Editor: Sakura Trang

“Chủ...” Vân Sanh mới vừa vén rèm xe chuẩn bị mời người trong xe xuống, chỉ thấy Vi Sinh Lan đặt ngón trỏ lên trên môi, ra hiệu cho hắn đừng có lên tiếng.

Đại khái là cảm thấy ấm áp khi được người trong lòng ôm vào ngực, ở đoạn đường cuối cùng sắp đến hoàng thành Kỳ Yến không ngăn được mỏi mệt, ý thức mông lung liền nhắm mắt mặc mình thiếp đi trong ngực nữ tử.

Ngựa xe vất vả, dọc theo đường đi nghỉ ngơi thế nào cũng kém hơn vương phủ, huống chi thức ăn cũng không được phong phú.

Phu lang nhà mình, lại là người nàng yêu thương, Vi Sinh Lan đương nhiên chưa bao giờ tiếc yêu thương cưng chìu. Suy xét từ việc thân thể y yếu ớt nhiều bệnh, từ hôm thành hôn, chi phí ăn mặc của Kỳ Yến ở trong vương phủ theo nàng phân phó chính là khắp nơi gắng đạt tới thập toàn thập mỹ, làm sao để cho y phải chịu những điều này.

“Thê chủ...” Người vốn là an thuận đến không có động tĩnh chút nào ở trong ngực nữ tử, chớp mắt ở màn xe vén lên liền hơi mở mắt ra.

Kỳ Yến không biết võ, nhưng vô cùng cảnh giác, thậm chí so với người tập võ còn nặng hơn mấy phần. Từ trước đến giờ ngủ tỉnh, gần người bỗng nhiên xông vào một khí tức không quen thuộc, không nghi ngờ chút nào là đủ để cho y tỉnh lại.

“Yến nhi ngủ tiếp đi.” Vi Sinh Lan thấy phu lang nhà mình ngơ ngác một hồi lâu không có động tác, thật vất vả động tác, cũng chỉ là xê dịch cổ một chút.

Con ngươi lúc mới tỉnh như phủ một tầng sương mù, Kỳ Yến chuyển tầm mắt đến khuôn mặt nghiên lệ của nữ tử, cho đến lúc bị ôm như vậy một đường đến hoa viên trước chính viện vương phủ, y mới hậu tri hậu giác kịp phản ứng.

Lúc ý thức chưa hoàn toàn thanh tỉnh Kỳ Yến còn không có cảm thấy có chỗ nào không đúng, chờ tới bây giờ thật sự tỉnh táo lại, quanh mình những ánh mắt trong tối ngoài sáng quăng tới thật là không thể rõ ràng hơn.

“Vương gia đối với chính quân thật là tốt.” Một thị tử mặc y phục xanh nhạt trên mặt tràn đầy thần sắc ước mơ, tuy tuổi hắn còn quá nhỏ, nhưng cũng biết nữ tử quan tâm yêu thương cưng chìu phu lang như vậy là đốt đèn lồng cũng chưa chắc có thể tìm được… Huống chi chủ tử nhà mình vẫn là Vương gia thân phận cao quý.

Thị tử hơi lớn tuổi chút bên cạnh nghe vậy gật đầu một cái, thần sắc nghiêm túc nói với hắn: “Cho nên ngươi nhớ ngày sau nếu gặp chính quân, phải cung kính giống như đối với Vương gia vậy… Tránh cho rơi vào kết quả giống như mấy hạ nhân ở Liễu uyển kia.”

“Ai? Hạ nhân của Liễu uyển làm sao... Chẳng lẽ bọn họ mạo phạm chính quân?” Thị tử vận y phục xanh nhạt tò mò hỏi, hắn là nửa năm trước vừa mới vào vương phủ, cũng không biết chuyện đã từng xảy ra trong phủ.

“Ngươi đây không cần biết, hoa cỏ ở đây còn chưa làm xong, làm tiếp đi.”

“Nga.” Thị tử tuổi còn nhỏ vì vậy liền cúi đầu đáp một tiếng. Xem ra là chuyện không nên hỏi, vậy hắn cũng không nên hỏi nữa.

Đoạn đường này Vi Sinh Lan là không chịu nhiều ảnh hưởng, ở nàng cho rằng, ôm lấy phu lang nhà mình vốn là chuyện quang minh chính đại. Chẳng qua đợi nàng đem người ôm trong ngực buông xuống trên giường nhỏ, chuẩn bị vì y đắp chăn lên. Phát hiện dung nhan vốn hơi có vẻ tái nhợt của phu lang nhà mình hiện lên chút đỏ ửng.

Lúc này Kỳ Yến mắt, ở lúc Vi Sinh Lan đắp chăn lên cho y liền không chớp mắt nhìn chăm chú.

Đối phương làm xong liền đưa tay qua đây che lấy ánh mắt của y, trước mắt bỗng nhiên một mảnh bóng tối, nhưng Kỳ Yến vẫn trừng mắt nhìn, động tác không chút nào kháng nghị.

Lông mi nhỏ mềm quét qua lòng bàn tay, khiến nữ tử cảm thấy có chút ngứa.

Ở trong bóng tối đột nhiên đến này, không biết lúc nào, Kỳ Yến liền nghe được thanh âm thả mềm nhẹ hơn so với bình thường của Vi Sinh Lan: “Đoạn đường này ngựa xe vất vả, Yến nhi cũng nên mệt mỏi, hiện trước ngủ một chút... Ta vào cung một chuyến, lúc trở lúc trở về gọi Yến nhi dậy dùng bữa tối.”

Người đang nằm trên giường nhỏ “Vâng” một tiếng cực nhỏ, y đúng là hết sức buồn ngủ, huống chi cũng chưa bao giờ nguyện làm trái ý của người trong lòng. Nhưng Kỳ Yến cũng không nghĩ tới mình đóng mắt lần nữa, sau khi tâm thần thanh tĩnh lại, nhưng chỉ hơi chốc lát liền ngủ thật say.

“Chuyện này trẫm không thể nào đồng ý.” Đế vương ngồi trên ghế rồng đang phê duyệt tấu chương, nghe xong thỉnh cầu của người nào đó liền tạm gác chu bút trong tay lại, nhưng là liền không chút cân nhắc mà nói lời từ chối.

Quan hệ của Kỳ Yến và nữ nhi của nàng, từ ngày tiệc mừng thọ của Tả tướng liền xa xa thoát khỏi kế hoạch đã định của nàng.

Phụ thần* và phu lang, không khỏi là chênh lệch quá xa.

*phụ thần: thần tử phò tá, giúp đỡ

Nhưng vốn thiếu nợ Ngu gia, thêm việc Kỳ Yến đúng là giao trái tim toàn rơi vào trên người nữ nhi của nàng, Cảnh đế tương đương với tương đương với ngầm cho phép toàn bộ.

Chuyện bị từ chối dù sao cũng là theo dự liệu, chẳng qua là Vi Sinh Lan vẫn nghĩ tranh thủ một phen: “Nhi thần biết được tự thân vô lý, nhưng...”

“Trẫm đã nói, chuyện này trẫm không thể nào đồng ý.” Thanh âm của Cảnh đế thản nhiên như thường lệ, lời nói cũng dứt khoát đến không thấy chút nào dao động.

Hạ sách là áp dụng thủ đoạn cưỡng chế đối với Kiều Hành, hiện tình huống xem ra, dường như là chỉ còn cách như vậy…

Nếu người chỉ lấy thiện ác phân chia, ngày thường Vi Sinh Lan không thể nghi ngờ sẽ bị xếp vào hàng thiện. Trên đạo đức, Vi Sinh Lan không muốn tự dưng tổn thương người khác, nhưng lòng người luôn là thiên vị… Vả lại, không muốn cùng sẽ không cũng là hai chuyện khác nhau.

Trong lòng Vi Sinh Lan than nhẹ, đang lúc nàng chuẩn bị hướng Cảnh đế cáo lui, đối phương nhưng bất ngờ không kịp đề phòng lại mở miệng.

“Nhưng nếu con bước lên đế vị, tất nhiên là chuyện khác.”

Giống như một hòn đá lớn ném vào mặt hồ, tạo thành tầng tầng gợn sóng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện