- Sao chị biết? La Đông Phong trợn tròn hai con mắt hỏi. Cả Lục Vũ Bình cũng ăn không nổi nữa vì bị một cục cơm mắc kẹt trong cổ họng.
- Chủ tịch nói. Vì thế nên tôi mới phải về đây đấy!
Tiểu Phương đưa tới bàn món ăn cuối cùng trong bếp ra rồi mới nói. Hóa ra Tiểu Phương về đây là do bố cậu. La Đông Phong hận không thể cho ông ấy một đấm.
- Không được nói với ai đâu đấy!
La Đông Phong nói. Tiểu Phương gật đầu rồi nói:
- Tất nhiên rồi! Tôi chưa muốn bị đuổi việc!
Vừa nói, cô vừa lấy tay quệt qua cổ, như thể, chỉ cần cô nói một câu, dù chỉ là một từ ra ngoài thôi cũng bị chém chết rồi.
- Tôi lên phòng đây!
La Đông Phong đặt bát đũa xuống rồi đi lên phòng. Tiểu Phương nheo mày hỏi:
- Vũ Bình! Phong bị sao thế?
- Em cũng không biết!
Vừa nói, Vũ Bình vừa với tay lấy đùi gà rán trước mặt cậu. Nhưng chưa chạm tay tới thì Tiểu Phương đã kéo đĩa về phía mình:
- Cái này là của Lâm Tư Nguyệt! Không được ăn!
- Chậc! Thế chị đưa ra làm gì!?
Vũ Bình thèm thuồng nhìn đĩa gà rán ngon lành đang ở trong tay Tiểu Phương.
- Cho em nhìn cho no!
- Chị ác quá đấy! Chị quên em thích gà rán nhất à?
- Không nhớ!
- Chị...
Lục Vũ Bình gục xuống bàn. Hic! Bực mình đến khóc cũng không khóc được. Rốt cuộc cậu đã làm gì mà lại bị tra tấn dã man thế này!?
- Thế chị Nguyệt đâu rồi!
- Chuẩn bị tới rồi!
Vừa nói xong thì đã nghe thấy tiếng của Tiểu Nguyệt Nhi ở ngoài cửa. Vũ Bình định chạy ra thì bị Tiểu Phương ngăn lại:
- Ngồi đó! Chị ra!
- Trời ơi! Bực mình quá! Cái gì cũng không cho là thế nào chứ!?
Vũ Bình vò đầu bứt tóc mãi vẫn chẳng hiểu, rốt cuộc Tiểu Phương là quỷ phương nào!?
Lục Vũ Bình cũng chẳng thèm ăn nữa, đi lên gác. Cũng là lúc Tiểu Nguyệt Nhi bước vào. Thấy bàn ăn vắng tanh, cô hơi buồn.
- Em tới nhanh thật! Vừa mới báo đó mà đã tới rồi!
Tiểu Phương bước tới bàn ăn, lấy đĩa gà rán đưa cho Tiểu Nguyệt Nhi:
- Cầm lấy mà ăn! Chị làm riêng cho em đấy!
- Em cảm ơn!
Tiểu Nguyệt Nhi nhận đĩa gà, sau đó nhìn lên gác, trầm ngâm hồi lâu rồi nói:
- Em đưa lên cho hai người đó ăn cùng!
- Ờ...cũng được...nhưng mà...
Tiểu Phương gãi đầu. Lúc nãy thì không cho Vũ Bình ăn, giờ Tiểu Nguyệt Nhi đưa lên cho ăn cùng, không biết sau đó nó có khinh cô không!?
Tiểu Phương ậm ờ cả ngày trời cũng chẳng nói được gì. Đến khi tỉnh táo lại thì Tiểu Nguyệt Nhi đã mất hút rồi.
Trên gác, Lục Vũ Bình đang nghe ngóng tình hình thì bỗng nhiên nhảy cẫng lên, trời ơi! Biết thế thì đã không tốn nước bọt xin xỏ Tiểu Phương rồi! Chị Nguyệt đúng là tốt bụng nhất trần đời mà.
Lục Vũ Bình xô cửa chạy vào phòng. Đúng lúc Đông Phong đang đeo vòng cổ.
- Sao thế?
Nhìn bộ dạng tăng động không hề nhẹ của Vũ Bình. Đông Phong khó hiểu nheo mày hỏi.
- Anh à! Chị Nguyệt tới rồi! Hơn nữa chị ấy cũng đưa gã rán lên đây để chúng ta cùng ăn đấy!
- Gà rán?
Cậu liền nhớ lại những món ăn được để trên bàn. Trên đó hình như cũng có đĩa gà rán.
Đông Phong chẳng nói gì. Chỉ tập trung sửa vòng cổ.
Đúng lúc Đông Phong bấm nút thay đổi mặt để chuyển sang mặt của Thạch Sơn thì Tiểu Nguyệt Nhi cũng đã đứng ở ngoài cửa.
Cô cất tiếng gọi:
- La Đông Phong! Lục Vũ Bình! Tôi vào nha!
Nghe thấy tiếng gọi của Tiểu Nguyệt Nhi, cả hai người giật hết cả mình, sao lại đúng lúc cậu vừa thay đổi mặt thì cô ấy đã đứng trước cửa rồi chứ?
Lục Vũ Bình cuống cuồng:
- Anh! Mau trở về khuôn mặt cũ đi!
Nhưng...Vũ Bình còn chưa dứt câu thì Tiểu Nguyệt Nhi đã bước vào mắt rồi.
- Chủ tịch nói. Vì thế nên tôi mới phải về đây đấy!
Tiểu Phương đưa tới bàn món ăn cuối cùng trong bếp ra rồi mới nói. Hóa ra Tiểu Phương về đây là do bố cậu. La Đông Phong hận không thể cho ông ấy một đấm.
- Không được nói với ai đâu đấy!
La Đông Phong nói. Tiểu Phương gật đầu rồi nói:
- Tất nhiên rồi! Tôi chưa muốn bị đuổi việc!
Vừa nói, cô vừa lấy tay quệt qua cổ, như thể, chỉ cần cô nói một câu, dù chỉ là một từ ra ngoài thôi cũng bị chém chết rồi.
- Tôi lên phòng đây!
La Đông Phong đặt bát đũa xuống rồi đi lên phòng. Tiểu Phương nheo mày hỏi:
- Vũ Bình! Phong bị sao thế?
- Em cũng không biết!
Vừa nói, Vũ Bình vừa với tay lấy đùi gà rán trước mặt cậu. Nhưng chưa chạm tay tới thì Tiểu Phương đã kéo đĩa về phía mình:
- Cái này là của Lâm Tư Nguyệt! Không được ăn!
- Chậc! Thế chị đưa ra làm gì!?
Vũ Bình thèm thuồng nhìn đĩa gà rán ngon lành đang ở trong tay Tiểu Phương.
- Cho em nhìn cho no!
- Chị ác quá đấy! Chị quên em thích gà rán nhất à?
- Không nhớ!
- Chị...
Lục Vũ Bình gục xuống bàn. Hic! Bực mình đến khóc cũng không khóc được. Rốt cuộc cậu đã làm gì mà lại bị tra tấn dã man thế này!?
- Thế chị Nguyệt đâu rồi!
- Chuẩn bị tới rồi!
Vừa nói xong thì đã nghe thấy tiếng của Tiểu Nguyệt Nhi ở ngoài cửa. Vũ Bình định chạy ra thì bị Tiểu Phương ngăn lại:
- Ngồi đó! Chị ra!
- Trời ơi! Bực mình quá! Cái gì cũng không cho là thế nào chứ!?
Vũ Bình vò đầu bứt tóc mãi vẫn chẳng hiểu, rốt cuộc Tiểu Phương là quỷ phương nào!?
Lục Vũ Bình cũng chẳng thèm ăn nữa, đi lên gác. Cũng là lúc Tiểu Nguyệt Nhi bước vào. Thấy bàn ăn vắng tanh, cô hơi buồn.
- Em tới nhanh thật! Vừa mới báo đó mà đã tới rồi!
Tiểu Phương bước tới bàn ăn, lấy đĩa gà rán đưa cho Tiểu Nguyệt Nhi:
- Cầm lấy mà ăn! Chị làm riêng cho em đấy!
- Em cảm ơn!
Tiểu Nguyệt Nhi nhận đĩa gà, sau đó nhìn lên gác, trầm ngâm hồi lâu rồi nói:
- Em đưa lên cho hai người đó ăn cùng!
- Ờ...cũng được...nhưng mà...
Tiểu Phương gãi đầu. Lúc nãy thì không cho Vũ Bình ăn, giờ Tiểu Nguyệt Nhi đưa lên cho ăn cùng, không biết sau đó nó có khinh cô không!?
Tiểu Phương ậm ờ cả ngày trời cũng chẳng nói được gì. Đến khi tỉnh táo lại thì Tiểu Nguyệt Nhi đã mất hút rồi.
Trên gác, Lục Vũ Bình đang nghe ngóng tình hình thì bỗng nhiên nhảy cẫng lên, trời ơi! Biết thế thì đã không tốn nước bọt xin xỏ Tiểu Phương rồi! Chị Nguyệt đúng là tốt bụng nhất trần đời mà.
Lục Vũ Bình xô cửa chạy vào phòng. Đúng lúc Đông Phong đang đeo vòng cổ.
- Sao thế?
Nhìn bộ dạng tăng động không hề nhẹ của Vũ Bình. Đông Phong khó hiểu nheo mày hỏi.
- Anh à! Chị Nguyệt tới rồi! Hơn nữa chị ấy cũng đưa gã rán lên đây để chúng ta cùng ăn đấy!
- Gà rán?
Cậu liền nhớ lại những món ăn được để trên bàn. Trên đó hình như cũng có đĩa gà rán.
Đông Phong chẳng nói gì. Chỉ tập trung sửa vòng cổ.
Đúng lúc Đông Phong bấm nút thay đổi mặt để chuyển sang mặt của Thạch Sơn thì Tiểu Nguyệt Nhi cũng đã đứng ở ngoài cửa.
Cô cất tiếng gọi:
- La Đông Phong! Lục Vũ Bình! Tôi vào nha!
Nghe thấy tiếng gọi của Tiểu Nguyệt Nhi, cả hai người giật hết cả mình, sao lại đúng lúc cậu vừa thay đổi mặt thì cô ấy đã đứng trước cửa rồi chứ?
Lục Vũ Bình cuống cuồng:
- Anh! Mau trở về khuôn mặt cũ đi!
Nhưng...Vũ Bình còn chưa dứt câu thì Tiểu Nguyệt Nhi đã bước vào mắt rồi.
Danh sách chương