Lúc Vinh Lãng đến KTV đã hơn 11 giờ đêm, không khí trong phòng bao náo nhiệt, mọi người đều biết anh ta chính là bạn trai của Ông Như Mạn qua đây đón cô. Sau khi chào hỏi mọi người xong, anh đi tới góc phòng chỗ Ông Như Mạn ngồi.
Ông Như Mạn dựa đầu lên thành ghế sofa, tựa như đã ngủ, Vinh Lãng vén tóc cô lên, vỗ vỗ nhẹ vào mặt.
"Như Mạn, tỉnh tỉnh tỉnh, anh đến đón em về nhà."
Ông Như Mạn rõ ràng uống quá nhiều, giương mắt mờ mịt nhìn cỡ mười phút, tựa hồ không biết mình đang ở chỗ nào, Vinh Lãng tại sao lại đến đây.
Ngẩn người vài giây cô mới ý thức được tình hình hiện tại, sau đó lấy tay đỡ trán, từ từ ngồi thẳng dậy.
Âm thanh đinh tai nhức óc trong phòng dội tới, làm trong người cô có chút khó chịu.
"Mấy giờ rồi?" Giọng cô hơi khàn khàn.
Vinh Lãng lấy chai nước trên bàn, vặn nắp ra đưa cho cô, sau đó mới giơ tay lên xem đồng hồ: "Mười một giờ hai mươi."
"Ừm."
Cô ngước lên nhìn, mấy người trẻ trong phòng vẫn đang vô cùng hào hứng, chắc còn phải quẩy đến nửa đêm.
Vinh Lãng đưa tay ra đỡ cô đứng dậy, cô rủ mắt xuống nhìn bàn tay trước mặt, rất lâu vẫn không cử động.
Bên cạnh là cô gái vừa mới tốt nghiệp Trịnh Huệ Nhiên, tiếp theo là Từ Thiên Thiên đang chăm chú bận rộn nghịch điện thoại. Trịnh Huệ Nhiên cảm thấy cái nhìn của đối phương, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Vinh Lãng và Ông Như Mạn bên này.
Trực giác bát quái của phụ nữ nói cho cô biết hai người này trong thời gian gần đây khẳng định có điều gì đó không đúng, trước kia Vinh Lãng thường xuyên đến đón Ông Như Mạn tan làm, nhưng gần đây liền không thấy bóng dáng đâu nữa, bữa tiệc ngày hôm nay khẳng định Ông Như Mạn cũng không hề nói với anh ta, nếu không phải chính mình gọi điện bảo anh ta tới đón, thì chắc Vinh Lãng cũng không tới đây.
Ông Như Mạn vẫn ngồi yên như cũ, Vinh Lãng kéo cô đứng dậy, bàn tay mạnh mẽ nắm lấy tay cô.
"Mọi người chơi vui vẻ nhé, bọn tôi đi về trước." Vinh Lãng cất tiếng chào, mọi người ở đây đối với anh ta đều quen thuộc, còn cười cười bảo anh ta đêm nay cố gắng "chăm sóc" Ông Như Mạn thật tốt vào.
Anh ta dìu Ông Như Mạn đi ra ngoài, cô bước đi xiêu vẹo, loạng choạng xiên bên nọ xọ bên kia, nhưng không dựa vào anh, mà tự mình cố gắng đứng vững.
Cô đang tức giận, Vinh Lãng từ lúc nhận ra đến giờ cũng cảm thấy vô cùng mất kiên nhẫn.
Đưa cô ra xe của mình, thắt dây an toàn, một đường lái xe về nhà, không nói một câu.
Ông Như Mạn dựa lưng vào ghế, mặt hướng ra cửa sổ, không biết đang ngủ hay đang suy nghĩ chuyện gì.
Cô uống say chính là bộ dáng thế này, không giống với thường ngày ôn hòa nhã nhặn, mà thập phần lãnh đạm, tựa như một người khác hoàn toàn.
Chuông điện thoại reo, Vinh Lãng nhìn hiển thị trên màn hình, lại nhìn sang người bên cạnh, sau đó tắt máy.
Ngón tay Ông Như Mạn hơi siết chặt, sau đó lại buông ra, nhưng trên mặt không hề lộ chút biểu tình.
Hơn hai mươi phút ngồi trên xe, hai người không nói với nhau một câu nào.
Lúc này men rượu mới dần dần ngấm, ý thức của Ông Như Mạn càng lúc càng không tỉnh táo, nhưng vẫn còn một chút lý trí sót lại.
Vinh Lãng dìu cô vào thang máy, lúc này chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên.
Lúc đó Ông Như Mạn say đến mức cả người mềm nhũn, Vinh Lãng phải một tay đỡ cô, một tay nghe điện thoại.
"Cái gì? Nghiêm trọng không?"
"Ở đâu? Được, tôi sẽ đến ngay."
Vừa ngắt điện thoại thì cửa thang máy mở, Vinh Lãng vội vã dìu Ông Như Mạn ra, mò trong túi xách của cô lục tìm chìa khóa.
Bàn tay mềm mại của Ông Như Mạn nhẹ nhàng ôm lấy anh ta.
Vinh Lãng khựng lại.
"Vinh Lãng."
"Ừ."
"Anh ở đâu trước khi đến đón em?"
Tay anh ta đã tìm được chìa khóa trong túi, móc ra nhưng không lập tức mở cửa ngay.
Giọng nói mềm mại của Ông Như Mạn bị tác dụng của rượu làm cho trở nên nặng nề, khiến anh ta không biết sử dụng ngữ điệu gì để đáp lại.
"Tuần trước anh đi công tác về sau đó lại đi đâu?"
Cô biết rồi.
Trái tim Vinh Lãng đập mạnh một nhịp, có chút chột dạ, cũng có chút nặng nề không biết phải làm sao.
"Em say rồi, ngày mai tỉnh táo rồi chúng ta nói sau."
Cô cúi đầu cười khẽ, để lộ cần cổ trắng ngần ẩn hiện bên dưới mái tóc dài đen nhánh.
Bọn họ đã hơn một tháng nay không làm, Vinh Lãng nhìn đến da dẻ của cô liền nổi lên phản ứng, nhưng hiện tại không phải thời điểm tốt, anh ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Vinh Lãng lấy chìa khóa, mở cửa.
Khóa cửa còn chưa kịp mở ra, Ông Như Mạn liền từ phía sau vươn tay ôm lấy.
"Đừng đi." Đầu cô dựa lên lưng anh ta.
"Như Mạn, ngoan nào, bây giờ anh có việc phải đi gấp."
Anh ta ôm cô lên phía trước, cúi đầu hôn xuống.
Không biết tại sao, trong lòng anh ta luôn có cảm giác bất an, cần phải thông qua hành động như này để xác nhận.
Ông Như Mạn nghiêng đầu tránh né nụ hôn, hai tay chống trước ngực ngăn cản lại động tác của Vinh Lãng.
"Chia tay đi."
Vinh Lãng ngẩn người, tựa hồ không nghe được những gì cô vừa nói.
"Em nói cái gì?"
"Chia tay." Một trận khí nóng xâm nhập vào đại não cô, cô cố gắng hết sức để nói hai từ này một cách rõ ràng.
"Em uống say rồi." Vinh Lãng chỉ tưởng là cô uống say nên làm nũng, bạn gái trước kia của anh ta cũng vậy, thi thoảng cũng sẽ nói chia tay để làm cho anh ta lo lắng, để anh ta nhận ra tầm quan trọng của mình, sau đó đổi lấy một chút dịu dàng từ anh ta.
Nhưng bọn họ đều chưa làm chuyện đó, còn Ông Như Mạn thì đã làm rồi.
Anh ta biết rõ đây chỉ là lời nói lúc say, thế nhưng trong lòng vẫn chấn động một trận.
"Ngoan, chiều mai anh qua đón em đi ăn gì đó, bây giờ thì vào phòng ngủ thôi."
Anh ta mạnh mẽ ôm lấy cô, dùng khuỷu tay bật đèn, sau đó cúi đầu xuống cởi giày ra, kết quả phát hiện một đôi giày thể thao nam ở lối vào, kiểu dáng phổ thông, nhưng rất sạch sẽ.
Vinh Lãng cũng không nghĩ nhiều, ôm cô quay về phòng, cởi giày mang ra ngoài, sau đó mang đôi dép đi trong nhà vào để xuống.
"Anh đi đây."
Ông Như Mạn trở mình lạnh nhạt đáp lại anh ta, không quay lại nhìn.
"Như Mạn..." Vinh Lãng thấp giọng gọi tên cô, nghĩ rằng hay là ở lại, nhưng lại một cuộc điện thoại nữa gọi tới.
Anh ta ngừng lại một chút, nhận máy.
Đối phương chỉ nói bản thân không sao, bảo anh ta không cần phải qua nữa.
"Anh lập tức qua đây." Anh ta gác máy, không biết phải nói thế nào với Ông Như Mạn, chỉ đành quay người rời đi.
Ở bên ngoài gõ cửa một căn phòng khác.
"Như Vọng, chị gái cậu uống say rồi, tí nữa cậu qua trông cô ấy một chút."
Trong phòng không có tiếng trả lời, có lẽ đã ngủ.
Vinh Lãng nghĩ tới người trong bệnh viện, vẫn chọn lập tức rời đi.
Không lâu sau khi anh ta rời đi, Ông Như Mạn rời giường đứng dậy, chân không bước trên sàn nhà, ra ngoài rót cho mình một ly nước lớn, sau đó nằm vật ra bàn trong phòng ăn.
Một đôi tay mảnh khảnh mạnh mẽ luồn dưới người cô, nhấc cả người cô dậy, kéo vào phòng tắm, giúp cô tẩy trang mặt mày.
Động tác rất nhẹ nhàng, để cô ngồi trên nắp bồn cầu, sau đó bưng tới một chậu nước, lấy khăn giúp cô lau sạch sẽ lớp trang điểm trên mặt. Sau cùng, ngón tay như vô ý dừng lại trên môi cô một lúc, sau đó đứng dậy lấy bàn chải giúp cô đánh răng.
Sau khi vệ sinh sạch sẽ, liền dìu cô vào phòng.
Sáng hôm sau, chuông điện thoại của Ông Như Mạn vang lên, cả người cô không thể động đậy, chống tay với lấy điện thoại từ trong túi xách.
Kết quả cả người nghiêng sang quá nhiều, lúc tay vừa chạm đến điện thoại thì cơ thể gần như lăn xuống khỏi giường, may thay, có một cánh tay mạnh mẽ giữ cô lại.
Cánh tay trắng trẻo chạm vào da thịt cô, Ông Như Mạn gần như đông cứng tại chỗ.
Cô cúi đầu nhìn xuống bàn tay đang đậu trên eo mình, đầu óc một mảng mơ hồ, đây rốt cục là tay của ai? Cô thậm chí còn không dám quay lại nhìn.
Chuông điện thoại vẫn reo không ngừng, cô lấy điện thoại ra khỏi túi, bấm nút nhận.
"Chị! Mau mở cửa cho em, gọi chị nửa ngày mà chị không nghe, cổ họng em khàn cả lên rồi."
"Ra đây." Nói xong một câu mới lại phát hiện giọng nói của chính mình thật đáng sợ, cổ họng truyền lên một trận đau đớn.
Cô ngắt điện thoại, biết rằng bản thân bây giờ phải quay lại xem người đàn ông đằng sau này rốt cục là ai, không biết phải giải quyết thế nào.
Quay đầu, một khuôn mặt đẹp như hoa đào xuất hiện, đôi mắt khép hờ, hai mí mắt khẽ động, lông mi vừa dài vừa cong, sống mũi cao vút, đôi môi đầy đặn, ngũ quan có phần quen thuộc.
Cô chớp chớp mắt nhìn, hình như đã nhận ra là ai.
Xong rồi.
Tối qua vừa mới chia tay bạn trai, tỉnh dậy liền phát hiện, bản thân trong cơn say đã lỡ ngủ với bạn thân của em trai mình.
Cậu ta còn chỉ mới thành niên, so với cô kém hẳn mười tuổi.
Fuck!
Hết chương 1.
Ông Như Mạn dựa đầu lên thành ghế sofa, tựa như đã ngủ, Vinh Lãng vén tóc cô lên, vỗ vỗ nhẹ vào mặt.
"Như Mạn, tỉnh tỉnh tỉnh, anh đến đón em về nhà."
Ông Như Mạn rõ ràng uống quá nhiều, giương mắt mờ mịt nhìn cỡ mười phút, tựa hồ không biết mình đang ở chỗ nào, Vinh Lãng tại sao lại đến đây.
Ngẩn người vài giây cô mới ý thức được tình hình hiện tại, sau đó lấy tay đỡ trán, từ từ ngồi thẳng dậy.
Âm thanh đinh tai nhức óc trong phòng dội tới, làm trong người cô có chút khó chịu.
"Mấy giờ rồi?" Giọng cô hơi khàn khàn.
Vinh Lãng lấy chai nước trên bàn, vặn nắp ra đưa cho cô, sau đó mới giơ tay lên xem đồng hồ: "Mười một giờ hai mươi."
"Ừm."
Cô ngước lên nhìn, mấy người trẻ trong phòng vẫn đang vô cùng hào hứng, chắc còn phải quẩy đến nửa đêm.
Vinh Lãng đưa tay ra đỡ cô đứng dậy, cô rủ mắt xuống nhìn bàn tay trước mặt, rất lâu vẫn không cử động.
Bên cạnh là cô gái vừa mới tốt nghiệp Trịnh Huệ Nhiên, tiếp theo là Từ Thiên Thiên đang chăm chú bận rộn nghịch điện thoại. Trịnh Huệ Nhiên cảm thấy cái nhìn của đối phương, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Vinh Lãng và Ông Như Mạn bên này.
Trực giác bát quái của phụ nữ nói cho cô biết hai người này trong thời gian gần đây khẳng định có điều gì đó không đúng, trước kia Vinh Lãng thường xuyên đến đón Ông Như Mạn tan làm, nhưng gần đây liền không thấy bóng dáng đâu nữa, bữa tiệc ngày hôm nay khẳng định Ông Như Mạn cũng không hề nói với anh ta, nếu không phải chính mình gọi điện bảo anh ta tới đón, thì chắc Vinh Lãng cũng không tới đây.
Ông Như Mạn vẫn ngồi yên như cũ, Vinh Lãng kéo cô đứng dậy, bàn tay mạnh mẽ nắm lấy tay cô.
"Mọi người chơi vui vẻ nhé, bọn tôi đi về trước." Vinh Lãng cất tiếng chào, mọi người ở đây đối với anh ta đều quen thuộc, còn cười cười bảo anh ta đêm nay cố gắng "chăm sóc" Ông Như Mạn thật tốt vào.
Anh ta dìu Ông Như Mạn đi ra ngoài, cô bước đi xiêu vẹo, loạng choạng xiên bên nọ xọ bên kia, nhưng không dựa vào anh, mà tự mình cố gắng đứng vững.
Cô đang tức giận, Vinh Lãng từ lúc nhận ra đến giờ cũng cảm thấy vô cùng mất kiên nhẫn.
Đưa cô ra xe của mình, thắt dây an toàn, một đường lái xe về nhà, không nói một câu.
Ông Như Mạn dựa lưng vào ghế, mặt hướng ra cửa sổ, không biết đang ngủ hay đang suy nghĩ chuyện gì.
Cô uống say chính là bộ dáng thế này, không giống với thường ngày ôn hòa nhã nhặn, mà thập phần lãnh đạm, tựa như một người khác hoàn toàn.
Chuông điện thoại reo, Vinh Lãng nhìn hiển thị trên màn hình, lại nhìn sang người bên cạnh, sau đó tắt máy.
Ngón tay Ông Như Mạn hơi siết chặt, sau đó lại buông ra, nhưng trên mặt không hề lộ chút biểu tình.
Hơn hai mươi phút ngồi trên xe, hai người không nói với nhau một câu nào.
Lúc này men rượu mới dần dần ngấm, ý thức của Ông Như Mạn càng lúc càng không tỉnh táo, nhưng vẫn còn một chút lý trí sót lại.
Vinh Lãng dìu cô vào thang máy, lúc này chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên.
Lúc đó Ông Như Mạn say đến mức cả người mềm nhũn, Vinh Lãng phải một tay đỡ cô, một tay nghe điện thoại.
"Cái gì? Nghiêm trọng không?"
"Ở đâu? Được, tôi sẽ đến ngay."
Vừa ngắt điện thoại thì cửa thang máy mở, Vinh Lãng vội vã dìu Ông Như Mạn ra, mò trong túi xách của cô lục tìm chìa khóa.
Bàn tay mềm mại của Ông Như Mạn nhẹ nhàng ôm lấy anh ta.
Vinh Lãng khựng lại.
"Vinh Lãng."
"Ừ."
"Anh ở đâu trước khi đến đón em?"
Tay anh ta đã tìm được chìa khóa trong túi, móc ra nhưng không lập tức mở cửa ngay.
Giọng nói mềm mại của Ông Như Mạn bị tác dụng của rượu làm cho trở nên nặng nề, khiến anh ta không biết sử dụng ngữ điệu gì để đáp lại.
"Tuần trước anh đi công tác về sau đó lại đi đâu?"
Cô biết rồi.
Trái tim Vinh Lãng đập mạnh một nhịp, có chút chột dạ, cũng có chút nặng nề không biết phải làm sao.
"Em say rồi, ngày mai tỉnh táo rồi chúng ta nói sau."
Cô cúi đầu cười khẽ, để lộ cần cổ trắng ngần ẩn hiện bên dưới mái tóc dài đen nhánh.
Bọn họ đã hơn một tháng nay không làm, Vinh Lãng nhìn đến da dẻ của cô liền nổi lên phản ứng, nhưng hiện tại không phải thời điểm tốt, anh ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Vinh Lãng lấy chìa khóa, mở cửa.
Khóa cửa còn chưa kịp mở ra, Ông Như Mạn liền từ phía sau vươn tay ôm lấy.
"Đừng đi." Đầu cô dựa lên lưng anh ta.
"Như Mạn, ngoan nào, bây giờ anh có việc phải đi gấp."
Anh ta ôm cô lên phía trước, cúi đầu hôn xuống.
Không biết tại sao, trong lòng anh ta luôn có cảm giác bất an, cần phải thông qua hành động như này để xác nhận.
Ông Như Mạn nghiêng đầu tránh né nụ hôn, hai tay chống trước ngực ngăn cản lại động tác của Vinh Lãng.
"Chia tay đi."
Vinh Lãng ngẩn người, tựa hồ không nghe được những gì cô vừa nói.
"Em nói cái gì?"
"Chia tay." Một trận khí nóng xâm nhập vào đại não cô, cô cố gắng hết sức để nói hai từ này một cách rõ ràng.
"Em uống say rồi." Vinh Lãng chỉ tưởng là cô uống say nên làm nũng, bạn gái trước kia của anh ta cũng vậy, thi thoảng cũng sẽ nói chia tay để làm cho anh ta lo lắng, để anh ta nhận ra tầm quan trọng của mình, sau đó đổi lấy một chút dịu dàng từ anh ta.
Nhưng bọn họ đều chưa làm chuyện đó, còn Ông Như Mạn thì đã làm rồi.
Anh ta biết rõ đây chỉ là lời nói lúc say, thế nhưng trong lòng vẫn chấn động một trận.
"Ngoan, chiều mai anh qua đón em đi ăn gì đó, bây giờ thì vào phòng ngủ thôi."
Anh ta mạnh mẽ ôm lấy cô, dùng khuỷu tay bật đèn, sau đó cúi đầu xuống cởi giày ra, kết quả phát hiện một đôi giày thể thao nam ở lối vào, kiểu dáng phổ thông, nhưng rất sạch sẽ.
Vinh Lãng cũng không nghĩ nhiều, ôm cô quay về phòng, cởi giày mang ra ngoài, sau đó mang đôi dép đi trong nhà vào để xuống.
"Anh đi đây."
Ông Như Mạn trở mình lạnh nhạt đáp lại anh ta, không quay lại nhìn.
"Như Mạn..." Vinh Lãng thấp giọng gọi tên cô, nghĩ rằng hay là ở lại, nhưng lại một cuộc điện thoại nữa gọi tới.
Anh ta ngừng lại một chút, nhận máy.
Đối phương chỉ nói bản thân không sao, bảo anh ta không cần phải qua nữa.
"Anh lập tức qua đây." Anh ta gác máy, không biết phải nói thế nào với Ông Như Mạn, chỉ đành quay người rời đi.
Ở bên ngoài gõ cửa một căn phòng khác.
"Như Vọng, chị gái cậu uống say rồi, tí nữa cậu qua trông cô ấy một chút."
Trong phòng không có tiếng trả lời, có lẽ đã ngủ.
Vinh Lãng nghĩ tới người trong bệnh viện, vẫn chọn lập tức rời đi.
Không lâu sau khi anh ta rời đi, Ông Như Mạn rời giường đứng dậy, chân không bước trên sàn nhà, ra ngoài rót cho mình một ly nước lớn, sau đó nằm vật ra bàn trong phòng ăn.
Một đôi tay mảnh khảnh mạnh mẽ luồn dưới người cô, nhấc cả người cô dậy, kéo vào phòng tắm, giúp cô tẩy trang mặt mày.
Động tác rất nhẹ nhàng, để cô ngồi trên nắp bồn cầu, sau đó bưng tới một chậu nước, lấy khăn giúp cô lau sạch sẽ lớp trang điểm trên mặt. Sau cùng, ngón tay như vô ý dừng lại trên môi cô một lúc, sau đó đứng dậy lấy bàn chải giúp cô đánh răng.
Sau khi vệ sinh sạch sẽ, liền dìu cô vào phòng.
Sáng hôm sau, chuông điện thoại của Ông Như Mạn vang lên, cả người cô không thể động đậy, chống tay với lấy điện thoại từ trong túi xách.
Kết quả cả người nghiêng sang quá nhiều, lúc tay vừa chạm đến điện thoại thì cơ thể gần như lăn xuống khỏi giường, may thay, có một cánh tay mạnh mẽ giữ cô lại.
Cánh tay trắng trẻo chạm vào da thịt cô, Ông Như Mạn gần như đông cứng tại chỗ.
Cô cúi đầu nhìn xuống bàn tay đang đậu trên eo mình, đầu óc một mảng mơ hồ, đây rốt cục là tay của ai? Cô thậm chí còn không dám quay lại nhìn.
Chuông điện thoại vẫn reo không ngừng, cô lấy điện thoại ra khỏi túi, bấm nút nhận.
"Chị! Mau mở cửa cho em, gọi chị nửa ngày mà chị không nghe, cổ họng em khàn cả lên rồi."
"Ra đây." Nói xong một câu mới lại phát hiện giọng nói của chính mình thật đáng sợ, cổ họng truyền lên một trận đau đớn.
Cô ngắt điện thoại, biết rằng bản thân bây giờ phải quay lại xem người đàn ông đằng sau này rốt cục là ai, không biết phải giải quyết thế nào.
Quay đầu, một khuôn mặt đẹp như hoa đào xuất hiện, đôi mắt khép hờ, hai mí mắt khẽ động, lông mi vừa dài vừa cong, sống mũi cao vút, đôi môi đầy đặn, ngũ quan có phần quen thuộc.
Cô chớp chớp mắt nhìn, hình như đã nhận ra là ai.
Xong rồi.
Tối qua vừa mới chia tay bạn trai, tỉnh dậy liền phát hiện, bản thân trong cơn say đã lỡ ngủ với bạn thân của em trai mình.
Cậu ta còn chỉ mới thành niên, so với cô kém hẳn mười tuổi.
Fuck!
Hết chương 1.
Danh sách chương