Editor: Hướng Nhật Quỳ
Câu ‘Tôi còn biết nhiều thứ khác’ này nghe ý nghĩa có vẻ rất rõ ràng, nếu là trước đây, Chung Minh Cẩn tuyệt đối sẽ không nói ra.
Nhưng khi đối mặt với Lục Hoài Du, cậu luôn không kiềm được mà muốn cho đối phương biết thêm nhiều ưu điểm của mình.
Mà khi Lục Hoài Du nhìn cậu như vậy, cậu lại đột nhiên xấu hổ khi phải nói ra những ưu điểm từ nhỏ đã được người khác khen ngợi, bởi vì luôn lo lắng Lục Hoài Du sẽ cảm thấy vẫn chưa đủ tốt.
Lục Hoài Du nghiêng đầu nhìn Chung Minh Cẩn chốc lát, thấy cậu mím môi, không có ý đáp lại, bèn để lộ nụ cười ‘Quả nhiên là vậy’.
Nhóc dễ thương luôn luôn thận trọng hướng nội, nói ra mấy câu như khoe khoang kia đã khiến người ta ngạc nhiên lắm rồi, nếu lại rạch ra ưu điểm của mình, Lục Hoài Sợ sợ sẽ hoài nghi rằng có phải vừa rồi ở trong núi cậu đã bị trúng tà rồi không.
Nhưng bản thân cậu không nói, Lục Hoài Du lại muốn nói giúp cậu: “Cậu biết nhiều thứ lắm.” Nói xong anh chậm rãi đếm: “Chẳng hạn như biết vẽ bùa, vào lúc tôi ngã bệnh chăm sóc tôi, thể chất còn có thể đuổi quỷ.”
Nói đến đây, anh cố tình dừng lại, rồi chậm rãi kéo dài giọng: “Vả lại cậu còn đáng yêu nữa cơ.”
Lục Hoài Du vừa dứt lời liền để ý khóe môi vốn mím chặt của Chung Minh Cẩn đã buông lỏng, thậm chí cả tai cũng đỏ bừng, nhìn vẻ mặt chắc chắn là đang vui rồi.
Anh không khỏi nghĩ, quả nhiên dù là người hay yêu đều cần được khen ngợi. Sau này anh phải khen nhóc dễ thương nhiều hơn mới được.
Con đường Lục Hoài Du trở về khách sạn cùng hướng với đường về nhà Dung Bạch, chỉ có 2 km cuối cùng là khác, thế nên khi họ đến khách sạn, Dung Bạch cũng về đến nhà.
Cậu và mợ của Dung Bạch ngồi trên xe phỏng chừng đã nghĩ xong nên trừng trị thằng ranh con thế nào, vậy nên sau khi biết Lục Hoài Du đã đến khách sạn, Dung Bạch lại gọi điện đến: “Lão Tam, cậu tôi nói muốn mời cậu đến thêm chuyến nữa vào tối mai, để xác định giúp ông cố ngoại của tôi có ý kiến gì về biểu hiện của nó hay không.”
Nếu muốn hỏi ý kiến, thật ra còn phải xem hình phạt thằng ranh con có khiến tổ tiên vừa lòng hay không. Dù sao Lục Hoài Du đã đến đây rồi, cũng chẳng quan tâm thời gian trì hoãn bao nhiêu ngày, huống chi dùng quan hệ giữa anh và anh em Dung gia, phải giải quyết chuyện thật thoải đáng mới yên tâm. Vì vậy anh đáp: “Được, nhưng buổi tối qua được không?”
“Được.” Dung Bạch nói: “Vừa hay bên bọn tôi còn có một số việc cần chuẩn bị.”
Lục Hoài Du cũng chẳng hỏi bọn Dung Bạch chuẩn bị thứ gì, dù sao ngày mai anh vẫn có thể đến đó mà, chuyện nên biết rồi cũng biết thôi.
Sau khi ngủ một giấc, Chung Minh Cẩn lại biến nhỏ, vì thế hôm nay Lục Hoài Du cũng không ra ngoài, đến cả ăn cơm cũng gọi phục vụ phòng, còn cả hai thì ở khách sạn cả ngày.
Thẳng đến 5 giờ, Chung Minh Cẩn khôi phục hình dáng ban đầu, hai người mới rời đi và trả phòng, định sau khi xong chuyện ở chỗ cậu của Dung Bạch sẽ trực tiếp trở về thành phố Z.
Chung Minh Cẩn vẫn không quên đeo khẩu trang.
Địa điểm đến lần này là từ đường nhà ông bà ngoại Dung Bạch. Thời điểm Dung Bạch đón họ vào đã có một nhóm người đứng trong từ đường, ở chính giữa còn có ba người đang quỳ trên bồ đoàn.
Từ bóng lưng, Lục Hoài Du nhận ra hai người đang quỳ hai bên là cậu và mợ của Dung Bạch, mà người quỳ chính giữa là một thằng nhóc 11, 12 tuổi, hẳn là thằng ranh con đã làm ra chuyện này.
Thấy họ tiến vào, mọi người nhường ra thành một con đường, bác cả đứng trước mặt cười bảo: “Tiểu Du đến rồi, mau đến đằng trước này.”
Lục Hoài Du còn chưa đến gần, chợt nghe thằng nhóc đang quỳ dưới đất liên tục xin tha: “Ông cố ơi cháu sai rồi, sau này cháu không dám bất kính với cố nữa, xin cố tha thứ cho cháu.” Giọng điệu muốn thành kính bao nhiêu thì có bấy nhiên thành kính.
Đến khi thấy rõ mặt của nhóc ta, Lục Hoài Du lại hốt hoảng, thấp giọng hỏi Dung Bạch bên cạnh: “Tối qua trở về mọi người đã bắt đầu trừng phạt rồi?”
Ranh con có hư cũng là trẻ con, có thể đưa ra hình phạt thích hợp, nhưng không thể không cho ngủ chứ.
Dung Bạch nhìn khuôn mặt của em họ mình, mặt mày hốc hạc, đôi mắt thì thâm quầng nghiêm trọng, quả thật rất giống thức trắng cả đêm.
Về phần hình phạt, em họ hẳn đã bị rồi, thế nhưng không phải do họ ra tay. Y nhanh chóng đưa mắt nhìn bài vị tổ tiên ở giữa từ đường, thấp giọng nói: “Tối qua nó gặp ác mộng.”
Lục Hoài Du: “Ác mộng gì hiệu quả thế?”
“Nó không chịu nói.” Dung Bạch hơi tiếc nuối, thật ra y cũng rất muốn biết em họ đã gặp ác mộng gì, ngay cả hình phạt mà họ nghĩ ra còn chưa thi hành, nó đã ngoan ngoãn nhận sai.
Cho dù thằng nhóc không nói, Lục Hoài Du vẫn có thể biết được nguyên nhân từ chỗ khác, anh ngẩng đầu nhìn về phía ông cụ râu bạc trắng đang ngồi trên bàn thờ.
Ông cụ râu bạc trắng thấy anh nhìn sang, bèn cười nói: “Chẳng phải tối qua cháu kêu cố nhập mộng sao, kỹ thuật của cố không được thạo cho lắm, phải vào cửa hàng quỷ mua vài tin đồn chuyên trị cảnh trong mơ của thằng nhóc. Tối qua mới cho nó dùng thử, chờ nó mơ xong rồi, cố lại trở ra dạy dỗ nó.”
Ngoại trừ anh và Chung Minh Cẩn, những người trong đây đều không thấy được ông cụ râu bạc trắng. Lục Hoài Du cũng chẳng đáp, chỉ dùng ánh mắt hỏi cụ cảnh trong mơ là gì.
Cụ kể tiếp: “Thì là để nó chơi game ở trong mơ, sau đó thua liên tục, còn là bại bởi bạn nam mà nó ghét nhất lớp nữa. Nó giận đến nỗi muốn đánh nhau với nhóc ấy, đang đi thì bị vấp ngã, lấy tư thế chụp ếch ngã trước mặt nữ sinh nó thích, sau đó còn bị bạn nam cùng lớp nó ghét biết chuyện nó đái dầm ở nhà trẻ nữa.”
Mấy chuyện này nghe thì như đang đùa giỡn, nhưng đối với một nam sinh đương tuổi sĩ diện nhất thì chắc chắn chuyện này đủ lực sát thương hơn cả việc cắt tiền tiên vặt và thêm đề luyện thi.
Lục Hoài Du không khỏi bội phục, hồn ma có thể tạo ra một giấc mơ như thế, đích thực là một thiên tài.
Hơn nữa sau khi nhận ra những cảnh trong mơ này hữu dụng với thằng ranh, về sau một khi thằng nhóc làm ra chuyện quá đáng một lần nữa, cụ ông đã có kinh nghiệm này chắc chắn sẽ mua thêm nhiều cảnh trong mơ cho nó dùng.
Lục Hoài Du thầm mặc niệm cho nhóc ta.
Kết quả vừa quay đầu đã thấy từ đường im lặng đến nỗi một cây kim rơi cũng nghe được, ngoại trừ Chung Minh Cẩn, tất cả mọi người đều nhìn anh chằm chằm.
Lục Hoài Du có chút mất tự nhiên nhìn sang Dung Bạch, thấp giọng hỏi: “Mọi người làm sao vậy?”
“Có phải ông cố ngoại đang ở đây không?” Dung Bạch hỏi.
Lục Hoài Du gật đầu ‘Ừ’ một tiếng.
Anh vừa dứt lời, thằng nhóc đang quỳ ở giữa khẽ run lên, lắp bắp nói: “Anh có thể giúp em nói với cố không, bảo cố tha thứ cho em được không, sau này em nhất định sẽ nghe lời mà.”
“Cố nói nếu nhóc có thể nói được làm được, cố sẽ tha cho nhóc.” Lục Hoài Du lặp lại lời của cụ già râu bạc trắng: “Nếu không nghe lời, giấc mơ tối qua sẽ biến thành sự thật.”
Thằng nhóc gật đầu như gà mổ thóc: “Em nhất định nói được làm được.”
Tuy tổ tiên đã tự mình dạy dỗ thằng ranh, nhưng người cậu thân là cha, dạy con không đúng cách cũng không thể bỏ qua như vậy.
Vì vậy đã đốt không ít giấy tiền và quần áo vừa chuẩn bị xong, coi như nhận lỗi với tổ tiên, cũng bày tỏ rằng một năm kế tiếp sẽ không cho thằng nhóc tiền tiêu vặt, năm tiếp theo có hay không, còn phải xem biểu hiện của nó trong một năm này.
Cuối cùng trước khi Lục Hoài Du rời đi, còn thấy thằng nhóc nhận được lời thăm hỏi ân cần từ những trưởng bối trong nhà, mỗi người một câu, gộp lại còn cao hơn cả chiều cao của nhóc ta, Tiết Sao Kim[1], Vương Hậu Hùng[2], đến nỗi Lục Hoài Du còn nhìn thấy năm năm mô phỏng ba năm thi đại học.
[1] Tiết Sao Kim [薛金星]: Tiết Sao Kim, nam, dân tộc Hán, người Đông Sơn Duy Phường, là chủ tịch tập đoàn giáo dục quốc tế Sao Kim. Tiền thân của tập đoàn giáo dục quốc tế Sao Kim là công ty hữu hạn phát triển thư nghiệp Sao Kim Bắc Kinh, thành lập năm 2001.
[2] Vương Hậu Hùng [王后雄]: Hơi lười dịch nên cứ hiểu đại khái là một nhà giáo dục vô cùng giỏi nhé.
Đồng thời theo phóng viên tiền tuyết Dung Bạch tiết lộ, tất cả trường bối đều ngầm xé trang đáp án ở cuối cuốn sách.
Bị các trưởng bối trong nhà và tổ tiên đã qua đời giám sát, phỏng chừng về sau ranh con này có muốn hư cũng chẳng hư nổi.
Nếu sự việc đã giải quyết xong, Lục Hoài Du bèn chào hỏi mọi người một tiếng rồi định mau chóng chạy về trường quay.
Cả bác và cậu đương nhiên hoan nghênh anh ở lại thêm vài ngày, Dung Bạch cũng nhắc mãi phải cùng nhau ăn bữa cơm nữa.
Chỉ có Dung Cẩm, sau khi ánh mắt rơi trên người Chung Minh Cẩn trong nháy mắt bèn nói: “Nếu Tiểu Du đã vội vã muốn về trường quay, anh cũng không giữ em lại. Nhưng lái xe vào buổi tối rất dễ mệt, để anh tìm tài xế đưa các em về.”
“Không cần không cần.” Lục Hoài Du vội từ chối: “Nhiều lắm chỉ mất 4 tiếng đi đường thôi, hai người bọn em thay phiên lái xe sẽ không mệt đâu.”
Lục Hoài Du đã nói vậy, lúc trở về quả nhiên mỗi người lái nửa đoạn đường.
Nửa đoạn đầu là Chung Minh Cẩn lái, sau khi xe ra khỏi thành phố Tinh Nguyệt, cậu mới nói với Lục Hoài Du: “Dung Cẩm hẳn đã biết thân phận của tôi rồi.”
Lục Hoài Du hốt hoảng: “Phát hiện khi nào, trước đó ảnh đã gặp cậu?”
“Trước kia chưa gặp.” Chung Minh Cẩn nghĩ rồi nói: “Cụ thể phát hiện khi nào thì tôi không mấy xác định, thời điểm chúng ta rời đi, anh ta có nhìn tôi một cái nên tôi dám khẳng định anh ta đã biết rồi.”
Trước đây chưa từng gặp còn có thể liên tưởng đến cái tên mà cậu và mợ nhắc đến, Lục Hoài Du nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể nghĩ trừ khi Dung Cẩm đã biết chuyện Chung Minh Cẩn ở trường quay cùng anh, mới có thể đoán được cái tên ấy là giả.
Mà chuyện Chung Minh Cẩn ở trường quay, Dung Cẩm thật sự rất dễ biết được. Bất kể là người đại diện Lâm Nguyên báo cáo, hay là Nguyễn Sơ Tình buôn chuyện với bạn trai.
Đại khái sau khi suy nghĩ cẩn thận, Lục Hoài Du nhún vai mặc kệ: “Biết thì biết thôi, anh hai Dung sẽ không nói ra ngoài đâu.”
Dung Cẩm có thể giữ bí mật bao nhiêu, từ chuyện Lục Hoài Du có thể nhìn thấy quỷ trước đó, đến cả em trai ruột y cũng chưa từng nói.
Chẳng qua hai người đều không nghĩ rằng, là một anh trai vừa bao che khuyết điểm lại có tiền có thế, bên cạnh Lục Hoài Du đột nhiên xuất hiện một người như thế, làm sao Dung Cẩm có thể không cho người điều tra cho được.
Thời gian họ ở trong từ đường của ông bà ngoại Dung Bạch cũng chẳng bao lâu, dọc đường đều thuận lợi, không kẹt xe gì cả. Lục Hoài Du tính toán, nếu lái xe còn có thể kịp đến khách sạn trước 11 giờ.
Kết quả khi lộ trình chỉ cách khách sạn khoảng nửa giờ, vừa tiến vào vùng núi không bao lâu đã nổi sương mù, hơn nữa càng đi sương mù càng dày đặc, đường núi gập ghềnh, khiến Lục Hoài Du không thể không giảm tốc độ.
Sau vài phút tiến vào sương mù, Chung Minh Cẩn đã nhận ra điều bất thường, thấp giọng nói: “Tìm vị trí an toàn dừng xe lại.”
Lục Hoài Du chẳng hỏi tại sao, sau khi tìm một chỗ dừng xe không sát sườn núi lại có cây đại thụ che lại, anh mới hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?”
“Anh có nhận ra bất thường chỗ nào không?” Chung Minh Cẩn hỏi.
Lục Hoài Du ngẫm nghĩ, cả kinh nói: “Từ lúc sương mù bay, chúng ta không hề thấy chiếc xe khác nào trên đường.”
Tuy buổi tối trên núi ít xe, nhưng đâu đến mức trong khoảng thời gian dài thế này mà một chiếc xe cũng chả thấy.
Lục Hoài Du từng có kinh nghiệm hỏi: “Chúng ta đi nhầm đường ư?”
“Không phải, chúng ta đi đúng đường rồi.” Chung Minh Cẩn nói: “Không thấy xe thì hẳn là những xe khác cũng gặp tình trạng tương tự như quỷ đả tường, nhưng không vào được sương mù.”
Với thể chất đặc thù của cậu, lớp sương mù này chẳng mê hoặc được cậu, thế nên Lục Hoài Du mới lái vào.
“Đó là nguyên nhân gì?” Nghe cậu nói vậy, Lục Hoài Du cứ cảm thấy lớp sương lượn lờ ngoài xe khiến người khác hoảng sợ.
“Còn nhớ hôm tôi gặp phải sơn mị chứ? Là bởi vì nhận ra hơi thở của ngọn núi này không bình thường mới chạy vào đây, hiện tại xem ra hơi thở ấy không chỉ mỗi sơn mị tạo ra rồi.” Chung Minh Cẩn đáp.
Câu ‘Tôi còn biết nhiều thứ khác’ này nghe ý nghĩa có vẻ rất rõ ràng, nếu là trước đây, Chung Minh Cẩn tuyệt đối sẽ không nói ra.
Nhưng khi đối mặt với Lục Hoài Du, cậu luôn không kiềm được mà muốn cho đối phương biết thêm nhiều ưu điểm của mình.
Mà khi Lục Hoài Du nhìn cậu như vậy, cậu lại đột nhiên xấu hổ khi phải nói ra những ưu điểm từ nhỏ đã được người khác khen ngợi, bởi vì luôn lo lắng Lục Hoài Du sẽ cảm thấy vẫn chưa đủ tốt.
Lục Hoài Du nghiêng đầu nhìn Chung Minh Cẩn chốc lát, thấy cậu mím môi, không có ý đáp lại, bèn để lộ nụ cười ‘Quả nhiên là vậy’.
Nhóc dễ thương luôn luôn thận trọng hướng nội, nói ra mấy câu như khoe khoang kia đã khiến người ta ngạc nhiên lắm rồi, nếu lại rạch ra ưu điểm của mình, Lục Hoài Sợ sợ sẽ hoài nghi rằng có phải vừa rồi ở trong núi cậu đã bị trúng tà rồi không.
Nhưng bản thân cậu không nói, Lục Hoài Du lại muốn nói giúp cậu: “Cậu biết nhiều thứ lắm.” Nói xong anh chậm rãi đếm: “Chẳng hạn như biết vẽ bùa, vào lúc tôi ngã bệnh chăm sóc tôi, thể chất còn có thể đuổi quỷ.”
Nói đến đây, anh cố tình dừng lại, rồi chậm rãi kéo dài giọng: “Vả lại cậu còn đáng yêu nữa cơ.”
Lục Hoài Du vừa dứt lời liền để ý khóe môi vốn mím chặt của Chung Minh Cẩn đã buông lỏng, thậm chí cả tai cũng đỏ bừng, nhìn vẻ mặt chắc chắn là đang vui rồi.
Anh không khỏi nghĩ, quả nhiên dù là người hay yêu đều cần được khen ngợi. Sau này anh phải khen nhóc dễ thương nhiều hơn mới được.
Con đường Lục Hoài Du trở về khách sạn cùng hướng với đường về nhà Dung Bạch, chỉ có 2 km cuối cùng là khác, thế nên khi họ đến khách sạn, Dung Bạch cũng về đến nhà.
Cậu và mợ của Dung Bạch ngồi trên xe phỏng chừng đã nghĩ xong nên trừng trị thằng ranh con thế nào, vậy nên sau khi biết Lục Hoài Du đã đến khách sạn, Dung Bạch lại gọi điện đến: “Lão Tam, cậu tôi nói muốn mời cậu đến thêm chuyến nữa vào tối mai, để xác định giúp ông cố ngoại của tôi có ý kiến gì về biểu hiện của nó hay không.”
Nếu muốn hỏi ý kiến, thật ra còn phải xem hình phạt thằng ranh con có khiến tổ tiên vừa lòng hay không. Dù sao Lục Hoài Du đã đến đây rồi, cũng chẳng quan tâm thời gian trì hoãn bao nhiêu ngày, huống chi dùng quan hệ giữa anh và anh em Dung gia, phải giải quyết chuyện thật thoải đáng mới yên tâm. Vì vậy anh đáp: “Được, nhưng buổi tối qua được không?”
“Được.” Dung Bạch nói: “Vừa hay bên bọn tôi còn có một số việc cần chuẩn bị.”
Lục Hoài Du cũng chẳng hỏi bọn Dung Bạch chuẩn bị thứ gì, dù sao ngày mai anh vẫn có thể đến đó mà, chuyện nên biết rồi cũng biết thôi.
Sau khi ngủ một giấc, Chung Minh Cẩn lại biến nhỏ, vì thế hôm nay Lục Hoài Du cũng không ra ngoài, đến cả ăn cơm cũng gọi phục vụ phòng, còn cả hai thì ở khách sạn cả ngày.
Thẳng đến 5 giờ, Chung Minh Cẩn khôi phục hình dáng ban đầu, hai người mới rời đi và trả phòng, định sau khi xong chuyện ở chỗ cậu của Dung Bạch sẽ trực tiếp trở về thành phố Z.
Chung Minh Cẩn vẫn không quên đeo khẩu trang.
Địa điểm đến lần này là từ đường nhà ông bà ngoại Dung Bạch. Thời điểm Dung Bạch đón họ vào đã có một nhóm người đứng trong từ đường, ở chính giữa còn có ba người đang quỳ trên bồ đoàn.
Từ bóng lưng, Lục Hoài Du nhận ra hai người đang quỳ hai bên là cậu và mợ của Dung Bạch, mà người quỳ chính giữa là một thằng nhóc 11, 12 tuổi, hẳn là thằng ranh con đã làm ra chuyện này.
Thấy họ tiến vào, mọi người nhường ra thành một con đường, bác cả đứng trước mặt cười bảo: “Tiểu Du đến rồi, mau đến đằng trước này.”
Lục Hoài Du còn chưa đến gần, chợt nghe thằng nhóc đang quỳ dưới đất liên tục xin tha: “Ông cố ơi cháu sai rồi, sau này cháu không dám bất kính với cố nữa, xin cố tha thứ cho cháu.” Giọng điệu muốn thành kính bao nhiêu thì có bấy nhiên thành kính.
Đến khi thấy rõ mặt của nhóc ta, Lục Hoài Du lại hốt hoảng, thấp giọng hỏi Dung Bạch bên cạnh: “Tối qua trở về mọi người đã bắt đầu trừng phạt rồi?”
Ranh con có hư cũng là trẻ con, có thể đưa ra hình phạt thích hợp, nhưng không thể không cho ngủ chứ.
Dung Bạch nhìn khuôn mặt của em họ mình, mặt mày hốc hạc, đôi mắt thì thâm quầng nghiêm trọng, quả thật rất giống thức trắng cả đêm.
Về phần hình phạt, em họ hẳn đã bị rồi, thế nhưng không phải do họ ra tay. Y nhanh chóng đưa mắt nhìn bài vị tổ tiên ở giữa từ đường, thấp giọng nói: “Tối qua nó gặp ác mộng.”
Lục Hoài Du: “Ác mộng gì hiệu quả thế?”
“Nó không chịu nói.” Dung Bạch hơi tiếc nuối, thật ra y cũng rất muốn biết em họ đã gặp ác mộng gì, ngay cả hình phạt mà họ nghĩ ra còn chưa thi hành, nó đã ngoan ngoãn nhận sai.
Cho dù thằng nhóc không nói, Lục Hoài Du vẫn có thể biết được nguyên nhân từ chỗ khác, anh ngẩng đầu nhìn về phía ông cụ râu bạc trắng đang ngồi trên bàn thờ.
Ông cụ râu bạc trắng thấy anh nhìn sang, bèn cười nói: “Chẳng phải tối qua cháu kêu cố nhập mộng sao, kỹ thuật của cố không được thạo cho lắm, phải vào cửa hàng quỷ mua vài tin đồn chuyên trị cảnh trong mơ của thằng nhóc. Tối qua mới cho nó dùng thử, chờ nó mơ xong rồi, cố lại trở ra dạy dỗ nó.”
Ngoại trừ anh và Chung Minh Cẩn, những người trong đây đều không thấy được ông cụ râu bạc trắng. Lục Hoài Du cũng chẳng đáp, chỉ dùng ánh mắt hỏi cụ cảnh trong mơ là gì.
Cụ kể tiếp: “Thì là để nó chơi game ở trong mơ, sau đó thua liên tục, còn là bại bởi bạn nam mà nó ghét nhất lớp nữa. Nó giận đến nỗi muốn đánh nhau với nhóc ấy, đang đi thì bị vấp ngã, lấy tư thế chụp ếch ngã trước mặt nữ sinh nó thích, sau đó còn bị bạn nam cùng lớp nó ghét biết chuyện nó đái dầm ở nhà trẻ nữa.”
Mấy chuyện này nghe thì như đang đùa giỡn, nhưng đối với một nam sinh đương tuổi sĩ diện nhất thì chắc chắn chuyện này đủ lực sát thương hơn cả việc cắt tiền tiên vặt và thêm đề luyện thi.
Lục Hoài Du không khỏi bội phục, hồn ma có thể tạo ra một giấc mơ như thế, đích thực là một thiên tài.
Hơn nữa sau khi nhận ra những cảnh trong mơ này hữu dụng với thằng ranh, về sau một khi thằng nhóc làm ra chuyện quá đáng một lần nữa, cụ ông đã có kinh nghiệm này chắc chắn sẽ mua thêm nhiều cảnh trong mơ cho nó dùng.
Lục Hoài Du thầm mặc niệm cho nhóc ta.
Kết quả vừa quay đầu đã thấy từ đường im lặng đến nỗi một cây kim rơi cũng nghe được, ngoại trừ Chung Minh Cẩn, tất cả mọi người đều nhìn anh chằm chằm.
Lục Hoài Du có chút mất tự nhiên nhìn sang Dung Bạch, thấp giọng hỏi: “Mọi người làm sao vậy?”
“Có phải ông cố ngoại đang ở đây không?” Dung Bạch hỏi.
Lục Hoài Du gật đầu ‘Ừ’ một tiếng.
Anh vừa dứt lời, thằng nhóc đang quỳ ở giữa khẽ run lên, lắp bắp nói: “Anh có thể giúp em nói với cố không, bảo cố tha thứ cho em được không, sau này em nhất định sẽ nghe lời mà.”
“Cố nói nếu nhóc có thể nói được làm được, cố sẽ tha cho nhóc.” Lục Hoài Du lặp lại lời của cụ già râu bạc trắng: “Nếu không nghe lời, giấc mơ tối qua sẽ biến thành sự thật.”
Thằng nhóc gật đầu như gà mổ thóc: “Em nhất định nói được làm được.”
Tuy tổ tiên đã tự mình dạy dỗ thằng ranh, nhưng người cậu thân là cha, dạy con không đúng cách cũng không thể bỏ qua như vậy.
Vì vậy đã đốt không ít giấy tiền và quần áo vừa chuẩn bị xong, coi như nhận lỗi với tổ tiên, cũng bày tỏ rằng một năm kế tiếp sẽ không cho thằng nhóc tiền tiêu vặt, năm tiếp theo có hay không, còn phải xem biểu hiện của nó trong một năm này.
Cuối cùng trước khi Lục Hoài Du rời đi, còn thấy thằng nhóc nhận được lời thăm hỏi ân cần từ những trưởng bối trong nhà, mỗi người một câu, gộp lại còn cao hơn cả chiều cao của nhóc ta, Tiết Sao Kim[1], Vương Hậu Hùng[2], đến nỗi Lục Hoài Du còn nhìn thấy năm năm mô phỏng ba năm thi đại học.
[1] Tiết Sao Kim [薛金星]: Tiết Sao Kim, nam, dân tộc Hán, người Đông Sơn Duy Phường, là chủ tịch tập đoàn giáo dục quốc tế Sao Kim. Tiền thân của tập đoàn giáo dục quốc tế Sao Kim là công ty hữu hạn phát triển thư nghiệp Sao Kim Bắc Kinh, thành lập năm 2001.
[2] Vương Hậu Hùng [王后雄]: Hơi lười dịch nên cứ hiểu đại khái là một nhà giáo dục vô cùng giỏi nhé.
Đồng thời theo phóng viên tiền tuyết Dung Bạch tiết lộ, tất cả trường bối đều ngầm xé trang đáp án ở cuối cuốn sách.
Bị các trưởng bối trong nhà và tổ tiên đã qua đời giám sát, phỏng chừng về sau ranh con này có muốn hư cũng chẳng hư nổi.
Nếu sự việc đã giải quyết xong, Lục Hoài Du bèn chào hỏi mọi người một tiếng rồi định mau chóng chạy về trường quay.
Cả bác và cậu đương nhiên hoan nghênh anh ở lại thêm vài ngày, Dung Bạch cũng nhắc mãi phải cùng nhau ăn bữa cơm nữa.
Chỉ có Dung Cẩm, sau khi ánh mắt rơi trên người Chung Minh Cẩn trong nháy mắt bèn nói: “Nếu Tiểu Du đã vội vã muốn về trường quay, anh cũng không giữ em lại. Nhưng lái xe vào buổi tối rất dễ mệt, để anh tìm tài xế đưa các em về.”
“Không cần không cần.” Lục Hoài Du vội từ chối: “Nhiều lắm chỉ mất 4 tiếng đi đường thôi, hai người bọn em thay phiên lái xe sẽ không mệt đâu.”
Lục Hoài Du đã nói vậy, lúc trở về quả nhiên mỗi người lái nửa đoạn đường.
Nửa đoạn đầu là Chung Minh Cẩn lái, sau khi xe ra khỏi thành phố Tinh Nguyệt, cậu mới nói với Lục Hoài Du: “Dung Cẩm hẳn đã biết thân phận của tôi rồi.”
Lục Hoài Du hốt hoảng: “Phát hiện khi nào, trước đó ảnh đã gặp cậu?”
“Trước kia chưa gặp.” Chung Minh Cẩn nghĩ rồi nói: “Cụ thể phát hiện khi nào thì tôi không mấy xác định, thời điểm chúng ta rời đi, anh ta có nhìn tôi một cái nên tôi dám khẳng định anh ta đã biết rồi.”
Trước đây chưa từng gặp còn có thể liên tưởng đến cái tên mà cậu và mợ nhắc đến, Lục Hoài Du nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể nghĩ trừ khi Dung Cẩm đã biết chuyện Chung Minh Cẩn ở trường quay cùng anh, mới có thể đoán được cái tên ấy là giả.
Mà chuyện Chung Minh Cẩn ở trường quay, Dung Cẩm thật sự rất dễ biết được. Bất kể là người đại diện Lâm Nguyên báo cáo, hay là Nguyễn Sơ Tình buôn chuyện với bạn trai.
Đại khái sau khi suy nghĩ cẩn thận, Lục Hoài Du nhún vai mặc kệ: “Biết thì biết thôi, anh hai Dung sẽ không nói ra ngoài đâu.”
Dung Cẩm có thể giữ bí mật bao nhiêu, từ chuyện Lục Hoài Du có thể nhìn thấy quỷ trước đó, đến cả em trai ruột y cũng chưa từng nói.
Chẳng qua hai người đều không nghĩ rằng, là một anh trai vừa bao che khuyết điểm lại có tiền có thế, bên cạnh Lục Hoài Du đột nhiên xuất hiện một người như thế, làm sao Dung Cẩm có thể không cho người điều tra cho được.
Thời gian họ ở trong từ đường của ông bà ngoại Dung Bạch cũng chẳng bao lâu, dọc đường đều thuận lợi, không kẹt xe gì cả. Lục Hoài Du tính toán, nếu lái xe còn có thể kịp đến khách sạn trước 11 giờ.
Kết quả khi lộ trình chỉ cách khách sạn khoảng nửa giờ, vừa tiến vào vùng núi không bao lâu đã nổi sương mù, hơn nữa càng đi sương mù càng dày đặc, đường núi gập ghềnh, khiến Lục Hoài Du không thể không giảm tốc độ.
Sau vài phút tiến vào sương mù, Chung Minh Cẩn đã nhận ra điều bất thường, thấp giọng nói: “Tìm vị trí an toàn dừng xe lại.”
Lục Hoài Du chẳng hỏi tại sao, sau khi tìm một chỗ dừng xe không sát sườn núi lại có cây đại thụ che lại, anh mới hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?”
“Anh có nhận ra bất thường chỗ nào không?” Chung Minh Cẩn hỏi.
Lục Hoài Du ngẫm nghĩ, cả kinh nói: “Từ lúc sương mù bay, chúng ta không hề thấy chiếc xe khác nào trên đường.”
Tuy buổi tối trên núi ít xe, nhưng đâu đến mức trong khoảng thời gian dài thế này mà một chiếc xe cũng chả thấy.
Lục Hoài Du từng có kinh nghiệm hỏi: “Chúng ta đi nhầm đường ư?”
“Không phải, chúng ta đi đúng đường rồi.” Chung Minh Cẩn nói: “Không thấy xe thì hẳn là những xe khác cũng gặp tình trạng tương tự như quỷ đả tường, nhưng không vào được sương mù.”
Với thể chất đặc thù của cậu, lớp sương mù này chẳng mê hoặc được cậu, thế nên Lục Hoài Du mới lái vào.
“Đó là nguyên nhân gì?” Nghe cậu nói vậy, Lục Hoài Du cứ cảm thấy lớp sương lượn lờ ngoài xe khiến người khác hoảng sợ.
“Còn nhớ hôm tôi gặp phải sơn mị chứ? Là bởi vì nhận ra hơi thở của ngọn núi này không bình thường mới chạy vào đây, hiện tại xem ra hơi thở ấy không chỉ mỗi sơn mị tạo ra rồi.” Chung Minh Cẩn đáp.
Danh sách chương