Editor: Hướng Nhật Quỳ

Sau khi Lâm Nguyên đưa hai người họ đến trường quay, ở đó không bao lâu đã phải đến sân bay.

bởi vậy thừa dịp trong xe không có người ngoài, có một số việc cần chú ý nên đã trước tiên phải dặn dò họ.

Lục Hoài Du và Lâm Tuyền đều không phải lần đầu đến trường quay, đối với mấy điều cần chú ý mà Lâm Nguyên từng nhắc vô số lần này, thỉnh thoảng hai người chỉ hùa theo một hai câu, nghe rồi cũng chẳng để ý.

Mãi đến khi rẽ hai cái là thấy được trường quay, cuối cùng Lâm Nguyên cũng không nhịn được mà nói ra những lời đã ủ từ tối qua: “Ngư Ngư này, thường ngày cậu muốn làm chuyện gì thì dặn dò Lâm Tuyền được rồi, ít làm phiền Chung tiên sinh chút đi.”

Lục Hoài Du nghe anh ta nhắc tới Chung Minh Cẩn thì tập trung tinh thần hơn một ít, nói theo kiểu không để ý mấy: “Không sao đâu, tôi và cậu ấy là bạn tốt, cậu ấy sẽ không để ý đâu.”

Đương nhiên tôi biết cậu ta không để ý, tôi còn biết cậu ta rất bằng lòng nữa là! Trong lòng Lâm Nguyên điên cuồng gào thét, nhưng lại chẳng thể nói ra, thế nên đành nghẹn một hơi, những lời nói cứ quẩn quanh bên miệng, cuối cùng vẫn nói với vẻ hơi xấu hổ: “Tuy là bạn tốt, nhưng vẫn không nên làm phiền đối phương quá mức.”

Lục Hoài Du rướn người về phía trước, nhìn chằm chằm Lâm Nguyên chốc lát rồi hỏi: “Không phải anh có ý kiến với cậu ấy chứ?”

“Đương nhiên không có!” Lâm Nguyên lập tức phủ định, sau đó cuống quýt viện cớ: “Chỉ cảm thấy loại cao nhân như Chung tiên sinh không thích làm những việc nhỏ nhặt này thôi, mà nếu Lâm Tuyền đã nhận lương…”

Hóa ra là sợ Lâm Tuyền nhận lương rồi chẳng làm gì, Lục Hoài Du rộng lượng phất tay, nói: “Chả sao cả, việc Lâm Tuyền nên làm tôi sẽ bảo cậu ấy làm, tiền thưởng nên có cũng sẽ không ít.”

Lâm Nguyên miễn cưỡng để lộ nụ cười giả lả[1]:“Cảm ơn Ngư Ngư.”

[1] Ảnh minh họa của nụ cười giả lả:

nụ cười giả lả

Nói xong thì lập tức xụ mặt nghiêm túc lái xe, cảm thấy làm người đại diện như anh ta thật khó khăn.

Bởi vì đã nhìn ra suy nghĩ của Chung Minh Cẩn dành cho Lục Hoài Du nên anh ta chỉ muốn Ngư Ngư duy trì khoảng cách một chút, còn suýt chút bị cho là đang chia rẽ mối quan hệ bạn bè, có ý kiến với Chung Minh Cẩn.

Thế nhưng lại chẳng thể nói rõ nguyên nhân, theo quan sát của Lâm Nguyên về việc ở chung của hai người, anh ta sợ một khi nói ra, rất có thể sẽ trở thành thần trợ công, việc này chẳng hợp với cái nghề người đại diện mà anh ta đặt ra chút nào!

Việc không thể tìm được cách giải quyết hoàn mỹ khiến Lâm Nguyên có chút không vui, kiểu không vui này đã đạt đến đỉnh điểm khi trông thấy vẻ mặt xuân tình dập dờn của Lâm Tuyền. Đến khi tới trường quay, anh ta gọi Lâm Tuyền đang định đóng cửa xe lại: “Mấy ngày này em phải ăn chay đấy.”

“Tại sao?” Lâm Tuyền mờ mịt nhìn anh mình, thức ăn trong đoàn phim vốn đã không ngon rồi, thế mà còn bảo cậu ăn chay!

Lâm Nguyên liếc cậu ta, rồi nói một cách thản nhiên: “Em phải hạ nhiệt.”

Lâm Tuyền đang định nói “Tính tình của em tốt lắm, hạ nhiệt cái gì chứ”, thì lập tức nhớ đến giấc mơ đêm qua và tình huống xấu hổ lúc rời giường vào buổi sáng hôm nay, lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.

Lục Hoài Du – người biết vì sao Lâm Tuyền phải hạ nhiệt – cảm thấy cậu ta thật đáng thương, bèn cười nói: “Hạ nhiệt thì có thể uống trà lạnh mà.”

“Đúng rồi, em có thể uống trà lạnh mà!” Lâm Tuyền lập tức đáp lại.

Lâm Nguyên:…

Lâm Nguyên giận ơi là giận luôn! Mãi đến khi phải đi ngay, có thể nhắm mắt làm ngơ rồi mới dễ chịu được một chút.

Lục Hoài Du không biết suy nghĩ trong lòng anh ta nên tâm trạng hớn hở chạy đi hóa trang.

Phong cảnh ở khu danh lam thẳng cảnh 5A đương nhiên là chẳng thể chê vào đâu, ánh mặt trời giữa những khe đá trên đỉnh núi còn chưa ló dạng, ấy thế mà những tia sáng đã đổ xuống hệt như tơ lụa vàng, rơi trên lớp sương mù đang bao phủ cả núi rừng như những tấm lụa trắng, tạo ra một điểm sáng nhiều màu.

Bởi vì từ nhỏ Lục Hoài Du đã có thể thấy ma quỷ, nên trên cơ bản là chưa từng ra ngoài du lịch. Lúc này nhìn thấy ánh bình minh đang ló rạng, đến cả mắt cũng không nỡ chớp.

Chuyên gia trang điểm đang trang điểm cho anh, những phần khác đều ổn cả, nhưng khi đến đôi mắt, người nọ phải nhắc nhở: “Ngư Ngư à cậu nhắm mắt lại đi, sẽ xong nhanh thôi.”

“Ồ.” Lục Hoài Du luyến tiếc nhắm mắt.

Chuyên gia trang điểm nương theo ánh mắt của anh nhìn về phía mặt trời mọc, tùy tiện hỏi: “Ngư Ngư thích mặt trời mọc à?”

“Hôm nay mặt trời mọc rất đẹp.” Lục Hoài Du đáp.

“Là rất đẹp mới phải.” Chuyên gia trang điểm ngoái đầu nhìn lướt qua, nghĩ đến điều gì rồi nói tiếp: “Nhưng năm ngoái khi tôi và bạn trai đến nhà của anh ấy đã từng ngắm mặt trời mọc trên núi Phượng Phi ở Tây tỉnh một lần, hình ảnh hùng vĩ đến nỗi khiến người ta suốt đời khó quên luôn. Nếu Ngư Ngư thích mặt trời mọc thì có thể đến đó chơi.”

Sau đó cô lại bổ sung: “Hơn nữa núi Phượng Phi còn là thánh địa Đạo giáo, miếu đạo giáo bên trong cũng rất nổi tiếng, nếu không đi vào những ngày nghỉ thì sẽ không có quá nhiều du khách đâu.”

Lục Hoài Du nghe vậy thì động lòng, nếu là thánh địa Đạo giáo, vậy chắc chắn nhóc dễ thương sẽ thích rồi.

Vì vậy anh nói: “Cảm ơn chị đã giới thiệu, sau khi quay xong bộ phim này em nhất định sẽ đi xem.”

Chuyên gia trang điểm vốn chỉ thuận miệng giới thiệu, nào ngờ anh lại nghiêm túc như vậy, thế là vui mừng giới thiệu cho anh vài phong cảnh nữa, cuối cùng còn ngượng ngịu nói: “Mấy địa điểm này không nổi tiếng trên mạng đâu, nhưng bạn trai của tôi nói người địa phương đều rất tôn sùng. Nếu Ngư Ngư có thời gian thì có thể đi xem.”

Lục Hoài Du im lặng ghi nhớ những địa điểm mà cô kể rồi đáp: “Được.”

Chuyên gia trang điểm nghe xong thì động tác càng thêm nhẹ nhàng, hận không thể dùng hết kiến thức bị thất truyền để hóa trang cho Lục Hoài Du.

Không biết vì sao Lục Hoài Du vốn đã đẹp trai, da dẻ lại tốt, cả khuôn mặt ngoại trừ vành mắt đen cần che chút phấn thì gần như chẳng cần trang điểm gì cả. Chuyên gia trang điểm có lòng phát huy kiến thức bị thất tuyền, thế nhưng Lục Hoài Du lại chả có chỗ nào để cô phát huy.

Cuối cùng đành cẩn thận chỉnh lại lông mày của Lục Hoài Du, cô mới nói với vẻ tiếc nuối: “Được rồi.”

Hóa trang xong thì không phải quay phim ngay, Lục Hoài Du ngẩng đầu nhìn thời gian, mặt trời đã lên cao, cảnh vật ban nãy đã biến mất từ lâu rồi.

Anh không khỏi cảm thấy hơi tiếc nuối, nhớ đến những địa điểm mà chuyên gia trang điểm giới thiệu khi nãy, ngẫm nghĩ đôi chút lại gửi tin nhắn cho Chung Minh Cẩn: Vừa rồi có người nói với tôi rằng mặt trời mọc trên núi Phượng Phi ở tỉnh Tây đẹp lắm, còn là thánh địa Đạo giáo nữa, chờ tôi quay xong bộ phim này, chúng ta cùng đi du lịch được không? Ý định ban đầu của Lục Hoài Du chỉ là muốn nói với Chung Minh Cẩn những suy nghĩ trong lòng mình lúc này, cũng không cần phải nhận được câu trả lời ngay.

Nhưng tin nhắn của anh vừa được gửi đi, khung đối thoại bên trên lập tức biểu thị “Đối phương đang nhập”, hơn nữa còn giằng co rất lâu.

Anh không nhịn được mà nghĩ, lẽ nào nhóc dễ thương thật sự thích chỗ đó nên vừa nghe sẽ đến đó du lịch đã có nhiều lời muốn nói với mình vậy ư.

Vì vậy anh cầm điện thoại, thong thả chờ, tò mò rằng rốt cuộc nhóc dễ thương muốn nói gì với anh.

Nào ngờ đợi hết mấy phút, bên kia chỉ gửi đến sáu chữ và hai dấu chấm câu: Anh… muốn đến đó chơi à?

Lục Hoài Du nghi hoặc trả lời: Có vấn đề gì sao?

Chung Minh Cẩn: Không vấn đề gì, nếu anh muốn đến, đợi anh nghỉ phép rồi tôi sẽ dẫn anh đi.

Còn nói là dẫn mình đi cơ! Lẽ nào nhóc dễ thương rất quen thuộc với nơi đó? Nhưng ngẫm lại vẫn có thể hiểu, nhóc dễ thương lợi hại thế này nên chắc chắn rất hiểu biết về ngọn nguồn của Đạo giáo, việc đã từng đến thăm thánh địa Đạo giáo vài lần cũng là điều đương nhiên.

Vừa hay có nhân viên đến gọi anh đi chuẩn bị, Lục Hoài Du nhanh chóng trả lời: Được, tôi đi quay phim trước đây.

Sau khi gửi tin nhắn đi anh lập tức để điện thoại xuống nên đương nhiên không thấy lẽ ra khung đối thoại mà đối phương đang nhập phải xuất hiện từ lâu, nhưng một chữ cũng không gửi tới.

Trận địa Chung Minh Cẩn bày ra rất hữu dụng, Lục Hoài Du không nhìn thấy con ma nào trong trường quay, sau khi không bị quấy rầy nữa, anh chỉ cần phát huy ở mức độ bình thường đã có thể đạt được hiệu quả tốt rồi. Việc quay phim đối với anh thật sự rất nhẹ nhàng, thậm chí còn có thể nói là hưởng thụ nữa kìa.

Sau khi kết thúc một cảnh quay, chuyên gia trang điểm vội đến dậm lại cho anh, anh thì cầm kịch bản bắt đầu cho cảm xúc của cảnh tiếp theo, những nhân viên bên cạnh cũng bận bịu làm vụ của mình.

Lâm Tuyền cầm chiếc điện thoại còn lại đang rung ‘rè rè’, nhanh chóng chạy đến chỗ Lục Hoài Du rồi nhỏ giọng nói: “Anh Lục, anh có điện thoại.”

Trong quá trình Lục Hoài Du đóng phim, nếu là cuộc gọi của người không mấy quan trọng thì bình thường Lâm Tuyền sẽ nhận giúp anh. Hơn nữa theo phương tiện thông tin hiện giờ, nếu không có việc gấp hay chuyện quan trọng gì, phần lớn đều sẽ nói trên Wechat.

Nhất là khi cầm lấy điện thoại, khi nhìn thấy người gọi đến là Dung Cẩm, Lục Hoài Du càng thêm nghi ngờ.

Anh phất tay với chuyên gia trang điểm rồi đến một góc ít người qua lại, sau đó nhận cuộc gọi: “Anh hai Dung tìm em có việc gì không?”

“Nghe Sơ Tình nói, bây giờ em đang quay phim với cô ấy ở thành phố Z đúng không?” Dung Cẩm hỏi thăm một câu trước.

Nguyễn Sơ Tình ở cùng đoàn phim là bạn gái của Dung Cẩm, cô thích đưa tin như vậy nên Lục Hoài Du không bất ngờ vì Dung Cẩm biết mình ở đây chút nào: “Vâng, em đến từ hai hôm trước rồi.”

Dung Cẩm đi thẳng vào vấn đề: “Hiện tại anh đang ở nhà ông bà ngoại của mình, là thành phố Tinh Nguyện bên cạnh thành phố Z ấy, gặp phải một số vấn đề nên hy vọng em có thể đến giúp anh giải quyết.”

Lấy tiền tài quyền thế cả Dung gia và thủ đoạn của Dung Cẩm, việc cần người ngoài như anh đến giúp giải quyết này, ngoại trừ mấy chuyện không mang tính khoa học thì Lục Hoài Du chẳng nghĩ ra chuyện nào khác nữa.

Tuy hiện tại đang quay phim, nhưng lấy quan hệ giữa anh với Dung Bạch và cả Dung gia, việc này anh không được từ chối. Vì vậy anh lập tức đáp: “Được ạ, bây giờ em sẽ đi xin nghỉ đạo diễn Tân.”

“Sơ Tình bảo đạo diễn Tân làm việc nghiêm túc, em vừa đến hai ngày đã xin nghỉ thì sợ sẽ ảnh hưởng không tốt, thế nên anh bảo cô ấy nói giúp em rồi.” Dung Cẩm nói: “Anh lập tức bảo người đến đón em.”

Lục Hoài Du không tranh chuyện ai là người đi xin nghỉ với y, chỉ đáp: “Em tự lái xe qua là được rồi, dù gì cũng không xa.”

“Vậy cũng được.” Trước đó Dung Cẩm đã kiểm tra khoảng cách giữa hai chỗ, có lẽ khoảng 4 tiếng là đến, quả thật không tính là xa.

Lục Hoài Du ngẫm nghĩ rồi lại hỏi: “Lúc đó em có thể dẫn bạn đến không, cậu ấy còn lợi hại hơn cả em, không vấn đề gì chứ ạ?”

“Không sao, dù sao cũng có anh ở đây.” Dung Cẩm trả lời.

Sau khi cúp máy, Lục Hoài Du bèn đi tìm đạo diễn Tân để xin nghỉ. Lúc anh đến, đúng lúc đạo diễn Tân cũng vừa gọi điện thoại, đến khi ông buông điện thoại, anh mới bước lên nói: “Đạo diễn Tân, cháu muốn…”

Còn chưa dứt lời, đạo diễn Tân đã vỗ vai anh: “Xin nghỉ đúng không, tôi biết rồi, cậu cứ yên tâm mà về, chuyện trong nhà thì xử lí thật tốt, trì hoãn thêm một hai ngày cũng chẳng sao.”

Lục Hoài Du:…

Vậy nên rốt cuộc Nguyễn Sơ Tình đã nói gì với đạo diễn Tân! Sao lại trông nặng nề thế này.

Anh đáp với vẻ luống cuống: “Cháu sẽ mau chóng xử lí thật ổn thỏa rồi trở về.”

Đối với chuyện anh đột nhiên xin nghỉ, không chỉ những nhân viên khác ở trường quay mà cả Lâm Tuyền cũng phản ứng quá mức, chỉ biết chắc chắn có liên quan đến sếp Dung nên cũng không hỏi nhiều, chỉ hỏi: “Anh Lục, muốn em đặt vé máy bay cho anh không?”

“Không cần vé máy bay đâu, chỉ đi một chuyến đến thành phố Tinh Nguyệt thôi mà.” Lục Hoài Du nói: “Trước hết em theo anh về khách sạn đi, lát nữa anh tự lái xe đến đó.”

Lâm Tuyền ngập ngừng: “Từ đây đến thành phố Tinh Nguyện mất đến mấy tiếng đường xe, hay là em đưa anh đến đó nhé.”

Lục Hoài Du lắc đầu từ chối, kế hoạch của anh là mang Chung Minh Cẩn theo, nếu Lâm Tuyền cũng ở đó, đến lúc đó anh phải giải thích thế nào về việc Chung Minh Cẩn không đi cùng rồi đột nhiên biến thành người lớn xuất hiện ở thành phố Tinh Nguyệt này đây.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện