Tưởng Nhạn dắt Từ Đông đi vào, lúc ở thang máy đã dặn dò: "Trước mặt chị đừng có mà nói linh tinh, nghe rõ chưa, nếu không còn lâu mới có Ipad mới."

Từ Đông thở phì phì mấy cái, thằng bé đối với hai người anh chị cách xa nhiều tuổi này không giống nhau, nghe xong trố mắt lên nhìn Tưởng Nhạn.

"Không mua thì thôi, ai cần."

"Ranh con, nghe lời đi." Tưởng Nhạn giơ tay lên giả bộ làm động tác đánh xuống.

"Mẹ dám đánh con, con về bảo bố." Cả nhà thằng bé chỉ có một mình nó, cái gọi là anh chị gì đó nó căn bản chả thiết tha gì, cũng không thích bị mẹ đưa đến đây, thằng bé biết thừa bản thân không được hoan nghênh, mà nó cũng chẳng chào đón gì hai người anh chị này."

Nếu không phải bố nó bảo sẽ mua ipad mới thì còn lâu nó mới chịu đi.

Nó cũng không ưa thái độ của mẹ nó đối với hai người này, răm rắp xu nịnh, làm nó xấu hổ vô cùng.

Có điều nó không nói thì được rồi, chịu đựng ba bốn giờ để đổi lấy cái ipad mới, thôi cũng đáng.

Lúc đến nhà Ông Như Mạn, Tưởng Nhạn gõ cửa, liền nghe thấy tiếng nói chuyện của người khác từ bên trong vọng ra.

Bà ta tự động lấy dép cho Từ Đông và mình, một tay xách đồ một tay giúp thằng bé cởi giày ra.

Trên mặt Ông Như Mạn không tỏ thái độ gì, vẫn đang tiếp tục ăn sáng.

"Mạn Mạn... Đã ăn rồi đấy à?" Bà ta liếc nhìn mấy cái bánh bao trên đĩa: "Ăn mấy cái thứ này không có dinh dưỡng đâu, để mẹ luộc bánh chẻo cho con."

"Không cần đâu, con ăn xong rồi."

"Ồ..." Tầm mắt của bà ta quay sang nhìn đến Châu Sâm, một khắc nào đó cảm thấy quen thuộc nhưng lại không nhớ ra là ai.

"Đây là ai thế?"

Ông Như Mạn nhìn Châu Sâm một cái, cậu đã đứng dậy chào: "Chào dì."

"Ồ chào cậu." Tưởng Nhạn đáp một câu.

"Cháu là Châu Sâm." Châu Sâm tự mình giới thiệu.

Cái tên này cũng rất quen thuộc, nhưng không thể nào liên hệ cậu nhóc cách đây vài năm với cậu thanh niên cao lớn trước mặt bây giờ: "Là cậu à, ô, lớn lên cao to thế."

"Đông Đông mau chào anh chị đi."

Từ Đông liếc nhìn hai người một cái, sau đó mở mồm: "Chào anh, chào chị." Sau đó liền lập tức quay đi chỗ khác.

"Vậy để mẹ cất bánh chẻo đi không để ngoài nó rã đông hư mất."

Bà tự động đi vào bếp, mở tủ lạnh ra liền thấy không những bên trong có bánh chẻo, mà hoành thánh bánh trôi...đầy ắp, đều là Ông Như Mạn tự làm, mỗi cái gói đều đẹp hơn của mình.

Tưởng Nhạn có hơi xấu hổ.

Ông Như Mạn đi vào nhận lấy bánh chẻo trong tay bà, dùng đũa gắp cẩn thận bỏ vào hộp: "Mấy cái này hồi con rảnh nên làm, lúc nào tăng ca thì Như Vọng có thể tự lấy hấp ăn."

"Ồ ồ, thế à..." Bà đáp lời khô khốc.

Ông Như Mạn gắp bánh cất đi xong, Châu Sâm mang chén đũa dơ qua, vừa chuẩn bị đặt vào máy rửa chén thì Tưởng Nhạn lao ra: "Có hai cái chén dùng máy làm gì, để đấy mẹ quẹt mấy cái là sạch rồi."

Nói xong liền xắn tay áo lên chuẩn bị rửa thì bị Ông Như Mạn ngăn lại: "Không cần đâu, cứ bỏ đây tối con rửa một thể."

Nhưng Tưởng Nhạn vẫn cố chấp rửa, xong xuôi còn lau khô lại một lượt rồi mới bỏ lên tủ chén.

Ba người đi ra ngoài, thấy Từ Đông đang ngồi trên sofa ngoài phòng khách chơi game, thằng bé biết mật khẩu wifi ở đây, tốc độ mạng so với ở nhà nhanh hơn không biết bao nhiêu lần, đến đây được cái chơi game thật cmn sướng.

Hơn nữa đồ ăn vặt lại còn nhiều.

Bụng Ông Như Mạn đột nhiên co rút từng cơn, lại bắt đầu một cơn đau kéo tới.

Châu Sâm tựa hồ lập tức phát hiện ra cô có chỗ không đúng, nhỏ giọng hỏi cô có phải bụng lại đau rồi không, cô gật đầu một cái, cậu liền quay về bếp nấu cho cô một ly trà gừng.

Ông Như Mạn và hai mẹ con Tưởng Nhạn ngồi trong phòng khách, cô với lấy điều khiển, mở tivi lên, sợ rằng căn phòng quá yên tĩnh.

Một người cúi đầu xem điện thoại, một người ngẩng mặt xem tivi, cũng không biết phải làm sao mở lời.

Cuối cùng đành mở miệng hỏi cô chuyện của Vinh Lãng.

"A Lãng đâu, hôm nay con không đi chơi với nó à?"

Ông Như Mạn không quay đầu sang, chỉ đáp: "Chia tay rồi."

"Cái gì?" Tưởng Nhạn giật mình kinh ngạc, ngay cả Từ Đông đang nghịch điện thoại bên cạnh cũng dỏng tai lên nghe.

"Làm sao lại chia tay? Hai đứa không phải đang yên ổn sao? Lần trước mẹ nó còn bảo với mẹ phòng cưới các thứ đều chuẩn bị xong rồi, không để con phải chịu khổ nữa."

Ông Như Mạn cười khẽ một tiếng: "Không để con phải khổ?"

Nhắc lại câu này đơn giản là vì cô buồn cười.

Cô sống thế này khổ sở lắm sao? "Hai đứa đã ở bên nhau lâu thế rồi, có chuyện gì mà không thể thương lượng chứ, sao chưa gì mà đã nói chia tay?" Tưởng Nhạn không ngờ mình đến đây lại nghe được một tin tức chấn động như vậy, nhất thời chưa kịp tiếp thu.

"Sao lại chia tay? Cho nên dạo này Vinh Lãng đều không đến tìm con? Hai đứa làm sao lại chia tay hả?" Bà hỏi dồn dập, Ông Như Mạn thờ ơ trả lời: "Chẳng vì sao cả, không muốn tiếp tục nữa thôi."

"Cái con bé này, nói cái gì vậy? Vinh Lãng nó điều kiện tốt như thế, con chia tay với nó không phải để đám con gái khác được lợi rồi sao? Hơn nữa hai đứa yêu nhau lâu thế rồi chia tay nó rồi người ta nhìn con còn ra thể thống gì nữa?"

Ông Như Mạn nghe mấy lời này không cảm thấy dễ chịu gì, giống như bản thân chỉ là một món hàng dùng để đo lường vật chất.

Cô thở dài một hơi: "Chuyện của con con tự có chừng mực."

Một câu nói ra cắt ngang lời Tưởng Nhạn, khiến bà á khẩu không nói thành lời.

"Có phải nó làm chuyện gì có lỗi với con không?"

"Dạng vậy, anh ấy với tình đầu còn dây dưa."

"Chỉ có thế thôi?"

"Ừm."

"Chúng nó có..." Tưởng Nhạn nhìn sang Từ Đông ngồi một bên, sau đó hạ thấp giọng: "Chúng nó ngủ với nhau bị con phát hiện à?"

Ông Như Mạn ngước lên nhìn.

"Đàn ông đứa nào mà chả vậy, không tòm tem bên ngoài thì gọi là đàn ông sao? Nó lỡ có phạm sai lầm thì con càng nắm được thóp nó chứ sao, để nó cảm thấy hổ thẹn, sau này kết hôn rồi nó càng phải đối tốt với con hơn."

Đây là cái loại lí luận gì vậy???

Ông Như Mạn thật sự muốn nói một câu: Đại Thanh đã diệt vong rồi thưa mẹ.

Nhưng suy cho cùng tranh luận với một người không cùng tam quan rồi cũng chẳng đi đến đâu. Cô lắc đầu: "Không có."

"Không có lên giường?"

"Ừm."

"Con chỉ vì nó liên hệ với tình đầu thôi mà chia tay?"

"Ừm."

Tưởng Nhạn trợn tròn mắt, không biết phải nói gì.

Điều này đối với bà thật không thể tưởng tượng nổi, vừa buồn cười vừa vớ vẩn lại chẳng ra làm sao.

"Mạn Mạn con có nghĩ chưa, con đã hai mươi tám rồi, còn không kết hôn nữa là thành bà cô già đấy, hơn nữa qua vài năm nữa cơ thể xuống dốc rồi làm sao sinh con đẻ cái đây..."

"Lần này mẹ đến là muốn cái gì?" Cô trực tiếp nói thẳng.

Hai mắt Tưởng Nhạn đỏ lên, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống.

"Mẹ chỉ đến mang chút đồ ăn cho con, Mạn Mạn, trong mắt con rốt cục coi mẹ là loại người thế nào vậy?"

Trong lòng Ông Như Mạn cũng không thoải mái.

"Con gái đến tuổi không lấy chồng, sau này già rồi đến một người để dựa vào cũng không có, lại còn bị người đời chế nhạo, Mạn Mạn, mẹ chỉ muốn tốt cho con."

Muốn tốt cho con?

Đây là câu nói mà Ông Như Mạn cảm thấy chán ghét nhất.

Nếu như thực sự vì muốn tốt cho cô, vậy tại sao không ủng hộ quyết định của cô, mà còn dùng nước mắt đến để chất vấn cô?

Ông Như Mạn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

Châu Sâm và Như Vọng vừa lúc nghe thấy mấy câu cuối cùng của Tưởng Nhạn, Ông Như Vọng từ trên giường phi ra: "Bà đến đây làm cái gì?" Cậu chen lên che Ông Như Mạn ở sau mình.

Châu Sâm cũng từ trong bếp đi tới.

Ông Như Vọng nhìn Tưởng Nhạn giống như nhìn kẻ thù của mình.

Làm thế nào được, cậu hận bọn họ.

Không phải hận bọn họ ly hôn, không cho cậu ta được một gia đình hoàn chỉnh, mà là hận bọn họ khiến Ông Như Mạn từ bé đã phải bươn chải lo toan, khiến cô không có tuổi thơ vui vẻ như bao người. Để cho cô vất vả như vậy, rồi đến bây giờ lại giống như quỷ hút máu suốt ngày quấn lấy cô.

Ông Như Vọng ghét bọn họ, toàn những người chỉ sinh mà không dưỡng, đẻ ra cho sướng bản năng.

Tưởng Nhạn nhìn thấy con trai căm thù mình như vậy, lại khóc càng to hơn, một lát sau mới lấy tay lau nước mắt: "Đều là lỗi của mẹ, đều là lỗi của mẹ, là mẹ có lỗi với các con." Thân thể béo ục ịch của bà nấc lên khiến từng thớ thịt cũng lắc lư theo.

Cuối cùng Ông Như Mạn cũng đẩy Như Vọng ra, bước lên trước nói: "Được rồi, mẹ lại hết tiền rồi đúng không? Hay là muốn cái gì nữa?"

Tưởng Nhạn vẫn còn sụt sùi: "Không, mẹ lại làm con không vui rồi, mẹ xin lỗi, mẹ đưa Đông Đông về trước."

Sau đó quay người sang nhìn Từ Đông.

Thằng bé vẫn đang ngồi trên sofa nghịch điện thoại, thấy mẹ khóc lóc nhưng cũng chẳng thể hiện biểu tình gì, nhưng đến lúc nghe thấy mẹ bảo đi về, liền quẳng điện thoại sang một bên, sau đó gào mồm lên: "Ipad của con! Không phải mẹ nói đến đây bảo chị ta mua Ipad mới cho con sau? Con mặc kệ, bảo chị ta mua Ipad cho con."

"Mua cái đầu mày, chúng tao nợ mày sao? Cút về." Ông Như Vọng tức đến run cả người, dường như ngay lập tức muốn xông lên đánh cho thằng bé một trận.

Từ Đông bị dọa hết hồn, lại cảm thấy địa vị trung tâm vũ trụ của mình dường như sắp bị lung lay, cổ họng lại càng gào lớn: "Măc kệ, mặc kệ, tôi muốn Ipad mới! Mẹ không bảo chị ta mua cho tôi, về nhà tôi bảo bố tôi đánh chết mẹ."

Tưởng Nhạn hiện tại không có việc làm, cả nhà chỉ có bố Từ Đông đi làm, một tháng bốn nghìn tệ, căn bản chẳng đủ dùng, sau này liền đến vòi vĩnh bắt Ông Như Mạn đưa phí sinh hoạt, mỗi tháng năm nghìn tệ, mới tạm đủ chi tiêu.

Nhưng Từ Đông từ bé đã được nuông chiều, tính lại đua đòi, đã thế lão Từ còn hay nói đầu tư cái gì đó, tiền hàng tháng đều cứ thế bay đi, lần này Từ Đông suốt ngày một hai đòi mua Ipad mới, nói bạn bè trong lớp ai cũng có, cho nên mình cũng phải bằng bạn bằng bè.

Cả nhà bị nó quậy cho tung nóc, lão Từ không chịu được bèn bắt Tưởng Nhạn dắt đến đây ăn vạ Ông Như Mạn, dù sao cô cũng có tiền, dăm ba đồng bạc mua cái Ipad cũng chỉ như bứt một cọng lông mà thôi.

Thực ra Tưởng Nhạn cũng không muốn tới, nhưng bị lão Từ đe dọa, không đến thì ăn đòn, cộng thêm con trai ngày ngày rắc rối, không có cách nào đành phải dắt thằng bé tới đây.

Mặt già của bà cũng biết xấu hổ, đặc biệt lúc Ông Như Mạn mở cửa dùng ánh mắt đó nhìn bà, giống như biết thừa bà đến chẳng qua cũng chỉ là vì tiền mà thôi.

Mối quan hệ của bọn họ trước nay cũng nhàn nhạt, chẳng hề giống với người thân, mà giống như đòi nợ và bố thí.

Khóc nháo một hồi, Tưởng Nhạn cũng phát điên lên, lôi xềnh xệch Từ Đông ra ngoài.

"Khóc, khóc khóc, khóc cái gì mà khóc, gọi lão Từ đánh tao à, đi."

Nhưng thằng nhóc Từ Đông đang trong thời kỳ dậy thì phát triển, bà ta có kéo thế nào nó vẫn cố chấp đứng yên.

Hai người giống như đang diễn tuồng, Ông Như Mạn sợ hàng xóm dị nghị, liền đi qua ngăn lại: "Con đưa tiền, tí nữa gửi đến thẻ của mẹ, bây giờ mẹ đi đi, lôi lôi kéo kéo ở đây ảnh hưởng đến người khác."

Cô vừa nói vừa đưa tay lên xoa xoa ấn đường.

Kỳ thật đối với cô vài nghìn chẳng là gì cả, vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết thì cô đều không coi là vấn đề quan trọng, mỗi thàng dùng vài nghìn để đổi lấy sự bình yên, thôi coi như cũng đáng.

Tưởng Nhạn cùng Từ Đông nghe thấy vậy xong liền cúp đuôi kéo nhau đi.

Ông Như Mạn mệt mỏi dựa người vào ghế sofa.

"Chị, chị không cần đưa tiền cho bọn họ, chị xem con mẹ nó thằng nhóc kia nó coi nó là ai chứ."

Cô không muốn nói chuyện, qua loa gật đầu: "Ừ, biết rồi."

Như Vọng vẫn còn trẻ, không hiểu được chuyện có thể dùng tiền mua chút bình yên này đối với cô vẫn coi như có lời, gật đầu một cái bên tai liền yên tĩnh.

Dưới mông có cái gì đó cộm cộm, cô lôi ra liền thấy là điện thoại của Từ Đông, quay sang nhìn Như Vọng: "Em cầm xuống cho nó đi."

Ông Như Vọng vô cùng miễn cưỡng, nhưng chỉ cần Như Mạn nói cậu đều nghe theo, ngoan ngoãn cầm điện thoại xuống lầu.

Cô tựa người vào sofa, một lát sau mở mắt ra nhìn, vẫn thấy Châu Sâm ngồi trước mặt.

Ông Như Mạn thở hắt ra một cái, dang hai tay ra: "Ôm tôi."

Châu Sâm một chân dưới đất, một chân quỳ trên sofa, khẽ cúi người ôm cô vào ngực.

Hết chương 29.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện