chỉ đến bắp chân. Đôi chân trần giẫm lên phiến đá màu xanh đen, ngược lại có một sự tương phản rất lớn.
Có ý gì đây? Chậm chạp không chịu xuất hiện đúng hẹn, để Tần Phóng lừa bọn họ nói gì là “không liên lạc được”, sau đó lại chặn đầu bọn họ trên đường về…
Quan chủ Thương Hồng thầm nảy sinh cảnh giác. Tư Đằng cũng hơi hoảng hốt trong lòng. Quả thật cô không ngờ lại đột nhiên gặp phải bọn người quan chủ Thương Hồng ở đây. Nhưng nếu không phải cô lén lút trở về thì cũng không thể xảy ra trường hợp này.
Cô chào hỏi với quan chủ Thương Hồng: “Trùng hợp quá vậy?”
Có quỷ mới tin cuộc gặp gỡ này là “trùng hợp”. Trong đầu quan chủ Thương Hồng xoay chuyển liên tục, cân nhắc từng câu từng chữ: “Mới vừa rồi vừa đến thăm tiểu thư Tư Đằng, đáng tiếc là không gặp được.”
“Đáng tiếc gì chứ? Không phải đã gặp ở đây rồi sao? Nói ra cũng nhiều ngày thế này rồi, lão quan chủ đi tìm tôi không phải là muốn tôi cho thời gian thư thả chứ hả?”
Quan chủ Thương Hồng nhẹ nhõm: “Nhờ phúc tiểu thư Tư Đằng, chuyện Xích Tán cuối cùng đã có tin tức.”
***
Trước đó Tần Phóng còn tưởng rằng đám người quan chủ Thương Hồng đã đi hết rồi, anh cúi đầu lướt điện thoại di động. Lúc lơ đãng ngẩng đầu lên mới phát hiện Thẩm Ngân Đăng vẫn còn ở đây.
Ngày đó sau khi trở về từ núi Hắc Bối chung với Thẩm Ngân Đăng, cô ta cũng không đến tìm anh nữa. Tần Phóng vẫn hơi thấp thỏm, luôn cảm giác rằng cô ta sẽ còn có lời muốn nói với anh.
Quả nhiên Thẩm Ngân Đăng cất lời: “Tư Đằng sắp trở về rồi sao? Tần Phóng, anh nghĩ cô ta sẽ trở lại không?”
Tần Phóng cười cười: “Tôi biết đạo môn các người nhất định đang làm gì đó. Nếu như là đối phó với Tư Đằng, một người bình thường như tôi cũng không giúp được việc gì. Tôi chân thành chúc các người có thể thành công, thật đó!”
Thẩm Ngân Đăng nhìn chằm chằm vào mắt của anh: “Thật sao?”
Tần Phóng nhìn thẳng vào mắt của cô ta không hề nao núng: “Phải nói là không đến mức tôi hi vọng Tư Đằng chết. Nhưng cô cũng biết đó, dù thế nào đi nữa tôi cũng không hi vọng bị người khác khống chế.”
Thẩm Ngân Đăng gật đầu: “Biết thì biết, nhưng mà Tần Phóng à, phải nhớ tự cứu lấy mình, không thể tất cả đều trông chờ vào người khác. Dù sao tự bản thân anh phải làm những việc này.”
Cô ta từ từ xòe bàn tay phải nãy giờ vẫn nắm chặt, trong lòng bàn tay rõ ràng có một viên thuốc màu đỏ nhạt.
Trái tim Tần Phóng đập thình thịch, anh nhìn chằm chằm vào viên thuốc, không hề đưa tay ra nhận: “Đây là… thuốc độc sao?”
Thẩm Ngân Đăng bước lên cầm tay anh, đặt viên thuốc vào lòng bàn tay. Cảm giác lạnh lẽo thấm qua da thịt, Tần Phóng hơi rụt lại như bị phỏng.
Thẩm Ngân Đăng nói dịu dàng, trong tiếng nói còn thêm phần khẩn thiết: “Tần Phóng, muốn đối phó cô ta không thể không chuẩn bị chu đáo.”
Sau khi Thẩm Ngân Đăng bỏ đi thật lâu, Tần Phóng vẫn còn cầm lấy viên thuốc soi dưới bóng đèn tròn ở mái hiên. Giống như soi như thế có thể thấy được thành phần viên thuốc vậy.
Tần Phóng cảm thấy buồn cười, lại có chút đáng buồn thay cho cô ta: Tâm tư Thẩm Ngân Đăng đúng là kín đáo, nhưng luôn luôn thiếu chút may mắn. Tư Đăng đã gần như không còn yêu lực, cho dù uống viên thuốc này vào cũng chẳng có gì khác bình thường. Mỗi bước tính toán của Thẩm Ngân Đăng đều giống như đấm vào không khí, chẳng có tác dụng gì.
Cũng không biết hiện tại tột cùng là Tư Đằng đang ở đâu nữa.
***
Nhan Phúc Thụy nơm nớp lo sợ, trên thực tế thậm chí ông ta hơi rợn tóc gáy sau lưng. Từ tầng gác gỗ này nhìn sang, cách đó không xa chính là căn phòng khách sạn nơi Tần Phóng ở.
Bảo ông ta đi núp là ý của Tư Đằng, cô nói: “Ông bỗng mất tích khó hiểu, lúc tôi trở lại ông cũng xuất hiện sẽ không khỏi khiến người ta nghĩ lung tung. Ông núp trước đi, chờ tin tức của tôi.”
Nói cũng có lý, Nhan Phúc Thụy bèn làm theo. Có điều là tiểu thư Tư Đằng cũng đang tựa vào lan can nhìn qua bên kia. Đến cùng là cô đang nhìn cái gì? Nhìn Tần Phóng à?
Trong phim thường thấy cảnh rình rập theo dõi, nhưng khi thật sự rơi vào tình huống thực tế mới phát giác ra là đáng sợ thế nào. Tuy người bị rình rập không phải là mình, nhưng thử nghĩ xem có một đôi mắt lạnh lùng luôn núp trong bóng tối nhìn mình chằm chằm như vậy thật là…
Nhan Phúc Thụy bất giác rùng mình.
Tư Đằng cất lời, cô nói: “Xem ra Tần Phóng của chúng ta thật nhàn nhã nhỉ. Lúc chủ nhân có việc thì anh ta sợ độ cao. Lúc chủ nhân mất tích thì anh ta không đi tìm, trái lại còn rảnh rỗi ngắm bóng đèn. Đèn đó có gì hay để xem nhỉ?”
Câu cuối cùng là nói với Nhan Phúc Thụy, giống như là cô đang hỏi ông vậy. Nhan Phúc Thụy chần chờ không đáp.
“Người xưa nói, người núp trong tối mới có thể nhìn người khác rõ ràng. Ông có tin hay không, nếu như bây giờ tôi trở về, vừa đẩy cửa ra thì Tần Phóng sẽ làm ra vẻ vừa mừng vừa sợ kêu lên: Tư Đằng, cô đã về rồi à? Hai ngày nay cô đã đi đâu vậy? Cô làm tôi lo quá.”
Nói đến câu sau, cô bỗng cười rộ lên.
Nhan Phúc Thụy kiên trì nói: “Tiểu thư Tư Đằng, cô đừng giận.”
“Không giận, chỉ là chuyện thường tình của con người thôi.”
Danh sách chương