Editor: Hướng Nhật Quỳ

Chỉ là đi thử vai, thời gian đi về chỉ một hai ngày nên thứ cần mang cũng không nhiều. Lục Hoài Du thu dọn một chút trước khi ngủ, cảm thấy một cái ba lô thôi cũng đủ chứa hết rồi.

Anh thuận tay cầm lấy một chiếc ba lô, đang định nhét quần áo vào trong, chợt nghe Chung Minh Cẩn luôn ở bên cạnh chần chừ nói: “Cái túi kia…”

Lục Hoài Du nhìn kỹ lại, phát hiện mình lại cầm cái túi mà bình thường Chung Minh Cẩn hay trốn vào mỗi khi ra ngoài, anh không khỏi thấy hơi lúng túng, vội đặt túi trở lại rồi nói: “Xin lỗi, tao không để ý đây là chuyên môn của mày.”

“Tôi không có ý này.” Chung Minh Cẩn mím môi nói: “Cái túi này bị tôi giẫm lên rồi, bên trong hơi bẩn.”

Lục Hoài Du ừ một tiếng coi như đáp lại, rồi tìm một cái ba lô ra lần nữa.

Nếu là trước đây, nghe Chung Minh Cẩn nói như vậy, chắc chắn anh sẽ nhịn không được mà trêu hai câu. Nhưng từ khi biết đối phương vì bị dính lời nguyên nên cơ thể bị teo nhỏ thì rất nhiều lời Lục Hoài Du không thốt ra được, cứ cảm thấy rất kỳ cục, thậm chí từ “Nhóc dễ thương” mà trước đây luôn nhắc tới cũng chẳng gọi nữa.

Sau khi im lặng thu dọn xong, hai người chia ra đi rửa mặt rồi nằm lên giường, lại là một đêm không nói chuyện.

Khi tỉnh lại trời còn chưa sáng, nương theo ánh đèn đầu giường mờ nhạt, Lục Hoài Di nhìn phần giường trống không bên cạnh, nhưng cũng không để trong lòng. Vì dựa theo thói quen trước đó, Chung Minh Cẩn chắc chắn đang luyện kiếm trong phòng khách.

Đến khi anh ngáp một cái rồi đi rửa mặt, anh bất ngờ trông thấy Chung Minh Cẩn không phải đang luyện kiếm, mà đang ngồi ngay ngắn trên sofa, chẳng biết đang nghĩ gì.

Lục Hoài Du thoáng sửng sốt, anh vào bếp lục lọi chút rồi đi ra, đưa cho Chung Minh Cẩn một cốc sữa chua nhỏ: “Mày làm sao thế?”

Chung Minh Cẩn lắc đầu tỏ vẻ không có gì rồi rũ mắt nhìn ống hút đã cắt vào cốc sữa chua, lát sau móc ra một lá bùa từ sau lưng như biểu diễn ảo thuật đưa cho anh: “Anh cầm theo cái này.”

Lúc này Lục Hoài Du mới phát hiện môi nó có phần tái nhợt, sắc mặt cũng hơi tiều tụy, bèn nghi hoặc cầm lá bùa kiểm tra một phen. Đây không phải là loại bùa nhỏ kích thước bùa tương tự như móng tay mà trước đây Chung Minh Cẩn cho anh, xem ra đã đến thư phòng lấy lá bùa anh mới mua để vẽ, cách gấp cũng chẳng phải hình tam giác bình thường. Hơn nữa vừa cầm trong tay, Lục Hoài Du cảm giác bên trong hẳn đã được bọc một thứ nào đó.

Anh nghi ngờ hỏi: “Làm gì thế?”

“Không phải anh phải đi thử vai ư?” Chung Minh Cẩn giương mắt nhìn anh, lại rơi mắt nói với vẻ thản nhiên: “Đến lúc đó anh mở bùa ra, mang theo thứ bên trong bên người, có thể đảm bảo rằng ma quỷ sẽ không dám đến gần trong vòng nửa giờ.”

Lục Hoài Du hoài nghi: “Bên trong là gì?”

“Đến lúc mở anh sẽ biết.” Chung Minh Cẩn không muốn nói nhiều, nhìn thời gian trên điện thoại nói: “Không phải người đại diện của anh bảo 6 giờ đến đón anh sao, thời gian sắp đến rồi.”

Lục Hoài Du trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng vẫn cất lá bùa lạ lùng kia vào.

Trước khi ra cửa, chẳng biết nghĩ tới điều gì rồi dừng bước. Anh quay đầu hỏi Chung Minh Cẩn: “Hai ngày này tao sẽ không ở nhà, nếu mày… khôi phục hình dáng ban đầu thì có thể chụp một tấm gửi cho tao không?”

Nếu vậy, anh có thể chuẩn bị tâm lý trước rồi.

“Được.”Chung Minh Cẩn gật đầu đáp.

Lục Hoài Du còn muốn nói gì nữa, nhưng Lâm Nguyên đã gọi điện đến giục anh xuống lầu. Cuối cùng chỉ dặn dò: “Mày ở nhà phải chăm sóc mình cho tôi, tao sẽ về nhanh thôi.”

Từ thành phố S đến thành phố A chỉ mất hai tiếng rưỡi. Vì để buổi thử vai vào lúc chiều suôn sẻ hơn, lại không phụ tấm lòng của Chung Minh Cẩn mà Lục Hoài Du — người bình thường ngủ trên máy bay lại đọc kịch bản cả đoạn đường.

Thời điểm đến thành phố A đã sắp giữa trưa, nhóm ba người Lục Hoài Du không hề nghỉ ngơi, sau khi tùy tiện ăn chút gì đó thì đi thẳng chỗ thử vai.

Đạo diễn Tân thật sự sốt ruột đến muốn xác định diễn viên cho vai diễn Vân Thanh Phong này, thời điểm mà nhóm Lục Hoài Du đến đã trước thời gian rồi, kết quả đạo diễn Tân còn đến sớm hơn.

Sau khi thấy Lục Hoài Du, ông gọi: “Tiểu Lục à mau tới đây cho tôi xem.”

Lục Hoài Du nghe vậy thì lúng túng bước đến chỗ đạo diễn Tân. Đạo diễn Tân lại hoàn toàn không cảm thấy sai sai chỗ nào, sau khi đi một vòng quanh người anh, bèn xoa cằm phán: “Cũng không tệ lắm.”

Sau đó lại gọi người bên cạnh: “Mau mau thay đồ hóa trang cho Tiểu Lục, để xem hiệu quả như thế nào.”

Nhân viên bên cạnh đạo diễn Tân đều là tốp người làm việc mau lẹ, Lục Hoài Du còn chưa phản ứng đã bị các cô gái kéo vào phòng bên cạnh.

Sau khi thay đồ hóa trang xong, Lục Hoài Du nhớ tới lá bùa Chung Minh Cẩn cho anh trước khi ra cửa, bèn nói với chuyên gia trang điểm bên cạnh: “Tôi có hơi căng thẳng, muốn đi toilet một chút.”

Chuyên gia trang điểm và stylist chưa từng xem diễn xuất của Lục Hoài Du trong “Suối Cạn”, nhưng đã xem diễn xuất của anh trong các bộ phim trước đây. Nghe vậy hơi sửng sốt, tỏ vẻ đã hiểu, còn thân thiết chỉ đường đến nhà vệ sinh cho anh nữa.

Lục Hoài Du lặng lẽ lấy lá bùa từ trong bộ đồ ban đầu của mình, dùng vẻ mặt tự nhiên cầm trong tay tiến vào nhà vệ sinh.

Đến khi đóng cửa rồi, anh mới chậm rãi mở lá bùa còn mang nhiệt độ cơ thể của mình ra.

Mở lá bùa vàng được chu sa đỏ thẫm vẽ nên những đường nét phúc tạp ra, để lộ món đồ thần bí được gói bên trong. Đó là một bình thủy tinh to gần bằng ngón tay cái, bên trong đựng non nửa chất lỏng màu nâu hơi dao động, để lại một vết màu đỏ thẫm dính nhớp trên thành bình.

Sau khi Lục Hoài Du biết được bên trong là thứ gì, thì sắc mặt hợp phức tạp.

Lục Hoài Du vô thức muốn gửi tin nhắn cho Chung Minh Cẩn để hỏi tại sao phải làm như thế. Anh rất coi trọng lần thử vai này, nhưng chỉ là một lần thử vai thôi mà, thất bại rồi cũng đâu thể không chấp nhận được, căn bản không đáng để Chung Minh Cẩn làm chuyện này.

Chẳng qua anh tìm một vòng cũng không tìm thấy điện thoại, mới nhận ra mình thay quần áo rồi.

Lúc này Lục Hoài Du đã bình tĩnh không ít, anh nặng nề nhìn chăm chú vào chiếc bình thủy tinh trong chốc lát, cuối cùng thở dài một cách bất đắc dĩ. Anh nhét bình thủy tinh và lá bùa vào quần áo rồi soi gương, xác nhận sắc mặt không có gì khác thường mới mở cửa ra ngoài.

Đạo diễn Tân và biên kịch đã chờ sẵn ở chỗ thử vai, thấy Lục Hoài Du đẩy cửa đi vào, hai người đều sáng cả mắt. Sau khi liếc nhìn nhau, đạo diễn Tân bèn hỏi: “Tiểu Lục xem kịch bản chưa?”

Lục Hoài Du gật đầu: “Đã xem qua hai lần vào tối qua và trên máy bay ngày hôm nay rồi ạ.”

Thời gian gấp gáp, đạo diễn Tân cũng chẳng cảm thấy việc chỉ xem hai lần có vấn đề gì, chỉ hỏi: “Còn nhớ cảnh Vân Thanh Phong gặp họ hàng Tiết thiếu lần đầu tiên trong bí cảnh chứ?”

“Nhớ ạ.” Lục Hoài Du có ấn tượng rất sâu với cảnh này. Thời điểm gặp được Tiết thiếu tông chủ, Vân Thanh Phong đang hỗn chiến với yêu thú, còn mơ hồ có dấu hiệu thua cuộc. Đột nhiên có người nhảy ra giúp đỡ, Vân Thanh Phong đương nhiên rất vui vẻ, kết quả sau khi thấy rõ người, trong lòng không khỏi trở nên vô cùng phức tạp.

Từ nhỏ Vân Thanh Phong đã cảm thấy Đại sư tỷ nhà mình là tiên nữ tốt nhất thiên hạ, những người theo đuổi kia chẳng ai xứng với sư tỷ.

Y đã thấy không vừa mắt với kẻ theo đuổi Đại sư tỷ này, kết quả lại được người này giúp đỡ, nên khó mà tưởng tượng được tâm tình lúc bấy giờ.

Tâm trạng của nhân vật trong cảnh này biến hóa phức tạp, yêu cầu diễn xuất của diễn viên đương nhiên cũng cao hơn. Đạo diễn Tân chọn cảnh này để anh thử, rõ ràng là muốn thử trình độ thật sự của Lục Hoài Du.

Nghe anh đáp, đạo diễn hài lòng gật đầu rồi bảo: “Cho cậu thêm thời gian 5 phút xem lại kịch bản đấy.”

“Không cần đâu.” Lục Hoài Du lắc đầu đáp: “Cháu nhớ rồi.”

Đạo diễn Tân nhíu mày nói: “Vậy bắt đầu đi.”

Bên cạnh có đạo cụ đã chuẩn bị sẵn, Lục Hoài Du bước đến chọn một thanh kiếm khá thuận mắt. Khoảng thời gian anh luyện kiếm cùng Chung Minh Cẩn này cũng không phải là luyện không, chỉ là biểu diễn thế thôi, ấy mà anh đã chọn xuất ra hai chiêu đẹp nhất. Cho dù đang làm ra vẻ cố gắng đối phó với yêu thú, nhưng dáng người vẫn đẹp đẽ, nhanh nhẹn như gió.

Từ lúc anh bắt đầu, những người xung quanh đều im lặng. Đến cả hai anh em nhà họ Lâm cũng chẳng nhịn được mà liếc nhìn nhau một cái, ngạc nhiên rằng Lục Hoài Du đã học được cách dùng kiếm từ khi nào.

Qua hai chiêu, vẻ mặt nặng nề của Lục Hoài Du chợt chuyển sang mừng rỡ. Thời điểm xuất kiếm, chiêu nào cũng tàn nhẫn, sau khi kiếm cuối cùng kết liễu yêu thú, y đi về phía người rút kiếm tương trợ: “Đa tạ vị…” Nói được nửa câu bỗng dừng lại, vẻ mặt cũng từ cảm kích biến thành không dám tin, chẳng qua thay đổi quá đột ngột nên trông có chút kỳ quặc: “Tiết thiếu tông chủ?”

“Cắt.” Sau khi Lục Hoài Du nói xong câu này, đạo diễn Tân đứng dậy hô dừng.

Đoạn phim này không dài, nhưng cảm xúc thay đổi rất nhiều, suốt quá trình lại phải diễn không cần vật thật, ấy mà diễn xuất của Lục Hoài Du lại vượt qua mong đợi của ông, nói là cảm xúc bắt chẹp đúng lúc cũng chẳng quá. Hơn nữa chuyện nằm ngoài dự đoán của mọi người đó là, Lục Hoài Du còn biết dùng kiếm.

“Tốt lắm.” Đạo diễn Tân gật đầu nói: “Diễn không tệ, còn biết dùng kiếm nữa.”

Ngón cái của Lục Hoài Du vô thức vuốt nhẹ trên chuôi kiếm, cười đáp: “Gần đây có học với một người bạn ạ.”

Đạo diễn Tân gật đầu, chợt nói: “Linh Mạch là do chúng ta cùng tìm được, đương nhiên phải là mỗi người một nửa.”

“Vào lần gặp đầu tiên Thiếu tông chủ đã giúp Vân mỗ một ân huệ, Vân mỗ nguyện dùng hai phần mười linh thạch trong Linh Mạch này để báo đáp.” Lục Hoài Du theo bản năng nói tiếp.

Sau khi biên kịch — người vẫn luôn ngồi im thin thít thì ngạc nhiên đến ngoác miệng, đạo diễn Tân lại cười: “Cháu thật sự chỉ xem sơ qua kịch bản sao? Có chắc mình không phải độc giả trung thành của nguyên tác không?”

Lục Hoài Du sờ mũi đáp: “Cháu còn chưa kịp xem nguyên tác nữa.”

Đạo diễn Tân như có điều đăm chiêu mà gật đầu: “Thảo nào ông Ngụy nói cậu chưa bao giờ nhớ nhầm lời thoại.”

Hai câu này là hai câu thoại bình thường nhất trong kịch bản, ông chỉ thuận miệng nói, ấy mà Lục Hoài Du lại đáp được. Nếu quả thật như Lục Hoài Du nói, việc chỉ xem sơ kịch bản hai lần khiến đạo diễn Tân cũng nghĩ cái trí nhớ này mà dùng để học thuộc lời thoại thì quá đáng tiếc.

Nhưng chuyện này cũng chẳng tới lượt ông thương tiếc, tìm được diễn viên phù hợp, ông vui còn không kịp nữa là, bèn vẫy tay nói với Lâm Nguyên: “Thời gian còn sớm, chúng ta mau chóng ký hợp đồng đi. Buổi tối cùng nhau ăn bữa cơm, ngày mai tôi còn phải đến thành phố Z nữa đây, các cậu cũng trở về chuẩn bị đi, để Tiểu Lục nhanh vào đoàn.”

Đây nghĩa là đã xác định rồi, Lâm Nguyên lập tức đi ký hợp đồng với đạo diễn Tân. Trong lòng lại không nhịn được mà hoài nghi, khóa diễn xuất của thầy Tôn thật sự hữu hiệu vậy sao, đúng là anh ta cũng đã cho các nghệ sĩ trong tay khác, tuy rằng có hiệu quả, nhưng hiệu quả bắt kịp lại chẳng khác gì những giáo viên khác.

Lục Hoài Du đi tẩy trang và thay quần áo, đến khi đã chuẩn bị xong, bên phía Lâm Nguyên còn đang bàn luận. Cuối cùng anh cũng tìm được một cơ hội, ngồi trên một góc ghế sofa nhắn tin cho Chung Minh Cẩn.

Đầu hết là bày tỏ tác dụng của thứ đó với mình: Món đồ mày cho tao rất hữu dụng, ma quỷ không dám đến gần, thử vai rất thuận lợi.

Chung Minh Cẩn nhanh chóng trả lời: Vậy là tốt rồi.

Lúc này Lục Hoài Du mới hỏi: Mày không định nói cho tao biết bên trong là thứ gì ư? Lần này Chung Minh Cẩn trả lời rất dứt khoát: Một chút máu cộng với những thứ khác.

Lục Hoài Du:…

Tuy trước đây anh đã xem không ít trường hợp dùng máu làm lời dẫn hay thậm chí án lệ trực tiếp dùng máu vẽ bùa trong tư liệu, nhưng vẫn rất tò mò. Mà sau khi có được món đồ thế này, trong lòng lại cảm thấy là lạ.

Lễ vật cầu tuyết này, thật sự là càng lăn càng to.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện