"Chị Như Mạn, chị vừa nói muốn ở bên em?" Châu Sâm vẫn còn đang chưa lấy lại bình tĩnh.
"Ừm." Ông Như Mạn ngồi dậy, định xuống giường đi tắm, giày vò một buổi khiến cho cả người cô dính dớp khó chịu lắm rồi.
Ai biết cô vừa đứng dậy một cái thì đã bị ôm chặt lại từ phía sau: "Đợi chút, em không nghe nhầm đúng không, em hiểu chính là ý đó đúng không?"
"Đúng, anh không hiểu sai, em muốn ở bên anh."
Kỳ thật câu nói này nói ra khỏi miệng cũng không khó khăn như trong tưởng tượng của cô, có lẽ bởi vì trong khoảng thời gian ở chung này đã khiến cho tình cảm nảy nở, mà cô lại quyết định làm một chuyện mà "bản thân sẽ nghĩ mình không làm".
Châu Sâm bỏ tay ra, để cô đi vào nhà tắm.
Tắm rửa thoải mái xong, lúc đi ra lại thấy Châu Sâm vẫn đang luống cuống chân tay mà vui vẻ đứng ở cửa chờ, ai mà biết đồ ngốc này nãy giờ lại cứ đứng yên ở đây chứ. Không nói không rằng, cứ đứng đó cười ngây ngô.
Ông Như Mạn nhìn dáng điệu đó, cuối cùng cũng bị chọc cho phì cười, sau đó lườm một cái: "Ngốc nghếch."
Châu Sâm cũng gật đầu phụ họa: "Ừm, anh ngốc đấy."
Người ngốc cũng có cái phúc của người ngốc, cuối cùng thì người ngốc này cũng đợi được người mà mình muốn rồi.
"Mau đi làm video của anh đi, em đi nấu cơm."
"Tuân mệnh."
Châu Sâm vẫn dính lấy đằng sau Ông Như Mạn, giống như không biết phải làm sao để biểu đạt sự kích động trong lòng mình, trên mặt mang theo ý cười ngây ngốc, nhưng khiến cho người đối diện cảm thấy tràn đầy không khí thanh xuân.
Mà Ông Như Mạn cũng không thấy phiền, giống như hai người đều hiểu rõ về đối phương, đều biết tính chiếm hữu của đối phương lớn đến thế nào. Ngoại trừ tuổi tác cách biệt, thì chính là xứng đôi vừa lứa. Mà thực ra tuổi tác cũng không phải là không thích hợp, bởi vì tính cách của Ông Như Mạn cần một người nhiệt tình đến châm lên ngọn lửa, mà đàn ông ở độ tuổi lớn hơn hoặc bằng cô đều tương đối lý tính, đã qua rồi cái thời liều lĩnh, phấn đấu quên mình mà yêu đối phương.
Ông Như Mạn muốn chính là loại tình yêu như thế, nhưng những người đó không thể cho cô được.
Châu Sâm thì có thể.
Mà người Châu Sâm muốn cũng chính là cô.
Nếu không phải cô anh cũng chẳng cần ai khác, không có được người mình muốn, vậy cái gì cũng không cần, không cần miễn cưỡng mà chấp nhận người khác.
Cho nên thời gian vừa đúng, nếu như ngày hôm đó anh tới nhà cô muộn một chút, nếu như đúng lúc gặp được Vinh Lãng đưa cô về, vậy thì anh ta chắc chắn sẽ không để cho Châu Sâm ở nhà một mình với Ông Như Mạn, bởi vì cùng là đàn ông, có ai mà không nhận ra thằng đàn ông khác đang dòm ngó người phụ nữ của mình.
Nếu như vậy, Châu Sâm sẽ không có cơ hội phát sinh quan hệ với Ông Như Mạn, những chuyện sau này hết thảy đều không xảy ra.
Có lẽ đây chính là duyên phận.
Chí ít hiện tại Ông Như Mạn coi như là như vậy.
Nhưng mà Châu Sâm không nghĩ như thế, nếu như Ông Như Mạn vẫn tiếp tục cùng với Vinh Lãng nối lại tình xưa, như vậy anh sẽ yên lặng cố gắng, để cho bản thân mình vượt qua Vinh Lãng, cho dù là sự nghiệp hay là bất cứ mặt nào đi chăng nữa, đợi đến lúc anh hai mươi tám tuổi, thì người đàn ông đã gần bốn mươi kia làm sao có đủ sức để cạnh tranh? Ngoài mặt anh luôn bày ra tư tưởng nếu như Ông Như Mạn sống không hạnh phúc, vậy anh có chết cũng nhất định phải đem cô trở về. Thế nhưng thực tế, trong lòng anh luôn nghĩ, cho dù cô có hạnh phúc hay không, chờ đến lúc anh có đủ lông đủ cánh, chuẩn bị kỹ càng rồi, anh cũng sẽ làm tất cả. Đó mới là bản tính thực sự của anh.
*
Không ngoài dự liệu, tiến độ làm video ngày hôm nay vì chuyện kia mà đã bị chậm đến tận cuối ngày.
Phía dưới weibo xuất hiện vô số bình luận thúc giục anh mau chóng ra tập mới. Bình thường có bao nhiêu người đâu, vậy mà hôm nay bỗng nhiên kéo ở đâu ra một đám, tìm hiểu một hồi mới phát hiện, hóa ra có một tài khoản tick xanh share mấy video trước, sau đó nguyên cả một hệ liệt video liền được lan truyền chóng mặt.
Tài khoản tick xanh này Ông Như Mạn cũng biết, chính là một nhà phê bình điện ảnh, ngôn ngữ hài hước nhưng độc mồm độc miệng vô cùng, mà mỗi khi anh ta đề cử phim nào, phim đấy liền không tránh khỏi "số phận" hot lên rất nhanh, nhưng lại theo chiều hướng bị anh ta châm chọc khiêu khích. Không biết anh ta là người của công ty nào, nhưng cách làm việc làm cô liên tưởng tới mấy hiệp khách giang hồ thoát ẩn thoắt hiện thời xưa, vô cùng tùy hứng.
Chằng ngờ anh ta lại share video của Châu Sâm, khiến Ông Như Mạn cũng giật nảy mình.
Thực ra Châu Sâm đối với mấy vấn đề này cũng không hiểu kỹ cho lắm, Ông Như Mạn cũng chỉ quay sang giải thích qua loa, đại ý bảo anh ta chính là một nhà phê bình điện ảnh, có khả năng hô mưa gọi gió bốn phương.
Quả nhiên, không đợi đến lúc video mới của Châu Sâm thông qua xét duyệt, fan hâm mộ cứ tăng vèo vèo, đợi đến lúc video tải lên xong, đã tăng đến hơn ba vạn.
Ông Như Mạn thấy vậy cũng vui lây, cảm giác cuối cùng nỗ lực của Châu Sâm cũng đã đợi được một chút hồi báo.
"Ừm." Ông Như Mạn ngồi dậy, định xuống giường đi tắm, giày vò một buổi khiến cho cả người cô dính dớp khó chịu lắm rồi.
Ai biết cô vừa đứng dậy một cái thì đã bị ôm chặt lại từ phía sau: "Đợi chút, em không nghe nhầm đúng không, em hiểu chính là ý đó đúng không?"
"Đúng, anh không hiểu sai, em muốn ở bên anh."
Kỳ thật câu nói này nói ra khỏi miệng cũng không khó khăn như trong tưởng tượng của cô, có lẽ bởi vì trong khoảng thời gian ở chung này đã khiến cho tình cảm nảy nở, mà cô lại quyết định làm một chuyện mà "bản thân sẽ nghĩ mình không làm".
Châu Sâm bỏ tay ra, để cô đi vào nhà tắm.
Tắm rửa thoải mái xong, lúc đi ra lại thấy Châu Sâm vẫn đang luống cuống chân tay mà vui vẻ đứng ở cửa chờ, ai mà biết đồ ngốc này nãy giờ lại cứ đứng yên ở đây chứ. Không nói không rằng, cứ đứng đó cười ngây ngô.
Ông Như Mạn nhìn dáng điệu đó, cuối cùng cũng bị chọc cho phì cười, sau đó lườm một cái: "Ngốc nghếch."
Châu Sâm cũng gật đầu phụ họa: "Ừm, anh ngốc đấy."
Người ngốc cũng có cái phúc của người ngốc, cuối cùng thì người ngốc này cũng đợi được người mà mình muốn rồi.
"Mau đi làm video của anh đi, em đi nấu cơm."
"Tuân mệnh."
Châu Sâm vẫn dính lấy đằng sau Ông Như Mạn, giống như không biết phải làm sao để biểu đạt sự kích động trong lòng mình, trên mặt mang theo ý cười ngây ngốc, nhưng khiến cho người đối diện cảm thấy tràn đầy không khí thanh xuân.
Mà Ông Như Mạn cũng không thấy phiền, giống như hai người đều hiểu rõ về đối phương, đều biết tính chiếm hữu của đối phương lớn đến thế nào. Ngoại trừ tuổi tác cách biệt, thì chính là xứng đôi vừa lứa. Mà thực ra tuổi tác cũng không phải là không thích hợp, bởi vì tính cách của Ông Như Mạn cần một người nhiệt tình đến châm lên ngọn lửa, mà đàn ông ở độ tuổi lớn hơn hoặc bằng cô đều tương đối lý tính, đã qua rồi cái thời liều lĩnh, phấn đấu quên mình mà yêu đối phương.
Ông Như Mạn muốn chính là loại tình yêu như thế, nhưng những người đó không thể cho cô được.
Châu Sâm thì có thể.
Mà người Châu Sâm muốn cũng chính là cô.
Nếu không phải cô anh cũng chẳng cần ai khác, không có được người mình muốn, vậy cái gì cũng không cần, không cần miễn cưỡng mà chấp nhận người khác.
Cho nên thời gian vừa đúng, nếu như ngày hôm đó anh tới nhà cô muộn một chút, nếu như đúng lúc gặp được Vinh Lãng đưa cô về, vậy thì anh ta chắc chắn sẽ không để cho Châu Sâm ở nhà một mình với Ông Như Mạn, bởi vì cùng là đàn ông, có ai mà không nhận ra thằng đàn ông khác đang dòm ngó người phụ nữ của mình.
Nếu như vậy, Châu Sâm sẽ không có cơ hội phát sinh quan hệ với Ông Như Mạn, những chuyện sau này hết thảy đều không xảy ra.
Có lẽ đây chính là duyên phận.
Chí ít hiện tại Ông Như Mạn coi như là như vậy.
Nhưng mà Châu Sâm không nghĩ như thế, nếu như Ông Như Mạn vẫn tiếp tục cùng với Vinh Lãng nối lại tình xưa, như vậy anh sẽ yên lặng cố gắng, để cho bản thân mình vượt qua Vinh Lãng, cho dù là sự nghiệp hay là bất cứ mặt nào đi chăng nữa, đợi đến lúc anh hai mươi tám tuổi, thì người đàn ông đã gần bốn mươi kia làm sao có đủ sức để cạnh tranh? Ngoài mặt anh luôn bày ra tư tưởng nếu như Ông Như Mạn sống không hạnh phúc, vậy anh có chết cũng nhất định phải đem cô trở về. Thế nhưng thực tế, trong lòng anh luôn nghĩ, cho dù cô có hạnh phúc hay không, chờ đến lúc anh có đủ lông đủ cánh, chuẩn bị kỹ càng rồi, anh cũng sẽ làm tất cả. Đó mới là bản tính thực sự của anh.
*
Không ngoài dự liệu, tiến độ làm video ngày hôm nay vì chuyện kia mà đã bị chậm đến tận cuối ngày.
Phía dưới weibo xuất hiện vô số bình luận thúc giục anh mau chóng ra tập mới. Bình thường có bao nhiêu người đâu, vậy mà hôm nay bỗng nhiên kéo ở đâu ra một đám, tìm hiểu một hồi mới phát hiện, hóa ra có một tài khoản tick xanh share mấy video trước, sau đó nguyên cả một hệ liệt video liền được lan truyền chóng mặt.
Tài khoản tick xanh này Ông Như Mạn cũng biết, chính là một nhà phê bình điện ảnh, ngôn ngữ hài hước nhưng độc mồm độc miệng vô cùng, mà mỗi khi anh ta đề cử phim nào, phim đấy liền không tránh khỏi "số phận" hot lên rất nhanh, nhưng lại theo chiều hướng bị anh ta châm chọc khiêu khích. Không biết anh ta là người của công ty nào, nhưng cách làm việc làm cô liên tưởng tới mấy hiệp khách giang hồ thoát ẩn thoắt hiện thời xưa, vô cùng tùy hứng.
Chằng ngờ anh ta lại share video của Châu Sâm, khiến Ông Như Mạn cũng giật nảy mình.
Thực ra Châu Sâm đối với mấy vấn đề này cũng không hiểu kỹ cho lắm, Ông Như Mạn cũng chỉ quay sang giải thích qua loa, đại ý bảo anh ta chính là một nhà phê bình điện ảnh, có khả năng hô mưa gọi gió bốn phương.
Quả nhiên, không đợi đến lúc video mới của Châu Sâm thông qua xét duyệt, fan hâm mộ cứ tăng vèo vèo, đợi đến lúc video tải lên xong, đã tăng đến hơn ba vạn.
Ông Như Mạn thấy vậy cũng vui lây, cảm giác cuối cùng nỗ lực của Châu Sâm cũng đã đợi được một chút hồi báo.
Danh sách chương