6.

Tống Tri Niên khoan thai đến muộn nghe người giúp việc báo cáo, trợn to mắt, bóp cổ mẹ tôi: "Sao bà dám, sao bà dám nói những lời này với cô ấy!"

Mẹ tôi bị bóp cổ đến xanh tím mặt, nhìn tôi cầu xin.

Tôi chỉ mỉm cười, đợi đến cực hạn của bà ấy, mới bảo Tống Tri Niên buông tay.

Mẹ tôi thở từng ngụm, nhìn tôi với ánh mắt sợ hãi.

Tôi cười càng vui vẻ hơn: "Tôi sẽ không để mẹ c.h.e.t."

"Cô, cô..."

"Tôi làm sao dám khẳng định? Vì trong ba năm qua tôi bị bóp cổ vô số lần..."

Trong phòng tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng gió.

Không biết qua bao lâu, Tống Tri Niên đuổi hết người đi. Hắn ôm tôi: "Xin lỗi, xin lỗi em, anh thật sự không biết..."

Không biết cái gì? Không biết tôi trải qua những gì trong ba năm, hay không biết mẹ tôi sẽ nói những lời này?

Tôi nghĩ như thế, cũng đã hỏi hắn.

Tống Tri Niên gian nan nói: "Anh không biết mẹ em sẽ như vậy... Dù sao em cũng là con gái bà ấy, lại mất tích lâu như vậy..."

"Chúng ta cùng nhau lớn lên, anh không còn không biết tính tình mẹ tôi à? Thời điểm tôi mềm lòng, chính anh còn nói [giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời], vậy tại sao?"

Tống Tri Niên ôm tôi chặt hơn, thân thể có chút run rẩy.

Tôi tự tìm được đáp án: "Để mẹ tôi đến, là chủ ý của Bạch Hoan cho anh sao?"

Cánh tay tôi khẽ buông lỏng, tôi từ trong ngực Tống Tri Niên dãy dụa, dung sức tát hắn một cái: "Sao anh sỉ nhục tôi như vậy?"

Tống Tri Niên hai má sưng đỏ, hắn bối rối bắt lấy tay tôi: "Không, không phải. Dữu tử, em nghe anh giải thích. Anh thực sự không biết mẹ em sẽ như thế..."

"Anh cho rằng ít nhiều gì bà ấy sẽ đau lòng vì em, giống như ông nội và cha anh, mấy năm nay bọn họ đã thay đổi rất nhiều. Mẹ của em..."

Hắn nói năng lộn xộn, cố gắng muốn chứng minh hắn muốn tốt cho tôi.

Nhưng tôi chỉ nhìn thấy khuôn mặt đó thật xa lạ.

Ba năm đã khiến chúng tôi thay đổi quá nhiều.

Tôi và Tống Tri Niên thân phận có chút giống nhau, mẹ tôi tái hôn, cha hắn lấy người khác, đã có mẹ kế thì cũng sẽ có bố dượng, cha hắn bị mẹ kế thổi gió đầu giường, từng có thời gian đối xử rất khắc nghiệt với hắn.

Mỗi lần bị oan uổng hay bị tổn thương, hắn đều ôm tôi thề thốt: anh sẽ không tha thứ cho bọn họ.

Sau này trưởng thành, cha mẹ Tống Tri Niên muốn làm dịu mối quan hệ với hắn, nhưng hắn từ chối.

Những người xung quanh dùng "hiếu đạo" thuyết phục hắn "Dù sao đó cũng là cha mẹ cậu", khiến hắn bị ép đến không thở nổi, hắn đã ôm tôi: "Dữu tử, em nghĩ thế nào?"

"Không khổ thay được người khác được, thì đừng khuyên hắn sống thiện. Em tôn trọng mọi sự lựa chọn của anh."

Tống Tri Niên ôm tôi cười ha hả, nói chỉ có tôi là hiểu hắn, sau đó hắn không tiếp nhận loại tình cảm hết hạn sử dụng, kể cả là tình thân.

Bây giờ, mọi thứ thay đổi rồi.

Nhìn thấy nụ cười trên mặt tôi, Tống Tri Niên càng khủng hoảng, hắn ôm tôi, như muốn khảm tôi vào cơ thể hắn: "Thực xin lỗi, anh xin lỗi, anh quá sợ hãi mất em một lần nữa, anh hứa sẽ không làm gì cả..."

"Vậy anh buông tha tôi đi!"

Đã từng có tình yêu, ngay tại thời điểm hận ý vẫn chưa mãnh liệt, tôi vẫn hi vọng, thiếu niên tôi từng yêu sẽ sống hạnh phúc.

Tống Tri Niên mỉm cười, vuốt mái tóc bay loạn bên tai tôi: "Khuya rồi, nên đi ngủ thôi."

7.

Từ ngày hôm đó, tôi không còn nhìn thấy mẹ tôi và Bạch Hoan.

Ngược lại, Tống Tri Niên xuất hiện thường xuyên hơn trước.

Khi rãnh rỗi, hắn nấu ăn cho tôi, toàn bộ đều là món tôi thích.

Tôi không đón nhận, Tống Tri Niên cũng không tức giận, hắn giúp tôi điều chỉnh thân thể, rèn luyện sức khỏe.

Một khi nhận ra tôi không chào đón hắn, hắn sẽ nhanh chóng chạy đi, không cho tôi cơ hội mở miệng. Tôi như đấm vào bông, không thể làm gì.

Tôi dở khóc dở cười, tâm trạng dần ổn định hơn.

Một đêm nọ đột nhiên khát nước, tôi lần mò đi trong bóng tối. Vừa mở cửa, bị giật mình bởi cái bóng đen bên ngoài.

Là Tống Tri Niên.

Hắn ôm đầu gối ngồi tựa cạnh của.

Đây là biểu hiện sự vô cùng bất an của hắn.

Gần 20 năm bên nhau, sẽ luôn có những lần cãi vả. Trong ký ức của tôi, lần tôi tức giận nhất đã bí mật đặt vé tàu đến Đại Lý vào sáng sớm.

Kéo vali, vừa mở cửa thì thấy Tống Tri Niên đang ngồi ngủ bên góc tường.

Tiếng vali ma sát trên sàn nhà tạo ra âm thanh khiến hắn bừng tỉnh, hắn gắt gao nắm chặt tay tôi: "Anh sai rồi, em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được, nhưng đừng rời xa anh."

Ngay lập tức tôi tha thứ cho hắn.

Hiện tại... tôi không biết phải làm thế nào với Tống Tri Niên nữa, váy cưới trước mộ tôi ngày đó thật sự quá chướng mắt.

Tôi kiên quyết rời đi, quay về phòng, Tống Tri Niên đã không thấy đâu.

Tôi biết hắn chỉ đang giả vờ thôi, thấy tôi không đau lòng vì hắn nữa, chịu không được nên rời đi?

Hôm sau rời giường, Tống Tri Niên không ở đây, nhưng cửa biệt thự lại xuất hiện vài vệ sĩ cao to vạm vỡ.

Tôi tức giận bật cười: "Tống Tri Niên đâu?"

Người giúp việc không dám lớn tiếng: "Tống tổng vì sự an toàn của cô."

À, hắn sợ tôi bỏ trốn!

8.

Liên tiếp mấy ngày, Tống Tri Niên trốn tránh không gặp tôi.

Hắn luôn thừa dịp tôi uống thuốc ngủ mà đi đến phòng tôi, lại canh trước khi tôi tỉnh mà rời đi.

Sợ tôi phá vỡ mọi thứ.

Nhưng vấn đề gì đây?

Hai bên chán ghét nhìn thấy nhau?

Lúc đang ngồi vẽ tranh ngoài vườn, trợ lý mang tới cho tôi một hộp quà.

Tôi tiện tay mở ra, bên trong là một viên kim cương màu hồng khoảng sáu hay bảy cara. Nhìn không hề rẻ.

"Tống tổng cố ý tặng cho cô đấy ạ." Trợ lý cắn răng, "Tôi có thể nói vài câu với cô được không? Tôi cảm thấy có một số việc cô cần nên biết rõ."

Tôi nghiêng mắt nhìn anh ta: "Nói đi!"

"Ba năm trước, sau khi Tống tổng thoát nạn trở về, đã đi tìm người đến cứu cô. Ngài ấy bất chấp nguy hiểm, nhất định phải đi theo đội cứu hộ. Chỉ là bọn cướp quá giải hoạt, nên chúng tôi đã lạc mất tung tích của cô."

Băng nhóm bắt cóc trước kia có thù oán với Tống gia, vốn dĩ mục tiêu của bọn chúng không phải là tôi và Tống Tri Niên. Nhưng thời gian đó, quan hệ của Tống Tri Niên và Tống gia được hòa hoãn, ông nội của hắn có ý muốn để hắn thừa kế tập đoàn.

Bọn cướp kia liền đánh chủ ý lên người Tống Tri Niên, bọn chúng lên kế hoạch từ lâu, thừa dịp chúng tôi đi một mình liền bắt cóc.

Tống Tri Niên từng tập võ trong vài năm, giãy dụa thoát khỏi sự trói buộc của bọn cướp.

Nhưng tiếp viện của bọn chúng đến rất nhanh, tôi đã ngăn chặn bước chân của bọn chúng, để hắn chạy đi trước.

Ban đầu Tống Tri Niên muốn đàm phán hòa bình, nhưng thứ chúng muốn là mạng sống của hắn, vì thế hắn bị yêu cầu phải tự mình đi đến nhà kho bỏ hoang.

Sau khi dàn xếp với cảnh sát, Tống Tri Niên tự mình xông trận. Hắn cho rằng mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát, hắn có thể giải cứu tôi, cho dù bị thương, hắn cũng không do dự.

Như kế hoạch, bọn cướp bị bao vây.

Nhưng mà, tôi căn bản là không ở trong đó.

Tống Tri Niên gần như phát điên, nắm cổ từng tên cướp hỏi tôi ở đâu. Bọn cướp sao chịu nói, một mực im lặng.

Sau nhiều lần tra khảo, bọn chúng mới chịu khai ra, nói, ngày đầu tiên tôi đã bị chúng bắt ra biển, trói lại với đá ném xuống biển.

"Ngài ấy nghe từ bọn cướp rằng cô đã c.h.e.t, liền lấy tất cả công cụ trong tay, vừa kéo vừa đạp, muốn phá hủy hết mấy cái lan can đó, khiến bọn cướp cũng cảm thấy đau khổ."

"Có vài cảnh sát tới kéo ngài ấy ra, nhưng cũng không kéo được... Ngài ấy vì phá hoại của công mà bị bắt tạm giam mấy ngày... Tôi vĩnh viễn nhớ rõ Tống tổng ngày đó, tôi vốn cho rằng đó là ngày ngài ấy điên cuồng nhất, nhưng đó mới chỉ là bắt đầu."

Lúc còn ở trong trại giam, hắn đã cho thuê một đội cứu hộ, hắn muốn sống phải thấy người, c.h.e.t phải thấy xác.

Tống Tri Niên vừa được thả ra, liền chạy đến biển giám sát, cơ hồ muốn đem biển lật lên.

Nhưng mà tốn công vô ích.

Tống Tri Niên không chịu bỏ cuộc, nhờ các chuyên gia phân tích các bờ biển mà tôi có thể đi qua. Tìm kiếm từng nơi một, lại chi một khoảng tiền lớn cho ngư dân để chú ý đến hướng đi của tôi.

Mỗi lần có tin tức, bất kể là thật hay giả hắn đều vội vàng lao tới kiểm tra. Nhưng lần nào cũng đem về sự thất vọng, thậm chí biến thành tuyệt vọng.

Tống Tri Niên ban ngày bất chấp làm việc để làm tê liệt bản thân, ban đêm dùng rượu tự gây mê chính mình, sống cuộc sống người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Trên mặt trợ lý không đành lòng: "Tống tổng xuất huyết dạ dày hai lần, mất ngủ hai năm, ban ngày còn phải giải quyết công việc ở công ty... Mất đi cô, ngài ấy thật sự rất đau khổ."

Tôi cầm chặt tách cà phê: "Vậy năm còn lại không đau khổ nữa hả?"

Trợ lý cười khổ: "Sao như vậy được? Ngài ấy vẫn còn rất đau khổ, nhưng mà dần trở nên tốt hơn. Cô Thẩm, cuộc sống không như ý nguyện mười phần, có tháng được cũng sẽ có tháng mất... Đời người ngắn lắm, mong cô hãy suy nghĩ kỹ!"

"Hắn cử anh tới đây?"

Trợ lý ngước mắt nhìn, trong đáy mắt hiện lên một tia cảm xúc mà tôi không phân biệt được: "Là tôi muốn tự nói ra, khoảng thời gian đó, Tống tổng sống quá đau khổ. Tôi cảm thấy cô nên được biết."

Còn tôi thì sao?

Nỗi đau của tôi, tại sao không có ai hiểu?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện