Editor: Hướng Nhật Quỳ

Lý Hạo là đạo diễn chuyên nghiệp, rành nhất là quan sát thần thái và cảm xúc biến hóa của người khác. Lục Hoài Du vừa bước vào phòng ăn, ông đã phát hiện đối phương đang quan sát thứ gì, cái nhíu mày vừa rồi càng khiến ông khẳng định suy đoán trong lòng.

Ánh mắt đảo qua nơi Lục Hoài Du vừa nhìn chăm chăm ngoài cửa sổ, thấy nơi đó ngoài chậu cây to lớn ra thì trống rỗng, chẳng còn thứ gì khác nữa. Lý Hạo thấp giọng hỏi với vẻ khẩn trương: “Có gì ở đó à?”

Lục Hoài Du ‘Ừm’ một tiếng: “Trước khi tôi bước vào, cô ta đã ngồi ở vị trí hiện tại tôi đang ngồi để nhìn ngài, sau khi tôi bước vào thì đã trốn ra ngoài.”

Nghe xong những lời Lục Hoài Du nói, Lý Hạo không lộ vẻ lo sợ nữa. Sau khi trầm mặc giây lát, ông đưa hai tay lau mặt, thở dài một hơi rồi nói: “Hóa ra thật sự đã tới đây.”

Lục Hoài Du kinh ngạc há miệng: “Ngài biết?”

Lý Hạo chậm rãi nói: “Hơn một tháng trước, khi tôi đến một cổ trấn nào đó ở phía Nam để sưu tầm dân ca, đêm trước khi rời đi đã mơ thấy mình bái đường với người khác. Cũng sau khi trở về từ nơi đó, tôi lập tức sinh ra cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm.”

Lục Hoài Du:……

Đạo diễn Lý chọc trúng lạn đào hoa[1] mất rồi. Nhưng nhìn tuổi tác thông qua diện mạo của nữ quỷ kia, khó mà nói được đã hai mươi hay chưa.

[1] Lạn đào hoa [烂桃花]: một mối đào hoa/mối tình xui xẻo, không đem tới kết quả tốt đẹp.

Tuy đạo diễn Lý bảo dưỡng rất tốt, nhưng hai bên tóc mai đã xuất hiện hoa râm. Nhìn từ bên ngoài, đừng nói làm ông nội của nữ quỷ kia, làm cha thôi cũng dư sức.

Nhưng đã bái đường rồi…

Lục Hoài Du do dự hỏi: “Ngoại bái đường ra, ngài còn đồng ý chuyện gì không?” Dù chưa từng trải qua, nhưng anh từng nghe nói trong một số thời điểm, đàn ông luôn rất khó quản được miệng của mình, nếu thật sự hứa hẹn với nữ quỷ chuyện mình không làm được, vậy thì gay go rồi.

“Không có.” Lý Hạo vội nói: “Vừa bái đường xong thì tôi tỉnh ngay.”

“Thế thì tốt rồi.” Lục Hoài Du thở phào.

Lý Hạo hỏi: “Có biện pháp nào không làm tổn thương cô ấy không, có thể khiến cô ấy đừng theo tôi không?”

Lục Hoài Du bật thốt: “Không thì thương lượng với cô ta xem?”

“Chuyện này còn thương lượng được à?” Lý Hạo nói với vẻ không tin.

Chỉ cần không phải ác quỷ đã hoàn toàn mất đi nhân tính, đương nhiên có thể thương lượng rồi. Hệt như Chu San San ở nhà Lục Hoài Du và đám ma quỷ gặp được ở trường quay ‘Suốt Cạn’ hồi trước vậy, họ còn từng giúp Lục Hoài Du xử lý nữa kìa.

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của nữ quỷ ngoài cửa sổ, hẳn không phải là kiểu không nói lý lẽ.

Nhưng trong lúc nhìn thoáng qua, Lục Hoài Du lại trông thấy dáng cười ngây ngốc của nàng ta, khiến anh không khỏi mềm lòng —— bởi vì đã có người mình thích, nên càng lĩnh hội được cảm giác yêu một người.

Cánh tay đang ôm Chung Minh Cẩn bất giác siếc chặt, anh đề nghị Lý Hạo: “Xem ra cô ta sẽ không tổn thương ngài đâu, nếu không thì tự ngài thương lượng với cô ta đi, bạn của tôi có cách khiến ngài thấy được cô ta.”

Cách đây không lâu họ đã dùng cốc đèn ở tổ tiên nhà ngoại của Dung Bạch, sau đó Lục Hoài Du đã hỏi Chung Minh Cẩn, cậu bảo đó cũng không phải món đồ hiếm hoi gì, hơn nữa phần dầu thắp còn lại vẫn dùng được vài lần.

Sau khi Lý Hạo suy tư thì gật đầu đồng ý lời đề nghị của Lục Hoài Du, lại hỏi: “Người bạn ấy của cậu hiện ở đâu, bao giờ thì tiện gặp mặt?”

“Ngài đã gặp rồi, là người đêm qua đã cùng chúng ta về khách sạn ấy.” Nhắc đến người đang trốn trong ngực, vì cả hai đang kề sát nhau nên đều có thể nghe thấy tiếng tim đập của đối phương, nhưng Lục Hoài Du vẫn phải vờ như đối phương đang vắng mặt, cảm giác này rất là kỳ diệu.

Anh không khỏi nở nụ cười, nhưng lại bị anh che giấu rất nhanh: “Chẳng qua đến tối cậu ấy mới có thời gian.”

“Vậy tối lại làm phiền các cậu rồi.” Một tháng trôi qua rồi, Lý Hạo cũng không nóng lòng vì phải đợi thêm nửa ngày.

Lúc này đã gần như bàn xong cách giải quyết, Lý Hạo thấy Lục Hoài Du có xu thế đứng dậy, nhớ đến tin tức đã đọc trên mạng vừa rồi, ông lại xin lỗi: “Dư luận trên mạng là do tôi gây ra, thật có lỗi vì đã mang đến đánh giá không tốt về cậu, tôi sẽ mau chóng giải quyết nó.”

“Dư luận gì?” Lục Hoài Du nghi hoặc hỏi.

“Hóa ra cậu còn chưa biết.” Lý Hạo giải thích: “Hôm qua khi chúng ta trò chuyện ở đây đã bị người khác chụp được rồi đăng lên mạng, sau khi xem đã có cư dân mạng suy đoán liệu có phải kế tiếp chúng ta sẽ hợp tác hay không, dư luận đã gây ra không ít ảnh hưởng xấu cho cậu rồi.”

Lục Hoài Du nghe mà lông mày giật giật, vội vã cầm điện thoại kiểm tra.

Chủ đề chính đang nằm trên hot search, cả hai được nhắc đến đều liên quan đến anh: một là #Lục Hoài Du Lý Hạo hợp tác, hai là #bình hoa Lục Hoài Du.

Khỏi cần mở ra, Lục Hoài Du cũng đoán được bên trong đang diễn ra cuộc chiến giữa fan và anti như thế nào.

Nhưng chuyện này anh thật sự chẳng để trong lòng, mấy năm qua cũng đâu phải lần đầu tiên được lên, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của đạo diễn Lý, anh còn tưởng đâu là ngôn luận dơ dáy nào.

Chỉ là chế giễu diễn xuất của anh, thảo nào bên công ty chẳng một ai nói cho anh biết.

“Đây cũng đâu phải chuyện lớn gì.” Lục Hoài Du thấy đạo diễn Lý vẫn để ý, cười nói: “Bây giờ nhìn họ thảo luận hăng say thế thôi, hai hôm nữa có tin tức khác sẽ quên ngay.”

“Dù bây giờ có quên, thì đến khi tôi khai máy bộ phim kế tiếp, mọi người sẽ lại nhớ chuyện hôm nay thôi.” Lý Hạo đã ở trong giới nhiều năm, sao mà không rõ quy tắc này cho được.

Lục Hoài Du bưng sữa lên uống một ngụm, chờ ông nói những lời kế tiếp.

“Thật ra phim mới của tôi gần chuẩn bị xong rồi.” Lý Hạo lên tiếng: “Không biết cậu có hứng thú hợp tác không.”

Lục Hoài Du nghe xong suýt nữa sặc sữa: “Đạo diễn Lý… tôi giúp ngài giải quyết vấn đề là muốn lấy tiền, ngài không cần…”

“Tôi sẽ không lấy chuyện phim ảnh ra đùa.” Lý Đạo nói: “Muốn mời cậu hợp tác là vì tôi vốn đang chọn vai diễn cho bộ phim, mà diễn xuất của cậu ở trường quay ngày hôm qua đã khiến tôi cảm thấy rất thích hợp.”

“Vậy cung kính không bằng cung mệnh rồi.” Lục Hoài Du không nói thêm gì nữa. Đây là đạo diễn Lý Hạo đấy, có biết bao người trong giới đều lấy mục tiêu cao nhất là được nhận bộ phim của ông, nếu thật sự có cơ hội hợp tác, bất kể lịch trình có thích hợp hay không, Lục Hoài Du nghĩ Lâm Nguyên vẫn có cách làm nó thích hợp.

Lý Hạo nói: “Vậy tôi sẽ đăng Weibo.” Theo cách nhìn của ông, dư luận là do ông gây ra, cho dù sau này có hợp tác hay không thì lúc này cũng không nên để cư dân mạng vu khống Lục Hoài Du.

Chẳng qua Lục Hoài Du không ngờ rằng đạo diễn Lý lại đăng Weibo, thấy thông báo trên điện thoại, anh không khỏi liếc nhìn nữ quỷ ngoài cửa sổ, tâm trạng hơi phức tạp, quả nhiên vẫn có liên quan đến chuyện này.

Lý Hạo như không nhận ra việc mình đăng Weibo có vấn đề gì, sau khi ông buông điện thoại bèn nói với Lục Hoài Du: “Hôm nay Tiểu Lục còn phải đến trường quay nhỉ, tôi không trì hoãn cậu nữa, buổi tối chờ bạn cậu có thời gian rồi hẵng hẹn.”

Sau khi Lục Hoài Du gật đầu đáp lại thì ôm Chung Minh Cẩn về phòng. Kết quả lại nhận được điện thoại của Lâm Nguyên lúc còn đang trong thang máy.

“Giờ cậu có tiện nói chuyện không?” Lâm Nguyên hỏi trước.

Lục Hoài Du: “Giờ tôi đang trong thang máy, sẽ về phòng ngay.”

Đến khi Lục Hoài Du quay về đóng kín cửa phòng, nói xong câu ‘Được rồi’, những lời Lâm Nguyên nói lập tức như ống trúc đổ hạt đậu, bắn đùng đùng sang đây: “Ông giời của tôi ơi, cậu làm cái gì mà bảo đạo diễn Lý nói chỉ cần cậu chịu nhận bộ phim thì mặc cho cậu chọn vai thế hả?”

Đến cả câu ‘Ông giời ơi” cũng thốt ra rồi, hiển nhiên Lâm Nguyên đã bị dọa không nhẹ. Lục Hoài Du ngẫm nghĩ rồi nói: “Ban nãy ngài ấy bảo là vì đã thấy diễn xuất của tôi ở trường quay ngày hôm qua, cảm thấy rất hợp với bộ phim mới của ngài ấy.”

Lâm Nguyên nghi ngờ hỏi: “Là thật chứ?”

“Một nửa thôi.” Lục Hoài Du đáp.

Lâm Nguyên: “Thế nữa còn lại thì sao?”

Lục Hoài Du: “Bên cạnh ông ấy xảy ra chuyện phi khoa học, đang tìm tôi giải quyết.”

Lâm Nguyên:……

Sau khi trầm mặc, anh ta nuốt nước miếng cái ực: “Tôi cảm thấy mình cần bình tĩnh lại, tối nay sẽ gọi lại cho cậu.”

“Khỏi cần gọi cho tôi…” Lục Hoài Du còn chưa dứt lời, Lâm Nguyên đã cúp cái cụp.

Lục Hoài Du thở dài ném điện thoại sang một bên, ngẫm lại thôi đã thấy khó mà tin được. Anh sẽ phải hợp tác với đạo diễn Lý, đây là chuyện trước kia anh còn chẳng dám nghĩ đến.

Mãi đến khi trong ngực bị đẩy ra, Lục Hoài Du mới lấy lại tinh thần. Anh kéo khóa áo lông xuống, bảo Chung Minh Cẩn đang trong bên trong thò đầu ra cho tiện nói chuyện.

Nhìn mái tóc bù xù vì trốn trong áo lông của Chung Minh Cẩn, anh không kiềm được đưa tay sửa lại, đồng thời hỏi: “Sao vậy?”

“Chúng ta về phòng rồi.” Chung Minh Cẩn nói.

Lục Hoài Du gật đầu: “Đã về được một lát rồi.”

Chung Minh Cẩn: “Hiện tại trong phòng chỉ có hai chúng ta.”

Lục Hoài Du tiếp tục gật đầu: “Đúng rồi, cậu gì muốn nói với tôi sao?”

Chung Minh Cẩn hơi đấu tranh, rũ mắt trả lời: “…Tôi không cần trốn nữa.”

Lục Hoài Du hơi ngơ ra, lúc này mới phản ứng rằng bây giờ đã có thể thả Chung Minh Cẩn ra rồi, vậy mà anh lại ôm hoài không buông.

Nhưng đang định kéo dây kéo thả Chung Minh Cẩn xuống, anh lại nghĩ đến điều gì rồi ôm chặt cậu một lần nữa, đứng dậy đến trước gương hỏi: “Cậu xem, trốn thế này có thích hợp không?”

Chung Minh Cẩn nhìn bản thân được Lục Hoài Du ôm trong gương, bản thân thì trốn trong chiếc áo lông rộng thùng thình của anh, chỉ để lộ cái đầu khiến nhiệt độ trên mặt lan khắp người.

Giọng nói cũng hơi mất tự nhiên: “Cũng… tàm tạm.”

“Vậy lần tới chúng ta cũng thế này đi, cảm giác sẽ tiện hơn.” Lục Hoài Du tỏ vẻ tiếc nuối: “Sao trước kia không nghĩ đến nhỉ.”

Chung Minh Cẩn: “Trước kia mặc quần áo mỏng, không trốn được.”

“Cũng phải.” Lúc này Lục Hoài Du mới thôi tiếc nuối, anh lại ôm Chung Minh Cẩn đứng soi gương một lát mới thả xuống trong sự vùng vẫy của cậu.

Sau khi hai chân đáp xuống đất, Chung Minh Cẩn mới thở phào nhẹ nhõm, kế đó nhanh chóng chạy đến cửa sổ cầm điện thoại vờ như xem gì đó. Cậu sợ chiều nay khi hình dạng được khôi phục, mình sẽ không kiềm được mà làm vài chuyện quá đáng với Lục Hoài Du.

Thời gian thoáng cái đã đến buổi tối, hôm nay vừa hay Lục Hoài Du chỉ quay một cảnh ban đêm, sau khi về khách sạn thì cùng Chung Minh Cẩn đã đeo Liễm Khí Phù đến phòng đạo diễn Lý.

Nữ quỷ mà lúc sáng anh thấy vẫn đi thep đạo diễn Lý, lúc thấy người đi vào là Lục Hoài Du thông qua cửa sổ, nàng ta còn sợ tới nỗi bay ra ngoài. Sau khi nhận ra hơi thở không còn đáng sợ như buổi sáng nữa, nữ quỷ ngừng lại, nhìn Lục Hoài Du rồi nói với ánh mắt kiên định: “Ta sẽ không rời khỏi quan nhân[2].”

[2] Quan nhân [官人]: Xưng hô giữa vợ chồng ở thời Tống, cũng là xưng hô của khá nhiều triều đại. Trong cung đình thì xuất hiện từ “quan gia”; còn ở dân thường thì xuất hiện xưng hô ‘quan nhân’ này, trong đó thê tử sẽ gọi trượng phu của mình là ‘quan nhân’. Đến nay, dân gian vẫn còn gọi đùa những đôi vợ chống mới cưới là ‘Tân lang quan’, ‘Tân nương tử’. Và nhân vật đại biểu nổi tiếng nhất chính là Hứa Tiên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện