"Giống như chị nè, trước sau lồi lõm đủ cả, làm bọn em ghen tị chết đi được rồi."
Thấy cô gái này càng lúc càng nói quá, Ông Như Mạn liền chuyển chủ đề: "Mẫu này lấy một cái cho cậu ấy thử đi."
"Vâng ạ."
Em gái nhân viên một bên tìm quần, một bên vẫn tiếp tục buôn chuyện: "Em trai chị cao quá, chắc phải một mét tám lăm nhỉ?"
"Tầm đấy."
"Cậu ấy là người mẫu hả chị?"
"Không, sinh viên."
"Học trường nào thế ạ...."
Ông Như Mạn bị hỏi nhiều đến mất kiên nhẫn, đúng lúc này bên trong vang lên tiếng gọi của Châu Sâm: "Chị Như Mạn, chị qua đây một chút được không?"
Cô đi qua, đứng bên ngoài cửa hỏi vọng vào: "Sao thế?"
Bên trong một hồi im lặng.
"Chị vào trong được không?"
Ông Như Mạn quay lại nhìn nhân viên bán hàng, cô ta vẫn đang bận rộn sắp xếp quần áo, không để ý hai người ở bên này. Cô vẫn còn đang do dự, cánh cửa đột nhiên hé ra, sau đó một bàn tay nắm chặt lấy tay cô kéo vào.
Bên ngoài vẫn còn bao nhiêu người, Ông Như Mạn cuống cuồng muốn đi ra, nhưng Châu Sâm từ đầu đến cuối vẫn giữ chặt lấy, không cho cô động đậy.
"Làm cái gì vậy?" Bây giờ có ra ngoài cũng không thanh minh được, cô bất lực quay sang hỏi cậu.
"Bị kẹt rồi"
Giọng cậu có chút nhỏ, mặt còn nghiêng sang một bên, Ông Như Mạn không nghe rõ, lại hỏi lại một lần: "Bị làm sao?"
"Bị kẹt."
Lần này cuối cùng cô cũng nghe rõ.
"Kẹt ở đâu...?" Rõ ràng nhìn cậu mặc vừa lắm mà, cơ mà lời còn chưa dứt thì cô đã nhìn thấy chỗ bị kẹt lại, không nhịn được đưa tay lên bóp đầu.
Khóa kéo ngay chỗ đũng quần bị kẹt lại, kéo được một nửa rồi không làm sao mà kéo tiếp lên.
Da mặt Ông Như Mạn bỗng nhiên đỏ bừng.
"Cởi ra đi, tôi bảo họ đổi cho cậu cái khác." Cô xoay người muốn ra ngoài, thế nhưng lại bị cậu kéo lại.
"Chị Như Mạn, kéo giùm em đi, em không cởi ra được."
Trong cuộc đời mình, chẳng có mấy lần Ông Như Mạn muốn độn thổ như bây giờ. Cô nhìn thấy chính mình trong gương, cả mặt cả tai đều đỏ bừng như người say rượu.
Bây giờ làm sao để đi ra ngoài mới là phiền phức nhất.
Ông Như Mạn một bên trừng mắt bực bội nhìn Châu Sâm, một bên bình ổn lại hô hấp của chính mình.
Đối phương vẫn ngây thơ vô tội nhìn cô, ánh mắt còn ra hiệu cô nhanh nhanh giúp đỡ.
Ông Như Mạn vẫn còn tưởng cậu đang đùa với mình, duỗi tay ra ý định kéo phựt khóa quần cậu xuống, kết quả phát hiện khóa kéo bị kẹt thật, sau đó do cô còn cố tình kéo mạnh ra, thế là hai bên dây kéo bị chệch đường ray, không biết làm sao để quay về nguyên trạng ban đầu.
Cô bất lực nghiêng người: "Cậu kéo chặt hai bên quần vào, để tôi thử kéo lên."
Châu Sâm ngoan ngoãn nghe lời, kéo hai bên mép quần lại.
Ông Như Mạn dùng ngón cái và ngón trỏ nắm lấy khóa kéo, trong lúc kéo ngón tay lại không tránh được chạm vào "chỗ nào đó", khiến Châu Sâm đột ngột ừm lên một tiếng. Nhiệt độ trên mặt của Ông Như Mạn càng nóng đến không thể nóng hơn.
"Đừng có kêu."
"Dạ."
Cuộc đối thoại này dường như càng lúc càng kỳ cục, tự bản thân Ông Như Mạn cũng cảm thấy buồn cười, cô vừa mím môi nhịn, vừa ra sức kéo thật mạnh, cuối cùng cũng kéo xuống được. Ngay lúc cô định bỏ tay ra, liền bị Châu Sâm nắm lấy giữ lại, vừa hay đặt đúng trên cái chỗ kia.
Ông Như Mạn cam đoan, nếu trong tình huống này mà muốn kéo khóa lên, khẳng định càng kéo không nổi.
Châu Sâm mang vẻ mặt đáng thương hỏi cô: "Chị Như Mạn, bây giờ làm sao em ra ngoài được đây?"
"Kệ xác cậu, để cho mọi người đều nhìn thấy cho chừa đi." Ông Như Mạn lúc này đúng là muốn khóc không được, mà muốn cười cũng chẳng xong.
Châu Sâm cầm lấy tay Ông Như Mạn, từ từ di chuyển lên xuống.
Trong không gian nhỏ hẹp, nhiệt độ càng lúc càng tăng cao.
"Chị Như Mạn..." Giọng nói của cậu vừa trầm thấp, lại có chút mê hồn.
Miệng cũng dán tại mang tai cô, nhẹ nhàng chà xát. Vừa rồi trên đường cậu cũng muốn làm như vậy này, sao ngay đến cả tai cô cũng đáng yêu như thế, có đôi khi thật chỉ muốn đem cô ra cắn xé rồi ăn hết vào bụng mà thôi.
Ông Như Mạn cố gắng đẩy cậu ra, chống cự đến cùng, thế nhưng vòng tay của cậu càng ngày càng chặt, hô hấp cũng dán chặt trên lỗ tai cô, bàn tay phía dưới cũng tăng thêm sức lực, hơi thở của cậu cũng càng lúc càng gấp gáp hơn.
"Chị Như Mạn..." Cậu lùi lại về sau một bước, ngồi xuống chiếc ghế da nhỏ trong phòng thử đồ, vươn tay kéo cô qua, tư thế của hai người lúc này liền biến thành Ông Như Mạn đứng bên trên, hai tay vịn lấy bờ vai của cậu.
Cô nhìn thấy hình dáng của chính mình trong gương, cũng nhìn thấy ham muốn trên gương mặt mình.
Nhưng chỉ trong một chớp mắt, liền bị cậu kéo xuống, đặt một nụ hôn lên môi cô, nụ hôn ẩm ướt, giống như muốn làm loạn trong khuôn miệng, cùng lúc này, bàn tay cậu cũng không thành thật, trầm mê vuốt ve vòng eo của cô, mặc dù không tiếp xúc da thịt trực tiếp, nhưng cô có thể cảm nhận được sức nóng rõ ràng.
"A Sâm..." Cô mơ hồ gọi tên cậu.
"Ừm, em biết rồi." Cậu ngừng lại một khắc, dường như nghĩ ra cái gì, lại ghé sát vào tai cô, giảo hoạt cười: "Nhưng mà bây giờ không phải là nơi công cộng."
Sau đó lại tiếp tục nụ hôn của mình, Ông Như Mạn cũng buông lỏng cơ thể, thoải mái tận hưởng sự kích thích bí mật này.
Hoặc là bản tính của cô thật sự có hàm chứa loại tính cách phóng khoáng điên cuồng như vậy, rõ ràng biết mình đang ở trong phòng thay đồ ở trung tâm thương mại, cũng biết rằng bên ngoài có bao nhiêu nhân viên bán hàng, có lẽ bọn họ cũng đều đoán được chuyện gì đang xảy ra bên trong...
Thế nhưng tại thời điểm này, cô thực sự cảm nhận được cảm giác kích thích và khoái lạc phát ra từ sâu trong nội tâm của mình...
Hết chương 31.
Thấy cô gái này càng lúc càng nói quá, Ông Như Mạn liền chuyển chủ đề: "Mẫu này lấy một cái cho cậu ấy thử đi."
"Vâng ạ."
Em gái nhân viên một bên tìm quần, một bên vẫn tiếp tục buôn chuyện: "Em trai chị cao quá, chắc phải một mét tám lăm nhỉ?"
"Tầm đấy."
"Cậu ấy là người mẫu hả chị?"
"Không, sinh viên."
"Học trường nào thế ạ...."
Ông Như Mạn bị hỏi nhiều đến mất kiên nhẫn, đúng lúc này bên trong vang lên tiếng gọi của Châu Sâm: "Chị Như Mạn, chị qua đây một chút được không?"
Cô đi qua, đứng bên ngoài cửa hỏi vọng vào: "Sao thế?"
Bên trong một hồi im lặng.
"Chị vào trong được không?"
Ông Như Mạn quay lại nhìn nhân viên bán hàng, cô ta vẫn đang bận rộn sắp xếp quần áo, không để ý hai người ở bên này. Cô vẫn còn đang do dự, cánh cửa đột nhiên hé ra, sau đó một bàn tay nắm chặt lấy tay cô kéo vào.
Bên ngoài vẫn còn bao nhiêu người, Ông Như Mạn cuống cuồng muốn đi ra, nhưng Châu Sâm từ đầu đến cuối vẫn giữ chặt lấy, không cho cô động đậy.
"Làm cái gì vậy?" Bây giờ có ra ngoài cũng không thanh minh được, cô bất lực quay sang hỏi cậu.
"Bị kẹt rồi"
Giọng cậu có chút nhỏ, mặt còn nghiêng sang một bên, Ông Như Mạn không nghe rõ, lại hỏi lại một lần: "Bị làm sao?"
"Bị kẹt."
Lần này cuối cùng cô cũng nghe rõ.
"Kẹt ở đâu...?" Rõ ràng nhìn cậu mặc vừa lắm mà, cơ mà lời còn chưa dứt thì cô đã nhìn thấy chỗ bị kẹt lại, không nhịn được đưa tay lên bóp đầu.
Khóa kéo ngay chỗ đũng quần bị kẹt lại, kéo được một nửa rồi không làm sao mà kéo tiếp lên.
Da mặt Ông Như Mạn bỗng nhiên đỏ bừng.
"Cởi ra đi, tôi bảo họ đổi cho cậu cái khác." Cô xoay người muốn ra ngoài, thế nhưng lại bị cậu kéo lại.
"Chị Như Mạn, kéo giùm em đi, em không cởi ra được."
Trong cuộc đời mình, chẳng có mấy lần Ông Như Mạn muốn độn thổ như bây giờ. Cô nhìn thấy chính mình trong gương, cả mặt cả tai đều đỏ bừng như người say rượu.
Bây giờ làm sao để đi ra ngoài mới là phiền phức nhất.
Ông Như Mạn một bên trừng mắt bực bội nhìn Châu Sâm, một bên bình ổn lại hô hấp của chính mình.
Đối phương vẫn ngây thơ vô tội nhìn cô, ánh mắt còn ra hiệu cô nhanh nhanh giúp đỡ.
Ông Như Mạn vẫn còn tưởng cậu đang đùa với mình, duỗi tay ra ý định kéo phựt khóa quần cậu xuống, kết quả phát hiện khóa kéo bị kẹt thật, sau đó do cô còn cố tình kéo mạnh ra, thế là hai bên dây kéo bị chệch đường ray, không biết làm sao để quay về nguyên trạng ban đầu.
Cô bất lực nghiêng người: "Cậu kéo chặt hai bên quần vào, để tôi thử kéo lên."
Châu Sâm ngoan ngoãn nghe lời, kéo hai bên mép quần lại.
Ông Như Mạn dùng ngón cái và ngón trỏ nắm lấy khóa kéo, trong lúc kéo ngón tay lại không tránh được chạm vào "chỗ nào đó", khiến Châu Sâm đột ngột ừm lên một tiếng. Nhiệt độ trên mặt của Ông Như Mạn càng nóng đến không thể nóng hơn.
"Đừng có kêu."
"Dạ."
Cuộc đối thoại này dường như càng lúc càng kỳ cục, tự bản thân Ông Như Mạn cũng cảm thấy buồn cười, cô vừa mím môi nhịn, vừa ra sức kéo thật mạnh, cuối cùng cũng kéo xuống được. Ngay lúc cô định bỏ tay ra, liền bị Châu Sâm nắm lấy giữ lại, vừa hay đặt đúng trên cái chỗ kia.
Ông Như Mạn cam đoan, nếu trong tình huống này mà muốn kéo khóa lên, khẳng định càng kéo không nổi.
Châu Sâm mang vẻ mặt đáng thương hỏi cô: "Chị Như Mạn, bây giờ làm sao em ra ngoài được đây?"
"Kệ xác cậu, để cho mọi người đều nhìn thấy cho chừa đi." Ông Như Mạn lúc này đúng là muốn khóc không được, mà muốn cười cũng chẳng xong.
Châu Sâm cầm lấy tay Ông Như Mạn, từ từ di chuyển lên xuống.
Trong không gian nhỏ hẹp, nhiệt độ càng lúc càng tăng cao.
"Chị Như Mạn..." Giọng nói của cậu vừa trầm thấp, lại có chút mê hồn.
Miệng cũng dán tại mang tai cô, nhẹ nhàng chà xát. Vừa rồi trên đường cậu cũng muốn làm như vậy này, sao ngay đến cả tai cô cũng đáng yêu như thế, có đôi khi thật chỉ muốn đem cô ra cắn xé rồi ăn hết vào bụng mà thôi.
Ông Như Mạn cố gắng đẩy cậu ra, chống cự đến cùng, thế nhưng vòng tay của cậu càng ngày càng chặt, hô hấp cũng dán chặt trên lỗ tai cô, bàn tay phía dưới cũng tăng thêm sức lực, hơi thở của cậu cũng càng lúc càng gấp gáp hơn.
"Chị Như Mạn..." Cậu lùi lại về sau một bước, ngồi xuống chiếc ghế da nhỏ trong phòng thử đồ, vươn tay kéo cô qua, tư thế của hai người lúc này liền biến thành Ông Như Mạn đứng bên trên, hai tay vịn lấy bờ vai của cậu.
Cô nhìn thấy hình dáng của chính mình trong gương, cũng nhìn thấy ham muốn trên gương mặt mình.
Nhưng chỉ trong một chớp mắt, liền bị cậu kéo xuống, đặt một nụ hôn lên môi cô, nụ hôn ẩm ướt, giống như muốn làm loạn trong khuôn miệng, cùng lúc này, bàn tay cậu cũng không thành thật, trầm mê vuốt ve vòng eo của cô, mặc dù không tiếp xúc da thịt trực tiếp, nhưng cô có thể cảm nhận được sức nóng rõ ràng.
"A Sâm..." Cô mơ hồ gọi tên cậu.
"Ừm, em biết rồi." Cậu ngừng lại một khắc, dường như nghĩ ra cái gì, lại ghé sát vào tai cô, giảo hoạt cười: "Nhưng mà bây giờ không phải là nơi công cộng."
Sau đó lại tiếp tục nụ hôn của mình, Ông Như Mạn cũng buông lỏng cơ thể, thoải mái tận hưởng sự kích thích bí mật này.
Hoặc là bản tính của cô thật sự có hàm chứa loại tính cách phóng khoáng điên cuồng như vậy, rõ ràng biết mình đang ở trong phòng thay đồ ở trung tâm thương mại, cũng biết rằng bên ngoài có bao nhiêu nhân viên bán hàng, có lẽ bọn họ cũng đều đoán được chuyện gì đang xảy ra bên trong...
Thế nhưng tại thời điểm này, cô thực sự cảm nhận được cảm giác kích thích và khoái lạc phát ra từ sâu trong nội tâm của mình...
Hết chương 31.
Danh sách chương