Editor: Hướng Nhật Quỳ

Lục Hoài Du nghe vậy thì trầm mặc hồi lâu, rồi thở dài nói: “Chị Nguyễn à, hôm đấy em bảo mình biết sơ sơ không phải khiêm tốn đâu ạ, thật sự chỉ biết chút chút thôi.” Dừng lại xong, anh lại tìm từ so sánh tương đối khiến người khác dễ hiểu: “Chị cứ coi như em biết mấy thứ này đi, tương tự như kỹ năng diễn xuất trong mấy bộ phim trước đây của em là được rồi.”

Sau khi anh nói xong câu đó, thì đổi lấy sự trầm mặc lâu hơn của Nguyễn Sơ Tình.

Hiển nhiên lấy mức độ hóng chuyện của Nguyễn Sơ Tình là biết biểu hiện trong mấy bộ phim trước đây của Lục Hoài Du như thế nào rồi.

Lâu đến mức Lục Hoài Du cho rằng có phải chị ấy sắp cúp máy rồi không, thì Nguyễn Sơ Tình cuối cùng cũng đưa ra quyết định: “Hay em đến đây xem giúp chị đi, chuyện trong giới không che giấu nổi, nếu chị đi tìm người khác thì không chừng chưa tới ngày mai, tin đồn có thể sẽ bay tít trời mất.”

Loại chuyện có tính chất hót hòn họt này không như cô và Vương Kinh Vũ, khi ấy Vương Kinh Vũ tìm người biết những thứ kia nên đã nhờ cậy người bên cạnh non nửa năm, do đó người biết cũng không nhiều. Mà lấy vị trí cà phê[1] của cô, nếu không phải sau khi người đại diện hôn mê đã trực tiếp đưa đến bệnh viện tư nhân, thì đoán chừng giờ đây trên mạng đã có đủ loại suy đoán các kiểu con đà điểu rồi.

[1] Gốc là Ca vị [咖位]: Vị trí cà phê – một danh từ của ngành giải trí, là vị trí của ngôi sao trong ngành giải trí. Vị trí cà phê càng cao, thì mức độ ảnh hưởng càng lớn, mức lương càng cao. (Baike Baidu)

“Huống chi…” Nguyễn Sơ Tình thoáng chần chừ: “Lần trước em bảo chị Hồng Loan tinh động, thật sự rất linh nghiệm.”

Lục Hoài Du:??? “Thế cũng được.” Lục Hoài Du hỏi: “Các chị đang ở thành phố S ạ? Gửi địa chỉ bệnh viện cho em, lát nữa em đến đó ngay.”

Nguyễn Sơ Tình nhanh chóng báo địa chỉ, lại hỏi: “Chị bảo người đến đón em nhé?”

“Nếu em nhớ không lầm thì đó là bệnh viện tư nhân nhỉ?” Lục Hoài Du hỏi, trong ấn tượng của anh thì hình như bệnh viện đó có liên quan với Bạch gia: “Đến lúc đó chị bảo người đến bãi đỗ xe đón em là được, đỡ phải lái đến bệnh viện rồi lại lái trở về, mất thời gian ạ.”

“Vậy cũng được.” Nguyễn Sơ Tình nói: “Vất vả cho Tiểu Lục rồi.”

Sau khi cúp máy, Lục Hoài Du bước đến cạnh người tí hon đang luyện kiếm một mình, chờ nó thu kiếm rồi bảo: “Chúng ta lại có chuyện làm ăn rồi.”

Chung Minh Cẩn nghi hoặc hỏi: “Làm ăn gì?”

“Người đại diện của chị Nguyễn hôn mê ở bệnh viện, bảo rằng bác sĩ không tìm ra nguyên nhân nên nhờ tao đến đó xem giúp.” Lục Hoài Du nói xong mới phản ứng rằng sao lại là người đại diện, lẽ nào Nguyễn Sơ Tình tương khắc với người đại diện ư?

“Người chỉ có thể theo người hoặc tương khắc với một sự việc nào đó, chứ không phải tương khắc với nghề nghiệp.” Chung Minh Cẩn nhíu mày nói: “Tôi nhớ trong tư liệu mà trước đó đưa cho anh có ghi.”

Bị nó nói vậy, Lục Hoài Du mới biết hóa ra vừa rồi mình không tự chủ được mà nói ra những lời trong lòng, bèn giải thích: “Tao chỉ là suy nghĩ theo thói quen của người bình thường, cũng không lấy tình hướng thực tế làm căn cứ.” Nói xong, anh lại cảm thấy giải thích cũng như không, bèn cúi đầu: “Sau này khi tao nghĩ đến vấn đề nào đó, nhất định sẽ lấy sự thật làm căn cứ.”

“Không sao.” Chung Minh Cẩn nói: “Đợi sau này anh tiếp xúc nhiều hơn thì thói quen suy nghĩ cũng sẽ thay đổi.”

Lục Hoài Du muốn mạnh miệng nói tại sao tao phải tiếp xúc nhiều với loại chuyện này, nhưng nghĩ lại vẫn từ bỏ, dù sao anh thật sự thấy rất hứng thú với những chuyện này, vả lại giúp người khác giải quyết mấy chuyện không khoa học cũng có thể khiến đôi mắt này của anh phát huy giá trị mà hai mươi mấy năm qua chưa từng có.

Tình hình bên phía Nguyễn Sơ Tình rất cấp bách, dù sao Lục Hoài Du cũng nghỉ phép ở nhà chẳng có việc gì làm nên thu dọn một chút rồi đưa người tí hon ra ngoài. Đến cả bữa sáng của người tí hon cũng mang lên xe ăn.

Dù gì thì hôm nay anh cũng tự lái xe nên chỉ cần Chung Minh Cẩn không nhảy lên ghế bị camera trên đường quay được thì nó muốn làm gì ở dưới ghế cũng được.

Nhưng sau khi đến bệnh viện, nó lại chỉ có thể trốn trong túi như lúc trước.

Trước kia ngoại trừ đến nghĩa trang thì nơi mà Lục Hoài Du ghét đến nhất chính là bệnh viện, bởi số lượng ma quỷ ở hai nơi này bao giờ cũng vượt quá chỉ tiêu.

Lần này có người tí hon bên cạnh, nơi khác anh không biết, nhưng trước mắt đã chẳng nhìn thấy một con ma nào xuất hiện, thật là khiến cho lòng người khoan khoái mà.

Lục Hoài Du mỉm cười dừng xe lại, chợt có một cô gái đầu hai mươi tuổi chạy chậm đến hỏi: “Chào thầy Lục ạ, em là Tiểu Thu, là chị Nguyễn gọi em đến đón thầy.”

Nguyễn Sơ Tình vừa nhắn tin nói rằng trợ lý đang chờ anh ở tầng hầm đỗ xe, đoạn nói: “Dẫn đường đi.”

Trong bãi đỗ xe còn có thang máy, số lượng bệnh nhân ở bệnh viện tư nhân có hạn nên trong thang máy cũng chỉ có hai người họ.

Kết quả khi lên tới tầng 1, thang máy đang muốn lên thì bị một người cản lại. Cửa được mở ra, người muốn đi thang máy bên ngoài cũng chỉ có một người.

Lục Hoài Du nhìn người đàn ông mặc âu phục giày da bên ngoài, trong tay còn xách theo bánh bao bánh quẩy. Anh không khỏi sửng sốt, da đầu cũng tê rần, gọi: “Anh hai Dung.”

Người tới chính là anh hai Dung Cẩm của Dung Bạch — bạn cùng phòng thời đại học của anh, tính tính Dung Cẩm khá nghiêm túc nên ở nhà Dung Bạch không sợ cha mẹ mà chỉ sợ người anh trai này của mình.

Thời đại học Lục Hoài Du thường xuyên đến nhà Dung Bạch chơi, do quan hệ của hai người rất tốt nên khi đối mặt với những việc liên quan đến Dung Cẩm, anh thường sẽ có cảm giác giống như Dung Bạch.

“Đến bệnh viên có việc à?” Ánh mắt Dung Bạch vô tình lướt qua Tiểu Thu đi vào cùng Lục Hoài Du, tuy vẫn trưng vẻ mặt vô cảm nhưng Lục Hoài Du vẫn cảm thấy ánh mắt hắn nhìn mình là lạ.

“Dạ.” Lục Hoài Du đáp, thoáng thấy con số thang máy đang nhảy lên trên thì vội vã nói sang chuyện khác: “Anh Dung cũng đến thăm bệnh nhân sao? Muốn lên tầng mấy? Em bấm giúp anh.”

Dung Cẩm: “Giống em.”

Sau khi Lục Hoài Du đáp một tiếng ‘À’ thì ngoan ngoãn lủi vào một góc không nói nữa.

May mà phòng bệnh ở tầng 5 nên thang máy vừa mở ra, Lục Hoài Du đã tiên phong ra trước: “Em tới rồi, tạm biết anh Dung nhé.” Nói xong cũng chẳng hỏi Tiểu Thu đã nhanh chóng lia mắt nhìn bảng chỉ dẫn trên tường, sau khi tìm được phòng bệnh của người đại diện bên Nguyễn Sơ Tình thì xoay người bước đi.

Nếu bây giờ anh ngoái đầu lại thì có thể phát hiện, vẻ mặt Tiểu Thu cũng rất kỳ lạ như Dung Cẩm, vả lại còn muốn nói lại thôi.

Khi đi tới phòng bệnh, Lục Hoài Du phát hiện cửa khép nửa nên bèn gõ cửa trước mới đẩy cửa bước vào.

Nguyễn Sơ Tình đang cúi đầu xem điện thoại, nghe tiếng cũng chẳng ngẩng đầu đã hỏi: “A Cẩm anh về rồi à? Thầy mà em mời cho Tiểu Tuệ cũng sắp đến rồi, anh có muốn tránh đi không?”

“A Cẩm?” Lục Hoài Du nghi hoặc hỏi.

Dung Cẩm gần như thốt ra câu nghi vấn cùng lúc với anh khiến anh cứ nghĩ hắn cùng hướng với mình, thế nhưng lúc này Dung Cẩm lại đang đứng ngoài cửa cùng Tiểu Thu, nhìn anh một thoáng rồi hỏi: “Thầy?”

Em không phải, em không có! Lục Hoài Du cực kỳ muốn bác lẽ lại cho bản thân, nhưng sau khi Nguyễn Sơ Tình nói ra câu ‘Hai người cùng vào đây đi, em còn tưởng lát nữa Tiểu Lục mới đến cơ’ thì anh nói gì cũng vô dụng.

Lục Hoài Du chỉ có thể gạt bỏ lời giải thích của mình, kế đó anh lại nhanh chóng phát hiện ra một chuyện khác nữa, kế đó dùng vẻ khiếp sợ quay lại nhìn Dung Cẩm… A… Cẩm, A Cẩm?!

Dung Cẩm nói: “Bọn anh gặp nhau ở thang máy, rồi đến cùng luôn.” Nói xong hắn tiến vào phòng, đặt bữa sáng lên chiếc bàn bên cạnh Nguyễn Sơ Tình.

Nguyễn Sơ Tình nhìn thái độ tùy ý của hắn, lại nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Lục Hoài Du, bèn hỏi: “Hai người quen nhau trước rồi à?”

“Em ấy và Dung Bạch là bạn tốt.” Dung Cẩm trả lời, dừng một chút lại bổ sung: “Mẹ anh… vẫn luôn muốn hốt em ấy về Dung gia làm con trai thứ ba.”

Nguyễn Sơ Tình thoáng sửng sốt: “Nếu thế thì tốt quá rồi.”

Nói xong cô còn vẫy tay với Lục Hoài Du đang đứng ở cửa, nói: “Tiểu Lục ơi mau vào ngồi đi.”

Lục Hoài Du muốn nói chính vì quen biết nên mới càng khó giải quyết, nếu không phải đang ôm túi thì anh chẳng biết nên đặt tay ở đâu bây giờ. Lúc này anh vô cùng ước ao rằng trời sẽ giáng xuống một Dung Bạch, bởi anh thật sự không biết nên một mình đối mặt với Dung Cẩm như thế nào.

Nhất là khi sắp đến sofa, Dung Cẩm còn chỉ vào chiếc sofa đơn phía bên trái anh rồi bảo: “Ngồi ở đây đi.”

“Ò.” Lục Hoài Du lên tiếng rồi ngồi vào, chẳng rõ vì sao lại có dự cảm không lành.

Sau khi Dung Cẩm nhìn anh thì quay đầu nói với Nguyễn Sơ Tình: “Em vào trông coi Tiểu Tuệ trước đi, anh có lời muốn nói với Tiểu Du.”

Đến khi Nguyễn Sơ Tình và Tiểu Thu đi rồi, Dung Cẩm chỉ thoáng trầm ngâm rồi cong khóe miệng để bản thân trông bớt nghiêm túc, giọng điệu cũng cố gắng dịu dàng hết mức: “Tiểu Lục, có phải gần đây em đang cần rất nhiều tiền để chi vào chỗ nào không?”

“Không có đâu.” Lục Hoài Du nghi ngờ đáp.

Dung Cẩm nhíu mày nói: “Nếu em thiếu tiền thì có thể nói với anh, nếu cảm thấy không tiện nói thì cứ tìm Tiểu Bạch, trên tay nó có tiền.”

“Em không thiếu tiền thật mà.” Lục Hoài Du xác nhận lần nữa, chẳng qua Dung Cẩm vẫn dùng điệu bộ ‘Anh không tin’ như cũ.

Cớ sao anh ấy lại nhận định mình thiếu tiền xài chứ? Lục Hoài Du nghĩ mãi mà không ra, vừa định hỏi thẳng thì đột nhiên hiểu ra rằng Dung Cẩm đang nghĩ mình thiếu tiền đến điên rồi, thế nên mới làm ra chuyện lừa gạt?

Lục Hoài Du chẳng biết nên giải thích thế nào, cũng không thể nói thẳng ra với anh trai của người bạn vẫn luôn rất chiếu cố mình rằng kỳ thật bây giờ em đã đi trên con đường của thần côn rồi? Chưa nói đến Dung Cẩm có tin hay không thì dù là người tí hon nói cũng sẽ bảo anh không nên dùng từ thần côn này.

Nên mới nói, ngay từ đầu anh đã chẳng muốn nhận rằng trực giác này là đúng, gặp Dung Cẩm rồi, nói không chừng việc làm sinh nhai của anh sau này sẽ chấm dứt tại đây.

Sau khi Lục Hoài Du suy tư chốc lát thì hỏi: “Anh Dung, gần đây anh đang quen chị Nguyễn ạ?”

Dung Cẩm chẳng rõ sao thoáng cái anh đã chuyển đề tài sang đây, nhưng vẫn gật đầu: “Phải.”

“Em và chị Nguyễn gặp nhau một lần khoảng một tháng trước, cũng bảo rằng chị ấy đang có chuyện tốt sắp đến, xem ra không có nhìn lầm rồi.” Lục Hoài Du nói xong lại dùng ngón cái và ngón trỏ bên tay trái ướm ra chiều cao vài milimet: “Mấy thứ này em thật sự chỉ biết chút ít thôi, lần trước chuyện Hàn Bắc Đình trong công ty gặp chuyện cũng do em giải quyết.”

Dung Cẩm hỏi: “Sao trước kia chưa từng nghe em nói?”

“Mới học gần đây thôi.” Lục Hoài Du đáp: “Thế nên cũng chỉ biết chút ít.”

“Vậy lát nữa khi em đi xem Tiểu Tuệ, anh sẽ ở bên cạnh nhìn.” Dung Cẩm nói, trong giọng nói đã không còn sự nghi ngờ đối với Lục Hoài Du nữa, trái lại có thêm vài phần tò mò?

“Được ạ.” Lục Hoài Du bảo, chỉ mong rằng dù nguyên nhân Tiểu Tuệ hôn mê là chuyện không khoa học thì vấn đề cũng có thể đơn giản chút ít. Chí ít anh có thể nhìn ra được, bằng không nếu bị Dung Cẩm nhìn chằm chằm thì anh sẽ chẳng thể thả người tí hon ra để hỗ trợ.

Thấy anh đồng ý, Dung Cẩm bèn lia mắt nhìn bữa sáng nằm y nguyên trên bàn của Nguyễn Sơ Tình, đoạn hỏi: “Ăn sáng chưa, chưa thì ăn chút gì rồi vào xem, anh có mua rất nhiều.”

Sau đó dưới cái nhìn chăm chú của Dung Cẩm, Lục Hoài Du nhanh chóng gặm xong cái bánh bao rồi mới vào phòng nơi người bệnh đang nằm.

Tiểu Tuệ là một người phụ nữ có dáng người gầy đét, trên tay treo bình truyền nước biển nằm trên giường bệnh, nhìn xa trông còn nhỏ hơn.

Đến khi bước tới giường bệnh để xem cho kỹ, Lục Hoài Du không khỏi biến sắc, cũng chẳng phải sắc mặt tiều tụy trắng bệch của Tiểu Tuệ, mà vì Lục Hoài Du nhìn thấy một phần hồn phách đã trồi lên khỏi cơ thể, và người giấy bán trong suốt cao cỡ một ngón cái đang liên tục dùng thứ gì đó khoét vào lòng bàn tay của cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện